"Sở Thanh, tao xem sau này mày đắc ý như thế nào, hiện tại mày còn thua một người không có lực chiến đấu như tao!" Trong lòng Sở Nghiên cười điên
cuồng, ánh mắt đầy khoái ý: "Không, phải nói sau này mày làm cái gì cũng không bằng phế vật, ít nhất tao còn có "không gian", không phải sao?"
Sau khi biết được tin tức làm phấn chấn lòng người, Sở Nghiên cũng không có tiếp tục nghe nữa, có thể nói biết được tin tức như vậy, cô đã thỏa mãn rồi, vốn cho rằng Sở Thanh hoặc biến thành tang thi, hoặc sẽ không bao
giờ tỉnh lại nữa, không nghĩ tới cô ta tỉnh lại, thì bị mất đi dị năng,
cô ta đã không còn đáng sợ nữa!
"Cô ta vội vã đi như vậy, vốn tôi còn nghĩ rằng cô ta sẽ nghe lén một lúc lâu nữa chứ!" Sau khi nghe được âm thanh huyên náo bên ngoài nhỏ dần, khóe miệng Sở Thanh nở ra nụ cười giễu cợt, trong mắt đầy khinh thường.
" Đoán chừng cô ta sẽ đem
tin tức A Thanh mất dị năng truyền ra, đến lúc đó lấy cớ vì cậu làm liên lụy mà vứt cậu xuống nha." Hoàng Á Lê bĩu môi khinh thường, đối với
loại người não tàn như Sở Nghiên, mấy người bọn họ không cần suy nghĩ
nhiều cũng biết suy nghĩ của cô ta, chẳng qua mấy người lại không hiểu,
Sở Nghiên lấy lòng tin ở đâu mà nghĩ rằng bởi vì mấy lời của người khác
mà ném Sở Thanh xuống?
Sau khi nghe Hoàng Á Lê nói, Lục Thần cũng bị chọc cười, ở trong mắt bọn họ, Sở Nghiên bất quá chỉ là một con chó nhỏ, nhưng...
"Sở Nghiên thay đổi quá ghê tởm thật, trước kia Sở Nghiên rất thương A Thanh."
Có lẽ người khác không biết, nhưng Lục Thần đã chung sống thời gian lâu
với Sở Nghiên và Sở Thanh, lúc nhỏ A Thanh thường bị Sở ba xem nhẹ, nên
tự phong bế mình, khi đó là Sở Nghiên luôn ở bên cạnh Sở Thanh, anh đã
từng cho rằng Sở Nghiên thật lòng đối xử tốt với Sở Thanh, nhưng hiện
tại....
"Đối xử với Sở Thanh rất tốt?" Nghe như thế, ánh mắt
Hoàng Á Lê có chút mê mang, sau đó hình như thở dài một hơi: "Có thể
người đó đã từng đối xử thật lòng với A Thanh đi."
Kiếp trước, cô cũng có nghe qua chuyện giữa Sở Thanh và Sở Nghiên, mặc dù không biết
tại sao hai người lại trở mặt, nhưng rất nhiều người đều có nói quan hệ
giữa hai chị em rất tốt, cuối cùng lại vì một người đàn ông mà cãi nhau. Chẳng lẽ....Người đàn ông đó là Lục Thần?
Nhớ lại, lúc bắt đầu
Sở Nghiên dùng hết sức lực lôi kéo Lục Thần, chẳng lẽ nói, bởi vì trong
lòng Lục Thần chỉ có A Thanh, cho nên Sở Nghiên biến yêu thành hận, mới
đối xử với Sở Thanh như vậy? Bất quá, hình như có chỗ gì đó không đúng
thì phải!
Thật ra Hoàng Á Lê đoán cũng đúng mấy phần, chẳng qua
người đàn ông đó không phải là Lục Thần, mà là Lục Trạch, mà cuối cùng
đưa đến kết quả là làm Sở Nghiên lo lắng vớ vẩn.
Cứ như vậy, mấy người coi như không đề cập tới nữa, trong lúc vô tình trời đã sáng, xem ra đã là lúc chuẩn bị rời đi.
Chẳng qua khi Mộ Hi chuẩn bị lái xe đi, thì cửa sau của xe bị một người mở
cửa ra, đập vào mắt của bốn người là Sở Nghiên giương bộ mặt chán ghét.
"Các người cũng tới ăn cơm đi, chúng tôi đã chuẩn bị xong thức ăn rồi." Sở
Nghiên thấy Mộ Hi, trong nháy mắt thân thể hơi run run, mà sau một khắc
cô cố kiềm chế thân thể run rẩy của mình, tận lực để cho giọng nói của
mình bình tĩnh nhất: "Ba ba đã chuẩn bị thức ăn cho các người rồi, không nên lãng phí tâm ý của ba ba."
Sau khi nghe được những lời này,
lông mi Sở Thanh hơi hơi nhướng lên, ánh mắt lộ ra chút hưng thú, nếu
ngày hôm qua đã biết cô không còn dị năng nữa, thì bữa sáng hôm nay có
thể nói là hồng môn yến đi? Có ý tứ!
Ánh mắt Sở Thanh lóe lên tia sáng lạnh, nhiều năm như vậy rồi còn chưa có người nào dám tính toán
với cô, không nghĩ tới đến một thế giới khác lại có thể trải nghiệm
chuyện này.
Tựa hồ cảm thấy sở Thanh có hứng thú, Lục Thần gật
đầu, sau đó mấy người xuống xa: "Nếu Sở tiên sinh đã chuẩn bị bữa sáng,
như vậy thì không nên lãng phí lương thực, một hồi nhớ trả lại những gì
chúng ta đã ăn của Sở tiên sinh đấy." Lời này đương nhiên là nhìn Mộ Hi
nói, mà sau khi nói ra đã đại biểu bọn họ đã hoàn toàn chặt đứt quan hệ
với đối phương.
Sở Nghiên cắn cắn môi, đem lời tới khóe miệng
nuốt xuống, một hồi chỉ cần để cho bọn họ biết Sở Thanh sau này sẽ vô
dụng làm liên lụy mọi người, tự nhiên bọn họ sẽ không nghĩ như vậy,
quyết liệt trước kia bất quá là do lực chiến đấu Sở Tanh quá cao, sau
này cô ta đã trở thành phế vật để cho người khác bảo vệ, ở mạt thế mọi
người là ích kỷ như vậy, người nào sẽ bảo vệ một phế vật vô dụng chứ!
Chẳng qua tất nhiên là Sở NGhiên đã quên mất, kiếp trước, lúc đó Sở Thanh
cũng không có một chút sức lực chiến đấu này cũng là một người bình
thường, mà Lục Thần cũng không có bỏ cô lại. cho nên bây giờ cũng sẽ
không có bất kỳ thay đổi nào.
Đi theo Sở Nghiên, mấy người bước
vào Siêu thị, phía trong đã chuẩn bị sẵn một cái bàn, mọi người vây lại, đối với bốn người kia, họ lựa chọn thái độ làm như không thấy.
Sở Nghiên thấy một màn như vậy, trong lòng càng thêm tức giận, nhất là
nhìn bộ dạng không yên lòng của Lục Thần khi đỡ Sở Thanh đi, trong lòng
tức giận mơ hồ đạt tới cực điểm, nhưng sau một khắc, khóe miệng của cô
liền nở ra một đường cung thật lớn.
Hừ! Sở Thanh có thể phách lối tới hiện tại thôi, một hồi nữa cô ta sẽ càng "dễ chịu" hơn!
Bữa sáng coi như phong phú, có mấy túi rau ngâm, còn có một bàn thịt được
cắt khéo léo, những thứ này trước khi mạt thế đến cũng không được coi
trọng lắm, nhưng hiện tại cơ hồ có thể xem là món ăn quý và lạ, hơn nữa
Sở Nghiên còn xuất thêm máu, nấu một nồi mỳ ăn liền lớn, bữa sáng như
vậy ở mạt thế mà nói, coi như là rất xa xỉ á.
Sở Nghiên múc một
tô mỳ ăn liền, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, sau đó đưa về phía Sở
Thanh: "A Thanh, ngày hôm qua em bị trọng thương, cũng cần phải bồi bổ
lại cho tốt mới được."
Nghe cô ta nói, Sở Thanh cũng không lên
tiếng, chẳng qua hai tay run run, nhận lấy cái tô trong tay Sở Nghiên,
thấy một màn như vậy, trong mắt Sở Nghiên lóe lên tia sáng, trước khi Sở Thanh nhận lấy tô thì buông tay ra.
Sở Nghiên giả vờ luống cuống muốn chụp lấy cái tô, cứu Sở Thanh, cô đã tính toán tốt lắm rồi, cái tô này sẽ được hất lên cái khuôn mặt Sở Thanh mà cô hận nhất trên đời.
"A! A Thanh, chị không phải cố ý, chị.... Á ——" Đột nhiên truyền tới tiếng
thét chói tai, mọi người ở đây không nhịn được rụt vai một cái, quả
nhiên rất khiếp người a!
"Tôi....Mặt của tao! Nước! Nước!" Một tô nước nóng không sót một giọt nào đều hất vào mặt của Sở Nghiên, làm cho cô cảm thấy rất đau rát, mà Lục Trạch khoanh tay đứng một bên nhìn đem
một chai nước đến đưa cho Sở Nghiên, trong mắt không vui không buồn,
chẳng qua, nếu nghiêm túc nhìn, sẽ thấy trong mắt anh rất uể oải, thậm
chí còn có chút chán ghét không rõ.
Cuối cùng sẽ làm xong, mặt Sở Nghiên bị phỏng đỏ một mảng, thậm chí có nhiều chỗ bị nóng tạo ra bọng
nước, vốn là một khuôn mặt coi như xinh đẹp, hiện tại đơn giản đã không
cách nào nhìn.
"Sở Nghiên, Tôi biết ngày hôm qua cô nghe lén được chuyện của tôi bị mất đi dị năng, nhưng bây giờ tôi thật sự không ngờ
cô lại ngu xuẩn như vậy." Âm thanh của Sở Thanh tràn đầy khinh thường:
"Chẳng lẽ cô cho rằng, tôi mất đi dị năng thì không cách nào tránh được
một tô nước nóng sao?"
Nhìn Sở Nghiên tức giận đến cắn răng
nghiến lợi, lần đầu tiên Sở Thanh lộ ra nụ cười: "Sở Nghiên, Sở đại tiểu thư, hiện tại cô nói thử xem, giữa tôi và cô, ai mới là người kéo chân, người nào mới phải bị ném xuống?"
[QUYỂN 2]
Chuyển ngữ: Nuy Ham
Thấy Sở Thanh như vậy, Sở Nghiên cảm thấy toàn thân có chút lạnh như băng,
cô không biết mình phải đối mặt với người trước mặt mình như thế nào
nữa, đã từng lệ thuộc và luôn nghe theo làm cô cho rằng Sở Thanh không
dám chống đối với cô, hơn nữa hiện tại Sở Thanh đã mất đi dị năng, nó
căn bản là tồn tại của một phế vật, nhưng làm cho cô không thể ngờ đến
chính là, mặc dù Sở Thanh đã không còn dị năng nhưng vẫn đáng sợ như cũ.
"Không, tao không biết, ngày hôm qua tao không có nghe lén, tao không biết, cái gì tao cũng không biết." Sở Nghiên thét lên, dũng khí trong mắt cũng
biến thành sợ hãi, cô cho là hôm nay Sở Thanh đã là người dễ bị khi dễ,
nhưng một màn này làm cho cô hiểu ra, Sở Thanh cũng không phải là người
cô có thể khi dễ, hơn nữa....
Lời của Mộ Hi vào giờ khắc này một
lần nữa rơi vào tai Sở Nghiên, cô che mặt sưng đỏ của mình lại, từ từ,
từng bước từng bước lui về phía sau, cô rất sợ, thật sự rất sợ mặt mình
sẽ bị người ta hủy! (@Thật sự đã bị hủy rồi mừ *cười cười* - Nuy)
Lúc Mộ Hi muốn nói gì, thì một trận tiếng sét đùng đoàng vang lên làm cho
mọi người ngậm miệng, mà ánh mắt Sở Thanh thì rơi vào người Hoàng Á Lê,
mặc dù không biết tiếng sét đột nhiên xuất hiện là xảy ra chuyện gì,
nhưng cô cảm thấy Hoàng Á Lê biết.
Mà sau khi Hoàng Á Lê nghe được tiếng sét thì nhíu mày lại, thậm chí trong mắt cũng mang theo lo lắng rõ ràng.
Trận mưa đầu tiên của mạt thế, trận mưa này đối với mọi người mà nói, tuyệt
đối không phải là chuyện tốt, nước mưa như axit sunfurit, ăn mòn những
người may mắn sống sót, phàm là người sống bị nước mưa dính vào, thì sẽ
bị ăn mòn đến chết, mà những tang thi kia, sau trận mưa to này sẽ có
được lực lượng mới, mặc dù không đủ năng lượng tiến hóa thành T1, nhưng
lại đến rất gần ranh giới T1, thậm chí trong đầu sẽ xuất hiện ngụy tinh
hạch (*tinh hạch giả - Nuy).
"Tai họa chân chính sắp bắt đầu
rồi." Hoàng Á Lê nhỏ giọng nói, sau đó nhìn sắc mặt không tốt của Mộ Hi: "Mộ tiên sinh, còn phải nhanh chóng thu lại xe bên ngoài trước đã, nếu
không mưa to qua đi không biết có thể dùng tốt hay không."
Thật
ra cơn mưa to kia cũng không có gây tổn hại quá lớn đối với kiến trúc và xe cộ, nhưng bởi vì cơn mưa to này đến quá mức bất ngờ, không có khớp
với thời gian trong đầu của cô, cho nên Hoàng Á Lê cũng không quá xác
định trận mưa to này có giống như trong trí nhớ kiếp trước hay không.
Mà sau khi Sở Nghiên nghe Hoàng Á Lê nói xong, thân thể hơi run rẩy, hiển
nhiên là nghĩ tới điều gì, cô dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn khí trời u ám,
cả người mơ hồ co ro lại.
Trận mưa đầu tiên trong mạt thế.....
Ngày đó mưa to đến rất đột ngột, khi đó không ai có bất kỳ phòng bị nào liền phủ xuống, lúc ấy, bởi vì chỉ có một chiếc xe, cho nên trong xe chỉ có
cô, Sở Thanh, Lục Thần, Lục Trạch, còn có ba ba nữa, cùng với người khác chen chúc trên xe, mà khi mưa to phủ xuống, cả thế giới như biến thành
địa ngục.
Mưa to rơi trên người như bị axit sunfurit tạt trúng
vậy, da người bị ăn mòn, nhìn người trước mặt vẫn sống sờ sờ nói chuyện
với mình, sau một khắc liền biến thành quái vật lộ ra bắp thịt toàn máu
đỏ tươi, nghe bọn họ mạnh mẽ gõ cửa kính thủy tinh của xe, cô và Sở
Thanh ôm nhau một đoàn, nhìn miếng thủy tinh cũng bị máu nhuộm đỏ, nhìn
thấy một người sống biến thành xương trắng, cuối cùng cái gì cũng không
còn dư lại, trong lòng Sở Nghiên ngoại trừ sợ hãi cũng không có gì cả.
"Ước chừng lập tức sẽ mưa, nếu các người không muốn chết thì ngoan ngoãn ở
trong siêu thị, một khi đi ra ngoài, cũng không có ai đảm bảo mạng của
các người." Nói ra những lời này dĩ nhiên là Hoàng Á Lê, mặc dù cô cũng
không có hảo cảm với mấy người này, nhưng thuận miệng nhắc nhở một câu
cũng không có tổn thất gì, cho nên cô tự nhiên sẽ dặn dò một chút.
Quả nhiên, sau khi Hoàng Á Lê nói xong những câu này, không bao lâu, sắc
trời ngày càng u ám hơn, thậm chí mùi thối nát trong không khí càng đậm
đặc hơn, cuối cùng, dưới một tiếng sét ầm ầm, hạt mưa bắt đầu rơi xuống, gõ vào cửa thủy tinh, trong siêu thị rất yên tĩnh, cho nên âm thanh ken két của thủy tinh bị ăn mòn, cứ như vậy rơi vào tai từng người.
Trong siêu thị, mọi người hung hăng nuốt nước bọt, trong mắt lóe lên tia may
mắn, nếu như không có nhắc nhở của Hoàng Á Lê, sợ rằng bây giờ bọn họ
đang chạy trên đường, nếu như lúc này đi trên đường, coi như là ở trong
xe, cũng sẽ bị ăn mòn đến xương cốt không còn!
"Trận mưa này kéo
dài bao lâu?" Lúc không khí căng thẳng, mọi người hít thở không thông,
thì Sở Thanh từ từ mở miệng, giọng nói mang theo một loại âm trầm như có như không, làm cho người ta cảm giác được Sở Thanh đột nhiên biến thành người khác vậy, làm cho người khác có chút sợ hãi.
"Ban đầu là
kéo dài suốt hai ngày, mà bây giờ, không cách nào xác định được." Có lẽ
bởi vì cô và Sở Nghiên sống lại mà thay đổi lịch sử, cho nên, trận mưa
vốn nên nửa tháng sau xuất hiện lại đến trước thời gian, vì vậy, Hoàng Á Lê cũng không cách nào nói rõ khi nào trận mưa này kết thúc.
Nghe xong, Sở Thanh gật đầu, mệt mỏi dựa vào ngực Lục Thần, từ từ nhắm hai
mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi cho tốt, mà người ở đây thấy bộ dáng này của cô cũng không có ai dám lên tiếng quấy rầy, buồn cười, Sở Thanh kia một thần lạnh như băng, mơ hồ còn mang theo cả sát ý, đây là mọi người đều
cảm nhận được đi!
Thật ra thì bây giờ Sở Thanh cũng không phải là muốn nghỉ ngơi, mà là cô cảm giác được hiện tại mình hình như không
cách nào khống chế xao động trong cơ thể.
Trong không khí tràn
ngập âm khí làm cô muốn xông vào mưa to, cắn nuốt hết những âm khí kia,
trong mắt người khác, mưa to bên ngoài là nước axit kinh khủng nhất,
nhưng trong mắt cô, những thứ gọi là "mưa axit" căn bản chính là năng
lượng đại bổ, mà như bây giờ, chỉ có thể nhìn không thể ăn, cô còn không cách nào nhắm mắt lại xem như không thấy đây, bất quá đợi lúc nửa đêm,
cô cũng còn có cơ hội đi "ăn no nê" nha.
Cứ như vậy, hai nhóm
người coi như là bình an vô sự, mặc dù Sở Nghiên không thích nhóm Sở
Thanh, nhưng vào lúc này, cô cũng không cần thiết phải tìm phiền toái
cho bản thân, bởi vì cô đã hiểu, lúc này bất kể là Lục Thần, còn có Mộ
Hi, cũng có thể dễ dàng lấy mạng nhỏ của cô.
Cuối cùng, sau khi
gian nan vượt qua một ngày, tất cả mọi người nặng nề rơi vào giấc ngủ,
Sở Thanh từ từ mở mắt, nhìn mưa to không ngừng bên ngoài, khóe miệng
nâng lên một nụ kỳ kỳ dị, lè lưỡi liếm đôi môi có chút khô khốc, nhìn
mưa to bên ngoài, mắt của cô có một loại khát vọng khó áp chế.
Rón rén đứng lên, cũng không có quấy rầy bất kỳ người nào, Sở Thanh từ từ
đi ra cửa, cảm giác được không khí tràn ngập hơi thở hương vị ngọt ngào, làm cho cả người cô tràn đầy sức sống.
Quả nhiên, giống như cô
nghĩ, nếu như có thể ở trong trung tâm trận mưa này một thời gian, đừng
bảo là nguyên thần, đoán chừng ngay cả tu vi của mình cũng có thể hồi
phục lại hoàn toàn, hít một hơi thật sâu, Sở Thanh đẩy cửa chuẩn bị bước ra ngoài, nhưng không nghĩ tới lúc này một bàn tay lớn nắm lấy cổ tay
của cô.....