"Lục đại ca, nếu A Thanh không muốn chúng ta đi qua, tự nhiên là cô ấy có đạo lý của mình, chúng ta chờ ở đây là tốt rồi." Hoàng Á Lê cũng mở miệng khuyên nhủ, chẳng qua giọng nói khàn khàn của cô đã bán đứng sự khẩn trương trong lòng mình, dĩ nhiên cô cũng rất lo lắng cho Sở Thanh.
"Tôi biết, hiện tại các người không cần ngăn tôi, tôi sẽ không đi ra quấy nhiễu A Thanh." Nếu không thể đi ra ngoài ngăn cản, anh sẽ nhìn cho tốt, cả nháy mắt cũng không nháy, nhìn A Thanh đến tột cùng phải chịu đau đớn thế nào!
Mộ Hi và Hoàng Á Lê đều hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lục Thần, cho nên hai người cũng đưa mắt vào người Sở Thanh, nếu không thể chịu đau thay cô, như vậy bọn họ sẽ đứng nhìn cho tốt, đứng ở đây cùng cô chịu đau, mặc cho đáy lòng tràn ngập đau khổ, làm cho bọn họ có thể cảm giác được một lần đau đến hít thở không thông.
"A Thanh, hiện tại không sai biệt lắm, thêm nữa thì thân thể của cô sẽ không chịu nổi!" Không chỉ có ba người kia lo lắng cho Sở Thanh, còn có một Mặc Phỉ luôn ở bên người Sở Thanh.
Sở Thanh không nói gì, nhưng vẫn nhẫn nhịn đứng tại chỗ, cô có thể cảm giác được, theo thời gian trôi qua, nguyên thần của cô đã được chữa trị một chút, như vậy là tốt, chỉ cần nguyên thần có thể chữa trị, thì nhất định công lực của cô sẽ hồi phục!
"Sở Thanh!" Mặc Phỉ cảm giác được bản thân Sở Thanh kháng cự, cảm thấy càng tức giận hơn, chẳng lẽ cô không biết trân trọng bản thân sao, nếu cứ như vậy, nguyên thần của cô sẽ trị được, nhưng thân thể sẽ hỏng mất nha!
"Câm miệng, thân thể của tôi, tôi tự biết, còn chưa tới cực hạn!" Nếu chưa tới cực hạn, cô còn có thể chịu được, hiện tại phải nhìn rốt cuộc là tốc độ nguyên thần hồi phục nhanh, hay là tốc độ âm khí ăn mòn thân thể cô nhanh, chỉ cần cô thắng, nhưng vậy cô có thể hồi phục như cũ!
Mà sau khi Mặc Phỉ nghe Sở Thanh quát nhẹ, cả người như bị nghẹn, sau đó lặng lẽ thở dài một hơi, cuối cùng cũng không khuyên nữa, ông biết cô gái này là một người lòng đã chết, muốn cô buông tha, căn bản là chuyện không thể nào, cho nên bây giờ cũng nên nghĩ làm cách gì trợ giúp cô thì tốt hơn.
Vết thương bên ngoài của Sở Thanh ngày càng nhiều, theo thời gian trôi qua, quần áo trên người cô đã sớm ướt sũng, chẳng qua làm cho người ta phân biệt không rõ là quần áo ướt sũng kia là nước mưa hay là máu của cô.
Lúc Mặc Phỉ cho là Sở Thanh không thể kiên trì được nữa, thì hai mắt vẫn đóng của Sở Thanh đột nhiên mở ra, đáy mắt là một mảnh màu tím, mà xung quanh thân thể cô xuất hiện ra một đám sương mù màu đen nhạt, đem cả người cô bay lên, làm cho cô lơ lửng giữa không trung.
"Đây là hệ Phong sao....?" Mấy người đang đứng quan sát có chút sững sờ, Sở Thanh vẫn luôn lộ ra bản thân mình là người dị năng hệ Thủy, chẳng lẽ bây giờ cô đang thức tỉnh dị năng thứ hai?
Hoàng Á Lê biết ở mạt thế, người đặc biệt cường đại sẽ là người thức tỉnh hai dị năng, nhưng mà ở kiếp trước, cô chỉ biết Sở Thanh là người dị năng hệ Lôi (?), lại chưa từng nghe nói cô ấy có dị năng thứ hai nha.
(?) Chỗ này Nuy hơi khó hiểu, không phải mấy chương trước nói kiếp trước "Sở Thanh" là người bình thường hay sao? Vậy sao bây giờ lại nói là người dị năng hệ Lôi?!
"Lôi!" Máu tươi được nguyên thần của cô điều khiển một lần nữa vẽ một đạo lôi chú trên mu bàn tay, tiếng sét kinh thiên làm cho mọi người trong siêu thị tỉnh lại, nhìn thấy Sở Thanh đang ở bên ngoài, tất cả mọi người đều sợ ngây người, chẳng lẽ ngay cả nước mưa cũng không gây thương tổn đến người này sao?
Nhưng sau một khắc, tất cả mọi người đều tự biết mình nghĩ sai rồi, bởi vì trên người Sở Thanh đầy vết máu đỏ tươi, hơn nữa vô số vết thương trên người cô dần hiện ra, thậm chí có cả trên mặt, vết máu quanh co chảy xuống, nhìn thấy mà giật mình, nhìn như vậy làm sao có người có thể cảm thấy cô không có chuyện gì chứ.
Giống như lần trước, trên bầu trời bổ xuống một đạo sấm sét, chính xác rơi vào người Sở Thanh, cho dù bên trong siêu thị có vách tường ngăn lại, nhưng người bên trong vẫn có thể nghe được tiếng ken két của lôi điện, chính là cái loại âm thanh làm cho người ta cảm thấy ê răng đó.
Mà một màn này rơi vào mắt Sở Nghiên lại làm cho cô cảm thấy vô cùng sảng khoái, bởi vì hôm nay Sở Thanh sẽ không bao giờ.....là Sở Thanh có dị năng nữa, nó muốn dùng thân thể hứng lấy sấm sét là chuyện không thể nào, kết quả sau cùng chỉ có thể là mất mạng mà thôi.
Mặc dù có rất nhiều lần cô muốn động thủ giết chết Sở Thanh, nhưng bởi vì người bên cạnh cô ta phòng hộ quá chặt chẽ, vì vậy không có được như ý, cái này đã làm cho cô bóp chặt cổ tay không thôi, nhưng không nghĩ tới chính là, Sở Thanh lại tự mình lựa chọn đi vào con đường chết, quả nhiên là ông trời già cũng đang giúp cô mà!
Chẳng qua Sở Nghiên không biết được, căn bản Sở Thanh không phải người xúc động làm bừa, hôm nay cô làm như vậy, tự nhiên là có đạo lý của mình, cản bản không có đặt cược mạng sống của mình đơn giản như vậy!
Theo thời gian trôi qua, tiếng sấm dần bình thường lại, ánh sáng chói mắt kia cũng dần mờ đi, lúc Sở Nghiên nghĩ rằng Sở Thanh sẽ bị tia chớp đánh chết, thì một bóng người dần dần xuất hiện trong mắt mọi người, vẻ mặt cô hờ hững đứng trong mưa, vết thương trên người đã khép lại hết, ánh mắt cũng không còn là một màu đen thuần túy nữa, mà là màu tím sáng chói, thậm chí ở trong nháy mắt điện quang kia mất đi, các cô tựa hồ thấy được mái tóc dài màu bạc của Sở Thanh.
Chẳng qua khi mở mắt lại, người trước mắt là một người "thiếu niên" có mái tóc đen ngắn.
Mặc dù lôi điện đã tán đi, nhưng người ở nơi này cũng có thể cảm giác được không khí xung quanh Sở Thanh cũng không có bình tĩnh trở lại, chú ý hơi đến gần sẽ có thể cảm giác được một loại làm cho người ta tê dại toàn thân, giống như cảm giác bị điện giật vậy, chẳng lẽ thân thể con người có thể chứa điện sao?
"A Thanh, bây giờ cậu...." Nhìn Sở Thanh đi vào siêu thị, Hoàng Á Lê lập tức nghênh đón, cảm giác được bên người cô có loại làm cho người ta tê dại, Hoàng Á Lê hơi lui về sau mấy bước: "Bây giờ cậu đã thức tỉnh dị năng mới sao? Là hệ Lôi?"
Giọng nói của Hoàng Á Lê có chút kích động, bởi vì hết thảy tất cả cũng trở về đường ngay, trước khi cô sống lại, thành tựu xuất sắc nhất của Sở Thanh là hệ Lôi, mà hôm nay Sở Thanh đã có lại thứ từng thuộc về cô ấy, đây là chuyện tốt!
"Coi như là vậy đi." Khóe miệng Sở Thanh khó có được mà câu lên, bất quá chỉ là phúc chỉ tâm linh (*) trong nháy mắt, không nghĩ tới cuối cùng cô cũng thành công, lôi diệt ma, ai cũng biết đạo lý này, không nghĩ tới sẽ có một ngày cô lại có thể thao túng lực lượng lôi điện.
(*) phúc chỉ tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra ~> ý nói khi vận may đến thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn - Nuy
Tay phải đưa ra, chỉ thấy một dòng điện nhỏ lóe lên, tia sáng màu tím này có thể làm cho mọi người biết dòng điện nhỏ kia tuyệt đối sẽ không yếu, mà trong nháy mắt, sắc mặt Sở Nghiên vô cùng khó coi, vốn cho rằng Sở Thanh hẳn là phải chết dưới lôi điện, nhưng mà hiện tại không những không bị đánh chết, lại được dị năng hệ Lôi, quả nhiên ông trời già vẫn không mở mắt mà!
Ở mạt thế, dị năng hệ Lôi là đặc biệt khó có được, bởi vì tang thi hệ Lôi vô cùng hiếm, dù sao tang thi cũng coi là sinh vật dơ bẩn, làm sao có lực lượng như vậy, cho nên dị năng hệ lôi muốn được thăng cấp chỉ có thể dựa và sấm sét tự nhiên, nhưng sau khi mặt thế, người dị năng có thể chịu được lực lượng của nước mưa cũng không nhiều lắm, cho nên người dị năng hệ Lôi có lực công kích đặc biệt cường đại, nhưng cũng là khó thăng cấp nhất.
Mà bây giờ, Sở Thanh có dị năng hệ Lôi, mà làm cho cô càng căm tức hơn là, thân thể Sở Thanh lại có thể chịu được sự ăn mòn của nước mưa!