Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Nếu như không phải lời "khích lệ" lúc đó, hoặc giả như Hoàng Á Lê không kiên trì tới một khắc kia, thì tất cả mọi người đã cho rằng Hoàng Á Lê là một người con gái mềm yếu, lại không có ai biết được rằng, sau này trong tay Hoàng Á Lê không biết dính bao nhiêu máu tươi.

Lúc đó, nếu không phải gặp những người đó quá lợi hại, nói không chừng Hoàng Á Lê cũng đã báo thù xong.

Hoàng Á Lê suy nghĩ gì Sở Thanh cũng không cần biết, sau khi cô biết được tin tức, liền nghĩ ngay đến chuyện về nhà báo tin cho người thân mình.

Mặc dù đến bây giờ Sở Thanh vẫn xem những "người thân" kia không cần mình quan tâm nhiều, nhưng nếu biết đã có nguy hiểm, tự nhiên cô có cái gì sẽ nói cái đó, dĩ nhiên, sau khi nói xong họ có tin hay không thì không còn là vấn đề của cô nữa.

"Tiểu thiếu gia, cậu đã về rồi." Mới vừa về đến nhà, bảo mẫu dì Lâm ở trong nhà ra đón, ánh mắt nhìn Sở Thanh đầy luyến tiếc đau thương.

Người có thể hiểu mọi chuyện trong nhà này nhất chính là dì Lâm hầu hạ ở nhà họ Sở gần hai mươi năm, bà đối với Sở Thanh tất nhiên nhiều thêm một phần thương tiếc.

"Ừ, ba ba đâu rồi dì?"

"Ông chủ và đại tiểu thư, còn có hai vị Lục thiếu gia ở thư phòng, tiểu thiếu gia, cậu có việc tìm ông chủ sao?" Sở Thanh và Sở ba luôn bất hòa, bây giờ chợt đi tìm Sở ba, làm cho dì Lâm có chút ngoài ý muốn.

"Đúng, có chút việc." Sở Thanh không có giải thích nhiều, mà chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi đi lên lầu, chẳng qua khi cách cửa một khoảng, cô dừng bước, nhìn cửa lớn, ánh mắt hơi nheo lại.

Chỉ vì cô nghe được những lời người trong phòng đang nói.

"Nghiên Nghiên, ba ba không biết chuyện gì xảy ra, những lời con nói, ba ba không thể nào tin được, hơn nữa, chỉ dựa vào lời con nói, ba ba cũng không cách nào thuyết phục mấy trưởng lão trong tộc tin đâu."

"Ba ba, con nói đều là thật, sau khi bị bệnh, thì con có dị năng biết trước tương lai, sau mười ngày nữa là mạt thế đến, đây chính là bắt đầu của mọi thảm họa, nếu như các biện pháp kia làm trễ, thì...thì...." Sở Nghiên thật sự rất gấp gáp rồi, bởi vì kiếp trước không biết mạt thế đến, cô mới chật vật như vậy, thậm chí còn làm vật hy sinh cho các căn cứ đẩy trách nhiệm đi.

Kiếp này cô đã biết trước những việc này, làm sao cô có thể cam tâm đi vào đường cũ!

Mà Sở Thanh đứng ngoài phòng nghe được, mi hơi nâng lên.

Mạt thế? Lại là mạt thế! Người chị hai này của cô cũng nhắc đến mạt thế, chẳng lẽ...Cô ta cũng là người trọng sinh?

Nếu là trọng sinh, tất cả có phải là trùng hợp hay không, bên cạnh cô xuất hiện hai cô gái trọng sinh, đây là trùng hợp, hay là ông trời cố ý an bài?!

Cô chuyển kiếp, hai cô gái trọng sinh, không biết tại sao, cô luôn cảm thấy chuyện này có quan hệ thiên ty vạn lũ với cô nha.

Mặc dù Sở Thanh thất thần suy nghĩ một số chuyện, nhưng cũng có phân ra một tia tâm thần nghe động tĩnh trong phòng, sau nửa ngày, không biết Sở Nghiên lấy cái gì chứng minh chuyện này, làm cho Sở ba và hai anh em nhà họ Lục tin mạt thế sẽ đến, lại không thể không nói, người chị hai hờ này của cô cũng không đơn giản.

"Nếu mạt thế sắp đến, vậy chúng ta phải nhanh gọi A Thanh về, tránh cho lúc đó người nhà bị phân tách." Sau khi tin lời Sở Nghiên, Sở ba lại bắt đầu lo lắng cho Sở Thanh, hiện tại Sở Thanh còn ở trường, vạn nhất lúc mạt thế đến, con bé không kịp trở về, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?

"Ba ba, con cảm thấy tốt nhất không nên nói cho A Thanh biết sớm." Sở ba vừa nói xong, âm thanh phản đối của Sở Nghiên lập tức vang lên: "Ba ba, tính tình A Thanh không phải ba không biết mà, nếu bây giờ đi nói cho A Thanh biết, sẽ làm cho em ấy lo lắng thấp thỏm, đến lúc đó sẽ phiền toái hơn, hay là đợi tới trước một ngày mạt thế tới, thì trực tiếp đến trường rước em ấy."

Mặc dù Sở Nghiên nói vậy, nhưng trong lòng một chút cũng không muốn đi đón Sở Thanh, nếu như không phải sợ trong tộc biết, cô đã sớm giết chết cái người đáng chết đó rồi. Kiếp trước cô đúng là thật tâm đối xử với người "em trai" đó, lại không nghĩ tới, cô ta không những không biết ơn, còn có tâm đoạt lấy chồng sắp cưới của cô, thậm chí sợ A Trạch đối với cô còn chưa hết tâm, liền đem cô đến căn cứ khác làm đám hỏi.

Cô làm sao không hận đây! (@Không biết sao Nuy cảm thấy 'hận' này hơi vô lý thì phải, nhưng ai đúng ai sai, Nuy thật sự không nói được ....!)

"Này..." Quả nhiên, sau khi Sở ba nghe vậy, cũng có chút do dự, dù sao Sở ba biết con gái nói không sai, đích thật tính tình Sở Thanh có chút xúc động, nếu bây giờ biết mạt thế sắp đến, không biết sẽ còn gây ra phiền toái gì hay không.

"Chú Sở, A Thanh cũng là con của chú đấy, chú cảm thấy thua thiệt với A Thanh còn chưa đủ sao?" Nhìn Sở ba sắp đồng ý, ánh mắt Lục Thần lóe lên tia phẫn nộ, đều là con của chú Sở, tại sao đối xử lại khác biệt như vậy, khó trách A Thanh và chú Sở luôn bất hòa, nếu là anh, anh cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu.

"Anh Thần, anh nói vậy cũng không đúng, anh đã nhiều năm đi theo bên cạnh em trai em, tính tình em ấy có nhiều xúc động như vậy, nếu để người khác biết được em có dị năng, nói không chừng sẽ bị bắt em đi phòng thí nghiệm, anh Thần, chẳng lẽ anh ác tâm như vậy sao?" Trong mắt Sở Nghiên phủ thêm một màn nước trong suốt: "Cũng không phải em không quan tâm em trai của em, trước một ngày khi mạt thế đến, em nhất định sẽ đến đón em ấy mà." Chẳng qua, có đón thành công hay không, cô cũng không biết a.

Dù nghe Sở Nghiên nói có lý, nhưng Lục Thần lại không cho rằng cô ta nói thật, không biết tại sao, anh lại cảm giác được có chút ác ý trong những lời đó, để anh cảm nhận được, thật ra cô ta nói những lời này cũng không phải vì muốn Sở Thanh tốt, mà là muốn bỏ Sở Thanh!

"Nếu như vậy, không cần em đi đón A Thanh, tôi sẽ đi đón cậu ấy, mà sau khi mạt thế đến, mọi người cũng không cần chờ, tôi sẽ tự đem A Thanh về căn cứ." Nói xong, Lục Thần nhìn Sở Nghiên một cái, đẩy cửa đi ra ngoài, mắt anh lạnh như băng là để cho Sở Nghiên tự động lùi bước.

Nhưng Sở Nghiên lại không cam lòng để anh đến bên cạnh Sở Thanh.

Phải biết rằng, kiếp trước, Lục Thần chính là người đầu tiên thức tỉnh dị năng, còn là dị năng có uy lực lớn, dị năng hệ Hỏa, lúc đó, anh mang theo mấy người của anh mới có thể đủ an toàn đến căn cứ, nhưng hôm nay, Lục Thần lại muốn đi cùng Sở Thanh.

Coi như tố chất thân thể Lục Trạch cũng khá tốt, nhưng trước khi dị năng thức tỉnh, bảo Lục Trạch bảo vệ bọn họ có chút miễn cưỡng đi.

Suy nghĩ một lúc lâu, Sở Nghiên cũng không nghĩ ra chủ ý gì hay cả, cũng không nguyện ý buông tha như vậy, nghĩ một chút thì quyết định ngày mai sẽ tiếp tục thuyết phục Lục Thần, để cho anh ấy sớm loại bỏ cái người gieo họa kia!

Sau khi Lục Thần ra khỏi phòng thì thấy Sở Thanh, lúc anh muốn mở miệng hỏi, thì Sở Thanh đem ngón tay trỏ đặt lên môi, ra dấu "Xuy" một cái, sau đó kéo Lục Thần rời khỏi thư phòng, đến phòng mình.

Nếu bây giờ bọn họ đã tin mạt thế sẽ tới, như vậy mọi chuyện sau này tốt rồi, nhưng trước khi mạt thế tới, cô phải giúp anh cải thiện thân thể một chút, dù sao anh cũng là người thật sự quan tâm cô mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui