Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Dường như cảm giác được một cái ôm ấm áp, Tiểu Đoàn Tử, nhẹ nhàng động đậy, gắng sức ngẩng đầu lên, thấy được một gương mặt xa lạ mà quen thuộc, ánh mắt nó tràn đầy mừng rỡ, một lát sau lại nhắm mắt lại, cuối cùng đã yên tâm, nó cũng không thể chống đỡ nổi nữa mà hôn mê.

Mà Sở Thanh thấy được cảnh này liền hít một hơi thật sâu, cố đè xuống lửa giận của mình, cô biết bây giờ không phải thời điểm để tức giận, tên nhóc trong ngực này đã suy yếu cực độ, d.d.lqđon nếu như cô chậm trễ thời gian, sợ rằng nó thật sự có thể mất mạng.

Có điều mặc dù Sở Thanh hi vọng tất cả mau chóng kết thúc, nhưng trời cao lại không cho là đơn giản như thế mà bỏ qua kẻ ngoại lai không nên tồn tại này.

Sấm sét vẫn gào thét như cũ, làm người ta có thể cảm giác được sự quyết tâm của nó để hủy diệt dị vật không nên xuất hiện này!

Chỉ là bây giờ Sở Thanh vẫn còn ở đây, cho dù là ông trời cũng không thể tổn thương thứ thuộc về cô, tên nhóc này đã đi theo cô đến gần vạn năm, làm sao có thể là người muốn diệt liền diệt được!?

Lúc này, đôi đồng tử màu đen đã biến thành màu tím trong suốt, phản chiếu ánh sáng sấm sét đập vào trong mắt chính là tia sáng sắc nhọn lạnh lẽo. Dù hôm nay thứ đối mặt là thiên kiếp cô cũng sẽ không lùi bước!

Mà ngay lúc này hình như Mặc Phỉ phát hiện phía bên ngoài có gì đó không đúng, anh đi ra khỏi phòng, sau đó thấy một cảnh tượng khiến Mặc Phỉ kinh ngạc tột độ - giữa những tia sét đan xen dienđan nhau, có một người con gái nhẹ nhàng di chuyển bước chân, ở trong lôi điện xuyên qua, mặc dù tia điện dày đặc nhưng cũng không cách nào làm gì cô, trong ánh sét nổi bật lên một mái đầu bạch kim dài lấp lánh mang theo loại ánh sáng quỷ dị.

“A Thanh…” Nhìn Sở Thanh như vậy, lần đầu tiên Mặc Phỉ biết Ma Tôn là ra sao, hấp dẫn mắt người đến dường nào. Giây phút này, Mặc Phỉ cảm thấy hơi may mắn, anh có thể đi tới tinh cầu xa lạ này, có thể gặp một cô gái thần kỳ như vậy.

Sở Thanh cũng không nghe thấy tiếng gọi của Mặc Phỉ,d/đan.l.q.đ lúc này thoạt nhìn cô giống như không có vấn đề gì, nhưng chỉ có chính cô mới biết, đến tột cùng mình đang phải nhận áp lực thế nào. Uy nghiêm của đạo trời là không thể phạm vào, làm trái ý trời tự nhiên sẽ chọc giận thiên uy. Không cần nói Sở Thanh bây giờ, dù là Ma Tôn Sở Thanh Y vào thời điểm đối mặt với thiên uy cũng muốn né tránh ba phần, trực diện đối đầu với cơn thịnh nộ của trời sẽ chỉ làm mình bị thương.

Nhưng hôm nay, vì bảo vệ một tên nhóc dốc toàn lực đi từ thế giới khác đến bên cạnh mình, có thể nói Sở Thanh đang liều mạng.

Cuối cùng, khi tia sét thứ tám mươi mốt rơi xuống, Sở Thanh không còn sức chống cự chỉ có thể dùng cơ thể cứng rắn chống lại. Bởi vì thói quen mà dòng sét đi vào cơ thể cũng không để cho cô ngã xuống tại chỗ, nhưng so với thường ngày năng lượng lôi điện rối loạn càng mạnh hơn,diendan làm cho cô không đứng vứng nổi, lảo đảo quỳ một chân trên đất, cả người co quắp, sau đó phun một ngụm máu tươi ra ngoài.

Quay đầu nhìn tên nhóc trong ngực, trong mắt Sở Thanh lóe lên vẻ an tâm, mặc dù không nghĩ đến, nhưng thời khắc nó xuất hiện bên cạnh làm cô có loại cảm giác an tâm khó có thể diễn tả được, giống như linh hồn lưu lạc thật lâu cuối cùng đã tìm được nhà.

Trước kia lúc ở bên cạnh, cô cũng không để ý quá mức, cho đến khi sẽ không còn được gặp lại, Sở Thanh mới biết tên nhóc vẫn đi theo bên cạnh có ý nghĩa mức nào, có thể gặp lại nó lần nữa thật là tốt.

“A Thanh?” Giọng nói pha chút lo lắng của Mặc Phỉ vang lên.

Sở Thanh hít một hơi thật sâu, từ từ đứng lên, khẽ mỉm cười:”Tôi không sao, không cần lo lắng, cơ thể tôi còn không có yếu như vậy.” Chỉ là vài giây sau, một dòng máu tươi theo khóe miệng lại chảy xuống, khiến ánh mắt Mặc Phỉ tối sầm lại.

Mặc dù nhìn Sở Thanh có vẻ không phải chật vật như vậy, nhưng trên thực tế cũng rất nghiêm trọng, đầy tiên là liều lĩnh dùng năng lượng không thể dùng, dẫn tới bị cắn trả, mà một đạo sét cuối cùng đã làm ma khí hộ thể của cô hoàn toàn vỡ tan, uy lực còn dư của lôi điện ở trong cơ thể cô tàn phá một hai ngày, nếu không phải lần trước cơ thể cô đã được trải qua rèn luyện trong thần điện của Nữ Oa, chẳng biết cơ thể lúc này có thể tổn hại đến mức nào.d.d.l.q/đ

“Thật sự không có việc gì, tôi về nghỉ một lát là tốt thôi.” Năng lực hồi phục của dòng tộc Nữ Oa rất mạnh, không bao lâu cơ thể cô sẽ hồi phục ngay, hazz, chỉ có điều muốn khôi phục tu vi đoán chừng còn phải mất một khoảng thời gian rất dài.

Lần nữa nghe Sở Thanh nói mình không có việc gì, Mặc Phỉ cũng không tiện hỏi tới, đành phải đưa Sở Thanh về phòng cho cô nghỉ ngơi. Về phần cái khối màu trắng nằm trong ngực cô là gì, anh cũng không có hỏi, anh biết lúc này không phải thời gian thích hợp tra hỏi, nói như thế, liền dứt khoát không hỏi.

“Cô nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì có thể gọi tôi, tôi ở sát vách.” Mặc dù biết rõ Sở Thanh vĩnh viễn sẽ không để mình lệ thuộc vào người khác, nhưng Mặc Phỉ vẫn không kiềm chế được mà nói những lời này, sau đó trong nháy mắt xoay người, trên mặt yên lặng mang theo vẻ tự giễu.

Mà tất cả những chuyện này Sở Thanh căn bản cũng không biết, tất cả chú ý của cô đã bị Tiểu Đoàn Tử trong ngực hấp dẫn rồi.

Trong trí nhớ của Sở Thanh, Nguyệt Yêu luôn luôn là mười phần sức sống, dù là ban đầu, khi cô cứu nó từ tay gã thợ săn, nó cũng không hề có vẻ như d*đ.l.q.đ bị kinh sợ, mà thân mật quấn quít xoay quanh cô.

Thế nhưng lúc này, nó lại biến thành nhỏ xíu như vậy, co rúm lại trong ngực của chính cô, không biết vì sao, Sở Thanh lại có cảm giác xúc động muốn khóc, bây giờ cuối cùng cô cũng biết ngày đó khi rời khỏi thần điện Nữ Oa đã cảm nhận được người nào, hóa ra chính là Nguyệt Yêu, mà điều làm cô càng không nghĩ tới là, vậy mà nó lại hi sinh tất cả để đến bên cạnh mình.

Vì mải mê suy nghĩ, Sở Thanh từ từ buông lỏng tay của mình, Nguyệt Yêu rơi vào trên giường, trong nháy mắt mất đi sự ấm áp làm cho nó cảm thấy lo lắng, mặc dù không tỉnh lại, nhưng chóp mũi nho nhỏ cũng không ngừng ngửi, dường như đang tìm vị trí của cô, cuối cùng khi tìm thấy được, nó di chuyển thân hình nhỏ bé ngàn vết thương từ từ đến bên cọ vào người Sở Thanh, tựa sát vào trong ngực cô.

Thấy cảnh tượng này, Sở Thanh cảm giác mắt mình ê ẩm, trong ngực có loại cảm giác đau nhói không diễn tả được, loại cảm xúc đó rất xa lạ, làm cho cô hơi phiền não, cô chợt muốn đem tên nhóc liên tục dựa sát vào ngực ném đi, cũng bởi vì sự xuất hiện của dien.đan/le.quydon nó mới có thể khiến cô trở nên khác thường, như vậy chẳng phải sau  khi nó biến mất, loại cảm giác đó sẽ không còn nữa hay sao?

Nhưng ngay sau đó, Sở Thanh bỏ đi ý nghĩ này, vì tìm đến mình mà nó đã biến thành cái bộ dạng này, sao cô có thể nhẫn tâm…

Thời điểm vừa nhìn thấy Nguyệt Yêu cô cũng biết toàn bộ tu vi của nó đều đã biến mất, dù sao cái giá phải trả cho việc xuyên qua thời gian và không gian là quá lớn, cho nên tới giờ cô đều không nghĩ tới dùng cách đó để trở lại thế giới cũ, vậy mà tên nhóc kia lại ngốc như vậy, ngốc đến nỗi bỏ đi tu vi vạn năm, loại chuyện như thế sao có thể tùy tiện làm!

“Nguyệt Yêu, ngươi nói xem ngươi ngu ngốc như vậy, làm sao ta có thể yên tâm về ngươi?” Nhìn tiểu hồ ly an tâm ngủ trong lòng, ánh mắt Sở Thanh phức tạp.

Nhìn bộ lông vốn là màu bạc trắng nay đã cháy rụi cả một mảng, với tu vi của nó chống đỡ qua chín chín thiên kiếp không phải vấn đề lớn gì, nhưng nó lại lấy thân hình yêu thú cứng rắn đối đầu với d.d.l.q.d chín chín thiên kiếp thì căn bản chính là chuyện cửu tử nhất sinh, nay nó còn sống đã coi như một kì tích lớn rồi!

Sau lưng vốn có chín cái đuôi mềm mại nhưng nay chỉ còn lại một thân nhỏ như quả cầu bông, nhìn đáng thương như vậy, vốn là Cửu Vĩ Ngân Hồ cao quý kiêu ngạo mà hôm nay lại dùng cái bộ dạng nhếch nhác đáng thương như vậy  xuất hiện hiện trước mặt cô, khiến người luôn luôn lạnh nhạt như cô cũng hiếm khi phải dâng lên một loại cảm xúc tên là thương tiếc.

“Ngươi ngốc như vậy, ta giữ ngươi bên cạnh là được rồi, nếu như ngươi bị người khác lừa chẳng phải còn đáng thương hơn sao?” Xấu tính nắm lấy cái mũi nhỏ của nó, khi hình như nó không thở được phải hé miệng bắt đầu kháng nghị, khóe miệng Sở Thanh liền nhếch lên thành nụ cười, mắt híp, miệng lộ ra một đôi răng nanh nho nhỏ.

Nguyệt Yêu ở trong mộng cũng không biết Sở Thanh đang nói gì, nếu mà biết được, chỉ sợ cũng có thể trực tiếp cười tỉnh, phải biết nguyện vọng lớn nhất của Nguyệt Yêu chính là mãi mãi ở bên cạnh Sở Thanh d.đan.l.q.d, bây giờ lấy được cam kết của của Sở Thanh thì làm sao nó có thể mất hứng?

Cứ như vậy, cả đêm bình an vô sự, ngày hôm sau Sở Thanh bị một mảnh xúc cảm ướt át làm cho tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt chíp bông của tiểu hồ ly. Trong nháy mắt, cô có một loại cảm giác tốt đẹp không nói nên lời.

Nhìn bộ lông trên người cậu đã khôi phục lại thành màu bạc trắng, tâm tình của Sở Thanh tốt lên một chút, mặc dù hiện tại Nguyệt Yêu đã không còn tu vi, nhưng dù sao nó cũng là yêu thú, nắm giữ cảm xúc của Sở Thanh vô cùng chính xác, thấy Sở Thanh cười chúm chím lập tức tiến thêm một thước dùng nước miếng rửa mặt cho Sở Thanh, đến khi bị cô ném xuống giường thì d.đan.l.q.d chuyện mới tính là kết thúc.

Mà ở ngoài cửa Mặc Phỉ thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt lóe lên thứ cảm xúc tên là hâm mộ, vốn dĩ anh cho là mãi mãi không có cách nào thấy khoảnh khắc Sở Thanh buông lỏng như vậy, nhưng không nghĩ vì tiểu hồ ly mà cô có thể cười dịu dàng đến thế.

“A Thanh, bữa sáng muốn ăn gì?” Mặc dù lòng buồn buồn, nhưng Mặc Phỉ vẫn lờ đi cảm giác đó, dù thế nào đi nữa anh vẫn còn nhiều thời gian đi cùng Sở Thanh, nói không chừng sau này anh cũng có thể làm Sở Thanh lộ ra vẻ mặt dịu dàng ấy.

“Thịt nướng!” Trả lời một câu chắc như đinh đóng cột, Sở Thanh vốn luôn thích ăn thịt nướng sẽ không uất ức mình, mà Nguyệt Yêu ở bên cạnh nghe thấy thịt liền chi chi kêu lại cũng bị Sở Thanh trực tiếp bác bỏ: “Ngươi muốn là một vấn đề, nhưng không thể ăn tại đây, ngươi chuẩn bị chia thức ăn cho người bên ngoài hay sao, hả?” d.đan.l.q.d

Chia cho người khác!? Nghĩ cũng đừng hòng!

Đời này trừ chủ nhân bất luận kẻ nào ở ngoài kia cũng không cần hi vọng lấy đi được một xíu thức ăn từ miệng nó, đừng có mơ!

Nghĩ tới đây, Nguyệt Yêu nhảy vào trong ngực Sở Thanh, sau đó giả chết, e hèm, nó mới không cần đem linh cầm* chính mình thật vất vả mới bắt được chia cho người khác, đây chính là khẩu phần ăn của mình và chủ nhân!

(*thú có linh khí)

Cứ như vậy hai người đi ra ngoài chuẩn bị thịt nướng, nhưng bước ra ngoài cửa mới phát hiện đã có rất nhiều người tụ tập đang chuẩn bị bữa sáng, Nguyệt Yêu khụt khịt cái mũi sau đó trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ, mặc dù mùi vị cũng tạm được, nhưng tuyệt đối không thể ngon bằng đồ của chủ nhân, quan trọng nhất là, những đồ ăn này một d.đan.l.q.d chút linh khí cũng không có, cho vào miệng nhất định sẽ rất khó ăn, nó mới không cần ăn!

Đừng xem nó chỉ là một con hồ ly, mà còn là một con hồ ly vô cùng kén chọn, muốn để cho nó thích nghi? Tuyệt đối không thể nào!

Mà khi Cận Hi thấy Sở Thanh liền vội vàng gọi cô, để cho cô ăn sáng cùng bọn họ, nhưng Sở Thanh cười từ chối, hiện tại cô cũng không thiếu thịt thú biến dị, mặc dù nói ngày ngày đều ăn thịt nướng  thì đúng là có chút phiền, nhưng trong bối cảnh hiện nay có như vậy đã là không tệ, không nên quá lên giọng mới phải.

Khi thịt nướng xong, đám người ở đây đều hung hăng nuốt nước miếng, ngay sau đó sắc mặt lại trở nên khó coi, hiển nhiên là nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, một đống tang thi thịt vụn…

Nháy mắt, mọi người đều cảm giác không có khẩu vị, thậm chí hương vị thịt thuần thúy cũng trở nên hơi ngán, tất cả mọi người đều lắc đầu một cái, bày tỏ mình tuyệt đối sẽ không động vào thịt.

Nhưng Tiểu Cầu Nhi lại không ảnh hưởng một chút nào, ừ, nó chỉ là một con mèo, cái gì nó cũng không hiểu, nó muốn ăn thịt!

“Meo meo~” Tiểu Cầu Nhi đến gần Sở Thanh làm nũng, muốn cọ xát vào người cô, hừ, nó còn lâu mới thừa nhận thật ra không phải nó muốn ăn thịt nướng mà vì muốn đến gần Sở Thanh!

Nhưng ngay sau đó, Tiểu Cầu Nhi còn chưa cọ vào Sở Thanh liền bị một cái móng vuốt nhỏ vồ đến, truyền đến sau đó chính là âm thanh tức giận “Chi chi—“

Thời điểm thấy Tiểu Cầu Nhi cọ vào Sở Thanh, Nguyệt Yêu bày ra sắc mặt cực kì không tốt, chủ nhân là của một mình nó, ai cũng không thể dựa vào gần, người nào đến gần đều là muốn chết! d.đan.l.q.d Ừ thì… loài người thì không tính, dựa theo số chân thì căn bản không phải cùng một giống loài.

Mà người xung quanh chứng kiến một cảnh này đều sợ ngây người, bọn họ vừa mới nhìn thấy cái gì vậy, con mèo Ba Tư muốn đến gần Sở Thanh lại bị  tiểu hồ ly trong ngực cô tát bay rồi hả? Đầu năm nay động vật đều thành tinh rồi hay sao?

Có điều nghĩ kĩ lại, bây giờ ngay cả thú biến dị cũng có, dù là động vật thành tinh thì cũng không có gì kỳ quái nhỉ!

Ha ha ha ha!

Mọi người không ngừng cười ha hả trong lòng, nhưng cũng không thay đổi được cảm giác quái dị trong lòng, nhất là khi Nguyệt Yêu lại có lòng độc chiếm người như thế là có chuyện gì, xem ra tên nhóc con kia căn bản chính là sủng vật của Sở Thanh rồi!

“Thì ra động vật đều có ý thức lãnh địa sao?” Cận Hi ở một bên tự lẩm bẩm. Quả thật cảnh tượng này đừng quen thuộc đến vậy chứ, trước kia anh không chỉ nuôi mỗi Tiểu Cầu, nhưng kể từ khi Tiểu Cầu Nhi đã quen thuộc thì cũng không cho phép bất kì sủng vật nào đến gần anh,dien.dan. phản ứng của nó với phản ứng của Tiểu Đoàn Tử trong ngực Sở Thanh giống nhau y như đúc.

“Chi chi…” Tát Tiểu Cầu Nhi xong vẫn chưa tính là hết chuyện, con ngươi Nguyệt Yêu chuyển một cái, nghiêng đầu nhìn Sở Thanh suy tư, bộ dạng chỉ chực khóc lã chã giống như bị uất ức lắm, nhưng mọi người cũng đều thấy rõ ràng, bị đánh chính là con mèo Ba Tư kia, vậy thì cái mặt vừa dọa người vừa oan ức này là kiểu gì?

Mà Sở Thanh thấy cảnh tượng quen thuộc này đột nhiên có chút buồn cười.

Tại thế giới kia, tất cả mọi người đều biết Ma Tôn Sở Thanh Y có vô số khế ước thú, nhưng thú sủng lại chỉ có một con, đây là điều làm người ta có chút khó hiểu, dù sao thú sủng lớn mạnh chính là tượng trưng cho thân phận, mà từ đầu đến cuối Ma Tôn  lại chỉ có một con thú sủng là Nguyệt Yêu, cho nên rất nhiều người không hiểu được, mà giải thích duy nhất của Sở Thanh chính là thân phận của cô cũng không cần đến thú sủng để thể hiện, cô - Sở Thanh Y chính là sự tượng trưng tốt nhất!

Mặc dù rất nhiều người cảm thấy Sở Thanh Y cuồng ngạo, nhưng lại không có cách nào phản bác, dù sao thực lực của Sở Thanh Y đã quá rõ ràng!

Mà mọi người lại không biết rằng, nguyên nhân lớn nhất làm Sở Thanh chỉ có một con thú sủng như vậy là bởi vì tiểu hồ ly trong ngực cẩn thận quá mức. Sau mỗi lần thuộc hạ vì cô mà tìm đưa thú sủng đến, nó sẽ luôn đem đánh bay đối phương, sau đó tuyệt thực với cô để kháng nghị, dần dần Sở Thanh dien.dan. cũng liền có thói quen bên cạnh chỉ có một tên nhóc duy nhất như vậy.

“Được rồi, không phải ta không trách cứ ngươi sao?” Nhìn Bạch Nha cách rất xa ở bên kia, Sở Thanh cảm thấy hơi buồn cười, nghĩ đến việc tên kia tất nhiên là bị Nguyệt Yêu dọa cho sợ, mặc dù nói Bạch Nha cũng không quá thích kề cận Sở Thanh, nhưng cũng có lúc thích nũng nịu.

Nói xong lời này, Sở Thanh cầm thịt giơ ra trước mặt của Nguyệt Yêu. Nhìn nó ăn hết vẫn còn liếm liếm đầu ngón tay cô, đột nhiên cô lại thấy buồn cười.

Một cảnh ấm áp này khiến tất cả mọi người đều choáng váng, mọi người thế nào cũng không thể nghĩ tới một người hung tàn như Sở Thanh lại có một mặt ôn nhu như vậy, khó mà có được, thật sự rất hiếm có!

Cứ như vậy, mọi người vừa nhìn Sở Thanh, vừa ăn đồ, hơn nửa giờ sau tất cả mọi người đều đã ăn xong bữa sáng, sau đó quyết định đi tìm xem trong thôn có đồ gì ăn được hay không.

Hơn một giờ trôi qua, mọi người đem tất cả mọi thứ tụ tập lại một chỗ. Nhìn nhiều đồ như vậy, tất cả mọi người đều choáng váng, nhưng vẫn không có ai dám đi lên tranh, d.d.lq/dgiỡn sao, ngày hôm qua lực chiến đấu của Sở Thanh kinh khủng cỡ nào mọi người đều nhìn thấy, hôm nay nếu có ai ở đây dám gây chuyện, đoán chừng không chết cũng sẽ bị lột một lớp da.

Mà thiếu niên có dị năng không gian trong đội ngũ của Dạ Lan đều lộ ra ánh mắt phẫn hận. Bởi vì dị năng của anh ta bị Sở Thanh chỉ ra, cho nên mọi người căn bản không để cho anh ta cùng đi tìm kiếm thức ăn, chỉ sợ anh ta giấu riêng đồ, nếu không, một nửa thức ăn ở chỗ này anh ta đã có thể thu được!

Chỉ là anh ta cũng không biết rằng, mặc dù có vẻ thức ăn ở đây rất nhiều, nhưng chỉ là chỗ còn lại sau khi Sở Thanh đã quét hơn phân nửa, phần lớn đồ dư lại là cô không cần, hoặc là có quá nhiều chỗ bí mật mà cô chẳng muốn đi tìm kiếm.

“Ngày hôm qua khi vào thôn, chúng ta có thể sống sót hoàn toàn là nhờ có Sở Thanh, cho nên hôm nay những thứ này để Sở Thanh lựa chọn trước, Sở Thanh chọn xong còn lại phân đều cho mọi người.” Giọng nói của Cận Hi truyền đến, khiến mọi người đều yên tĩnh lại, mặc dù trong lòng nhiều người bất mãn với sự phân chia này, nhưng bọn họ đều hiểu bây giờ họ còn sống đích xác là nhờ có Sở Thanh, cho nên để cô chọn trước cũng không có vấn đề gì.

“Vậy để lại cho tôi toàn bộ hạt giống là được, chờ sau này tìm được căn cứ nhà họ An rồi, ít nhất mình còn có thể có đủ mầm giống.” Lựa chọn của Sở Thanh khiến mọi người có chút ngoài ý muốn, không phải người bình thường sẽ chọn thức ăn sao, dù sao mầm mống dien.dan. cũng không ăn trực tiếp được, hơn nữa dù tương lai ở căn cứ tìm được nơi có thể trồng trọt, chẳng lẽ còn muốn chính mình tự đi gieo trồng sao? Thật là khờ!

Chỉ là lựa chọn như vậy làm cho người ở đây cảm thấy vui mừng vô cùng, dù sao cũng bớt đi một người giành đồ ăn, thật là quá tốt!

Dĩ nhiên, không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, tỉ như Cận Hi và Dạ Lan, hiện nay tất cả mọi người đều biết được tầm quan trọng của thức ăn, nhưng bọn họ lại quên mất thức ăn từ đâu mà có, mặc dù bây giờ có được những thứ đồ này, cũng chỉ ăn một ngày là xong, nhưng cầm mầm mống thì không giống như vậy.

Có thể đoán được, bởi vì tang thi càng ngày càng lớn mạnh, khu vực loài người có thể trồng trọt sẽ càng ngày càng ít, như vậy thức ăn cũng sẽ ít đi, về sau một khi có thể cày cấy, như vậy người giữ trong tay nhiều hạt giống sẽ liên tục có thức ăn. Quả nhiên Sở Thanh mới là người thông minh nhất.

Nhưng hai người cũng không định nói ra suy nghĩ của mình, dù sao hôm nay Sở Thanh là đồng minh của Cận Hi, loại chuyện bán đồng minh như vậy Cận Hi cũng sẽ không làm, mà còn Dạ Lan lại là không dám, nếu nói ra kết quả cuối cùng chính là xin chia một nửa hạt giống cho đám người Cận Hi, sau đó một đội người Cận Hi liên hiệp, đưa bọn họ toàn diệt. dien.dan.

Cho nên lần này nhất định Sở Thanh là người thắng lớn nhất, dĩ nhiên cô cũng không có ra vẻ hưng phấn bao nhiêu. Trên thực tế, đối với Sở Thanh mà nói chỗ hạt giống này quả thực chưa tính là gì, chẳng qua là một chút dùng để che giấu đồ mà thôi, những hạt giống từ linh quả có trong Tử Phủ mới tốt.

Thời điểm mọi người đang chia đồ đạc, có vài người dẫn theo một người đi tới đây, nhìn thân hình người kia giống như một thiếu niên, quần áo trắng trên người đã biến thành màu đen xám, tóc tai bẩn thỉu dính vào mặt, làm người ta nhìn qua có cảm giác trông thật đáng thương, mà để cho mọi người bất ngờ nhất là thiếu niên kia có một đôi mắt màu đỏ, con ngươi màu đỏ ngòm tựa như bảo thạch hồng trong suốt, chỉ liếc qua cũng có thể nhìn tới đáy.

Cặp mắt màu đỏ xinh đẹp kia khiến Sở Thanh sững sờ, trong lòng thở dài một tiếng, ánh mắt thật là đẹp! Rõ ràng là tràn ngập huyết sắc, nhưng lại có một cảm giác như đáy hồ trong veo, làm cho người ta không thể cưỡng lại mà say mê.

“Người này là có chuyện gì?” Nhìn anh ta bị người mang ra từ trong thôn, hẳn là người của thôn này đi? Chỉ có điều trong trí nhớ của cô, bên trong thôn này không có người sống, vì sao lại có người sống ở trong thôn? Hơn nữa đôi mắt của anh ta thật có điểm quái dị.

“Sở thiếu gia, mọi người tìm được người cuối cùng trong thôn này ở trong hầm ngầm, cậu ta vẫn dựa vào thức ăn trong hầm ngầm để sống, nếu như không phải hôm nay bị chúng ta phát hiện đoán chừng không bao lâu nữa sẽ chết vì không có dinh dưỡng đầy đủ.” dien.dan. Dù trong hầm ngầm có đồ ăn cũng chỉ có thể có một chút cải trắng hoặc là vài thứ đồ tích trữ khác, dựa vào mấy thứ này làm sao có thể sống tiếp được.

Hình như nghe hiểu lời mọi người nói, thiếu niên ngẩng đầu lên, thời điểm thấy mặt mũi của thiếu niên, mọi người đều hít một hơi khí lạnh, mặc dù mặt bẩn thỉu, vì thời gian dài không có đủ dinh dưỡng mà gương mặt cũng trũng sâu, nhưng lại không làm người ta cảm thấy kinh khủng, ngược lại có loại cảm giác nhu nhược, trong đôi mắt đỏ kia vừa vặn nổi lên chút hơi nước, làm cho người ta không khỏi nghĩ muốn thương tiếc một phen.

Sau mạt thế mọi người đã sớm không còn ranh giới đạo đức cuối cùng, dù là nam, chỉ cần ngoại hình xuất chúng tự nhiên sẽ làm người ta muốn chiếm làm riêng cho mình, thậm chí không ít người cũng đã bắt đầu rục rịch chộn rộn.

“Ăn đi.” Nhưng không đợi người khác ra tay, Sở Thanh đã đem thức ăn đưa cho thiếu niên, cậu như vậy làm Sở Thanh nhớ lại thời điểm lúc đầu gặp Nguyệt Yêu, cũng đáng thương như vậy, đều dùng cặp mắt long lanh như nước kia nhìn cô.

Mà người xung quanh vừa nhìn Sở Thanh ra tay, trong lòng đều thở dài. Không vui ư, muốn cùng Sở thiếu gia cướp người? Ha ha! Bọn họ vẫn chưa muốn đi tìm chết. Mặc dù bây giờ Sở thiếu gia nhìn rất ôn hòa, dien.dan. nhưng thực tế lại cực kì hung tàn được chứ? Bản lĩnh một ngón vỡ đầu không phải ai cũng có, bọn họ đâu có muốn sáng mai tỉnh dậy đã thành một cỗ thi thể không đầu!

Thiếu niên nghi ngờ nhìn Sở Thanh trước mặt, mấy lần duỗi tay ra, rồi lại từ từ rụt về, dường như bị cái gì đó làm cho kinh sợ.

Đang lúc mọi người nghĩ Sở Thanh sẽ làm như thế nào, cô đưa trái ra, từ từ nhẹ nhàng vuốt tóc thiếu niên, bộ dạng dịu dàng này khiến người khác cảm thấy người này căn bản không phải Sở thiếu gia hung tàn.

Đến khi thấy cái bao tay da trên tay trái, mọi người đều bày ra vẻ mặt muốn cười ha ha, có điều cũng dễ hiểu, nhìn mái tóc dính vào nhau không phân rõ màu sắc của thiếu niên, đoán là không phải ai cũng có dũng khí lấy thẳng tay động vào.

Dường như cảm thấy ý tốt của Sở Thanh, phòng bị của thiếu niên giảm đi rất nhiều. Nhìn Sở Thanh một cái, từ từ cầm lấy thức ăn trong tay cô, nhét vào trong miệng ăn như hổ đói, giống như một người từng chịu ngược đãi vậy, khiến không ít thiếu nữ nổi lên mẫu tính, nhưng ngay sau đó lại nhìn quần áo của thiếu niên, trong lòng cười ha ha một tiếng rồi vẫn là bỏ qua ý nghĩ đấy, đâu phải người nào cũng đều có nhẫn nại như Sở thiếu gia.

Mà Nguyệt Yêu trên bả vai Sở Thanh nhìn thiếu niên một cái, trong mắt lóe lên sự khinh thường, sau đó lại nhắm hai mắt nghỉ ngơi, e hèm, là loài người, sẽ không cướp đi sự sủng ái của chủ nhân với nó, coi thường!

“Tại sao cậu phải xuống cái hầm ngầm đó, có thể nói cho tôi biết không?” Sở Thanh từ từ ngồi xổm xuống ngang bằng với thiếu niên, nhìn vào trong mắt cậu, hi vọng có thể nhìn ra dấu vết.

Nhưng trong mắt cậu Sở Thanh lại chỉ thấy một sự hồn nhiên khó nói nên lời, cô hơi sửng sốt một chút, rồi lại buồn cười, trông thiếu niên này rõ ràng chính là bị hù dọa đến kinh sợ, sợ đến ngốc người, bây giờ còn có thể nói ra cái gì. “Cậu biết mình tên là gì không?”

Tên?

Đầu óc hỗn độn của thiếu niên có chút tỉnh táo lại, cậu mở trừng hai mắt, cuối cùng cũng mở miệng: “Tuyết…Tuyết…” Giọng nói của thiếu niên rất êm tai, âm sắc trong trẻo hình như cũng không bị đổi giọng, nghe vào làm người khác có cảm giác vui vẻ.d.d.l.q.d

“Tuyết? Tên của cậu đúng không?” Nhìn thiếu niên vẫn còn chút dáng vẻ ngơ ngác, Sở Thanh cười, một nụ cười giống như trăm hoa đua nở, khiến thiếu niên nhìn ngây ngẩn cả người. “Ta tên là Sở Thanh, nhớ chưa, Sở --- Thanh ---“

Mỗi một chữ cái nhớ tới tên của mình, trong mắt Sở Thanh mang theo chút xíu mềm mại. Cái bộ dáng này của thiếu niên làm Sở Thanh không khỏi nghĩ tới dáng vẻ ngơ ngác lúc đầu của Nguyệt Yêu, đáng yêu đến mức làm người ta không nhịn được muốn giày xéo.

“Thanh… Thanh…” Giọng nói của thiếu niên không lưu loát, hình như đã rất lâu không mở miệng, còn có một loại cảm giác mềm mại êm nhu, không khỏi mềm  vào trong tâm khảm, khiến mọi người xung quanh hối hận không ngớt, nếu vừa rồi người trợ giúp thiếu niên là mình, bây giờ cái tên được êm nhu hô lên, có phải hay không chính là mình?

“Đúng, ta là ‘Thanh’.” Biết thiếu niên đã lâu không nói gì, nên Sở Thanh cũng không cưỡng cầu cậu, mà khích lệ vỗ đầu cậu, sau đó nói với Mặc Phỉ bên cạnh: “Đi thôi, giúp cậu ta đi tắm, cũng không thể cứ vậy mà dắt theo.” 

Sở Thanh có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, hôm nay chịu mang theo bao tay sờ đầu cậu đã là thiên đại ban ơn rồi. Nếu để thiếu niên cứ thế mà đi theo cô, còn không bằng bảo cô đi chết còn hơn.

Hình như thiếu niên cảm nhận được cảm xúc của Sở Thanh, đứng lên đi bên cạnh cô. Dường như đã lâu không ăn uống gì, cho nên thân thể rất yếu, đi có hơi lảo đảo, làm người ta dien.dan. nhìn vào có chút bận tâm, cậu vươn tay muốn bắt được ống tay áo của Sở Thanh, nhưng nhìn ngón tay màu đen của mình lại từ từ thu về.

Thật ra thì cậu thiếu niên này may mắn, nếu như cậu thực sự dùng bàn tay bẩn thỉu bắt lấy quần áo của Sở Thanh, mười phần là hôm nay Sở Thanh sẽ ném văng cậu ra.

Vào trong phòng, Sở Thanh đổ đầy nước vào trong một cái thùng gỗ, sau đó chuẩn bị một bồn nước sạch, phân phó cho Mặc Phỉ đun nước ấm tắm rửa sạch sẽ cho thiếu niên. Sau đó tóm Nguyệt Yêu trên bả vai xuống, trực tiếp ném vào trong chậu nước rồi bưng chậu nước tới một căn phòng khác.

“……”Đây là Nguyệt Yêu bị ném vào trong chậu sặc đến không phát ra được âm thanh nào.

“……” Mà đây là Mặc Phỉ bị hành động không chút do dự của Sở Thanh dọa sợ.

Mặc kệ một người một thú này có phản ứng gì, Sở Thanh vẫn bưng chậu nước rửa mặt đi tới phòng khác, mà Nguyệt Yêu đã từ bỏ giãy giụa, cứ ở trên mặt nước nổi bập bềnh như vậy, lông trên người cũng vì hút nước mà căng phồng lên, giống như là một cục bông hút đầy nước, nhìn vừa đáng yêu vừa buồn cười.

Tốc độ Sở Thanh đi bộ không chậm chút nào, nước trong chậu sánh gợn lên, mà Nguyệt Yêu nổi trên mặt nước không cẩn thận cũng suýt bị hắt ra ngoài theo từng đợt nước, chỉ có thể thỉnh thoảng động móng vuốt nhỏ bơi bơi trên mặt nước, giữ thăng bằng cơ thể tốt nhất.

Mà Sở Thanh thấy cảnh tượng như vậy trong mắt lóe lên nụ cười, trí nhớ giống như trở lại quá khứ.

Mặc kệ là người hay yêu, một khi tu luyện liền phải có năng lực tự thanh lọc, cho nên với người Tu Chân mà nói tắm rửa hay không cũng không phải vấn đề to tát gì, nhưng Sở Thanh lại có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, mỗi ngày không tắm sẽ cảm thấy khó chịu toàn thân, mà khi đó Nguyệt Yêu vẫn chưa thể hóa hình, lông trên người lại mọc rất dày, tất nhiên mỗi lần tắm sẽ vô cùng không thoải mái, cho nên chỉ cần có thể lợi dùng giảm bớt nó tuyệt đối sẽ không tắm rửa.

Thường lúc đó Sở Thanh sẽ đem Nguyệt Yêu ném vào trong nước, mà Nguyệt Yêu cũng là bộ dạng như bây giờ, bộ dạng giả chết muốn trốn tránh tắm, nhưng lần nào cũng bị Sở Thanh xoa nắn một trận thật tốt, dần dà một người một thú hình thành thói quen cũng như phương thức chung đụng như vậy, mỗi khi tắm rửa Nguyệt Yêu sẽ biến thành tiểu hồ ly mặc cho Sở Thanh ngâm nó trong nước tùy ý giày xéo.

Quả nhiên, lần này cũng không ngoại lệ, Sở Thanh không chút khách khí  đem “cục bông tròn” ở trong nước hung hăng giày xéo một phen. Sau đó lau khô bộ lông khiến lông tơ trên người Nguyệt Yêu đều dựng lên, nhìn vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, chọc cho Sở Thanh dùng sức hôn mấy cái trên mặt tiểu hồ ly.

Quả nhiên nuôi sủng vật nhất định phải nuôi hồ ly, vừa biết làm nũng lại vừa đáng yêu, sau khi giày xéo lại còn vẻ đáng thương, quả là cực phẩm sủng vật! Sở Thanh không ngừng than thầm, hơn nữa cảm thán quyết định ban đầu quá chính xác. dien.dan.

Chỉ có điều có lẽ khắp thế giới chỉ có Sở Thanh mới có kiểu suy nghĩ này, có thể nói hồ ly là sinh vật giảo hoạt nhất trên thế giới này, mà hồ ly tinh càng sâu, không cẩn thận sẽ bị lừa gạt chỉ còn hai bàn tay trắng.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Sau khi lau khô hoàn toàn lông tơ trên người Nguyệt Yêu, Sở Thanh thay quần áo khác ném nó lên vai của mình, rồi đi tới căn phòng khác, nhìn thiếu niên trong gian phòng, ánh mắt Sở Thanh lóe lên sự kinh ngạc.

Thiếu niên vẫn gầy yếu như cũ, nhưng vì đổi quần áo sạch sẽ lại cho người khác cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Chiếc quần dài bó sát hai chân thon dài, chân đi đôi một đôi giày đen, ăn mặc lưu loát như vậy trong nháy mắt làm cậu trông có tinh thần hơn nhiều, áo phông màu trắng mặc trên người cậu có vẻ hơi rộng, hơn một nửa áo nhét vào trong lưng quần, nhưng vẫn còn có vẻ hết sức rộng rãi, tóc đen dài qua eo tùy ý thả sau lưng, mặc dù thoạt nhìn dien.dan. cậu vô cùng gầy yếu, nhưng sau khi thay quần áo lại đem đến một loại cảm giác khác.

Cậu nói tên của cậu là Tuyết, mà phong cách sạch sẽ này thật đúng là thích hợp với tên của cậu, quả nhiên là Tuyết, một thiếu niên như tuyết vậy.

“Thanh, Thanh. Được, đẹp mắt, sao?” Bởi vì đã lâu không cùng người ta nói chuyện, cho nên thanh âm của cậu vẫn còn có chút không lưu loát, nhưng đã có thể biểu đạt ý tứ của mình, tắm rửa thay quần áo sạch sẽ xong cậu mới chạy đến bên người Sở Thanh, dien.dan. kéo ống tay áo của cô nhẹ nhàng phe phẩy, một bộ dáng nũng nịu làm người ta không thể từ chối.

“Rất đẹp mắt.” Sở Thanh mỉm cười xoa đầu cậu một cái, điều khiến Sở Thanh ngoài ý muốn là mặc dù cậu không có đủ dĩnh dưỡng lại thoạt nhìn rất gầy yếu, nhưng mái tóc dài kia sờ vào lại vô cùng thoải mái, vừa lạnh vừa trơn, ngay cả điểm phân nhánh, làm Sở Thanh có chút hoài nghi có phải chất dinh dưỡng cậu ăn vào đều bị tóc hấp thu hay không, cho nên cả người mới có thể gầy yếu như vậy.

Khi một hàng ba người từ trong phòng đi ra, tất cả mọi người đều sợ ngây người, mặc dù mọi người đều đã nghĩ qua người thiếu niên kia có thể sẽ vô cùng bất phàm, nhưng không lại không có ai có thể nghĩ d.d.l.q.dcậu lại khác người đến nước này, giống như người thiếu niên chật vật vừa rồi cùng cậu không phải cùng một người.

Nhất là cặp mắt đỏ kia, thời điểm nhìn người khác luôn mang theo ánh sáng lạnh lẽo, làm người ta chùn bước, nhưng khi rơi vào trên người Sở Thanh, ánh mắt lại trở nên mềm mại, khiến người khác cực kỳ hâm mộ, có điều nghĩ một chút thấy cũng đúng, dáng vẻ vừa rồi kia là vì biết Sở Thanh là người duy nhất đến gần cậu, cho nên không phải cậu và Sở Thanh thân cận là lẽ thường thôi sao?

Chỉ là không phải ai cũng có giác ngộ như vậy, ít nhất vị Khổng thiếu gia kia cũng sẽ không có.

“Sở Thanh, cẩn thận một chút. Hình như tiểu sủng vật của cậu bị vị Khổng thiếu gia kia coi trọng, cận thận anh ta hạ độc thủ sau lưng.” Những năm nay Khổng Phàm Vũ làm những chuyện buồn nôn gì Cận Hi so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ, cho nên vừa nhìn thấy ánh mắt của Khổng Phàm Vũ đã biết anh ta đang nghĩ cái gì.

Chỉ có điều, anh vừa nói xong câu đó liền có một cái bóng màu trắng xuất hiện trước mặt, khi anh còn chưa kịp phản ứng thì Sở Thanh đã bắt được cái bóng trắng đó, lúc này Cận Hi mới phát hiện đó lại là con hồ ly một mực giả chết trên vai Sở Thanh, nó đang vươn móng vuốt nho nhỏ vồ lấy mặt mình, nếu không phải vừa rồi Sở Thanh phản ứng kịp thời,d/đan.l.q.đon đoán chừng một trảo này nhất định sẽ rơi vào mặt anh, hủy dung là không thể tránh khỏi.

“Kích động cái gì thế, ta không có hiểu.” Nắm chóp mũi bé xíu của Nguyệt Yêu, Sở Thanh cảm thấy hơi buồn cười, quả nhiên dù qua vạn năm thì tính khí tên nhóc này một chút cũng không đổi. “Ta nói rồi, cho ngươi một con sủng vật phiền toái như vậy là quá đủ, tuyệt đối sẽ không có con thứ hai.”

“Chi chi ——“ Cái gì gọi là gây ra phiền toái, nó đáng yêu như vậy, làm sao sẽ gây ra phiền toái!

“Làm sao không biết, vốn dĩ là một cái phiền phức lớn.” Ném Nguyệt Yêu về trên vai của mình, vẻ mặt nhu hòa của Sở Thanh làm mọi người đều mù mắt. Chuyện này… Người này thật sự là Sở thiếu gia sao? Nét mặt nhu hòa như vậy, sẽ không phải người bị đổi tim chứ!?

Cuối cùng, Nguyệt Yêu coi như là được vỗ yên xuống, tiếp tục d/đan.l.q.đon an tĩnh trên bả vai giả chết tận chức tận trách làm khăn quàng cổ da hồ ly cho cô.

“A Thanh, nó…” nhìn Nguyệt Yêu, Cận Hi càng ngày càng cảm thấy quái dị, không biết có phải ảo giác của anh hay không, anh cảm giác Sở Thanh cùng con hồ ly mà cô nuôi kia có thể trao đổi với nhau. “Cậu nuôi nó bao lâu rồi?” 

“Đã bao lâu?” Sở Thanh bắt đầu nhớ lại, chắc là qua vạn năm rồi đi, nhưng thời gian cụ thể thì cô lại không nhớ rõ. “Từ lúc tôi còn nhỏ nó đã đi theo bên cạnh tôi, rất nhiều năm rồi.

Nói xong lời này thì Cận Hi bừng tỉnh ngộ, thì ra là như vậy, hồ ly vốn là sinh vật rất thông minh, nếu như từ nhỏ đã được Sở Thanh  nuôi lớn, như vậy được huấn luyện nghe hiểu tiếng người cũng không phải chuyện kì quái gì, hơn nữa ý thức lãnh địa của động vật rất mạnh, d/đan.l.q.đon cho nên vừa rồi anh mới bị công kích. Nghĩ tới đây, Cận Hi cảm giác mình đã hiểu rõ toàn bộ sự thật, nhưng anh lại quên mất, dù là huấn luyện đi chăng nữa thì không có trường hợp đặc biệt gì cũng sẽ không thay đổi thông minh như vậy!

“Thanh...” Kéo ống tay áo của Sở Thanh, Tuyết ở một bên bị vắng vẻ cảm thấy có chút khổ sở, sát ý thoáng qua mắt thật nhanh, Thanh, cậu, giành, chết!

Ngay sau đó, cậu chớp mắt mấy cái, đã khôi phục lại bộ dáng ngây ngô lúc đầu, giống như ánh mắt dữ tợn vừa rồi là ảo giác của người khác.

“Thế nào?” Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu, ánh mắt của Sở Thanh trở nên mềm nhũn, sau đó sờ đầu cậu một cái.

“Thanh......” Không nói gì, chỉ dùng đỉnh đầu cạ vào lòng bàn tay của Sở Thanh, cảm giác như một chú cún lanh lợi, làm người ta cảm thấy đáng yêu khác thường.

Tất cả những người yêu chó tại đây đều cảm thấy toàn thân không ổn, dáng vẻ thiếu niên ngây thơ giống như một chú Kim Mao nhu thuận, vì muốn giành lấy sự chú ý của chủ nhân mà tỏ ra nũng nịu, d/đan.l.q.đon quả thật không thể đáng yêu hơn!

Trong phút chốc này, nhìn không khí giữa hai người, tất cả mọi người đều có loại cảm giác một chú chó to lớn cùng chủ nhân, ríu ra ríu rít, hòa thuận như vậy khiến bao người cắn nát khăn tay?

Liền dưới bầu không khí này, mọi người chịu đựng máu mũi nhìn cảnh chủ nhân cùng chú chó lớn trao đổi, thực sự không thể không yêu thích!

Nhưng một cảnh này không làm tất cả mọi người cảm thấy hài hòa, ít nhất có Khổng Phàm Vũ đứng một bên hung hăng cắn chặt răng, trong lòng tràn đầy phẫn hận, mặc kệ là Cận Hi hay người thiếu niên kia, đều vây quanh Sở Thanh. Hận! Rất đáng hận! Sớm muộn gì anh ta cũng đem bọn họ giết hết, hừ!

Mà bây giờ Dạ Lan ở bên cạnh đã hoàn toàn thất vọng đối với vị tiểu thiếu gia này, thậm chí ông ta còn đang suy nghĩ, có nên ở dọc đường trực tiếp giết chết anh ta hay không, như vậy phải chăng d/đan.l.q.đon có thể bình ổn lại lửa giận của Sở Thanh, không đối phó với nhà họ Khổng nữa?

Nghĩ tới đây, mắt Dạ Lan lóe lên một tia sáng lạnh, trong lòng ông ta đã có quyết định, dù tương lai lão gia chủ vì tiểu thiếu gia mà muốn tính mạng ông ta thì ông ta cũng không thể giữ lại cái tai họa này, d/đan.l.q.đon vì một người không có đầu óc như vậy khiến nhà họ Khổng bị hủy diệt, chắc chắn chính là điều sỉ nhục!

Chính lúc này Khổng Phàm Vũ còn chưa biết, tính mạng của anh ta đã quyết định, anh ta nhất định phải hi sinh cho nhà họ Khổng, để bình ổn lửa giận của Sở thiếu gia cho nên chỉ có thể hi sinh tiểu thiếu gia, không phải sao, hi sinh vì gia tộc vẫn luôn là truyền thống của nhà họ Khổng, đoán rằng tiểu thiếu gia cũng sẽ không từ chối, hơn nữa dù có, cũng chỉ có thể xuống địa ngục mà phản đối!

Mà hình như Sở Thanh cảm nhận được điều gì, quay đầu nhìn Dạ Lan, trong mắt mang nét cười, kiểu cười ấy rơi vào trong mắt Dạ Lan lại có vẻ giá lạnh như thế, nhưng Dạ Lan lại hoàn toàn không để ý, dù biết được suy nghĩ của ông ta thì đã sao, nếu phải lựa chọn giữa nhà họ Khổng và Khổng Phàm Vũ thì sự lựa chọn của ông ta vĩnh viễn là nhà họ Khổng, d/đan.l.q.đon mặc dù Khổng Phàm Vũ là thiếu gia, nhưng trong mắt của Dạ Lan, trừ ông cụ Khổng cũng chưa có bất cứ thứ gì có thể áp đảo được trong nhà họ Khổng.

Dường như Sở Thanh hiểu được tâm tư của đối phương, khẽ mỉm cười, thật ra thì bây giờ cũng không phải cô nhất định phải làm nhà họ Khổng biến mất. Nếu để cho Khổng Phàm Vũ d/đan.l.q.đon biến mất, như vậy cũng tốt, có thể cảnh báo nhà họ Khổng một phen, khiến bọn họ một phen mất máu lớn, sau đó khiến nhà họ Khổng kéo dài hơi tàn rồi đi xuống cũng không phải là không thể.

Quay đầu lại cùng Cận Hi trao đổi ánh mắt, sau đó cả hai gật đầu, hiển nhiên đã đạt thành hiệp nghị, mà một màn này rơi vào mắt Dạ Lan để ông ta thở phào nhẹ nhõm, ông ta biết mình đã đánh cược đúng!

Sau đó ông ta chỉ muốn mắt nhắm mắt mở, vậy thì Khổng Phàm Vũ căm bản sẽ không có cách nào sống được ở mạt thế. Mặc dù hiện giờ anh ta rất nổi danh, nhưng danh tiếng cũng không tương đương với thực lực. Người ngu ngốc sẽ cho rằng đó là lực chiến đấu của Sở Thanh, còn những người sáng suốt đều biết rõ, nếu nói dang tiếng đều là do Dạ Lan bên cạnh giúp anh ta lấy được, mà bây giờ, Dạ Lan đã bỏ rơi anh ta, khiến Khổng Phàm Vũ biến mất ở mạt thế này cũng không phải vấn đề lớn lao gì!

Hơn nữa người nối nghiệp đời thứ ba của nhà họ Khổng là Khổng Phàm Dương, là anh em cùng cha khác mẹ với Khổng Phàm Vũ, Khổng Phàm Dương là do vợ trước của cha anh ta sinh ra, mà mẹ của Khổng Phàm Vũ còn lại là tiểu tam điển hình, chẳng qua là tiểu tam so với vợ trước càng hợp mắt của lão gia mà thôi, chỉ có điều quá đáng tiếc chính là, d/đan.l.q.đon đứa bé bà ta sinh ra lại là một kẻ vô dụng, nếu không hôm nay ai là người thừa kế đời thứ ba còn chưa chắc chắn.

Vì vậy, dù giết chết Khổng Phàm Vũ cũng sẽ không khiến quan hệ nhà họ Khổng và nhà họ Sở trở nên căng thẳng, nếu như tương lai Khổng Phàm Dương tiếp nhận nhà họ Khổng, nói không chừng còn có thể cảm tạ Sở Thanh.

Từ trước tới giờ Sở Thanh luôn là người hiểu biết, cô đứng ở góc độ người xem, có thể còn nhìn hiểu nhiều thứ hơn cả ông cụ Khổng, nếu như đợi đến ngày Khổng Phàm Dương thừa kế vị trí gia chủ, không cần nói đến Khổng Phàm Vũ, ngay cả cha của anh ta, bà tiểu tam kia, cùng ông cụ Khổng một người anh ta cũng sẽ không bỏ qua, bởi vì – d/đan.l.q.đon năm đó Khổng Phàm Dương đi tìm Sở Thanh, đã từng nói, chỉ cần Sở Thanh ủng hộ anh ta trở thành gia chủ nhà họ Khổng, đợi đến khi anh ta lên được vị trí gia chủ rồi xử lí tất cả mọi người xong, nhà họ Khổng sẽ vì nhà họ Sở phục vụ. d/đan.l.q.đon

Có thể thấy được rốt cuộc vị thiếu chủ nhà họ Khổng này có bao nhiêu căm hận nhà họ Khổng, căm hận người nhà họ Khổng.

Năm đó chuyện đã đồng ý mà Sở Thanh còn chưa kịp hành động đã chết đi, như vậy chuyện kế kiếp liền để cô làm đi, chỉ mong khi biết rõ chân tướng ông cụ Khổng cùng Dạ Lan không nên hối hận lựa chọn của mình.

“Cậu quyết định?” Nhìn dáng vẻ của Sở Thanh, Cận Hi cũng biết cô đã có quyết định rồi.

“Yên tâm, sự lựa chọn của tôi tuyệt đối không sai, hơn nữa, đến lúc đó anh sẽ còn có món quà ngoài ý muốn, mà chuyện vui mừng đó nhất định anh sẽ thích.” Cái Cận Hi cần chính là nhà họ Khổng không đối nghịch với nhà họ Cận, mà chỉ cần nhà họ Khổng trở thành gia tộc phụ thuộc của nhà họ Sở, như thế mọi vấn đề sẽ dễ dàng giải quyết. d/đan.l.q.đon

Cứ như vậy, tất cả mọi người chuẩn bị xong liền lên đường, mà sau lưng Tuyết đeo thêm một cái bao, bên trong là thịt đã nướng chín, vác ba lô sau lưng, khóe miệng Tuyết mang theo nụ cười, Thanh nói, đói bụng, ăn...

Tuyết đã bị đói bụng rất lâu mà còn có thể được ăn no đã là chuyện rất hạnh phúc rồi, hơn nữa Sở Thanh lại còn chuẩn bị thịt cho cậu, đây đã là kinh hỉ ngoài ý muốn.

Có lẽ bởi vì ngày hôm qua vừa phải đánh một trận lớn, nên ông trời thương xót những đứa con đã bị giày vò thảm hại, dọc đường này không hề gặp phải tang thi hay thú biến dị. Giữa trưa thì đến một thôn tiếp theo, mặt khác thôn này nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa trong thôn cũng không có tang thi, hầm ngầm cũng là một khoảng trống rỗng, đoán rằng đội tìm kiếm cứu nạn đã đến đây, giải quyết hết tang thi ở chỗ này, còn thức ăn d/đan.l.q.đon sót lại đều mang đi, Sở Thanh tùy tiện chọn một cái nhà, đi vào, không lâu sau liền cùng Mặc Phỉ bê một nồi lớn đi ra, là một nồi mì ăn liền rất lớn, có rất nhiều đồ ăn, nhìn có vẻ là cố ý nấu nhiều, nhìn rau quả màu xanh lá trong đó còn có xúc xích được cắt thành miếng nhỏ, người ở đây đều hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, nhưng lại không tiến lên đi ăn chực.

Nếu nói đấy là thịt nướng, đó dù sao cũng là thịt thú biến dị, mọi người chia nhau một ít cũng không phải vấn đề lớn lao gì, nhưng những đồ ăn khác cũng không giống như vậy, đó đều là những thứ dùng mạng để giành lại, vậy muốn vác mặt dày không chút do dự mở miệng đi xin thức ăn của người khác, đấy cũng chẳng khác gì muốn mạng của người ta.

Chỉ có điều hiển nhiên trên thế giới này vẫn còn những người không có mắt như vậy, cũng có những người không hề biết xấu hổ.

Trong khoảng thời gian này vẫn ăn bánh mì và  bánh bích quy, Khổng Phàm Vũ cảm thấy miệng mình sắp nhạt như nước ốc rồi, hơn nữa ở mạt thế loại thức ăn như xúc xích này cũng không phải cứ muốn là có, hôm nay nhìn thấy làm sao anh ta có thể bỏ qua.

Đi đến chỗ Sở Thanh ngồi xuống ngay cạnh cái nồi, anh ta cầm bát đũa không chút khách khí lấy cho mình một bát to, thấy Sở Thanh cũng không ngăn lại liền hả hê vênh váo nhìn ba người bọn họ. Khi đang chuẩn bị ăn, tay chợt đau nhói, bát mì rơi xuống mặt đất nát bấy, một bát to như thế cứ như vậy đổ xuống đất. Mà ngay sau đó, một bàn chân đi giày da không chút khách khí dẫm thẳng vào sợi mì trên mặt đất, Sở Thanh hờ hững cất giọng lạnh lẽo: “Đồ của tôi không phải ai muốn ăn cũng có thể ăn, nếu như tôi không đồng ý, xem như anh có múc vào trong bát, tôi cũng cho phép anh ăn vào miệng!”

Tát vào mặt! Đây rõ ràng là trắng trợn tát vào mặt người khác!

Khổng Phàm Vũ nhìn Sở Thanh, ánh mắt hung ác, tựa như hận không thể giết chết cô. Nhưng Sở Thanh lại hoàn toàn không để ý, nếu không hỏi mà lấy, như vậy cũng phải chuẩn bị tốt tâm lí bị người nhục nhã, d/đan.l.q.đon không biết xấu hổ, cũng đừng hi vọng người khác cho mình thể diện.

Nhất cử nhất động của Sở Thanh làm trong lòng mọi người ở đây đều trầm trồ khen ngợi. Khoảng thời gian này cũng có không ít người bị Khổng Phàm Vũ chà đạp qua, cũng chỉ vì anh ta là tiểu thiếu gia nhà họ Khổng mà mọi người căn bản không dám phản kháng, nhưng bây giờ thì không giống vậy, có Sở Thanh làm thủ lĩnh, e rằng về sau chẳng có ai phải sợ Khổng Phàm Vũ nữa rồi.

“Mày… mày biết tao là ai không, mày dám, mày lại dám……” Khổng Phàm Vũ đã sắp tức chết, thân là Khổng thiếu gia đã khi nào anh ta phải chịu tức giận như thế!

“Vậy mày biết tao là ai sao?” Sở Thanh cười lạnh một tiếng, sau đó từ từ nói: “Không hổ là đứa bé do người thứ ba sinh ra, quả nhiên không có dạy dỗ, không biết ông cụ Khổng bị cái gì làm mù mắt, có một đứa cháu ưu tú không yêu thương, lại đi nâng niu một ít bùn nhão có cố cũng không đắp thành tường!”

Trong nháy mắt, sắc mặt Khổng Phàm Vũ trắng rồi lại xanh, xanh rồi lại đen, cuối cùng đen đến mức nhỏ được ra mực. Ở trong lòng hắn thân phận chính là một cấm kỵ, dù là ai cũng không thể nhắc tới, hơn nữa trong mắt hắn mẹ của hắn cũng không phải là tiểu tam gì, dù sao người cha yêu là mẹ, người đàn bà đáng ghét ấy mới là tiểu tam!

Nhưng những người khác cũng không cho là như thế, dù sao mẹ của Khổng Phàm Dương mới là vợ cả, mà sau khi Khổng Phàm Dương ra đời mẹ của anh ta mới biết đến sự tồn tại của mẹ con Khổng Phàm Vũ, đấy không phải là người thứ ba thì là cái gì.

“Sở Thanh, mày dám!”

“Có gì tao không dám? Một thằng con do tiểu tam sinh ra trong một gia tộc nhà giàu mới nổi nho nhỏ có tư cách gì cùng tao kêu gào.” Nói xong lời này, Sở Thanh hừ lạnh một tiếng, giọng nói tràn đầy khinh thường: “Quả nhiên là nhà giàu mới nổi, chuyện như vậy mà nhà họ Khổng các người cũng làm được, ở nhà họ Sở không bao giờ cho phép cái chuyện làm người buồn nôn này xảy ra!”

Cận Hi ở một bên nghe xong lời này, trong lòng âm thầm khen ngợi, sau đó bồi tiếp một câu: “Nhà họ Cận cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, dâu của nhà họ Cận đều là thiên kim danh môn, phụ nữ bên ngoài ai biết có sạch sẽ hay không?”

Người xung quanh nghe hai người một xướng một họa, đều thấy một hồi lạnh run, hai người kia thật sự quá ác, mặc dù mọi người đều biết sự thật như thế nào, nhưng cái chuyện vạch mặt người khác sao có thể dễ dàng nói ra. Mà Cận Hi và Sở Thanh chẳng những nói ra, còn trực tiếp đem nội tình d/đan.l.q.đon nhà người ta một lần nói hết, đừng nói đến mặt mũi, ngay cả lớp lót bên trong cũng chẳng còn!

“Chúng mày…” 

“Còn không ngại mất mặt?” Mặc dù mặt Dạ Lan cũng đã đen thui, nhưng lại không hề phản bác, thật ra thì điều này cũng là một vướng mắc trong lòng ông ta. Năm đó ông ta vô cùng phản đối cha của Khổng Phàm Vũ lúc ấy thân là đại thiếu gia lại đi thu nhận người phụ nữ kia, dù sao đó cũng chỉ là một vũ nữ, mặc dù nói trước khi đi theo đại thiếu gia thân vẫn còn sạch sẽ, nhưng với khoa học kỹ thuật hiện nay có phải sạch sẽ thật hay không thì chưa thể nói rõ ràng. Cứ bỏ ra trên 1800 đồng, coi như không phải sạch sẽ cũng có thể biến thành còn.

Một vũ nữ ở hộp đêm chuyên đi bồi rượu còn trinh, nói ra lời này có ai tin? Nhưng đại thiếu gia lại cố tình tin tưởng, chẳng những tin, còn muốn mang người phụ nữ kia về nhà, cứ khăng khăng làm đại thiếu nãi nãi tức chết, hơn nữa còn dụ được ông cụ đồng ý cho lấy cô ta làm vợ!

Giây phút này, Dạ Lan cũng có chút tán thành với lời của Sở Thanh, nhà họ Khổng đúng là một gia tộc nhà giàu mới nổi, chuyện như vậy mà cũng có thể làm được!dien.đan.lqd

“Dạ thúc thúc, sao bọn họ có thể nói mẹ tôi như vậy, mẹ tôi rõ ràng…”  Khổng Phàm Vũ lớn tiếng gào lên, người mà hắn khâm phục nhất chính là mẹ của mình, dù thân phận không cao thì sao, không phải đều đem thiên kim tiểu thư cao cao tại thương hạ thấp xuống để trở thành con dâu hào môn đấy sao!

“Họ có nói gì sai sao? Tiểu thiếu gia, chớ quên, năm đó mẹ của cậu thật sự là một vũ nữ.” Sắc mặt khinh thường của Dạ Lan khiến mặt Khổng Phàm Vũ trở nên tái nhợt, lúc này anh ta mới chợt nhớ ra, mặc dù người này vẫn luôn ở bên bảo vệ mình, nhưng đó d/đan.l.q.đon lại là vì ông nội ra lệnh, là ông ta(DL) vẫn luôn cực kì ghét mẹ của mình!

Thật ra đây cũng là do Khổng Phàm Vũ xui xẻo, ai bảo anh ta không biết thân thế của Dạ Lan, lúc ấy Dạ Lan cũng là con trưởng của một gia tộc không lớn không nhỏ, chỉ tiếng cha ông ta có người tình ở bên ngoài, mẹ ngày nào cũng cãi vã với cha, lấy nước mắt rửa mặt, cuối cùng buồn bực sầu não mà chết, mà ả người tình kia cứ như vậy dien.đ.lqd tiến dần từngbước, một năm sau bà ta sinh ra một đứa con trai, mà ông ta lại chính là đinh đâm trong mắt của bà ta, căn bản không thể không trừ khử. Cho nên bà ta thiết kế một cuộc gièm pha, phá hủy ông ta lại khiến cha đuổi ông ta ra khỏi nhà, hơn nữa còn thuê sát thủ đi lấy mạng ông ta. Nếu như ban đầu không phải được ông cụ Khổng cứu một mạng, như vậy cũng chẳng còn Dạ Lan ngày hôm nay rồi.

Nhiều năm như thế, Dạ Lan vẫn luôn đi theo bên người Khổng Phàm Vũ, chỉ vì báo đáp ân tình của ông cụ Khổng, nhưng đối với Khổng Phàm Vũ, trừ chán ghét ra ông ta không còn có bất cứ cảm giác gì khác, ngược lại đối với Khổng Phàm Dương có số mệnh giống với ông ta dđlqdnên cảm thấy cực kì đồng tình!

Cuối cùng, Khổng Phàm Vũ yên tĩnh lại, anh ta biết tình huống hiện giờ hết sức bất lợi với anh ta, nếu còn nói cái gì cũng chỉ làm anh ta mất hết thể diện.

Cho nên Khổng Phàm Vũ hừ lạnh một tiếng rồi quay đi, dù là lúc này anh ta vẫn muốn giữ vững sự cao ngạo của mình! Chỉ có điều anh ta không biết rằng, hành động ấy chỉ khiến người khác thêm chán ghét!

“Ông rất tỉnh táo.” Sở Thanh nhíu mày, khó có được sắc mặt tốt với người khác. “Tôi vốn cho rằng ông còn muốn che chở tên ngu xuẩn kia.”

Lời này khiến Dạ Lan sững sờ, nhưng ngay sau đó lại có cảm giác dở khóc dở cười, gật đầu bất đắc dĩ, sau đó quay người đi, nhưng ngược lại rõ ràng lúc này đối với cô lại không còn bao nhiêu ác cảm.

Vừa dẹp yên một trận hồ nháo xong, mấy người bình tĩnh ngồi ở đó an tĩnh hưởng thụ cơm trưa, hai người Sở Thanh và Mặc Phỉ cũng không ăn nhiều, mấy ngày nay bọn họ đi tìm thức ăn nhưng chưa từng ủy khuất chính mình. Mà bên cạnh sức ăn của Tuyết cũng khiến mọi người ngẩn ra d/đan.l.q.đon, ngay sau đó lại thấy vô cùng xấu hổ.

Không còn cách nào, hơn phân nửa nồi mì bị một mình cậu ăn không còn một mống, lượng ăn này người bình thường cũng không phải có thể so sánh.

Nhìn Tuyết ăn xong, mọi người nằm nghỉ ngơi trên phiến đá lớn dưới cây to ở đầu thôn.

Sở Thanh suy nghĩ một chút lại  lấy ra một túi thịt khô, cầm một khối quơ quơ trước mặt Nguyệt Yêu, chỉ thấy tiểu hồ ly vốn đang uể oải lập tức có tinh thần, con mắt màu tím sang ngời nhìn khối thịt trong tay Sở Thanh, tựa như tràn đầy vì sao lấp lánh, làm cho d/đan.l.q.đon người ta không khỏi cảm thấy xấu hổ, vì một miếng thịt mà nũng nịu như vậy ở chỗ này thật sự quá đủ rồi!

Đổi thành người bên ngoài nhìn Nguyệt Yêu một chút lại nhìn Tuyết một chút, chậm rãi xoa xoa mồ hôi lạnh không hề có trên trán, nhớ tới lời Cận Hi vừa mới nói, ở trong lòng yên lặng gật đầu một cái, đồng thời một người một thú giống nhau y như đúc, hai mắt sang ngời mở thật to, hơn nữa thời điểm làm nũng lấy lòng đều thích chớp chớp mắt, khiến cho người ta không khỏi mềm lòng.

“Muốn ăn?” Nguyệt Yêu tham ăn nhất, mỗi lần thấy đồ ăn ngon sẽ nũng nịu không ngừng, lúc đầu Sở Thanh cũng thấy không quen, nhưng sau khi quen rồi lại cảm thấy rất có ý tứ, thường dùng đồ ăn để trêu chọc nó.

“Chi chi – –“ Muốn ăn, dĩ nhiên muốn ăn!

“Vậy thì tốt.” Sở Thanh nhíu mày, nói với hồ ly nằm trên người mình “Cho ta một cổn” 

Một cổn? Đây là ý gì? 

Mọi người không hiểu, nhưng Nguyệt Yêu lại hiểu rất rõ, đây là trò thường chơi giữa sủng vật và chủ nhân. Sở Thanh nói xong, Nguyệt Yêu lập tức cuộn mình thành một khối, lăn một vòng trên người của Sở Thanh, d/đan.l.q.đon sau đó thèm thuồng nhìn thịt khô trong tay Sở Thanh, chỉ còn kém chưa nhảy lên cướp.

Thấy tiểu hồ ly như vậy, Sở Thanh lại nhíu mày, sau đó đưa tay lên cao, đến tầm mà Nguyệt Yêu không thể với tới, đang lúc mọi người còn chưa hiểu có ý tứ gì, Nguyệt Yêu đã nhào tới, cắn một cái trên miếng thịt khô, hơn nữa cứ treo lủng lẳng ở trên không lắc lư lắc lư như vậy.

Trong nháy mắt, tất cả sinh vật giống cái đều bị sự đáng yêu của Nguyệt yêu lay động. Ôi chao sao mà đáng yêu! Trên thế giới này tại sao có thể có sinh vật khả ái như vậy, nhất định đó chính là phạm quy!

Kế tiếp, mọi người được chứng kiến trọn vẹn kĩ xảo thuần thú của Sở Thanh, một con hồ ly nhỏ đạng bị miếng thịt khô hấp dẫn làm ra một loạt các động tác có độ khó cao, cái gì mà bắt tay thở dài vốn dĩ không phải vấn đề, đứng thẳng bằng hai chân cũng không phải nói, nhảy bằng chân sau cũng chỉ là hạng mục hơi khó, cuối cùng Sở Thanh còn yêu cầu d/đan.l.q.đon Nguyệt Yêu thực hiện một đoạn múa bụng ngẫu hứng, làm cho mọi người ở đây đều dở khóc dở cười, đây đâu phải là huấn luyện hồ ly, căn bản là trêu cợt người mới đúng.

Nhưng không thể không nói, con hồ ly này thật sự thông minh quá đáng, mặc kệ là hạng mục gì, thậm chí sau khi Sở Thanh d/đan.l.q.đon để cho nó múa bụng còn tới một đoạn rumba, rồi lại liếc mắt đưa tình càng làm cho hang loạt người ở đây ngổn ngang trong gió.

Sủng vật này thật sự là hồ ly mà không phải là hồ ly tinh sao!?

Thật ra Sở Thanh cũng biết biểu hiện của Nguyệt Yêu hôm nay đã có chút vượt mức bình thường, nhưng bởi vì bây giờ là mạt thế, d/đan.l.q.đon chuyện gì không thể cũng biến thành có thể, nếu đã có thú biến dị, như vậy sao không thể có hồ ly có trí khôn, mà vốn dĩ so với các loài động vật khác đã thông minh giảo hoạt hơn mấy phần.

“Sở…… Sở Thanh, cậu chắn chắn là mình nuôi hồ ly tinh sao?” Hiện tại Cận Hi vô cùng nghi ngờ không phải cô huấn luyện nó đã là hồ ly tinh rồi, nếu nói chỉ là hồ ly thì sao có thể huấn luyện ra như vậy?

“Ừ, lúc nhỏ nghe người thân nói hồ ly có thể biến thành mĩ nhân, cho nên khi nhặt được nó vẫn luôn nghĩ tới, nếu là mĩ nhân nhất định phải tinh thông cầm kỳ thi họa mọi thứ.”dien.đ.l/q/đ Cuối cùng mặc dù ý tưởng của cô thành công, nhưng cô vốn nghĩ sẽ là một mỹ nữ, mà tại sao lại thành một mỹ nam, khi đó cô đã buồn bực rất lâu.

Quả nhiên……

Đang nghe Sở Thanh nói mặt mọi người đều biến thành hắc tuyến, biến thành mỹ nhân? Hẳn là cô đã xem quá nhiều truyện rồi, trên thế giới này làm gì có hồ ly tinh thật, chỉ là……

Nhìn ở trên bụng Sở Thanh dùng tay đỡ móng vuốt cho hồ ly nhảy điệu Tăng-gô, mọi người cho rằng, coi như vật này không phải hồ ly tinh thì cũng không xê xích gì nhiều, không thể phủ nhận d/đan.l.q.đon Sở Thanh đã huấn luyện cực kì thành công.

Cuối cùng, khi Sở Thanh chơi đã, Nguyệt Yêu cũng ăn no nê, thật là gia tang vui mừng, chỉ có điều với người khác mà nói cũng không phải vậy, nhìn một con hồ ly không ngừng đánh mắt đưa tình với mình, loại cảm giác đó đúng là chua xót thích thú.

“Sở Thanh, cậu đừng để nó đánh mắt với chúng tôi nữa được không?” Nhìn nó vẫn còn đang liếc mắt kiểu hồ ly tinh, Cận Hi tỏ ra rất muốn che mặt, mặc dù mặt vật nhỏ này là hồ ly, nhưng ánh mắt kia thực sự rất câu hồn, tất cả mọi người không chỉ một lần cảm giác d/đan.l.q.đon bị điện giật. Dù nói trên thế giới có cái từ hồ ly tinh này, nhưng thực sự bị một con hồ ly đánh mắt đến điện giật, cảm giác mất mặt này, nói tóm lại cũng không phải bình thường đâu.

--- ---------Lời ngoài mặt---- ------ -----

Thân ái chào các bạn nhỏ đồng môn, hôm nay Khinh Cuồng muốn mở cửa đón bầy a, hoan nghênh các bạn cùng đi chơi đùa~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui