Chí Tôn Phế Hậu

Tuy trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng khi thấy tay của chính mình, Băng vẫn
cảm thấy không thể tin được, đây đích thực không phải là tay của nàng,
cánh tay trắng nõn lại mãnh khãnh như thủy nộn xanh rì, chứ không phải
là đôi tay đã qua huấn luyện tàn khốc. Đôi tay nhỏ bé và yếu ớt y như
dụng vào một tí liền gãy, nàng bắt đầu hoài nghi liệu đôi tay này của
vặn gãy cổ của hắn được hay không…

Đôi tay thô thiển sờ loạn trên người nàng, thân thể đau đớn lại truyền tới
cảm giác sợ hãi quen thuộc, Băng đối với việc mình bị hắn cường bạo mà
cảm thấy hổ thẹn, loại cảm giác hổ thẹn này nhanh chóng hóa thành cơn
phẫn nộ, nàng cảm thấy rất khó chịu, như đang bị dày vò, mà nam nhân lại không có chút dấu hiệu nào sắp ngừng lại, dần dần, Băng cảm thấy cả
người rã rời, thân thể rất mỏi mệt, càng khiến nàng hoài nghi rằng mình
có đánh gục được gã đàn ông cường tráng này hay không, nhưng nàng vẫn
chờ đợi, chờ đợi giây phút mà hắn mất cảnh giác nhất.

Trái tim lại truyền tới sự đau đớn khó chịu, Băng ngây người ra, hai chữ
bệnh tim như sấm sét giữa đêm khuya hiện lên trong đầu nàng, trong lòng
thầm mắng xủi quẩy, bị người tin tưởng nhất phản bội đã đủ thê thảm rội, chết thật còn chưa tính, vì sao lại muốn nàng xuyên qua? Ông trời a!
Những thứ khác nàng cũng không so đo, nhưng ít ra cũng nên cấp cho nàng
một thân thể khỏe mạnh như bao nữ chủ khác chứ…

Một luồng nhiệt lưu bắn vào bên trong cơ thể, khiến cho nàng nhanh chóng
ngưng thần, cắt dứt dòng suy nghĩ miên mang, thân thể của nam nhân nặng
nề đè nên người nàng, bên tai nàng là tiếng hô hấp nóng rực của hắn,
Băng run rẩy, biết cơ hội mà mình vẫn luôn mong đợi đã đến, cánh tay
không chút do dự giơ lên sau hắn, như một con dao nhọn đâm thẳng vào ót
của hắn…

Đáng tiếc, quyết định sai lầm nhất định không mang tới kết quả như mong muốn, hành vi sai lầm chỉ khiến hắn càng thêm tàn nhẫn.


Ở trong đôi mắt vẫn chưa tan dục vọng của hắn, Băng cảm nhận được mùi vị
sát khí, lúc hắn nắm chặt cánh tay của nàng, Băng giống như nhìn thấy tử thần đang kêu gọi nàng.

“Ngươi dám đánh trẫm?”

Hắn tự xưng mình là trẫm? Chẳng lẽ hắn là hoàng đế sao? Băng mơ mịt nhìn
ánh mắt thô bạo của nam nhân, thông qua quan sát bối cảnh xung quanh,
xuyên thấu qua lớp long màn có thể mơ hồ nhìn thấy được hai màu xanh
vàng rực rỡ, càng khiến cho nàng khẳng định chuyện mình xuyên qua là
thật. Nhưng mà nàng không rõ vì sao lại an bài cho nàng xuyên qua tới
chổ kỳ lạ này, lại bị một tên hoàng đế kỳ lạ lấy lý do kỳ lạ cường bạo!

Cơn đau tim khiến cho nàng giật mình, chẳng lẽ là mượn xác hoàn hồn sao?
Chẳng lẽ vì thế mà nữ nhân này chết, là hồn phách của nàng khiến cho
thân thể này bị trọng thương? Sao không cho nàng chết luôn cho rồi… Tuy
rằng lúc sắp chết nàng cảm thấy hơi hối hận, nàng muốn sống sót, nhưng
không phải sống lại bằng phương thức này, thế giới không có Diễm, vốn là một thế giới không có ý nghĩa ý.

“Là cánh tay này sao?” Tay trái của hắn nắm mạnh cổ tay phải của nàng, hài
lòng nhìn vẻ mặt thống khổ của nàng, hắn tàn khốc cười lạnh.

Dưới lực đạo mạnh mẽ của hắn, Băng không chút sức lực phảng kháng như nghe
được tiếng xương cốt vỡ vụn, thân thể suy yếu dần dần trở nên nặng nề…
ngất xỉu…

Kết quả, Băng chưa chết, chỉ là cánh tay phải bị hắn bóp gãy khiến nàng quá đau đớn nên ngất đi mà thôi.

Phế Hậu

Chờ đợi một tình yêu không có thực, một tình yêu ngay cả điểm bắt đầu cũng chưa có …


Lần thứ hai tỉnh dậy, là bị tiếng khóc đánh thức, Băng cảm thấy chính mình
không xong rồi, thân thể chẳng những lúc nóng lúc lạnh, đầu đau như búa
đổ, hơn nữa cánh tay còn đau không nhịn thấu được.

- Không được khóc! Ẫm ĩ cái gì, ta chưa chết…

Được rồi, ngay cả cổ họng cũng trở chứng, nóng y như có người đốt lửa ở trong đó.

- Tiểu thư, ngươi đã tỉnh!

Giọng nói nghẹn ngào của thiếu nữ truyền đến, Băng mở mắt thì nhìn thấy một cô gái đang sầu muộn, trên mặt còn hiện rõ hai hàng lệ dài, trong
con mắt lại mang theo vui mừng cùng lo lắng.

- Tiểu thư đã mê man suốt ba ngày liền, Tú nhi cứ nghĩ ngươi sẽ không bao giờ… tỉnh lại nữa, nên đã lo lắng gần chết!

Nói xong lại bắt đầu oa oa khóc.

Băng cảm thấy hơi đau đầu, người bị hành hạ không phải là nàng ta, sao nàng
ta lại khóc thảm như vậy làm gì chứ! Sờ sờ cánh tay phải đau thấu xương
tủy, có thanh nẹp cố định, xem ra đã từng được điều trị tốt rồi. Nhìn
bốn phía xung quanh, chứng kiến cách bài trí đó, liền biết không giống
với đêm trước, mộc mạc hơn rất nhiều, nói một cách khó nghe thì có hơi
cũ nát.

- Ngươi gọi là Tú nhi hả? Mấy ngày hôm nay là do ngươi chiếu cố ta? Cám ơn ngươi! Phải rồi, ta còn ở trong hoàn cung sao?

- Tiểu thư… ngươi không nên dọa Tú nhi sợ…


Tú nhi hiển nhiên bị ánh mắt xa lạ của nàng dọa sợ rồi.

- Tú nhi biết ngươi khổ sở trong lòng…

- Ta không có khổ.

Băng trở mình xem thường, nàng khổ cái gì chứ? Mọi thứ ở đây đều không
liên quan tới nàng, cho dù bị cường bạo cũng là do khối thân thể này
chịu, nàng vì sao lại khổ sở vì khối thân thể này, chủ nhân của khối
thân thể này lại bị bệnh tim nữa chứ, nàng xui dữ lắm mới không có chết, mà bám vào khối thân thể này.

- Tiểu thư…

Tú nhi mở to hai mắt đẫm lệ, đại khái là nghĩ tiểu thư bị kích động nên thần trí mơ hồ.

- Tiểu thư cố chịu đựng thêm một thời gian nữa đi, chờ ngày Diễm thiếu
gia khải hoàn, nhất định sẽ có biện pháp cứu ngươi ra ngoài!

- Diễm thiếu gia?

Mấy chữ này như khắc sâu vào trong tâm trí của nàng, khiến cho trái tim của nàng không kiềm nén được mà đau đớn, nàng ôm ngực, cả người nhịn
không được mà run rẩy.

- A! Chẳng lẽ bệnh tim của tiểu thư lại tái phát sao?

Nàng từ trong vạt áo lấy ra một cái bình sứ nhỏ, lấy ra một viên thuốc
bỏ vào miệng của Băng, động tác rất nhuần nhuyễn, không hoảng không
loạn, xem ra nàng làm việc này không phải là ngày một ngày hai.

- Tiểu thư, ngươi nghỉ ngơi trước đi, Tú nhi đi nấu thuốc.

Tú nhi giúp nàng đắp chăn, liền vội vàng chạy ra ngoài.

Viên thuốc kia vừa vào miệng liền tan, tỏa ra mùi vị không nói thành lời,

nhưng cơn đau tựa hồ không có dấu hiệu giảm bớt. Đang nằm trong chăn
chịu đựng cơn đau, nhưng ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân nho
nhỏ, cho dù nhắm mắt lại, cho dù siêu trực giác của nàng mất đi, nhưng
nàng vẫn cảm nhận được người tới không có chút thiện ý nào.

Quả nhiên…

- Ơ ~~ hoàng hậu nương nương cao quí bị làm sao vậy? Cơn đau tim lại tái phát?

Thanh âm kiều mị mang theo hương vị vui sướng khi thấy người gặp họa.

- Lệ phi muội muội chẳng lẽ đã quên? Bốn ngày trước nàng đã không còn là
hoàng hậu rồi, nhìn bộ dáng của nàng, làm gì có chổ nào giống với hoàng
hậu. Nhưng mà, nhìn cũng thật đáng thương đó nhở!

Tiếng nói thanh thúy ẩn chứa ý tứ mỉa mai.

- Ôi ~~ Di phi tỉ tỉ, ngươi cũng khiến ta cảm thấy buồn cười, sao ngươi
lại quên nàng đã bị Hoàng Thượng biến thành thân phận nô tì rồi! Ha hả
~~~

Băng vẫn nằm im ỉm chịu đựng đau đớn, nghe mấy kẻ ngày người xướng người
họa, nàng biết được thì ra khối thân thể này từng là hoàng hậu cao quí,
nhưng vào bốn ngày trước đã bị đày làm nô. Tú nhi nói nàng hôn mê đã ba
ngày, mà đêm hôm bị cường bạo đó nàng vẫn còn là xử nữ, một ả xử nử
hoàng hậu? Chuyện này có hơi khó tin a!

Mấy nữ nhân này tụm năm tụm ba nói nào là giặc phản quốc, ả ti tiện, vân
vân và vân vân, Băng cũng lười nghe tiếp, bởi vì cảm giác bất lực hiện
tại mà cảm thấy mình rất thất bại.

Có lẽ, bộ dáng thờ ơ của Băng khiến cho các nàng mất hứng, hoặc giả như
đang cố kỵ điều gì, mấy nữ nhân nọ nói một hồi liền cảm thấy không vui,
mang theo bọn thị nữ ngang nghênh rời khỏi, trước khi đi còn có ý va vào Tú nhi đang bưng thuốc tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận