Chí Tôn Phế Hậu

“Đã lâu muốn ăn kẹo này rồi, đáng tiếc là trong cung không có,……Quả nhiên là ngon giống với trong tưởng tượng của mình! Mọi người cùng ăn nha!” Băng miệng ăn kẹo
mạch nha đầy miệng, nói không rõ lời.

Hai người ai cũng không ăn, Băng chỉ ăn lấy hai miếng là cảm thấy ngấy,
thấy Lâm Diễm đang cầu xin với hoàng thượng cho hắn ra chiến trường,
nhưng mà hoàng đế thoái thác với lý do thương tích của hắn chưa khỏi….

Nhìn hai người đối thoại, nàng lần đầu tiên nghe đến tên Tô Trản, nhưng mà
bản thân nàng lúc này chưa từng nghĩ qua người này và nàng trong tương
lai sẽ có nhiều chuyện phát sinh như vậy.

Lâm Diễm bắt đầu trần thuật với Tào Hãn hiểu biết của hắn về tình hình
chiến sự, Băng nghe mà thấy nhàn chán liền đứng dậy đi về phía ngoài tìm chỗ ngủ một lúc, nhân cơ hội này cùng với Tề Nhược Nghiên trao đổi chút ít về tất cả, nhưng mà hoàng đế thấy nàng hình như tinh thần đã mệt mỏi nên sai người đưa nàng trở về Thanh Dương cung nghỉ ngơi.

Băng trở lại Thanh Dương cung trời đã chuyển sang tối, hoàng đế nói muốn
cùng với Lâm Diễm ăn cơm, xem ra sẽ không trở về sớm được, nàng lấy ra
kẹo mạch nha mà Lâm Diễm tặng về thưởng cho đám nô tài ở Thanh Dương
cung, chỉ âm thầm giữ lại bao đựng kẹo cho vào trong áo.

Buổi chiều chưởng sự của Đông Noãn Các đến báo lại với nàng là Hoàng đế vì
chính sự bận rộn cả đêm nên không trở về Thanh Dương cung được, thừa dịp này Băng bỏ qua rửa mặt chải đầu lôi kéo Tú Nhi vào nói chuyện trong
điện cả buổi.

“Tú Nhi, ngươi có biết hôm nay Hoàng Thượng đưa ta đi gặp ai không??” Băng thử hỏi.

“Tú Nhi không biết, Hoàng Thượng mang tiểu thư đi gặp ai? Chẳng lẽ là……
Diễm thiếu gia?” Tú Nhi mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không dám tin.

“Đúng vậy, ta đi gặp hắn, ngươi nói Hoàng Thượng làm như vậy có ích lợi gì
ý?” Nàng rất muốn biết này trước mắt còn có việc gì mà tiểu nha đầu này
biết sau đó đưa ra cao kiến gì cho nàng.

“Thật như vậy sao? Tiểu thư nhìn thấy Diễm thiếu gia? Ngài có khoẻ không? Nghe nói ngài ấy bị thương, thương có nặng hay không?”

Tú Nhi đối với Lâm Diễm rất vội vàng quan tâm như đã quên đi thân phận của nàng ta với chủ nhân của mình, điều này làm cho Băng nổi lên sự nghi
ngờ, chẳng lẽ Tú Nhi đối Lâm Diễm……

“Tiểu thư, ngài nói mau đi!”

“Vết thương của hắn không nặng lắm, chính là trên mặt của hắn có một vết sẹo do đao chém.” Để chỉ cho rõ, Băng chỉ chính trên mặt mình để minh hoạ
cho nàng ta biết.Thấy Tú Nhi kinh hoàng ôm mặt, thần sắc tái đi, trong
mắt như có ngấn lệ nổi lên.

“Diễm thiếu gia có nói với tiểu thư cái gì không? Hoặc là giao cho tiểu thư
cái gì không?” Tú Nhi tựa hồ cũng phát hiện chính bản thân mình có phản
ứng thái quá, rất nhanh thay đổi thái độ, nhưng mà vẫn không tránh được
đôi mắt tinh tường của Băng, nàng nhìn thấy trong chốc lát mắt nàng ta

loé lên sự lo lắng.

“Hắn chưa nói cái gì, nhưng mà thật ra là có đưa cho ta một thứ mang về, đó
chính là kẹo mạch nha, ta đã thưởng cho bọn họ ăn, ngươi cũng không ăn
một ít sao?” Còn về phần mảnh giấy gói kẹo đó, nàng quyết định không nói cho Tú Nhi biết, đó là điều tốt nhất lúc này.

“Vâng…… Vậy là tốt rồi……” Tú Nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Ngươi nói cái gì?” Nghe được Tú Nhi thở phào như vậy, Băng bất chợt hỏi lại
Tú Nhi nói: “Tốt” là có ý gì? Nàng ta lo lắng nàng và Lâm Diễm nói với
nhau điều gì đó chăng?

“Không có gì, trời không còn sớm nữa, tiểu thư tốt nhất là nên đi nghỉ sớm đi!”

“Uhm, thật là một ngày mệt mỏi, ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi!” Để tốt
nhất thì nàng nên hỏi Tề Nhược Nghiên thì toots hơn, nhưng mà rốt cuộc
nha đầu Tú Nhi kia giấu giếm chuyện gì đây.

Tề Nhược Nghiên xuất hiện với nụ cười chúm chím, vui vẻ, hiện cả lúm đồng
tiền trên khuôn mặt xinh đẹp, tất cả làm cho dáng vẻ nàng ta trở lên yêu kiều khi xuất hiện trước mặt của Băng, so với những ngày ảm đạm trước
đây so với bây giờ trở lên sáng lạng không ít, điều này làm cho Băng
không thể không tin rằng tình yêu đôi khi thật là vĩ đại….

“Băng, thật không biết nên cảm tạ ngươi như thế nào cho hết….” Tề Nhược Nghiên nhẹ nhàng “bay” đến trước mặt Băng, đôi mắt của nàng long lánh như
ngọc, âm thanh của nàng thì nhẹ nhàng như nước.

“Việc này không có gì, tốt hơn hết là ngươi nên đem thân thể này giao lại cho ta là tốt lắm rồi, ta không có lòng tham gì hết, thật sự vậy!” Băng nói nghiêm trang, đổi lại đó chính là nụ cười tươi sáng của Tề Nhược
Nghiên,nàng thật đúng là mĩ nhân nhất vương triều này quả không sai.

Gặp được Lâm Diễm lại càng làm nàng ta thêm tin tưởng hắn ta sao? Là nàng
thật sự rất chân tình, chân tình đến nỗi không nhìn rõ sự thật, nàng ta
vẫn cố chấp không muốn nhìn vào sự thật, tình nguyện sống trong thế giới do chính nàng ta tạo dựng lên, một thế giới dối trá!Cũng có thể nàng ta luôn hoài niệm chuyện cũ, trong tiềm thức của nàng vẫn luôn tin tưởng
vào tình yêu mà Diễm dành cho nàng ta, không tin là Lâm Diễm phản bội
nàng ta!

“Băng, kỳ thật của ngươi là người có một tâm hồn rất nóng bỏng, thật sự làm
cho người ta cảm thấy ấm áp, chính vì vậy mà ngươi đừng cố gắng che dấu
bản thân mình, làm cho mình lạnh như vậy…..Người kia quả thật là do
ngươi làm thay đổi!”

“Lời này có cái ý tứ gì? Ta xin khuyên ngươi một câu, khen tặng hay nịnh hót đối ta đều là không có hiệu quả, nên ngươi tốt nhất là không nên nói
nữa cho ta !Ta là sát thủ, không phải là nhà từ thiện, nếu ta làm việc
xong cho ngươi thì tốt nhất là ngươi nên phải trả giá cao đó!” Băng ra
vẻ hung ác doạ nàng ta, nhưng mà đổi lại chỉ thấy nàng cười một cách vô
cùng kiều diễm, nhịn không được bản thân nàng cũng phải buồn cười.


“Có chuyện ta có chuyện muốn nói cho ngươi….kỳ thật ta không biết cách nào có thể giao lại thân xác của ta cho ngươi…..Hì hì!”

Đây là lần đầu tiên Băng thấy Tề Nhược Nghiên có biểu hiện như vậy, tựa như không có bất cứ hoảng loạn gì, lời nói lại tỏ vẻ nghịch ngợm như một
đứa trẻ.

“Ngươi đã sớm biết như vậy từ trước rồi đúng không?” Tề Nhược Nghiên thản nhiên mà cười,“Băng, ngươi thật sự là người tốt!”

“Người tốt? Hai ta của ta đã dính đầy máu người, ngươi nói ta là người tốt
àh?” Băng nhìn về phía tay mình, nàng đã từng sát hại rất nhiều tính
mạng, đối với nàng ta mà nói người chết trên tay nàng không biết bao
nhiêu là hết, đối với người khác nàng chính là tử thần, đối với tổ chức
thì nàng chính là một cỗ máy giết người hoàn hảo…

Cái gọi là “Người tốt” không phải giành cho nàng!

“Băng, ta biết đó không phải là điều mà ngươi mong muốn! Hơn nữa đó là chuyện
quá khứ, nên đừng suy nghĩ nữa….” Tề Nhược Nghiên thân thủ như thật
nhanh tóm lấy nàng ta, nhưng mà hai tay vừa đưa ra thì nàng ta đã biến
mất, cảm giác đó chỉ là ảo ảnh thôi vậy.

“Ta không cần đồng tình của ngươi.”Băng lạnh lùng liếc mắt với nàng một
cái. Thôi đừng nói tào lao nữa, nói cho ta biết tờ giấy bọc kẹo đó là có ý nghĩa gì? Còn nha đầu Tú Nhi kia rốt cục là đến đây với mục đích gì?
Ta thấy nàng ta tuyệt đối không phải chỉ là một nha hoàn!!”

Tề Nhược Nghiên tựa hồ cũng không để ý thái độ ác liệt đó của nàng ta, chỉ nhìn nàng tuỷ chung mà cười.

“Băng, ngươi thật sự rất thông minh, ngươi thấy gói giấy bọc kẹo đó có gì khác thường?” Sau đó Tề Nhược Nghiên im lặng như lộ vẻ gì đó khác thường.

“tờ giấy gói kia có gì khác thường sao?Sao ta không thấy ta!” Băng kỳ quái
nhìn Tề Nhược Nghiên, nàng không thấy có bất cứ điều gì bất thường với
nó a!

Sở dĩ nàng nghi ngờ như vậy vì trực giác của nàng cho nàng thấy như vậy,
mà nàng nhất định tin tưởng trực giác của mình là đúng, bởi trực giác
của một sát thủ cho nàng một trực giác cực tốt, vô số lần thực tế đã
chứng minh cho nàng như vậy, nhưng mà không phải cảm giác luôn là đúng,
nhưng mà nàng thấy đề phòng vẫn hơn vì như thế nàng có thể đề phòng được nhiều sự việc nghiêm trọng xảy ra, hơn nữa nó có thể quyết định sinh
mạng của nàng….

Tề Nhược Nghiên khẽ cười, đôi môi anh đoà đầy mê hoặc.

Băng mất nửa ngày nói chuyện với Tề Nhược Nghiên để giải thích cho nàng
biết về cảm giác của nàng, coi đó như là một giác quan thứ sau đi, nhưng mà nàng ta lại tinh quái nói với nàng rằng nàng ta chưa từng bao giờ có cảm giác như vậy. Ánh mắt nàng ta chỉ có nhìn nàng cười với vẻ sung
kính. Nhưng mà hình như chuyện này có hơi quá đà rồi, tào lao mãi mà

nàng vẫn chưa biết được vấn đề nàng muốn biết. Sau đó Băng nghiêm mặt
nói:“Chúng ta đừng nói chuyện đông tây nữa, ngươi tốt hơn hết là nên nắm chặt vấn đề và trả lời câu hỏi của ta đi đã!”

Tề Nhược Nghiên mới từ tư ghé sát vào tai nàng nói như sợ kẻ nào nghe mất, chỉ biết khi nàng nói Băng không ngừng nhăn mặt, bởi linh cảm của nàng
không hề sai , quả nhiên là nàng ta biết sự việc liên quan đến cái gói
bọc đó, nhưng mà suy cho cùng Tề Nhược nghiên không phải cái gì cũng
biết, có một số sự việc ngay cả bản thân nàng ta mà nói cũng không được
rõ ràng, chính vì thế mọi suy luận của Băng cứ như rơi vào một mê cung
không có lối ra, vậy phải làm sao bây giờ?

Cái bao gói kẹo đường kia như lời Tề Nhược Nghiên nói thì quả thật là có
cất giấu bí mật, đó là lúc Lâm Diễm gần đi nói cho nàng hai chữ “Ẩn
tín”, tức là giấy đó dùng mực không màu viết lên, dùng phương pháp bình thường thì không thể nhìn thấy chữ viết trên đó, phải ngâm giấy đó vào
nước thì mới có thể nhìn được, mà nước đó không phải dễ dàng có được,
phải pha chế hết sức phức tạp, chính vì vậy mà không bao giờ có thể lộ
cho người khác biết được, cho nên bọn họ dùng phương pháp này để truyền
tin cho nhau rất an toàn.

Nhưng là Tề Nhược Nghiên lại nói cho nàng biết có duy nhất một lọ nước lộ mực mà thôi, lúc trước nàng ta để Phượng Tường cung, bị phế rồi không kịp
mang đi, không biết giờ còn có ở đó hay không, chính vì vậy mà Băng cần
phải nghĩ ra biện pháp gì đó để lấy lọ nước đó về xem mật thư trong gói
giấy kẹo đường này.

Còn về phần thân thế của Tú NHi, Tề Nhược Nghiên cũng không nói đến gì, chỉ nói Tú Nhi hơn mười năm trước là do Tề Lệ mua từ ngoài mang về, cho đến hầu hạ nàng, nhưng mà đối với nàng ta mà nói chưa từng xem Tú Nhi là
nha hoàn, hai người cùng nhau lớn lên coi nhau như tỷ muội.

“Ta cuối cùng cảm thấy Tú Nhi không đơn giản, ngươi có từng nghĩ qua lúc
trước cha ngươi bảo nha đầu đó chiếu cố người không, điều đó có kỳ quái
không? Nàng ta chỉ là một nha đầu không quyền không thế thì sao có thể
chiếu có ngươi kia chứ?”

“Tú Nhi từ nhỏ hầu hạ ta, cha bảo nàng chiếu cố ta cũng không có gì không
đúng!” Tề Nhược Nghiên vẻ mặt bình thản, tựa hồ như không có gì là không đúng hết.

Băng thấy vậy không nói được lời nào, nàng có thể nhận thấy Tề Nhược Nghiên
như là một đoá hoa ở thiên đường, khoe sắc mà không bị nhiễm bất kỳ một
vết bẩn nào, thuần khiết trong sáng, căn bản không hề biết lòng người
hiểm ác, cho dù nàng đã là một người trưởng thành nhưng mà tâm hồn vẫn
trong sáng như một đứa trẻ, chưa từng phải lo nghĩ bất cứ điều gì, nên
làm thế nào mà làm cho nàng ta hiểu được thế giới này không như trong
tưởng tượng của nàng đây.

Băng suy nghĩ rồi hỏi:“Ta hỏi ngươi, nếu chỉ có một người mà ngươi có thể tin tưởng,vậy ngươi chọn Lâm Diễm hay là Tú Nhi?”

“Ý của ngươi là……Trong bọn họ có một người đang dối gạt ta??” Tề Nhược
Nghiên tuy rằng rất ngây thơ, trong sáng, nhưng cũng không phải là kẻ
ngốc, nhíu mày suy nghĩ một lát nàng lắc đầu nói:“Không có khả năng đó
đâu, Tú Nhi đối ta luôn luôn trung thành, không có khả năng là nàng!
Diễm ca ca hắn lại càng không có…… Bọn họ ai cũng không làm bất cứ
chuyện gì có lỗi với ta!”

Băng ai thở dài,ý nghĩ của Tề Nhược Nghiên nàng quá hiểu. hẳn nhiên là nàng
ta chỉ muốn phủ nhận sự thật đó mà thôi, nàng ta vẫn luôn tin tưởng họ
như vậy làm sao có thể chịu được sự thật nếu một trong hai người đó phản bội nàng.


“Ta nói cho ngươi biết! Đối với « Tâm hoàn » chính là Lâm Diễm đưa cho
ngươi phải không ? Vậy mục đích của hắn là gì, ngươi có từng nghĩ qua
chưa ?

“Diễm ca ca nhất định có suy tính của hắn, tóm lại hắn sẽ không hại ta!” Tề
Nhược Nghiên quyết tâm tin tưởng Lâm Diễm, Băng có muốn cùng nàng ta
phân bua cũng vô ích.

Nàng không nói gì, quyết định dùng phương thức khác để thuyết phục nàng,
nàng lại hỏi: “Được rồi! Giả sử nếu Lâm Diễm đưa cho ngươi thuốc tâm
hoàn đó là với mục đích chữa bệnh cho ngươi, ngươi có từng nghĩ đó có
phải là thuốc thật hay không ? nếu đó là độc dược thì sao ? »

“Nhưng ‘ tâm hoàn’ kia cũng không phải là thuốc độc!” Tề Nhược Nghiên vẻ mặt
rất là thản nhiên, làm như chưa bao giờ lo lắng đến vẫn đề này.

“Đúng vậy, nó xác thực không phải độc dược, nhưng mà cũng không phải là loại
thuốc tốt.Ngươi có nghĩ hay không, nếu không có Hoàng Thượng ra lệnh cho ngự y viện pha chế thêm một số thành phần vào trong đó thì sao ? Nếu mà không có như vậy mà ngươi cứ dùng hết thì sao, kết quả như thế nào ?
Kết quả chỉ có một, đó là chết, hơn nữa là chết không minh bạch! »

Kết quả này Tề Nhược Nghiên hiển nhiên cũng đã tưởng tượng ra, nhưng khi
Băng nói ra , bản thân nàng không khỏi kinh động, cả người run lên, há
miệng thở dốc như muốn nói cái gì đó, nhưng mà cũng không phát ra nổi
lời nào.

“Hiện tại ta hỏi lại ngươi, nếu chỉ có một lựa chọn, người mà ngươi chọn tin
tưởng là Lâm Diễm hay là Tú Nhi?” Băng ngoạ nghễ nhìn dáng vẻ Tề Nhược
Nghiên, ung dung đợi câu trả lời của nàng.

“Diễm ca ca cho ta dược, Tú Nhi là người cầm hộ ta, chẳng lẽ là nàng thay đổi dược?Nhưng vì sao nàng có thể làm như vậy……” thanh âm mang theo sự run
rẩy của Tề Nhược Nghiên, sắc mặt có phần kinh hãi lộ ra, hết hẳn vẻ trầm ngâm như lúc nãy, vẻ mặt thể hiện thật sự rất bàng hoàng.

« Cái này ta cũng không biết, ngươi ngẫm lại chính mình có phải đã từng
đắc tội hay từng gây trở ngại gì đối với nàng ta hay không, nói ra cho
ta biết, ta sẽ phân tích giúp ngươi ».

Tề Nhược Nghiên nghe vậy gật đầu,biểu tình của nàng đó chính là kiếp sợ
không thể kiềm chế, Băng đoán lúc này nàng ta căn bản không thể nhớ tới bất cứ cái gì, nếu có nhớ đi chằng nữa thì cũng chỉ nghĩ tới cái tốt
đẹp mà thôi, khi chất vấn nàng ta nếu nàng ta cứ một mực không thừa nhận thì làm gì được, hoặc nàng ta thừa nhận nhưng lại một mực xin lỗi,
không chừng sự việc lại càng phiền toái hơn.

“Đúng rồi, ta thấy hồn phách của ngươi hình như ổn định hơn lúc trước rồi,
chắc có lẽ không dễ dàng mà biến mất đâu?”Băng chần chừ hỏi.

Bỗng nhiên nàng cảm thấy nếu có thể cùng Tề Nhược Nghiên chung sống hoà
bình, có chung một tiếng nói, cho dù chia xẻ một cái thân thể cũng không có gì quan hệ gì, nàng có thể vì đó mà mở lòng của mình đối với mọi
người, cho dù việc này không phải là ý nguyện của nàng, nhưng mà đó cũng không phải là chuyện gì quá xấu, huống hồ tâm hồn nàng ta hồn nhiên,
thánh thượng như vậy, lại rất yếu đuối, một ý nghĩ bảo hộ tự nhiên nảy
sinh lên trong ý nghĩ của nàng….

Loại này có thể nói là có một người cùng chính mình đồng cam cộng khổ, gắn
bó trường tồn cảm giác đó không phải là nàng vẫn luôn tìm kiếm hay sao ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận