Chí Tôn Phế Hậu

Trong Ngự hoa viên một chỗ khá kín đáo, sau núi giả, Tú Nhi vẻ mặt lo lắng nhìn Lâm Diễm bất an đứng ngồi không yên.

“Nghiên nhi đâu?” Lâm Diễm mong ngóng hỏi, tính tình càng trở lên thâm trầm.

“Tiểu thư không có tới, bảo ta đến nhắn là : Mọi chuyện trước kia là nhất
thời, sau này ai cũng không nên nhắc đến nữa.” Vừa nói Tú Nhi vừa trộm
dò xét sắc mặt của Lâm Diễm , thấy sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa.

Tuy rằng nàng đồng ý rằng thà đau một lúc còn hơn là cứ để kéo dài, nỗi đau lúc đó càng lớn hơn, nhưng mà nhìn hắn vẻ mặt thống khổ như vậy, khó
tránh đôi lúc nàng cảm thấy làm như vậy với hắn là quá mức tuyệt tình.

“Nàng thật sự nói như vậy? Lá thư này nàng rõ ràng đã đọc…”Lâm Diễm thì thào nói, loạng choạng lui về phía sau mấy bước, nếu không phải phía sau
chính là núi giả đỡ thì chắc chắn hắn đã bị ngã rồi.

“Vâng, tiểu thư hy vọng người không cần cứ ngày ngày qua lại với rượu mà hành
hạ bản thân, hy vọng người hãy chấn chỉnh lại, làm một người có ích cho
nước nhà, nên người đừng làm tiểu thư thất vọng…”

Lâm Diễm lúc này có nghe nhưng mà không có lọt bất kỳ lời nào vào tai,
trong đầu chỉ có vang lên một câu nói: “Mọi chuyện trước kia là nhất
thời, sau này ai cũng không nên nhắc đến nữa.”

Nhất thời. Hắn sao có thể đem bao thời khắc ngày thơ bé ngây ngô, tình yêu
thuần khiết và say đắm như vậy cho là nhất thời được? Nàng vì sao lại
đưa ra một yêu cầu quá đáng như thế với hắn? Chẳng nhẽ nàng đã quên lời
hứa hẹn định ước năm nào? Bởi vì trí nhớ không còn nên nàng mới thật sự
vất bỏ hắn để chọn Hoàng thượng…

Nàng sao có thể đối với hắn tàn nhẫn như vậy…. Không! Sẽ không, nhất định
là Hoàng Thượng ép buộc nàng, nàng nhất định là thân bất do kỷ! Nhất
định là như vậy!

“Tiểu thư kỳ thật vẫn rất quan tâm người, sau khi người giao cho tiểu thư ẩn
thư, tiểu thư suốt ngày lo lắng đề phòng, sợ người bị liên lụy…… Tiểu
thư cũng thực bất đắc dĩ……”

Một ý chí lóe lên trong lòng hắn, dâng lên cho hắn một hy vọng, Nghiên nhi
quả nhiên là thân bất do kỷ, sở dĩ đối với hắn tuyệt tình như vậy là bởi vì lo lắng cho hắn…. hắn lại sai lầm rồi, ngay từ đầu quyết định làm
điều trái với lương tâm mình là thời điểm đó hắn đã chọn cho mình một
con đường hoàn toàn sai lầm, bây giờ là cái sai trước mắt nữa, đó là
đánh giá sai hoàng thượng đối với Nghiên Nhi có tình, nay có đường nào
để cứu vãn tình hình sao?

Tú Nhi ôn nhu an ủi vừa thông suốt, thấy hắn sắc mặt hơi tư lự, dừng một
chút nói,“ người hãm hại tứ đại gia tộc chúng ta năm đó vẫn chưa bị tiêu diệt, người sao có thể nào sa sút tinh thần như thế, người như vậy sao
có thể xứng được phân nửa phong thái của lão nhân gia Định Nam tướng
quân ngày xưa!” Nàng nhịn không được muốn dùng ngôn ngữ kích bác hắn,
chỉ hy vọng hắn có thể không vì tình nữ nhi mà cảnh tỉnh lại, phối hợp
để trả thù mối thù diệt gia tộc năm xưa, đòi lại công bằng.

“Ngươi……” Lâm Diễm không thể tin vào mắt mình, trừng mắt nhìn vào khuôn mặt trầm
tĩnh của Tú Nhi , giống như lần đầu tiên cảm thấy người này giống hệt
tính cách người bạn từ nhỏ của Nghiên Nhi của hắn chứ không phải là một
nha hoàn, từ trước đến giờ, đầu óc hắn chỉ có hình ảnh Nghiê Nhi chiếm
cứ, chưa từng chú ý tới Tú Nhi, sau khi Nghiên Nhi vào cung làm hoàng
hậu,bọn học mất liên lạc, nhờ có Tú Nhi mà bọn họ mới có thể tiếp xúc
gặp mặt với nàng….

“Gia phụ là Chu Nguyên Tấn.” Tú Nhi bình tĩnh nói ra thân phận của chính
mình. Nàng đối với hắn chính là ở tấm lòng, tuy có phần xấu hổ và lo
lắng nên nàng mới á khẩu không dám nói ra thân phận của mình, với lại
hắn trong lòng luôn chỉ có Tiểu thư, nếu mà nói ra thì cũng bị hắn từ

chối nên nàng mới chờ. Chờ có một ngày nào đó có cơ hội, chờ hắn không
còn si mê vọng tưởng tới tiểu thư nữa thì mới nói cho hắn, toàn tâm toàn ý giữ chặt hắn bên cạnh mình…

“…… Ngươi là Cẩm tú?Người của Chu gia không phải đều……” Lâm Diễm hơi kinh
ngạc nhìn vẻ mặt của Tú Nhu, trong trí nhớ của hắn Chu gia năm đó quả
thật là có một nữ nhi, tuổi so với Tú Nhi không khác biệt lắm, nhưng mà
không phải người của Chu gia đều vùi thân trong biển lửa sao? Sao năm đó tiểu cô nương này lại có thể may mắn thoát khỏi thảm kịch đó?

Đau lòng, uất ức nhớ lại cảnh tượng khi đó, Tú Nhi không nhịn được lạnh
run, nói:“Là quản gia liều chết che chở ta trốn thoát……” Trong trí nhớ
nàng từng hồi từng hồi hiện lên năm đó cả Chi gia chìm trong biển lửa,
da thịt của nàng còn nóng rực, khắc sâu vào trong tâm trí, sợ hãi vô
cùng.

Gió thổi nhè nhẹ, đem câu chuyện bí mật của hai người đang trao đổi với
nhau truyền vào tai của Tào Hãn và Tào Triệt đứng cách đó không xa

“Hoàng huynh……” Tào Triệt áp chế sự kinh hoảng trong lòng, trấn án nhìn về
phía Tào Hãn nét mặt nghiêm lạnh như bị băng đông cứng.

Vì sao Tú Nhi lại đến gặp Vân Sở, đã vậy không chỉ nhắc tới phong thư ẩn
chết tiệt kia mà ngay cả thân phận mình cũng tiết lộ cho hắn biết.

Tào Hãn khoát tay ngăn lời nói của Tào Triệt lại, cũng lẳng lặng đứng ở một thân cây to, cành lá xum xuê để nghe hết câu chuyện của hai người và
chờ hai người rời đi rồi mới bước ra, âm thầm thấp tiếng nói:“Không ngờ
nàng lại là con gái của Chu Nguyên Tấn, nói như thế, nàng cũng là biểu
muội ngươi……”

“Ta còn tưởng năm đó người nhà Chu gia đều bị chết trong trận đại hỏa đó,
nàng ấy như thế nào mà có thể thoát nạn được…. Hoàng huynh, việc này ta
thật sự không hề hay biết, nhưng mà xin hoàng huynh nể tình ta với nàng
ấy có quan hệ họ hàng, cùng có cùng quan hệ huyết thống là tha tội cho
nàng!” Tào Triệt khẩn cầu, hoàng huynh đã không đề cập đến chuyện thư ẩn thì hắn không nên nhắc lại nữa, nhưng mà Tú Nhi lại nói thân thế của
nàng ấy với Lâm Diễm thẳng thắn như vậy không biết vẻ mặt hoàng huynh
đang suy nghĩ cái gì, thật là khó nắm bắt, nhưng mà hắn nhất định không
để chuyện này ảnh hưởng đến mọi việc mà có hậu quả xấu, Tú Nhi kia thật
là đáng trách vì không biết phân nặng nhẹ làm ra việc này. Nói không
chừng có thể ảnh hưởng đến kế hoạch bao lâu nay hắn tính toán.

“Nàng căn bản vô tội, vì sao phải trị tội của nàng? Năm đó tam đại gia tộc
kết bè kết đảng ý đồ phản nghịch vốn là việc mà cái đám lão thần kia một tay thao túng làm ra, lấy giả thay thật, không giấu gì đệ, chẳng bao
lây nữa ta sẽ lấy lại thanh danh cho họ.”Tào Hãn nếu có chút đăm chiêu
nói.

“Hoàng huynh anh minh!” Tào Triệt cười, hoàng huynh chỉ đề cập đến chuyện minh oan cho Tam đại gia tộc chứ không hề nhắc đến minh oan cho Tề gia, xem
ra hoàng huynh vẫn tin tội Tề Lệ thông đồng với địch phản quốc.

Thái Hậu,năm đó ngươi ra tay tuyệt tình, nhưng mà vẫn không thể ngờ được
người của Tứ đại gia tộc vẫn còn đông đủ như hôm nay? Thật là đáng
thương thay…..

Băng đi vào thục viện cung, gặp phải cảnh sắc vẫn tiêu điều như cũ, tiếng ồn ào như trước đã giảm đi không ít, lần trước nàng đã cảnh cáo hai nàng
không nghĩ là sẽ có hiệu quả như vậy, liền bước vào trong nội điện, hô
giọng nói:“Quý phi nương nương, ta lại đây thăm ngài!”

“Vào đi!”

Nghe được tiếng từ trong truyền ra, Băng quay lại với các cung nữ nói: “ Các ngươi đứng đây đợi ta, ta vào một mình là được rồi.”

Đi vòng qua màn chướng mà vào bên trong, nơi này khắp nơi đều rất lộn xộn, nhưng mà quần áo không có vứt lung tung mà được vắt lên rất cẩn thận,
Băng trong lòng nghĩ ngợi: Mọi chuyện trước kia đều đã qua, bản thân
nàng có thể phái người của phủ nội vụ đến để hầu hạ nàng thêm, để cho

nàng ấy sống thoải mái một chút….

“Nghi Đình, Cô Dung, các ngươi lui xuống đi!”

“Vâng, nương nương.”

Các nàng sao lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy? Băng nhìn theo bóng hai
người rời khỏi, thần sắc có chút bất an, nhìn lén nàng một cái rồi chạy
ra khỏi điện. Băng cứ đứng đó nhìn bóng hai người chạy ra khỏi điện một
hồi lâu rồi mới đi vào trong.

Tiến điện, Băng liền cảm thấy có cái gì đó không hợp lý, thấy nàng đã tỉnh
lại, Băng rất chăm chú nghiên cứu nàng không có vết bầm tín ở trên
người, im lặng nhìn vào ghế mà nữ nhân đó đang ngồi, theo Tề Lệ nàng
được biết vị thái phi này là người của Hoa Gia tộc tên là Hoa Bích
Tranh.

Nàng vẫn như trước tóc tai tán loạn, dung nhan không chỉnh sửa, váy áo thì
đã bạc màu, nhìn thôi là đã thấy lôi thôi,. Ánh sáng trong phòng chiếu
vào khuôn mặt nàng Băng có thể nhận thấy nàng không phải là một nữ nhân
bình thường, khuôn mặt đó vẫn còn lộ ra bảy tám phần là hận ý, hai ba
phần còn lại là điên cuồng.

Băng biết rất rõ ràng là nàng không điên, nhưng mà nàng không hiểu được đó
chính là ngày trước nàng ấy đối với nàng có thiện ý như vậy nhưng mà bây giờ lại cảm thấy hận thù tràn ngập, nàng bất giác lùi lại, đề phòng
cảnh giác với nàng. Đã lâu rồi cảm giác nguy hiểm này nàng mới có nên
làm cho máu trong người nàng bất giác mà sôi lên từng đợt.

Bỗng nhiên thấy hoa mắt, cái ghế mà nàng ta đang ngồi chợt lóe sáng, gió
thổi nhẹ bật qua người nàng, nhanh như chớp một quyền hướng về phía nàng mà đánh tới, sớm có phòng bị từ trước, Băng cúi thấp người , chân trái
xoay tròn né sang một bên, nhưng mà khóe mắt thấy nàng ta nhanh tay cầm
một con dao ngắn đâm tới, nhất thời kinh hãi không thôi.

Nữ nhân này muốn giết nàng! Đáng chết, nhất định là đã biết thân thế của nàng……

Hoa Bích Tranh đánh liên tiếp mấy đòn mà không được, lại giơ dao, mang theo hận ý hướng nàng đánh tới, như thể nàng ấy mà không chết thì không dừng lại. Nàng thân pháp nhanh nhẹn, công kích có chương có pháp, dao trong
tay nàng liên tục lóe sáng, ánh mắt kiên định công kích đối thủ không hề sao động, ngược lại càng bình tĩnh, còn hướng đến Băng nói nhỏ vài
tiếng: “Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử, không thể tưởng được Tề nhị tiểu
thư có thể tránh được dễ dàng mười chiêu của ta!”

“Ngươi làm cái gì? Vì sao muốn giết ta!” Băng thở phì phò không ngừng trốn
tránh từng chiêu của nàng lao tới, nếu như là bản thân nàng trước kia,
đánh tới đánh lui như vậy không thành vấn đề, nhưng mà với thân thể của
Nhược Nghiên này quá yếu ớt, né đòn thôi đã rất tốn sức, muốn phản công
lại càng khó hơn, cuối cùng chỉ có thể chọn cánh né tránh để tránh làm
da thịt bị thương.

“Ai kêu ngươi họ Tề! Muốn trách ngươi liền đi mà trách vị hoàng cô cô của ngươi đi, đến đó mà hỏi nàng ta đã làm gì với ta!”

Từng đợt tấn công của nàng càng ngày càng sắc bén, tốc độ càng mau lẹ, với
tốc đó làm cho Băng khó có thể chống đỡ, nàng lại không thể chạy đi,sẽ
làm mọi chuyện thêm lớn, chỉ có thể ở đây đôi co với nữ nhân này. Nàng
lại là mẫu thân của Hãn nữa, nàng không thể để cho hắn vì không biết nội tình mà ra tay với chính mẹ đẻ của mình, rồi sau lại sinh hối hận….

Đối với một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ như nàng, thì mẫu thân luôn là mơ ước và
khát vọng của nàng, muốn có được một người mẹ quan tâm chăm sóc, dạy dỗ
nàng từng chút một….Chính vì lẽ vậy, nàng lại càng không muốn nữ nhân
này bị chính đứa con nàng đứt ruột đẻ ra ra tay với chính nàng ấy được….


“Không – người hãy nghe ta nói! Người chẳng lẽ lại muốn giả điên cả đời này
sao…. Giết ta thì người có được cái gì? Hãy nghe ta nói, ta có thể giúp
ngươi……” Băng bị buộc đến chân tường, trơ mắt nhìn dao trong tay nàng
đâm tới, mũi nhọn chĩa vào trước mắt, gần đến nỗi nàng cơ hồ có thể cảm
nhận được mùi tanh….

Phập–

Nhận thấy mũi dao nhọn đâm vào vách tường, Băng thở phì phò, bàng hoàng ôm
lấy ngực do trái tim đã chịu đến cực hạn, đối mặt với nữ nhân khuôn mặt
đỏ bừng, tuy sát khí đã giảm vài phần nhưng mà nàng tốt hơn hết là không nên lới lỏng đề phòng.

“Giúp ta? Họ Tề mà giúp Hoa gia ta ư?” Hoa Bích Tranh đùa cợt cười, từ từ rút con dao từ trong vách tường ta.

Băng có thể rõ ràng thấy được từng lớp bụi trong tường theo con dao đó rơi
ra ngoài, nàng chịu đựng cơn quặn đau từ ngực truyền đến, cắn răng nín
thở nói:“Ta không biết hoàng cô cô năm đó đối với người làm cái gì,
nhưng ta là thật sự muốn giúp người……”

“Thật không? Nghe nói hậu cung ngươi chính là người được sủng ái nhất, xem ra ngươi đúng là được cô cô ngươi chân truyền, hiểu được mọi cách có thể
câu dẫn được tâm nam nhân…. Ngươi chuẩn bị giúp ta như thế nào? Ngươi có biết vì soa mà ta bị nhốt trong thục viện cung này không?”

“Ta……” Việc này mà còn có nguyên nhân gì sao? Không phải bởi vì nàng điên điên khùng khùng, tiên hoàng mới không thể không đem nàng nhốt vào thục viện cung sao?

“Nói cái gì là muốn giúp ta, bất quá chỉ là ngươi này lý do mà thôi? Một khi ngươi ra khỏi thục viện cung, chỉ sợ ngay lập tức khóc với Hoàng
Thượng mà báo tội của ta mà thôi?” Hoa Bích Tranh ánh mắt âm uyên, vẻ
mặt không biến sắc, trong tay nắm chặt con dao như chuẩn bị hướng về
phía nàng mà đâm tới.

Băng lấy một viên thuốc uống vào, dựa lưng vào tường lấy lại bình tĩnh
nói:“Ta thật tình muốn giúp người, , tin hay không thì tùy người! Mới
vừa rồi ta còn nói với Hoàng Thượng xin cho thêm vài người tới hầu hạ
người, ở Thục viện cung này thiếu cai gì thì ta sẽ đem đến cái đó, nếu
mà bị bệnh thì ta sẽ cho ngự y đến thăm khám, khi nào khỏi hẳn thì mới
đi, đến lúc đó, người có thể tự do ra vào thục viện cung, không ai còn
dám nói người là người điên nữa!”

Hoa Bích Tranh nghi hoặc nhìn chằm chằm hơi thở, sắc mặt trắng bệch , đôi
môi nhợt nhạt của Băng, mấy ngày nay hai người được sai đến hầu hạ nàng
là Nghi Đình và Cô Dung nói cho nàng biết không ít chuyện về nàng ta,
thế nên nàng mới biết nàng là cháu gái của thái hậu, là đương kim hoàng
hậu trước kia của Hoàng thượng. Vốn tưởng nàng là một người đi đến đâu
hộ pháp theo đến đó, con người thì xảo quyệt vô cùng, nhưng mà đến nay
thì tất cả đều sai hết, người này sao nhìn thấy có vẻ sinh mệnh thật khó dữ đến vậy, mỏng manh yếu ớt…..

Nàng bị phế rồi lại được độc sủng thời gian không đến vài tháng, xem ra tiểu nha đầu Tề Nhược Nghiên này nhất định không đơn giản, tâm địa thậm chí
không thua Tề Phi năm đó! Nàng bị hận thù bám lấy hơn hai mươi năm trời, không thể nói bỏ là có thể bỏ ngay được. Nếu có thể nàng chỉ muốn thiêu cháy chết hết kẻ thù mới hả, nếu không nàng nhẫn nhục sống hơn hai mươi năm nay là vì cái gì? Vì cái gì mà phải giả ngây giả dại hơn hai mươi
năm? Ngây dại hơn hai mươi năm, tiên đế đã chết, Tề Phi cũng đã chết
theo, lưu lại một mình nàng sống từng ngày tiếc thương cho số phận mình, cho đứa con của mình thì làm cái gì? Nàng có thể chịu đựng như vậy được bao lâu nữa đây?

Chu gia, Hoa gia, Lâm gia, tam đại gia tộc thì Lâm gia tộc đã tự tận, không còn có người nào, Tề gia năm đó thì giờ đây tiêu điều, cửa nát nhà tan, chỉ còn có nàng được hoàng thượng độc sủng nhưng mà thân là phế
hậu,.Thế hệ trước đều đã đi qua, người mà nàng hận nay đều đã chết, hơn
hai mươi năm, nàng giữ hận thù trong lòng mong gặp người đó để trả thù,
nhưng mà nàng làm sao có năng lực đi lấy lại công bằng đây?

Giết nàng, coi nàng như là lấy máu của nàng để rửa đi mối hận trong lòng,
chờ mãi rốt cục nàng cũng đến, nhưng mà giờ nàng lại nói là muốn giúp
nàng…..Nói như vậy thì sao mà nàng không động tâm!

“Ngươi vì sao phải làm như vậy? Giúp một người điên như ta thì ngươi sẽ thu
được ích lợi gì!”Hoa Bích Tranh ánh mắt lợi hại, lạnh như băng hỏi vặn
lại Băng như thể nàng ta không hề có một lý do nào để mà tin tưởng nàng
cả, nếu như nàng mà không nói lời nào đó có tính thuyết phục thì con dao trong tay nàng nhất định không đâm vào tường mà sẽ trực tiếp đâm vào
người nàng.

“Người từng nói là hoàng cô cô của ta đẩy người vào tình cảnh này, coi như là
ta giúp người chuộc tội đi!”Thấy nàng thu hồi con dao nhọn, Băng thở
phào nhẹ nhõm lau đi mồ hôi đang chảy xuống thái dương , kỳ thật chưa
nói tới cái gì là chuộc tội, nàng bất quá chỉ muốn kéo dài thời gian mà
thôi.


“Được! Ta sẽ tin ngươi một lần!” Sẽ tin nàng một lần đi! Có lẽ những ngày giả
điên như vậy đối với nàng mà nói là quá đủ rồi, nàng không có cách nào
để chống lại lời đề nghị hấp dẫn như vậy.

Băng suy yếu cười cười,“Người yên tâm, việc hôm nay ta sẽ không nói cho Hoàng Thượng.”

“Hoàng Thượng…… Nếu mà con của ta còn sống, nó cũng sẽ bằng tuổi với hắn….”

“Thời điểm không còn sớm, ta cũng nên rời đi.” Băng nhẹ nhàng nói xong, vòng
qua người của Hoa Bích Tranh hướng cửa điện mà ra về.

Đi một mạch ra đến cửa điện nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ
tới lần này đi thục viện cung lại kinh hoảng đến vậy, như là vừa thoát
nạn ở quỷ môn quan trở về, cho nên lúc rời khỏi thục viện cung ánh dương chiều hạ xuống người nàng làm cho nàng mới có cảm giác là mình còn
sống.

Kinh hoảng vừa rồi làm nàng hao tổn không ít sức lực, cho người đi phủ nội
vụ chuyển lời rồi nàng đi một mạch về Thanh Dương cung.

Tú Nhi trở về Thanh dương cung trước nàng, thấy nàng mặt lộ vẻ mệt mỏi,
khí sắc cũng không tốt, vội hỏi là làm sao vậy, Cẩm Hồng kinh hoảng vội
như muốn chạy đi mời ngự y.

Băng khoát tay áo, cười yếu ớt nói:“Ta không sao, có chút mệt mà thôi, ngủ
một giấc thì tốt rồi, các ngươi đều có việc, có Tú Nhi hầu hạ ta là được rồi.”

Cẩm Hồng vẫn rất lo lắng, lải nhải nói cái gì nàng vạn nhất có cái không
ổn, mọi người đều sẽ bị Hoàng Thượng trách phạt, thỉnh nàng chú ý đến
bản thân nhiều hơn.

Băng do cảm thấy mệt mỏi, bị mọi người nói vậy, liền cảm thấy hờn giận
nói:“Thân thể của ta ta chính là người hiểu rõ ràng nhất, nói không có
việc gì là sẽ không có gì, các ngươi ai cũng không được đi mời ngự y,
lại càng không cho đi thông báo cho Hoàng Thượng!” Nói xong quay
người,đi thẳng vào trong tẩm điện.

Mọi người thấy nàng tức giận, không một ai dám ngẩng đầu nói thêm một câu,
Tú Nhi nhẹ giọng nói:“Cẩm Hồng tỷ tỷ yên tâm, tiểu thư hình như là rất
mệt mỏi nên mới nói vậy, nếu mà có việc gì thật thì Tú Nhi nhất định sẽ
thông báo cho mọi người biết.”

“Được, ngươi mau vào đi hầu hạ người, ta đợi ở bên ngoài, tiểu thư vạn nhất có cái gì không ổn, ngươi liền chạy nhanh ra thông báo một tiếng.”

“Vâng.”

Vén rèm đi vào, Tú Nhi thấy nàng đã nằm trên giường nghỉ, còn không buông
cả trướng màn xuống, nàng liền nhẹ vào gọi “Tiểu thư?”

Băng ừ một tiếng hỏi: “Hắn nói như thế nào?”

“Hắn nói làm không được, và nhất định phải gặp tiểu thư một lần, tiểu thư….” Nghĩ đến lúc ấy hắn vẻ mặt thống khổ, nàng cũng cảm động lây, tâm tư
nàng hy vọng hắn óc thể hiện quên đi tiểu thư, nhưng mà trong mắt hắn
chỉ thấy có bóng dáng đó của tiểu thư. Nhìn bộ dạng hắn đau khổ như vậy
nàng càng giận chính bản thân mình ích kỷ như vậy.

“Cái gì mà phải gặp mặt? Ngươi đi nói cho hắn, ta vĩnh viễn cũng sẽ không
bao giờ gặp hắn!” Này không phải si tình, mà là dại khờ si mê, hắn có
từng nghĩ nếu mà nàng và hắn gặp mặt thì hậu quả sẽ thế nào? Một khi lộ
ra ngoài, Hoàng thượng có thể tha cho bọn họ được sao? Cái gì là yêu,
quả thực rất nguy hiểm!

“Tiểu thư……”

“Ta mệt mỏi, ngươi lui ra đi!” Yêu thương hắn, nàng lại không thể như người bình thường khác, ở bên hắn cả hai sẽ nguy hiểm. Ngoài nàng ra, còn rất nhiều nữ nhân khác, nàng nếu không kiên quyết nhất định sẽ dây dưa làm
bại lộ chuyện làm cả hai có thể bị nguy hiểm sinh mạng. Bao lần gặp
nguy, nàng càng không dám mạo hiểm sinh mạng chính mình, đối với nàng mà nói, giờ đây chính sinh mạng mới là điều cần quan tâm.Mệt mỏi quá……Đây
quả là một vấn đề không dễ nghĩ. Nếu mà chọn Lâm Diễm, cả đời nàng lúc
nào cũng phải nơm nớp lo sợ như vậy, một cuộc sống mỏng manh như một
miếng băng, rất dễ tan chảy. Liệu tình yêu của hắn có đủ cho nàng chống
đỡ đến cuối cùng sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận