Chí Tôn Phế Hậu

Cho dù bản thân
bừng bừng nóng như có ngàn ngọn lửa thiêu nhưng sâu thẳm trong tim Băng
lại cảm thấy lạnh đến thấu xương, mọi người luôn nói, bình tĩnh nhất là
thuỷ, bình thản nhất là thuỷ, nhưng sự thật là cô ta yêu Diễm, mà tâm
của Thuỷ ra sao nay thì chắc Diễm cũng đã biết, chỉ có một mình nàng
không biết, sống trong sự dối trá ngu ngốc, coi kẻ thù là bạn.

“Diễm, một người như vậy mà anh lại có thể dùng hết tâm can để yêu cô ta sao?
Một người không tin vào anh thì không xứng đáng có được tình yêu của
anh, mới chỉ nhìn thấy cùng một người con gái khác tâm đầu ý hợp thì
liền sinh hoài nghi đối với anh, cô ta có xứng với anh không?”

Mới vừa lúc nãy nhìn thấy Băng bắn vào ngực mình, cô ta còn cười đắc ý, thế mà giờ đây lại làm ra vẻ đau xót khuyên giải người khác, nghe thật là
chán ngấy…

Nhất định là cô ta thấy Diễm cùng người con gái khác yêu nhau tâm đầu ý hợp
nên ở giữa châm ngòi, chính vì thế mà nàng mắc câu liền tin là Diễm phản bội nàng từ đó sinh hiểu lầm. Nàng cứ một mực tin vào phán đoán của
mình, từ đó mất đi tỉnh táo lạc vào u mê, nên không thể nào nghĩ đến
bụng dạ cô ta thâm sâu khó lường…

Phịch một tiếng dao đâm vào da thịt thật mạnh, Băng ngạc nhiên nhìn về phía
Thuỷ, chỉ thấy Thuỷ mặt trắng bệch, máu từ vết thương chảy ra dần nhuộm
đỏ cả tuyết trắng xung quanh nơi cô ta ngã xuống.

Thủy ôm ngực quỳ một gối xuống, ngẩng đầu không thể tin vào việc vừa xảy ra, chậm rãi đưa cánh tay lên chỉ thẳng vào Diễm nói:“Ngươi……”

“Mọi người cùng nhau lớn lên một nơi, ta luôn nhẫn nhịn không nói cho Băng
biết cô là hạng người thế nào, vì bản thân ta không muốn phá hư tình cảm của mọi người….Nhưng mà ta sai rồi, đáng lẽ ba năm trước ta không nên
cứu cô…”

“Ha ha ha……” Thủy tuôn ra một trận cười thê lương nói:“Đúng vậy!Anh căn bản là không nên cứu tôi, nếu không tôi sẽ không yêu anh! Anh có biết yêu
một người mà không chiếm được người đó thì mùi vị đau khổ thế nào không? Ba năm trước anh đáng lẽ ra nên để tôi chết…..Ba năm chứng kiến các
người luôn bên nhau không rời, tôi không biết đã phải chịu bao nhiêu rày vò…. Ha ha ha…… Tự tay giết chết người yêu của chính mình mùi vị thế
nào?”

Diễm suy sụp nhắm mắt lại, trên mặt nước mắt rơi được ánh nắng mặt trời rọi kim quang long lánh….

Không…… Băng vội vàng hét lên, nhưng mà nàng không có năng lực ngăn cản Diễm
chậm rãi giơ khẩu sung lên, chĩa lòng súng đen ngòn vào thái dương của
mình rồi bóp cò….

Băng chỉ có thể trơ mắt nhìn Diễm ngã xuống trước ngực của nàng, máu của hắn và máu của nàng hoà vào nhau tựa như một lời thề nguyền cho tình yêu
bền chặt, chết cùng một nơi….

“…… Cho dù chết, cho dù phải đến địa ngục, ta cũng vĩnh viễn bám theo các
người….”Thuỷ cố chấp hướng về phía hai người quyết liệt nói: “Đừng hòng

ai trong các người mong thoát khỏi ta,,,”

Hết thảy đều đã xong……

Ngọn lửa vô tình bùng lên, rất nhanh liền đem sự việc hoá thành tro tàn,
Băng mờ mịt đi trong một không gian vô định, tuyệt vọng không ngừng gọi
tên Diễm.

Nếu như nàng có thể tồn tại ở hình thái này thì Diễm cũng có thể, nhưng vì
sao hắn không xuất hiện? Ngay cả hình bong Thuỷ nói không buông tha bọn
họ dù là xuống địa ngục cũng không thấy bong dáng đâu?

Nàng lúc này không phân biệt nổi đâu là hư ảo, đâu là thật nữa, có phải thế
giớ có Hoàng thượng, Vương gia và Nhược Nghiên kia chỉ là một giấc mộng
đẹp hoang đường không…?

Đang hoảng sợ thì bống nhiên bản thân nàng bị lôi vào một đám mây hắc ám
không thể nào kháng cự lại được, nnagf không biết vì sao lại thế, có
phải mỗi người khi chết đều phải trải qua như vậy. Nhưng bản thân nàng
thật sự không muốn chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, vì nó khiến nàng có
bao nhiêu áy náy đối với Diễm vì nàng quá tàn nhẫn với anh ta, đây có lẽ chính là ân hận lớn nhất cuộc đời nàng…

——————————

“Nương nương, nương nương……” Linh Nhi kinh hãi đánh thức Băng đang mê man
trong giấc mộng, bởi sắc mặt hoàng thượng lúc này vô cùng khó coi, nàng
sợ nếu không đánh thức nương nương dậy thì không biết lúc nữa sẽ xảy ra
chuyện gì, haongf thượng không biết có trừng phạt nương nương không?

Cho dù bốn phái trong Lục hiên này không có một ai nhưng mà vẫn còn có Linh Nhi đứng hầu hạ nàng, nhưng mà gọi thế noà nương nương cũng không tỉnh, mà bất tỉnh thì cũng thôi đi, sao nương nương lại cứ liên tục gọi tên
“Diễm” ? Chi bằng nương nương kêu vài tiếng “hoàng thượng” thì tốt. Linh Nhi lúc này rất muốn lấy tay che miệng của nàng lại, nhưng mà nhìn thấy Hoàng thượng âm trầm lại gần nương nương nên nàng ta không có lá gan
lớn đến nỗi dám làm vậy….

“Diễm……”

“Nương nương……” Trời ạ! Đừng kêu nữa! Linh Nhi lại liếc trộm khuôn mặt hoàng
thượng, lo lắng, không biết khi nào thiên lôi oanh đỉnh sẽ giáng thảm
hoạ xuống đây.

“Linh Nhi, truyền Mộc thần y.”

“Vâng, Hoàng Thượng, nô tỳ đi ngay.”Linh Nhi lúc gần đi còn nhìn trộm sắc mặt
của Tào Hãn như thể xác định hắn không làm thương tổn gì cho nương nương rồi mới dám đi ra khỏ hiên, dùng tốc độ nhanh nhất đi tìm Mộc thần y.

“Diễm……”


Ba ngày! Ba ngày qua nàng luôn miệng hô tên của hắn, chả nhẽ đây chính là minh chứng cho việc lòng của nàng chưa từng có hắn….

Ông trời có mắt, tuy rằng y tiên đã qua đời, nhưng mà đúng đêm đó lại có đệ tử y tiên là Mộc Viễn Trạch xuất hiện, không chỉ có bảo vệ tính mạng
của nàng mà còn có thể chữa khỏi bệnh tim của nàng, hết thảy đau khổ đều đã qua, nhưng mà kết quả là gì đây?

Tào Hãn nét mặt thống khổ, ba ngày qua hắn không ăn không ngủ túc trực bên giường của nàng,mỗi khi nghe tiếng nàng gọi tên Diễm thì như lòng hắn
bị cứa một nhát dao. Hắn không còn nhớ nàng đã gọi tên đó bao nhiêu lần và lòng hắn đã bị cứa bao nhiêu nhát dao, nhưng chỉ biết đau đến chết
lặng……

Hắn không biết sự ôn nhu nàng dành cho hắn là thật hay là giả, hay tất cả
chỉ là nhượng bộ của nàng để cho cục diện được tốt đẹp. Nhưng nàng vì
hắn chắn kiếm, đem tình mạng mình đổi cho hắn cũng là giả sao?

“Diễm……” Băng cảm thấy trong bóng đêm thân thể của nàng càng ngày nặng nề, ngực
đau đớn cũng ngày một kịch liệt, đau đến nỗi nàng phải rên lên từng
tiếng.

“Đau quá……” Nàng theo bản năng đưa tay lên sờ chỗ bị thương ở ngực, trong
tay có cái gì đó rớt xuống, hình như là miếng đệm lót vết thương nơi
ngực nàng.. “A” ….

“Nàng tỉnh rồi!”

Âm thanh quen thuộc của nam nhân đó làm nàng kinh ngạc bừng tỉnh giấc, mở
mắt như thể là không tin vào mắt mình khuôn mặt đầy lo lắng của nam nhân đó, “Hãn?” Hoá ra nơi này không phải là trong giấc mơ của nàng mà là sự thật sao?

“Nàng vẫn còn nhớ trẫm sao?” Tào Hãn ngữ điệu mang ý mỉa mai, nhưng mà nhìn
thấy khuôn mặt trắng bệch của nàng hắn lại có chút gì đó không đành
lòng, Mộc Viễn Trạch từng nói là nàng không thể chịu nổi kích thích, nếu không vết thương đó vô phương cứu chưã….Hắn phải kiên nhẫn, tất cả để
sau khi nàng bình phục rồi hãy nói.

“Ta không chết?” Băng không hiểu hắn vì sao lại trở âm trầm bất định như
vậy, nàng không chết thì hắn không phải nên mừng mới phải chứ?

Nàng cẩn thận sờ cái vật rơi từ trong lòng bàn tay xuống đệm, hoá ra đó là
vật mà thích khách giao cho nàng, cảm giác ngón tay không lạnh mà lại
cứng ngắc, đại khái trong giấc mơ nàng vẫn nắm chặt vật này nên không có để ý đến sự tức giận lạ thường của Tào Hãn.

“Nàng không chỉ không chết, còn gặp hoạ được phúc chữa luôn được cả bệnh tim.”

“ Nhưng sao chàng lại có vẻ mất hứng?”

“Không, trẫm trong lòng thật cao hứng.”


“Trẫm?”

“Trẫm.”

“Vì sao?”

“Hoàng hậu trọng thương chưa lành, vẫn nên ít nói một chút, đợi một lát nữa Mộc thần y đến xem xét, trẫm đi trước.”

“Hãn……” Nàng vừa mới tỉnh lại thì hắn liền bỏ đi như vậy? Hắn vì sao mới có một thời gia ngắn mà tính cách đã thay đổi nư vậy, không biết rốt cuộc là
làm sao?

“Hoàng hậu tự trọng, Tên huý của trẫm không thể tuỳ tiện gọi!” Tào Hãn dừng
bước quay đầu hướng nàng quát, rốt cục nghe được nàng kêu tên của hắn
đối với hắn mà nói là vô cùng ý nghĩa.

“Vì sao?”

“Nàng tự hỏi chính mình đi.” Nói xong, hắn phẩy tay áo bỏ đi, không muốn để nàng thấy bộ dạng yếu ớt của hắn.

Tự hỏi chính mình? Nàng nếu biết thì cần gì phải hỏi hắn kia chứ? Băng
nhìn hắn đi cũng không quay đầu lại, trừ bỏ cảm giác buồn khổ trong lòng nàng cũng không biết có thể làm cái gì, nếu trong lòng một người đã
không có mình, dù nàng có miên man suy nghĩ thì cũng không làm gì được,
đã vậy hắn cứ để nàng tự sinh tự diệt tại nơi này đi.

Không sao cả, không có việc gì mà tốt cả đối với nàng hết, đổi được cái này
mất cái kia, nhưng mà khó chịu ở chỗ là nàng vì hắn mà thiếu chút nữa
mất đi tính mạng, nhưng đổi lại của hắn là thái độ lạnh lung, thậm chí
còn cố ý bày bộ mặt lạnh như băng đó cho nàng xem, như thể xem nàng là
một tên tội phạm….

Linh Nhi cùng Mộc Viễn Trạch bước vào Lục hiên thì đụng mặt Tào Hãn tức giận bừng bừng, Linh Nhi không biết Hoàng thượng vì sao đột nhiên bỏ đi
liền gọi:,“Hoàng Thượng, người……”

“Thảo dân tham kiến Hoàng Thượng.” Mộc Viễn Trạch đang muốn quỳ lễ, Tào Hãn
vẫy tay nói:“Mộc thần y không cần đa lễ, nàng tỉnh lại rồi, ngươi mau
vào xem đi, Linh Nhi, ngươi phải cẩn thận chăm sóc nàng.”

“Vâng.” Hai người việc đồng thanh đáp.

Linh Nhi vui mừng khi nghe tin hoàng hậu rốt cục cũng đã tỉnh lại, nhưng mà sao người vừa tỉnh thì hoàng thượng lại rời đi, liền kéo tay áo Mộc
Viễn Trạch vào trong Lục hiên, trong miệng còn lẩm bẩm,“Cám ơn trời đất, nương nương rốt cục cũng tỉnh lại, Mộc thần y, phiền người mau tới bắt mạch, lần này thật sự là tốt quá rồi, nếu không có ngài ở đây thì nương nương cũng không chuyển nguy thành an, đã vậy lại còn chữa được bệnh
tim bẩm sinh, sau này nô tỳ không bái Bồ Tát, liền bái ngài đi! Ngài quả thực là Bồ Tát giáng trần cứu khổ cứu nạn!”

“Linh Nhi cô nương, Viễn Trạch không dám cùng Bồ Tát so sánh.” Mộc Viễn Trạch không biết nên khóc hay cười.

“Đó chỉ là nô tỳ ví von thôi!! Mộc thần y, ngài nhanh chút, nhanh chút……”

Nghĩ đến Tào Hãn thay đổi tâm ý để nàng tự sinh tự diệt nên nàng cũng mặc
kệ. Nhưng trong tay nàng vẫn nắm chặt vật mà thích khách giả trang Linh
Nhi trước khi chết đưa cho nàng. Đó là một viên đá quý hiếm màu đen, dài chừng 3, bề rộng chừng 1.5, cao 5 mm được gọi là hắc diệu thạch, khi có ánh sáng chiếu vào nhìn rất lạ, nhưng mà khi để bình thường lại trong
suốt, bên trong viêc đá có các đốm màu đen thẳng hàng như đồ án của mặt
trăng, càng nhìn gần càn thấng bên trong rộng lớn như một mô hình thu

nhỏ của thiên hà, càng kỳ lạ không chỉ có các trăng sao trong đó mà bên
trong lại có vài đưuòng như các sợ bong phù du hình thành những đám mây
phiêu bồng trên bầu trời….

Băng không biết mình cầm trong tay là cái gì, nàng lại càng không biết vì
sao thích khách đó lại giao nó cho nàng, nhưng mà đối với sự kỳ dị của
hắc diệu thạch lúc này nàng không có hứng thú, chỉ cần nghĩ đến thái độ
của Tào Hãn đối với nàng thì nàng đã không có tâm tư nghĩ đến chuyện
khác rồi.

Thấy mình quấn đầy vải khăn, hô hấp có chút khó khăn, bị trọng thương như
vậy đối với thân thể mảnh mai này quả thực là một đòn chí mạng, vậy mà
bản thân vẫn sống nghĩ lại đúng là kỳ tích. Nhưng mà mới vải quấn đầy
trước ngực này đúng là vứng víu, nên rất muốn bỏ nó ra, chỉ thấy vừa làm vậy thì có một tiếng hét kinh hãi vang lên.

“Nương nương, người đang làm cái gì vậy!” Linh Nhi vừa mới tiến vào trong
buồng thì thấy nàng cúi đầu, ý đồ muốn bỏ vải quấn trước ngực liền kinh
hô rồi đến bên giường lập tức ngăn cảm Băng lại.

“Linh nhi?” Băng còn tưởng rằng chính mình sẽ không còn được gặp lại nha đầu này, bởi vì nàng nghĩ , nếu thích khách đã đóng giả Linh Nhi thì Linh
Nhi thật nhất định đã bị bọn họ giết để giệt khẩu mất rồi, nay thấy nàng vui vẻ xuất hiện trước mắt không khỏi cảm thấy vui mừng.

“Nương nương, Hoàng Thượng nói người đã tỉnh, quả thật là người đã tỉnh lại,
người nằm xuống trước đi đã để cho Mộc thần y giúp người xem xét vết
thương, may mà Mộc thần y đến đúng lúc, người mới có thể chuyển nguy
thành an đâu!”

Băng lúc này mới chú ý trong phòng còn có một nam nhân khác, thấy hắn tuổi
hình như rất trẻ, dáng người cao to, khuôn mặt thanh tú trắng nõn nhìn
có vẻ yêu đuối, cặp mắt màu hổ phách tràn đầy u buồn đang cúi đầu đứng
một bên, im lặng khiến người ta không chú ý đến hắn, nếu không phải Linh Nhi nhắc tới, nàng căn bản là không có chú ý tới hắn.

“Vị này là Mộc thần y sao?” Đúng là tuổi trẻ tài cao! Băng đối với vết
thương của chính mình rất rõ, kiềm là một thứ không thể đâm quá sâu, ở
thời hiện tại chỉ cần có các bác sĩ ngoại khoa có kinh nghiệm chút là có thể xử lý được, nhưng mà đây là thời xưa, y học chưa phát triển thì
đúng là người như hắn đã là rất giỏi rồi.

“Thảo dân Mộc Viễn Trạch khấu kiến hoàng hậu nương nương.”

Băng tự giễu khẽ cười một tiếng,“Đứng lên đi.” Hoàng hậu nương nương? Với
thái độ vừa rồi của hoàng thượng thì ngôi vị hoàng hậu này của nàng
không biết còn ngồi được bao lâu.

“Mộc thần y, xin hỏi ngươi làm như thế nào trị thương cho ta?” Nơi này không có cái khái niệm gì gọi là truyền máu, hắn làm sao có thể cam đoan nàng không vì mất nhiều máu mà chết kia chứ?

“Nương nương……” Linh Nhi dùng ánh mắt ý bảo nàng không cần hỏi lại, Băng âm
thầm hiểu được ý của nàng, có lẽ thời này người ta nghĩ đó chính là bí
kíp không được tiết lộ, nên cũng không hỏi lại thêm nữa, bỗng nhiên lại
nghĩ đến chính hắn trị thương nơi ngực của nàng không phải đã nhìn thấy
bộ ngực của nàng, lại thấy hắn đến xem thương tích lần nữa nên cảm thấy
có chút không tự nhiên.

Cũng may là hắn cũng chỉ bắt mạch cho nàng,nói vết thương đã không đáng ngại, dặn Linh Nhi chú ý một chút rồi cáo từ mà đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận