Chí Tôn Phế Hậu

Qua một câu cầu
hình vòm, đi dọc theo bờ hồ không lâu thì liền đến Thanh phong cư nơi mà Mộc Viễn Trạch ở lại, nhớ tới đêm qua đợi mãi mà không nghe thấy tiếng
đàn thì Băng liền quyết định vào đây xem, nếu có thể thuận tiện thì hỏi
luôn hắn vì sao lại đàn như thế, không chừng bọn họ lại có cùng tiếng
nói chung.

Băng trông chờ Thanh phong cư mở cửa, Linh Nhi theo bước nàng đến đây lên tiếng hỏi:“Mộc thần y có ở đây không?”

Trong phòng không có một âm thanh trả lời nào vọng ra, Linh Nhi lai hô một tiếng nữa, nhưng mà vẫn không thấy ai trả lời.

Mộc thần y tính tình cổ quái nhưng mà trình độ y thuật của hắn cũng rất cao minh nên có từng mời hắn đến Lục Hiên xem bệnh cho nương nương một lần, đến khi bệnh tình ổn định thì buổi tối đến thăm một lần nữa ngoài ra
hắn chưa từng rời khỏi Thanh phong cu thêm lần nào nữa. Hắn cũng không
cần ai hầu hạ, càng không muốn cùng ai giao tiếp, nhìn bề ngoài thì thấy rất quái gở, nếu không phải là Băng thấy hắn và Linh Nhi từng trêu đùa nhau thì nhất định nghĩ hắn là người bị bệnh tự kỷ.

“Không ai ở đây sao? Kỳ quái, Mộc thần y luôn luôn không ra khỏi cửa mà! !”
Linh Nhi cảm thấy kỳ quái, đẩy cửa gỗ hé mở một chút mà nhìn vào thì
thấy bên trong phòng không có thấy một ai.

Băng chăm chú nhìn ngắm xung quanh phong, phát hiên chính giữa bàn tròn giữa phòng có một trang giấy để lại, quay ra nói với Linh Nhi:“Linh Nhi
ngươi nhìn xem đó là cái gì.”

Linh Nhi vào bàn cầm tờ giấy lên đọc thì kinh ngạc nói: “Nương nương, Mộc thần y đi rồi! Đây là thư mà thần y để lại.”

Băng tâm lý sớm đoán được chuyện này nên nói: “Chắc là vết thương của ta
không có gì đáng ngại nữa nên hắn mới ra đi như vây, nhưng mà hắn đã cứu mạng ta, đáng lẽ ta phải có lời cảm tạ hắn mới phải! hắn cần gì phải
vội vàng như thế….Đem lá thư đó đến đây, chúng ta rời khỏi đây thôi…”
Thảo nào tối hôm qua không nghe thấy tiếng hắn đàn, thì ra là đã ra đi
rồi.

Nếu Mộc Viễn Trạch đã đi, Băng cùng Linh Nhi liền rời khỏi Thanh Phong cư, vừa đi vừa nói.

“Mộc thần y đại khái là sợ Hoàng Thượng giữ lại, cho nên mới lặng lẽ rời đi
thế này, nhưng mà lá thư cho thấy thân mình nương nương cũng không còn
gì đáng lo , chỉ cần điều dưỡng thêm một thời gian nữa là có thể như
người bình thường”. Linh Nhi nói xong còn cười một cách dí dỏm nói: “Mộc thần y nhất định là muốn đi tìm người yêu của hắn rồi!”

“Người yêu? Hắn còn có người yêu sao?” Băng bật cười, Mộc thần y này như thế
nào mà chuyện gì cũng nói cho Linh Nhi biết hết nha! Nhưng mà tính tình
hắn cổ quái như vậy tưởng chỉ có thể sống trong một thế giới thôi chứ!
Không thể nghĩ tới chuyện còn có một người con gái khác có thể làm hắn
lo lắng sốt ruột như vậy, đúng là chuyện lạ.

“uhm! Có một lần Mộc thần y từng nói qua cho nô tỳ biết, người không biết
nha, khi nhắc đến nữ tử đó hắn thay đổi hẳn nha, thần sắc rất vui vẻ,
mắt nhìn trìu mến hơn, chỉ có nói về nàng không dứt, nô tỳ không muốn
nghe cũng không được.”


“Vậy sao? Cái gì hắn cũng nói cho ngươi hả?” Băng đối với thần y không mấy
hứng thú, chính là thuận miệng lên hỏ chuyện hắn thôi.

“Hắn nói cho nô tỳ biết là hắn rất yêu nữ nhân đó nha, đúng rồi, người có
biết nữ tử đó tên là gì không?” Linh Nhi hớn hở hỏi ngược lại Băng như
thể có ngạc nhiên lớn: “ Chính là tên lúc trước của nô tỳ nha,lúc trước
người nói cái tên đó không tốt đẹp nên ban tên mới cho nô tỳ. Nương
nương nói xem có trùng hợp không?”

“Băng?” Băng sửng sốt, khéo trùng hợp như vậy sao?Nhưng mà xưa nay trùng tên họ là chuyện bình thường, đây đâu phải là lần đầu tiên! Nhưng mà bài hắn
đàn đối với thế giới cổ đại này tuyệt đối không thể có được….

“Vâng, nàng ấy tên là Băng, nhưng họ thì nô tỳ không kịp hỏi…”

“Hắn còn nói gì nữa không? Có nói hắn và Băng trong lúc trước thế nào?

“ Nói lúc trước hắn và Băng bị người khác hãm hại nên mới xảy ra hiểu
nhầm, sau đó Băng bỏ hắn mà đi, cho nên hắn mới muốn đi tìm Băng!” Linh
Nhi nghĩ rằng nói chuyện buồn của hắn không thích hợp kể cho nương nương nghe, nên không có nói tỷ mỉ, chỉ nói vài ba câu đại khái, nhưng mà
thấy nương nương có vẻ đăm chiêu, cười nói tiếp:“Nương nương, Mộc thần y còn đem bức hoạ hắn vẽ Băng cho nô tỳ xem…”

“Nàng trông như thế nào?” Băng khẩn trương nhìn Linh nhi hỏi.

“Ah….. Lúc ấy nô tỳ vội vã về Lục Hiên nên không nhìn kỹ, nhưng mà nô tỳ nhớ
lông mi dài dài, ánh mắt lại có vẻ rất lạnh lùng và kiêu ngạo….Nương
nương, sao người lại quan tâm hình dáng của cô nương tên Băng đó vậy?”

“Vấn đề mấu chốt mà ngươi lại nói chả rõ rang gì…Thật là! Ngươi có thể vẽ
lại hình ảnh cô nương đó được không?” Chuyện Linh Nhi nói không minh
bạch, làm cho nàng nghe mà thấy nóng ruột, chuyện ly kỳ xưa nay thì
nhiều lắm , nhiều đến nỗi nàng nghĩ có thể linh hồn Diễm ở trong thân
thể Mộc Viễn Trạch, nếu nàng có thể nhập vào thể xác Nhược Nghiên được
thì vì sao không có chuyện Diễm nhập vào người Mộc Viễn Trạch được? Nếu
không phải là như vậy thì chẳng phải bọn họ khoog thể nào đối diện để
sửa chữa nỗi lầm sao?

“Nương nương thứ tội, lúc ấy nô tỳ căn bản không nhìn kỹ, hiện tại làm sao có thể vẽ lại được.”Linh Nhi lắc đầu hổ thẹn nói.

“Quên chuyện này đi, ta cũng chỉ là tùy tiện nói thôi, ngươi không cần tự trách.”

Nghênh diện một trận gió thổi đến làm cho Băng cả người đang bừng nóng cũng
cảm thấy nguội đi phần nào, cho dù Mộc Viễn Trạch là Diễm thì bọn họ
nhận nhau bằng cách nào đây? Thân phận hiện giờ của họ đã khác xưa, hắn
không phải Diễm mà là thần y Mộc Viễn Trạch, nàng cũng không còn là Băng mà là hoàng hậu Đại Cảnh Nhược Nghiên, hắn có lẽ còn có tự do, nhưng mà nàng thì còn sao? Lòng của nàng đã sớm rối loạn, ngay cả chính bản thân mình nàng còn không biết rõ, nếu cùng một lúc Tào Hãn và Diễm đều đưa

tay về phía nàng thì không biết lúc đó nàng nên chọn ai…

“Nương nương……” Linh Nhi muốn giữ chặt Băng cũng đã không kịp.

Vẻ mặt hoảng hốt Băng, thình lình va va vào một người, không cẩn ngẩng đầu chỉ cần nhìn màu vàng chói lọi của long bào nàng cũng biết nàng vừa
đụng phải là ai.

“Ngươi làm sao? Tinh thần hoảng hốt ngay cả đi đường cũng không nhìn?” Tào Hãn ôn nhu đỡ lấy nàng,” Có phải đau ở đâu không?”

“Không……” Băng có chút thất thần nhìn vào ánh mắt của hắn, trong đó không còn gì gọi là thù hận và chán ghét nữa, thay vào đó là sự quan tâm lo lắng,
giống như trước lúc lễ hội vu thuỷ diễn ra, lại là một nam nhân ôn nhu đến cực điểm…

“Vậy là tốt rồi, nàng khỏi nhanh nhu vậy, đây đều là công lao của Mộc thần
y, ta đang nghĩ tới sắp tới phải khen thưởng hắn thật hậu, nàng nói xem
nên thưởng hắn cái gì?”

“Thiếp thấy không cần, bởi vì hắn đã đi rồi.”

“Đi rồi?”

“Vâng, thiếp mới từ Thanh Phong cư đến, hắn đêm qua rời đi rồi để lại một
phong thư , xem ra không muốn hoàng thowngj ban thưởng đâu!” Tào Hãn
nhìn nàng nói kinh ngạc nói: “ Thế mới biết hắn là người kiêm tốn,
không màng danh lợi!”

Tào Hãn nhẹ nhàng lắc đầu, thầm nghĩ Mộc thần y này không chỉ có y thuật
cao minh mà võ công cũng không tầm thường, thầm lặng rời đi mà thị vệ
không ai phát hiện ra thì đúng là một cao thủ, nhân tài như vậy lại
đáng tiếc không thể vì triều đình mà cống hiến…

“Nhược Nghiên, nàng nếu không phiền thì có đi với ta một lúc được không?” Tào
Hãn nói nhẹ nhàng với Băng như thể một đấng trượng phu đang hỏi ý kiến
thê tử của mình vậy. Với thái độ của hắn như vậy thì nàng sao có thể cự
tuyệt? Nếu hắn đã bình thường như trước thì đi với hắn một chút xem sao?

“Không! Ta muốn đi đến cây đu.” Biết rõ lúc trước thân thể không thích hợp chơi đu, nàng cũng không loại người ham chơi trò chơi trẻ còn đó, cũng biết
có thể hắn không đáp ứng, nhưng nàng lại bốc đồng nói ra, nàng không
biết từ khi nào chỉ cần ở cùng hắn thì lại muốn hắn bao dung, sủng ái
chiều chuộng nàng như vậy…cái này thật sự là một thói quen hư!

“Được, được rồi! Làm theo ý nàng vậy!” Bộ dáng bốc đồng của nàng như hiện tại
khiến hắn nhớ đến nàng trước đây. Tào Hãn sủng nịnh nắm cánh tay nhỏ bé
của nàng, cho dù lòng nàng có hướng về người khác, cho dù tình cảm của nàng dành cho hắn không chân thật thì có làm sao? Nàng chung quy vẫn là của hắn, không bất kỳ kẻ nào có thể cướp nàng khỏi tay hắn! Cho dù

người đó là Lâm Vân Sở (Lâm Diễm) thì sao? Ngươi tưởng nàng biết hết
chân tướng sự việc thì có thể đối với ngươi giống trước sao?

Từ Thanh phong cư rời đi, các nô tài đều lui ra xa, Tào Hãn cùng Băng
tiến về phía hoa viên có cây đu chầm chậm, gió rì rào thổi qua khe lá,
dù không ai nói lời nào nhưng tất cả đều cảm thấy lòng vô cùng thanh
thản.

Vẫn là Tào Hãn đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng đó hỏi,“ nếu đã khôi phục trí nhớ nàng có thấy nời này quen thuộc hay không?”

Băng lúc này cảm thấy hối hân khi nàng nói nàng đã khôi phục trí nhớ, có rất nhiều chuyện mà Nhược Nghiên chỉ cho nàng biết đại khái, lúc nghe Tào
Hãn hỏi vậy, lắc đầu nói:“Thiếp lúc đó là nói bừa mà thôi, kỳ thật
không nhớ cái gì cả, có một số việc mà thiếp biết là do Tú Nhi nói cho
thiếp biết, còn lại là do chính bản thân thiếp suy đoán…Ngày đó thiếp
nói vậy chỉ là trong lúc tức giận vì người bỏ mặc thiếp, không ngờ người lại….”Nàng chua sót cười, dù không có nói thêm gì đi nữa thì hắn nhất
định biết nàng muốn nói cái gì.

“Nàng lúc đó là phỏng đoán, sau đó liền dùng suy đoán đó nói kích ta……” Tào
Hãn dừng dây đang đu lại nhìn về phía nàng nói:“Nhược Nghiên, trong lòng nàng nhất định là rất hận ta, cha nàng hắn cả đời vì nước, lại vì oan
khuất mà chết, ta lại làm nhục nàng như vậy, thậm chí lợi dụng nàng làm
mẫu hậu tức chết, lại còn huỷ hoại cả Tề Gia, nàng nhất định hận ta thấu xương….”

“Người là hoàng đế, việc mà người làm là việc nên làm thôi, làm sao còn có thể để ý đến tâm tư người khác!” Hận hắn là Tề Nhược Nghiên, không phải
nàng, giờ ngẫm lại thì thấy hắn thật đáng thương.

“Nhược Nghiên, nàng không phải người khác, ta để ý chính là nàng.”

“Thiếp biết, cho nên…… Thiếp không hận.” Nàng cũng không có tư cách hận hắn,
nàng bỗng nhiên cảm thấy chính mình chính như một tên trộm đang đánh
cắp hạnh phúc của kẻ khác, du dù may mắn không bị bắt thì lòng của nàng thuỷ chung bất an, e sợ hạnh phúc đó ngày nào đó mất đi.

Tào Hãn vẻ mặt hoang mang, không rõ vì sao nghe nàng nói không hận hắn,
trong lòng vẫn thấy bất an như vậy.“Ngày đó đều là ta không tốt, là ta
điên mới nói những lời đó với nàng, nàng đừng nên để trong lòng.” Ngày
đó trong lúc tức giận hắn đem toàn bộ lỗi lầm của chính mình đổ lên đầu
kẻ khác (ám chỉ lúc cãi nhau đổ lỗi cho Lâm Diễm làm tay sai hại chết
Tề Lệ).

“Thiếp biết người như thế nào, mặc kệ là người có tin hay không, thiếp nói
người biết, trong lòng thiếp từ lâu đã lâu không có hắn, người không cần nghi này nghi nọ, còn về chuyện thiếp hôn mê gọi tên hắn kỳ thật có
nguyên nhân khác, nếu có nói thì người cũng không tin, sau này nếu có cơ hội thiếp nhất định kể toàn bộ sự thật cho người, còn nếu người tin
thiếp thì lúc này đừng có hỏi.”

“Được, ta tin nàng, ta sẽ không hỏi.”Hắn làm sao không nghĩ để hỏi rõ ràng,
nhưng mà nhìn vẻ mặt nàng lúc này hắn không tài nào mở miệng được.

“Cám ơn……” Băng mềm mại tựa đầu vào vai hắn.“Khi nào thì hồi cung? Thiếp thật muốn vĩnh viễn ở mãi nơi này.”

“Chờ vết thương của nàng bình phục hẳn rồi hồi cung cũng không muộn, nếu
nàng đã thích như vậy, mùa hè hàng năm chúng ta đề đến đây nghỉ.”

“Được.” Ngày mai như thế nào ai có thể đoán trước được, ai biết sau này nàng
còn có cơ hội đến đây không? Đối phó với Hoa thái phi thì nàng còn có

thể tự tin quyết đấu, nhưng đối với Cẩn Vương nàng không dám chắc chắn, nhưng mà nàng hoài nghi Cẩn Vương này, hắn đưa Mộc Viễn Trạch đến chữa
thương cho nàng có ý gì, cảnh cáo nàng hay là muốn nói cho nàng biết
sinh tử của nàng là nằm trong tay hắn….

“Hử? Cái túi gấm này lúc trước ta không thấy nàng mang, bên trong có gì?”

Băng cúi đầu nhìn thấy túi gấm chứa hắc thạch liền nói dối: “ Đây là của Mộc Thần y cho ta làm bùa hộ thân, nói là màng nói miệng vết thương mới
nhanh khép lại. Nhưng mà bên trong có có một viên đá bình thường
thôi.” Hắn nghi ngờ như vậy nàng đành bịa ra một câu chuyện cho hợp
lệ.

“Nếu là Mộc thần y đưa cho nàng, nhất định sẽ không là một viên đá bình
thường, nàng nên cẩn thận cất giữ.” Tào Hãn trong lòng không khỏi có một ý nghĩ khác, nếu nàng không cần phải dùng “tâm hoàn” nữa thì không còn
cái gì gọi là thuốc tránh mang thai, hắn bắt đầu mơ tưởng đứa nhỏ do bọn họ sinh ra sẽ xuất chúng cỡ nào, khoé miệng không khỏi cong lên nụ
cười, hai mắt toả sáng nhìn nàng.

“Người cười cái gì?” Băng bị hắn cười hứng khỏi như vậy không khỏi ngạc nhiên.

“Nhược Nghiên, nàng phải nhanh nhanh khoẻ lại.”

“Sau đó thì sao?” Tổng thể cảm thấy lời nói của hắn úp úp mở mở, liền hỏi luôn vào trọng điểm.

“Đại Cảnh cần một người thừa kế.”

Băng đỏ mặt, nguyên lai hắn muốn nói là việc này! Nói thẳng ra là hắn muốn
có một hài nhi là được, làm gì mà cần mờ mịt như vậy…. Đúng vậy! Đã
không có “tâm hoàn” tác quái, nàng hoàn toàn có khả năng mang thai,
nhưng mà lúc này nàng cảm thấy nàng bảo vệ chính mình còn không xong thì có thêm hài nhi chỉ thêm phiền.

“Nàng cũng biết các quan đại thần đều nghi ta có bệnh không tiện nói ra, nếu
không có con nối dõi cho Đại Cảnh thì biết làm thế nào?Nhược Nghiên, chờ nàng khoẻ hẳn, chúng ta sinh một tiểu hoàng tử đi!

Băng không hờn giận nhíu mày,“Người còn trọng nam khinh nữ? Nếu là một nữ nhi thì như thế nào?”

“Không phải ta trọng nam khinh nữ, chính là nếu nàng sinh nữ nhi, thì nàng lại phải vất vả thêm một hồi, ta sợ nàng không chịu nổi 10 tháng mang thai
cực khổ, nếu nàng không sợ thì muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu,
ta nhất định dốc hết toàn lực hiệp trợ!” Tào Hãn cười có chút không đứng đắn.

“Người…… Làm sao cười giống cái sắc…… Giống như một tên hái hoa tặc!” Băng chịu không liếc mắt lườm hắn, hai má càng hồng.

“Nhược Nghiên, trên đời này cũng chỉ có nàng mới dám nói như vậy.” Hắn chậm
rãi cúi đầu, muốn dùng môi hôn lên đôi má đỏ bừng của nàng.

“Người làm cái gì…… Ta thương thế còn chưa khỏi hắn mà!” Băng tránh né hắn,
nhìn đám nô tài đang lén nhìn bọn họ, đẩy Tào Hãn ra, nói: “ Thiếp mệt
rồi, thiếp muốn về!”

“Vừa vặn, ta cũng mệt rồi, không bằng chúng ta cùng nhau hồi Lục Hiên được
không?”Tào Hãn cũng cười đứng dậy, yêu cực kỳ khuôn mặt kiều mị đỏ bừng
của nàng.

“Tùy người.” Băng dốc toàn lực bước đi thật nhanh, Tào Hãn đi nhanh hơn kéo tay nàng, dắt tay cùng trở về Lục Hiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận