Chí Tôn Phế Hậu

Hậu cung vẫn như cũ duy trì vẻ bên ngoài sóng yên bể lặng, Hoàng Thượng có chỉ, người ở các cung khác không cần bái kiến hoàng hậu, nhưng mà các cung khác đó cứ
đưa đến mọi lễ vật vào Thanh Dương cung, Cẩm Hồng cẩn thận mỗi một vật
phẩm đều tự mình kiểm tra sau đó mới dâng lên cho Băng xem qua. Châu báu loá mắt, đủ các loại bảo vật quý giá từ ngọc ngà đến vải vóc, quần áo
lót cho trẻ sơ sinh cũng tinh sảo không kém. Băng biết các nữ tử đó nhất định là hận nàng thấu xương, muốn lấy lòng chủ yếu là Hoàng thượng mà
thôi.

Đương nhiên cũng không thiếu kẻ lòng dạ khó lương, Cẩm Hồng liên tiếp phát
hiện có các loại thảo mộc có thể làm xảy thai lẫn lộn trong đó. Muốn đi
bẩm báo cho Hoàng thượng như bị Băng ngăn cản nói:

“Về sau mấy thứ này cứ thu hồi là được, cũng không cần thiết phải báo cho
ta, vất vả lắm mới bình yên như thế không cần làm nổi lên phong ba,
Hoàng thượng cũng đã có rất nhiều chuyện phiền lòng, không cần đem việc
này làm phiền hắn.”Nàng thầm nghĩ đợi khi bình an sinh đứa nhỏ này xong
thì mời đến tính chuyện với các nàng.

Cẩm Hồng tuân chỉ phải đáp ứng, tìm một phòng đem toàn bộ lễ vật khoá vào không nói đến chuyện đó nữa.

Mới hôm trước được tin Cẩn Vương bẩm tẩu là thiên tai còn nghiêm trọng nên
không thể hồi kinh đón năm mới. Băng thật sự thấy mưng, nhưng mà còn tin không tốt đó là thám tử lẻn vào Hoàng cung nguyệt quốc gửi tin cấp báo
Nguyệt quốc đã bắt đầu rục rịch chuẩn bị quân đội, Tào Hãn cũng bắt đầu
nghênh chiến chuẩn bị, Lâm Diễm được cử làm chủ soái thống lĩnh ba quân, dẫn hai mươi vạn quân tới biên giới, để ngừa Nguyệt quốc đột nhiên tập
kích.

Mấy tín đó không phải là Hãn nói cho nàng, có lẽ hắn muốn nàng an tâm dưỡng thai, dù có việc gì quan trọng trong triều cũng không nói cùng nàng,
nàng biết đều là do Tú Nhi vào cung thăm kể cho, nàng cũng đã nói chuyện Lâm Diễm giả tạo chứng cứ ám hại Tề Lệ cho Tú Nhi nghe, thấy nàng nửa
ngày mới cắn răng nói một câu::“Không thể tưởng được hắn lại là người
như vậy.”

“Nên cũng là may mắn, ta thấy Hoàng Thượng lựa chọn không sai, may là ngươi
cũng không có gả cho hắn, không phải sao?” May mắn đâu chỉ có thế, nếu
mà Nhược Nghiên biết được sự thật như thế thì không biết có chịu nổi
không?

Tú nhi không nói gì, thở dài rồi cáo lui ra về, nàng biết Tú Nhi nghĩ gì nhưng không dám an ủi nàng, cứ để nàng rời đi.

An Tiểu Viện bị bệnh, nói là nhiễm phong hàn, nên không đến nói chuyện
cùng nàng được, Băng sai Linh nhi mang theo thuốc bổ đến thăm nàng, trở
về Linh Nhi nói nàng bệnh không nhẹ, sốt cao không giảm, thần chí không
rõ ràng.

Băng nghi ngờ có phải Ý Liễu thân mật với nàng nên giở trò ám hại, cử thái ý đi khám lại, xác định đúng nàng bị phong hàn mới an tâm, sau đó còn an
bài người đến hầu hạ.

Tháng này Băng thấy mình càng ngày càng mập thêm, phát hiện bụng mình sắp
thành một quả cầu tròn, tưởng tượng cục cung ngày ngày lớn lên, cảm thấy vô cùng thoả mãn cùng mong chờ, chờ đến ngày đứa nhỏ chào đời. Băng
cũng đã thích ứng với việc đứa nhỏ cứ thỉnh thoảng lại đá vào bụng nàng
vài cái, nếu mà đứa nhỏ yên lặng không cử động lại cảm thấy không quen.

Hôm nay sau bao ngày mưa gió mới có một ngày nắng ráo, Băng đang ở trong
đình viện phơi nắng thì đứa nhỏ lại không an phận bắt đầu nháo, hơn nữa
càng lúc càng đạp mạnh vào bụng nàng hơn kiến nàng không thể để yên
được, vỗ vỗ cái bụng tròn tròn nói:“Cục cưng a! Hôm nay thế nào mà lại
không ngoan nữa rồi? Hay là con đã muốn vội vã ra ngoài này thế? A….”
Đứa nhỏ này thật là…Thấy nàng nói thế lại phản ứng lạnh hơn!

“Được..được, mẹ biết con muốn nhanh chóng ra ngoài này, con cứ ngoan đi, mẹ cam đoan hai tháng nữa sẽ sinh ra con, được không?” A…Hai cái, nói thế là đứa
nhỏ trong bụng liền đạp thêm hai cái nữa như thể muốn phản đối như thế
là không tốt!

“Cục cưng a! Không thể cứ đá mẹ như vậy a! Cẩn thận mẹ tức giận lại cho con ở trong đó hai năm đấy!” Cuối cùng cũng chịu yên tĩnh, đứa nhỏ này cũng
rất thức thời nha!

Băng vui vẻ lẩm bẩm một mình, nô tài hầu hạ đứng một bên đều cười trộm nàng, Linh Nhi nghe nàng nói với cục cưng trong bụng như thế cũng cảm thấy
buồn cười nói thêm vào: “nương nương, nếu mà người mang thai lâu như
vậy, thì Hoàng thượng nhất định là sốt ruột muốn chết! Hơn nữa tiểu
hoàng tử khi chào đời phải gọi người là mẫu hậu mới phải…”

“Mẫu hậu là kêu cho người khác nghe, ngươi không biết là kêu mẹ thân thiết
hơn sao?”hai từ Mẫu hậu này nghe mà đã thấy lạnh như băng, chỉ có từ
ngữ mang tính hoa mĩ thôi chứ không nói lên sự thân thiết như kêu là mẹ, nàng không muốn đứa nhỏ khi sinh ra kêu nàng như vậy.

“Nhưng mà nô tỳ chưa thấy ai xưng hô với mẫu thân như vậy…” Linh nhi làm vẻ
khó hiểu. Ở trong dân gian gọi mẫu thân chính là mẫu thân, không giống
như nương nương gọi là mẹ.

“A… a! Tiểu tử thối, con nếu cứ không ngoan thì mẹ thật sự muốn đánh con
đó! A…” Hiển như là lời uy hiếp của nàng với cục cưng không có hiệu quả.

Linh Nhi vui vẻ cười,“Nương nương, người làm sao có thể đánh được a! Tiểu hoàng tử hiện tại không biết sợ nữa rồi!”

“Vậy cứ nhớ đó, chờ đến khi hắn sinh ra ta sẽ tính toán một thể, đến lúc đó
sẽ đánh đến khi mông hắn nở hoa ra mới thôi!” Băng ngoài miệng thì sinh ý ác độc nhưng mà trên mặt vẫn lộ vẻ hạnh phúc cười.

“Tốt lắm tốt lắm, mẹ không đánh con được không, con ngoan nha, mẹ đó là nói giỡn thôi!”

“Nương nương còn nói đó là giỡn sao? “ Linh Nhi kinh ngạc hỏi

“Đó là chuyện đương nhiên, không tin ngươi xem.” Băng không nghĩ gì nói một câu, đứa nhỏ này liền an phận, ngay cả Linh Nhi và đám nô tài đều cứng
họng không nghĩ lại có hiệu quả như thế…

“Không tốt sao? Ta đây nói được làm được.”

“Nương nương, người đừng nói như thế nữa, đừng dọa tiểu hoàng tử.”

Băng bực mình, những người này thực không có khiếu hài hước!

Buổi tối, Băng bị tiểu tử thối đó đạp mãnh liệt đến quặn đau liền bừng tỉnh, cố sức ngồi xoa bụng và chân bị trượt rút, trong lòng than vãn quả thật mang thai một đứa nhỏ không phải là chuyện dễ dàng.

“Làm sao vậy?” Tào Hãn cũng tỉnh, thân thiết hỏi.

“Chân rút gân, không có việc gì, thiếp tự mình xoa một lúc là được, chàng cứ
ngủ đi!” Biết hắn vất vả, Băng không muốn hắn mất giấc ngủ.

“Ta giúp nàng xoa, nàng cứ nằm xuống đi!” Tào Hãn thật cẩn thận đỡ nàng nằm xuống, động tác nhẹ nhàng, lực đạo vừa phải giúp nàng xoa bóp chân giảm bớt cơn đau.

“Hãn, gặp chàng là hạnh phúc lớn nhất của thiếp.” Thấy hành động của hắn
nàng cảm động, vì hắn nàng có thể nguyện ý làm hết thảy, kể cả việc phá
bỏ giao dịch với Triệt, cùng hắn cả đời bên nhau…

Tào Hãn nở nụ cười, mang chút ủ rũ nhưng mà khuôn mặt vẫn biểu lộ sự thỏa

mãn,“Cho nên, nàng nhất định vĩnh viễn ở bên ta có đúng không?”

“Nói gì vậy, thiếp không ở lại bên người chàng thì còn thế nào?” Băng bị câu hỏi bất ngờ của hắn làm giật mình. Hắn sao vô duyên vô cớ lại hỏi như
vậy? chẳng nhẽ hắn nghĩ đến ngày có thể nàng sẽ rời đi sao?

“Cũng đúng nha, nếu mà nàng cứ như cũ vui buồn bất thường, trừ bỏ ta ra nhất
định không ai muốn nàng.” Tào Hãn vẫn tiếp tục xoa bóp nhưng mà vẫn mở
miệng trêu trọc nàng.

“Đúng vậy đúng vậy! Hoàng thượng anh minh, người thực rất giỏi nha! Được rồi, thiếp đã không thấy đau nữa, mau ngủ đi!” Băng không đành lòng kiến hắn mệt nhọc thúc giục hắn đi ngủ.

“Một lát nữa nếu lại rút gân, ta sẽ giúp nàng xoa, ngủ đi!”

“Được” Băng mỉm cười ngọt ngào.

Không ầm ầm oanh liệt, không kinh động nổi sóng, bình thản nhưng rất chân
thực, đó chính là hạnh phúc mà bất kỳ một người phụ nữ nào nếu đã trải
qua quá nhiều biến cố mong muốn được. Băng chính là người phụ nữ đó nên
có lẽ tình cảm nàng dành cho Hãn chính là thứ tình cảm sâu nặng nhất,
không gì có thể chia cắt.

Đêm đó, Băng nằm mơ thấy trong mơ có một thiên sứ rất sinh đẹp đáng yêu,
một tiểu cô nương vui vẻ bắt bướm trong ngự hoa viên, thỉnh thoảng lại
khanh khách cười với nàng…Tiểu cô nương lớn tiếng kêu “Mẹ” rồi chạy về
phía nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nở nụ cười hồn nhiên không lo
nghĩ, nụ cười đó trong sáng đến nỗi có thể tẩy đi hết thảy cát bụi trong lòng người. mùi hương từ người của tiểu cô nương đó bay vào mũi nàng
kiến nàng cảm giác thật sự rất thân thiết, ôm mãi không muốn rời tay.

“Mẹ, phụ hoàng đến đây!”

Nàng mỉm cười quay đầu nhìn lại,nhìn thấy Hãn trong bộ y phục trắng, đầu tóc đều bạc như thể bốn mươi mấy tuổi… Tại sao có thể như vậy?! Hắn sao lại có thể già đi nhanh đến vậy?

Sáng sớm tỉnh lại, người bên cạnh không có, Băng ngồi nghĩ đến giấc mộng đêm qua, càng nghĩ càng thấy buồn cười. Nàng sao lại mơ thấy Hãn già đi kia chứ? Cái tiểu cô nương kêu nàng là mẹ đó nhìn không quá ba đến bốn
tuổi, nếu giấc mộng đó là thật thì cô bé đó chính là cục cưng trong bụng nàng, mà như thế thì Hãn mới cùng lắm được ba mươi tuổi thôi? Làm sao
có thể tóc trắng hết cả đầu già nua như vậy?

Đứa nhỏ trong bụng giật mình, hình như là theo nàng tỉnh giấc, Băng nhẹ
nhàng vuốt bụng tròn vo: “ Cục cưng, dậy sớm vậy! Con là một cô nương
đúng không? Mẹ tốt hôm qua ngủ mơ thấy con nha…”

“Uy! Con thế nào lại đá mẹ? Nữ nhi thì không nên thô lỗ như thế! Nói gì thì
con cũng là một công chúa, mà công chúa thì không nên có bộ dáng như
thế!” Băng giáo huấn đứng nhỏ trong bụng mới sáng sớm đã không chịu an
phận.

“Nương nương, người tỉnh rồi! Hoàng Thượng nói nương nương mang thai nhất định là một tiểu công chúa, vậy nên phải chuẩn bị đặt tên cho công chúa,
không biết người đặt tên gì a?” Linh Nhi vén bức màn lên bước vào trong
tẩm điện, vừa vào vừa nói.

“Đặt tên?Đặt tên gì được? Ta vì sao lại không biết?” Đặt tên khi nào, vì sao không nói cho nàng? Hắn sao có thẻ khẳng định đây là một công chúa?
Chẳng nhẽ hắn cũng nằm mơ giống nàng.

“Lúc ấy người còn ngủ say, Hoàng Thượng viết tên đó ra giấy rồi đi vào
triều, bảo nô tỳ khi nào người tỉnh dậy thì lấy cho người xem đây!”

Linh Nhi sáng sớm thấy Hoàng thượng trên mặt khó hiểu ngồi nghĩ sâu xa cái
gì đó, Linh Nhi không biết vì sao Hoàng thượng lại khẳng định nương
nương mang thai là tiểu công chúa, nhưng mà thấy Hoàng thượng nói cái gì như: “ Đó chính là hình dáng thật của nàng sao?” Hoàng thượng miệng nói ai nàng không biết, đương nhiên nàng càng không dám hỏi và nói lại với
hoàng hậu, nhiều nhất hai tháng nữa là nương nương sẽ sinh, nàng không
muốn nương nương phiền lòng.

“Mau đem tới cho ta xem!”

“Vâng” Linh Nhi đáp ứng chạy ra gian ngoài lấy tờ giấy đưa đến cho Băng.

Bốn góc giấy không có chữ gì khác ngoài một chữ “ Minh”, rạng rỡ sinh huy
hoàng sao? Cái này hình như là muốn đặt tên cho con trai hơn là con gái
nha? (“Hoàng Thượng còn nói cái gì sao?”

“Hoàng Thượng còn nói nương nương phải cố gắng đi lại nhiều, sẽ giúp ích cho việc khi sinh, ngoài ra không nói gì khác!”

Tào Minh…… dù nghĩ thế nào thấy đây cũng không giống tên một bé gái cho
nắm, Băng đối với cái tên này cũng không thấy hài lòng, nhưng mà tên dù
sao cũng chỉ là một cái danh hiệu để gọi, Tào Minh thì là Tào Minh đi,
có liên hệ gì đâu?

(chú ý: cái tên Minh này do ta tự ý đổi tên nha, bản dịch tên Hãn đặt cho
con là “ Dập”, mà ta thấy chả hiểu ý nghĩa là gì, vì dập là trong từ dập tắt, biến mất, nên mới đổi tên thành “Minh” cho sát nghĩa với cụm từ
rạng rỡ sinh huy hoàng, vì minh trong từ bình minh, chính là một ngày
bưng sáng sau đêm tối, mong mọi người hiểu được ý ta).

Buổi tối Tào Hãn trở về đã khuya, Băng không chịu đi ngủ cố chờ hắn trở về.
Tào Hãn về đến tẩm điện thấy nàng chưa ngủ, khoác áo choàng, nở một nụ
cười trong suốt như thể rất hạnh phúc khi thấy hắn trở về, lòng ấm áp
nói với nàng:“Sao giờ này mà còn chưa đi ngủ?”

“Chờ chàng về! thiếp muốn cùng chàng nói chuyện!” Băng hướng về phía hắn
cười ngotj ngào. Biết hắn lúc này chính sự bận rộn nên về trễ cũng không oán trách.

“Hử? Vậy nàng có gì muốn nói với ta? Có phải là không vừa ý với cái tên ta
đặt cho nữ nhi?”Tào Hãn cởi áo khoác ngoài, cười ôm nàng vào lòng.

“Nói thực ra, thiếp cảm thấy cái tên Tào Minh đó thật sự chả giống với tên
của một cô nương tí nào, nhưng mà điều thiếp muốn nói là vì sao chàng
lại có thể khẳng định thiếp sẽ sinh nữ nhi, chẳng nhẽ chàng có năng lực
tiên toán trước sự việc?”Băng dựa vào vai hắn, hơi ấm quen thuộc kiến
nàng buồn ngủ không cưỡng lại được.

“Bởi vì ta qua có mơ thấy một giấc mộng…”

“Mộng? Có phải chàng thấy một tiểu cô nương tầm ba bốn tuổi bắt bướm trong ngự hoa viên không?” Băng bị lời nói của hắn thức tỉnh kinh ngạc quên cả
buồn ngủ.

“Đúng, ta còn mơ thấy nàng…..” Tào Hãn trong mắt nổi lên sự kinh ngạc hỏi: “Làm sao mà nàng biết ta mơ giấc mơ như thế?”

“Bởi vì thiếp cũng mơ thấy……” Thực sự có chuyện trùng hợp như vậy sao? Bọn
họ đến ngay cả tâm linh cũng tương đồng rồi sao? Ngay cả mơ cũng giống
nhau: “ A, mà chàng nói xem, lúc đó chàng mơ thấy thiếp làm sao? Bộ dáng thế nào? Có phải là già đi hay không?”

“Nàng cũng mơ thấy? Nói nhanh lên nàng mơ thấy điều gì!” Tào Hãn kinh ngạc. Bọn họ thế nào mà lại có chung một giấc mộng?


“Uhm…… Đầu tiên là nhìn thấy trong hoa viên có một tiểu cô nương vô cùng xinh
đẹp đang bắt bướm, sau đó nàng hướng về phía thiếp cười, gọi thiếp là
mẹ, tiếp theo chàng xuất hiện, sao đó chúng ta đều chung vui chơi đùa,
làm náo loạn hết cả khuôn viên đó lên, thực sự rất vui vẻ. Vậy chàng thì sao?” Băng quyết định không nói đến hình dạng hắn lúc đó, nếu trong
giấc mơ quái dị như thế mà lại nhắc đến chuyện đó thì không có gì là vui vẻ.

“Không khoác biệt nhau là mấy, xem ra chúng ta đúng là cùng mơ một giấc
mộng..” Tào Hãn có chút đăm chiêu nói. Giấc mơ đúng là gần giống nhau,
trong mơ bọn họ thật sự rất vui vẻ, nhưng mà hình dạng của nàng lại biến đổi thành một người khác, là một nữ tử xa lạ hắn chưa từng gặp, nhưng
hắn không nghi ngờ gì đó chính là nàng, bởi trừ bỏ nàng ra, hắn tuyệt
đối không cùng nữ nhân khác sinh con, nên nữ tử đó nhất định là nàng…

“Khó trách chàng mà lại khẳng định thiếp sinh nữ nhi!” Băng nhìn hắn thản
nhiên cười: “Thật là kỳ diệu, chúng ta có đúng là tâm linh tương thông
không nha?”

“Không sai, chúng ta là đúng là chung một ý nghĩ nên mới có thể mơ cùng một
giấc motjngj.” Tào Hãn ôm lấy nàng cười, tay vươn tới bụng nàng xao bụng tròn vo nói: “Minh nhi hôm nay ngoan không?”

“Tuyệt đối không ngoan! Hãn, nếu đúng là mơ đúng thì sao đứa nhỏ này lại có
thể nghịch ngợm như vậy được, không biết là thiếp sẽ sinh nữ nhi hay nam nhi đây?” Băng tỏ vẻ lo lắng, nàng thật sự mong cục cưng trong bụng là
một nữ nhi, vạn nhất mà là một nam nhi thì không biết thất vọng đến
nhường nào?

“Nàng cũng đừng suy nghĩ nhiều làm gì, dù sao cũng đợi hai tháng nữa là sinh
rồi, đến lúc đó nàng sẽ biết Minh Nhi này là nam hay nữ mà thôi!” Tào
Hãn buồn cười nhìn khuôn mặt lo nghĩ của nàng. Nàng thật sự muốn sinh
một nữ nhi hay sao? Nàng chẳng nhẽ thật sự không biết chỉ có sinh hoàng
tử mới đảm bảo cho nàng sau này có lợi nhất.

“Hãn, sinh một đứa nhỏ có phải là rất đau không?” Nếu nói không sợ là giả
dối, mỗi đứa nhỏ khi sinh ra thì mẫu thân đều phải chịu vô vàn đau đớn,
nơi này không có bác sĩ sản khoa, không có thuốc gây mê, nếu mà mình
không sinh dễ dàng thì thế nào, mới nghĩ đến thôi đã thấy sợ hãi.

Đau đớn nàng còn có thể chịu được, nhưng mà chẳng may xuất huyết thì làm
sao? Chẳng may đứa nhỏ sinh ra có cái gì không tốt thì sao? Trời ạ! Đều
không có các dụng cụ y tế hiện đại kiểm tra,nếu chẳng may cục cưng không khoẻ mạnh thì sao?

Trời……Lúc này không cần lo lắng, cục cưng hiếu động như vậy, nhất định sinh ra sẽ có sức khoẻ tốt nhất….

“Nàng không cần sợ! Có ta ở đây, nàng cùng Minh Nhi sẽ không sảy ra chuyện
gì!” Hắn cũng lo lắng không kém! Nhưng mà hắn chỉ có thể chôn sâu dưới
đáy lòng, không được cho nàng thấy sự sợ hãi của chính mình, cái đó chỉ
càng làm tình hình tồi tệ thêm.

“Đến lúc đó chàng phải ở bên cạnh thiếp được không? Nắm chặt tay của thiếp
không được buông ra biết không? Thiếp mặc kệ cái mớ cung quy nhàm chán
đó!” Cái gì mà máu làm hoen ố thư phòng, Hoàng thượng vạn kim không được tiếp cận nơi không may mắn đó, nàng là người sinh đứa nhỏ cho hắn nên
nhất định hắn phải ở bên cạnh nàng mới được!

“Được, đều nghe lời nàng! Đến ngày đó, ta nhất định ở cùng với nàng, cho đến
khi nàng bình an sinh Minh Nhi, ta muốn tận mắt thấy Minh Nhi chào đời,
muốn được là người đầu tiên nghe tiếng nó khóc.”

“UHm…… Cuống rốn cũng cho chàng tự tay đến cắt……” Băng áp lực không kìm được cơn buồn ngủ ập đến, miệng triền miên nói mơ hồ.

“Được, mau ngủ đi!”

“Uhm….. Ngủ ngon.” Băng thỏa mãn an tâm đi vào giấc ngủ. Đã lâu rồi không nghe
thấy hắn gọi tên nàng là Nhược Nghiên, tuy đơn giản không nói nhưng mà
nàng thật sự không thích mỗi khi hắn gọi tên Nhược Nghiên đó, ít nhất
khi hắn không gọi nàng mới có thể coi mình chính là nữ nhân mà hắn yêu
nhất, và hắn cũng không xem nàng là nữ nhân khác.

“Ngủ ngon……”

Tào Hãn ánh mắt thâm thuý dừng lại nhìn nụ cười ngọt ngào của nàng, đã lâu
rồi hắn từng hoài nghi Nhược Nghiên không phải là Nhược Nghiên lúc
trước, nhưng mà hắn vẫn luôn né tránh không dám thừa nhận. Nhưng mà trải qua bao nhiêu chuyện, giờ nhớ lại mới thấy có nhiều điểm đáng ngờ, lúc
đầu là dám dùng dao lén mưu sát hắn, vậy người mà bị hắn ngay sau đó bẻ
gãy cánh tay đã không phải là nàng rồi! Hắn sớm đã nghĩ đến NHược Nghiên không có phong cách hành sự như vậy, nào là đốt cháy Tú Lâm Uyển, lại ở trong Thục viện cung bình chân như vại nhìn mẫu hậu rất là thờ ơ…

Lúc ấy hắn chỉ đem hết tất cả đổ cho nguyên nhân là nàng mất trí nhớ, không hề nghĩ tới linh hồn của nàng đã biến thành một người khác.

Là do hắn đêm đó tàn bạo đối với Nhược Nghiên khiến cho nàng linh hồn tiêu tán sao? Có trời chứng giám, đó không phải do hắn cố ý! Là bao nhiêu
năm phẫn hận trong lòng mới kiến hắn mất đi ý chí, làm cho hắn biến
thành một tên cầm thú làm tổn thương nàng, hoàn toàn quên mất nàng là
một người bị bệnh tim bẩm sinh!

Nhược Nghiên mất, hối hận là điều tất nhiên, nhưng mà có lẽ biết hắn sẽ hối
hận nên ông trời mới cho nàng xuất hiện trong diện mạo của Nhược Nghiên
làm hoá đi mọi hận thù trong lòng hắn. Càng không nghĩ đến nàng càng
ngày càng chiếm vị trí quan trọng trong lòng hăn, càng ngày hắn không
rời xa được nàng, hắn nghĩ có lẽ tất cả đều vì nàng có duyên cớ nào đó
mới biến thành Nhược Nghiên, nhưng mà hắn từ lâu đã không coi nàng là
Nhược Nghiên khi trước nữa, mới biết trong lòng hắn lúc này chính là
nàng, nàng có phải là Nhược Nghiên hay không đối với hắn không quan hệ
gì hết…

Tên của nàng là Băng sao? Vì sao Triệt lại biết được tên thật của nàng?
Triệt có kế hoạch gì? Bọn họ trong lúc đó giao hẹn cái gì? Có phải là
nàng cùng với Triệt sẽ bỏ đi với nhau? Đêm đó hắn trở về Thanh Dương
cung thấy Triệt đã đứng bên thoả thuận với nàng, hắn thật không thể tin
vào tai mình khi nghe nàng vào Triệt nói với nhau như thế. Hắn nấn ná
không hỏi gì, nhưng mà cũng không tìm được câu trả lời thích đáng.

Đêm trung thu nàng biến mất lạ kỳ, xuất hiện càng thêm khả nghi, có phải tất cả là do Triệt gây lên?

Hắn không dám hỏi nàng, không dám hỏi Triệt, lại càng không dám tin người
hắn tín nhiệm nhất và người hắn yêu nhất lại đi phản bội hắn……

“Băng……” Hắn nhất định nhớ kỹ tên của nàng, lời vô nghĩa tự nhiên chậm rãi nói ra:“Nàng sẽ không phản bội của ta đúng không?”


Trong lúc ngủ mơ Băng hoàn toàn không biết gì cả, chỉ bất giác trả lời theo phản xạ.

( Mười sáu tháng năm là một ngày cả Băng và Tào Hãn đều phải khắc cốt ghi tâm, là một ngày có sung sướng vào đau khổ, nỗi đau và nước mắt đan vào nhau dây dưa từng ngày.

Ngày này, chiến sự với Nguyệt quốc bùng nổ.

Ngày này, là ngày Tào Hãn sinh ra.

Ngày này, là ngày Băng chết do sinh khó.

Ngày này, cũng là ngày bọn họ chia lìa.)

Đêm ngày mười năm tháng năm.Tào Hãn ở ngự thư phòng cùng các đại thần
thương thảo đối sách chiến sự trắng cả một đêm, Băng cảm thấy người
không được khoẻ, tính thời gian sinh nở thì vẫn chưa có đến ngày, trong
lòng sợ hãi chờ mong, nhìn bụng mình bất an, ngự y từng nói có khả năng
là nàng mang song thai, không nhìn được nói với cục cưng trong bụng:“Đại bảo nhị bảo a! Các con ngoan ngoãn xếp hàng trong bụng mẹ đi ra ngoài
này có biết không? Đến lúc đó tuyệt đối đừng có ai ở lại bên trong đó
quá lâu không chịu ra nha! Người nào nhanh chân sẽ được mẹ thưởng, chậm
chân thì không có phần…”

Bỗng nhiên, Băng biến sắc, liếc mắt một cái thấy ngoài cửa sổ hình như có
người, cố nén không thét lên, trừng mắt đề phòng người tiếp theo bước
vào là Cẩn Vương!

Hắn sao lại có mặt ở đây? Hồi kinh từ khi nào mà lại xuất hiện bên cửa sổ
mà không trực tiếp đứng trước mặt nàng, chẳng nhẽ hắn đến là vì….

“Nhiều ngày không gặp, hoàng tẩu khí sắc rất tốt thì phải.” Tào Triệt ra vẻ
thân thiện hàn huyên, trong mắt lộ vẻ khả nghi nham hiểm cười.

“Vương gia đêm khuya đến đây cứ nói thẳng suy nghĩ của mình đi?” Băng cố chấn
định bản thân cười nói thản nhiên nhưng mà thực chất tâm không khỏi đánh trống từng hồi (hồi hộp)

“Không sai, bổn vương là tới nói cho ngươi biết tất cả mọi việc đã được bố trí thoả đáng, chờ sau khi ngươi sinh hạ hoàng tử thì lập tức cùng bổn
vương rời đi!”

“Đều được chuẩn bị thoả đáng?” Băng kinh ngạc lặp lại lời nói của hắn.

“Hoàng tẩu biểu tình như vậy là muốn nói gì?”

“Không phải, ta chỉ là……”

Tào Triệt trào phúng gằn giọng nói:“Băng, ngươi tưởng ta là một tên ngốc
sao? Ngươi cho rằng ta không biết ánh mắt đó của ngươi đang che dấu điều gì? Ngươi cho là ngươi có tình với hắn có thể dấu nổi ta sao? Nói cho
ngươi biết, điều mà các ngươi nói mỗi đêm ta đều nghe hết không sót một từ..”

“Vậy chăng? Ngươi có biết ta chính là lừa ngươi để ngươi đưa ta hồi cung?
Ngươi cho rằng ngươi có thể uy hiếp ta sao? Ta cũng không việc gì phải
sợ ngươi đi khoe hoàng huynh của ngươi, chúng ta cứ thử xem hắn hiện tại tin ta hay ngươi, hơn nữa ta cũng không tin kế hoạch của ngươi có thể
dễ dàng được thực hiện.” Nàng rõ ràng thừa nhận tất cả, nghĩ rằng dù sao Cẩn vương cũng không có khả băng bắt nàng đi được, thân hình nàng lúc
này so với trung thu năm trước thật không gì có thể che dấu được.

“Ha ha, ngươi xem ta là kẻ ngốc cũng không quan trọng, nhưng mà ngươi chớ
nên xem hoàng huynh là kẻ ngốc. Theo ta thấy, nếu mà hoàng huynh biết
được thân phận của ngươi thì chỉ cợ ngươi có giấu trời giấu bể gì thì
cũng không thoát khỏi tay hắn được.” Đêm đó, khi đang nói chuyện với
nàng, hắn phát hiện có người đứng ở ngoài điện, hắn cố ý kêu tên thật
của nàng ra, ai ngờ hoàng huynh không phản ứng, không biết sự việc này
thế nào, chả nhẽ hoàng huynh đã quên đi tình cảm bao năm dành cho
Nghiên Nhi? Điều này nghĩ kỹ thì cũng không lấy làm lại, một nữ tử đặc
biệt như nàng, không cần dáng vẻ kệch cỡm như người khác, không cần nịnh hót bên tai thì người yêu nàng đương nhiê không khó hiểu….

“Không có khả năng……” Băng không tin lắc đầu. Hãn làm sao có thể ở biết được
thân thế của nàng mà tâm tĩnh vẫn bình ổn như vậy? Khó trách gần đây hắn không gọi tên nàng là Nhược Nghiên, khó trách mỗi khi nhắc đến chuyện
của Cẩn Vương hắn đều có vẻ mất tự nhiên, nàng lúc ấy còn khó hiểu, chả
nhẽ đúng như Cẩn Vương nói Hãn đã biết được cái gì rồi? Hắn là làm sao
mà biết được? Lần Cẩn Vương lén vào Thanh Dương cung nói chuyện với nàng chả nhẽ hắn đứng ngoài nghe hết sao?

“Ngươi nghĩ sao?” Tào Triệt ung dung chờ Băng hoàn hồn. Tào Triệt vẻ mặt hiển
nhiên đã cho Băng thấy điều mà nàng đang nghĩ là đúng, Băng như hiểu ra
cắn răng lạnh lùng nói:“Là ngươi! Đêm đó ngươi cố ý gọi tên ta, cố ý
nhắc đến chuyện ta và ngươi thoả thuận rời đi…”

“Không sai, ta quả thật cố ý, ngươi có biết lúc ấy ai ở ngoài điện?” Khuôn mặt tuấn tú của hắn nở nụ cười tà mị trêu tức nàng để khẳng định cho nàng
biết người đêm đó đứng ngoài điện không ai khác chính là Hãn…

Sự tình vì sao lại biến thành như vậy? Nàng làm hết thảy đều vì muốn được ở lại bên người hắn mà! Lời nói của nàng và Cẩn Vương đêm đó nghe rất dễ
hiểu lầm, tính hắn đa nghi như vậy mà không phản ứng điều gì, có phải vì nàng đang mang thai nên hắn mới nhẫn nhịn không bộc phát ra? Chờ đến
khi nàng sinh đứa nhỏ hắn mới tính đến chuyện của nàng? Không…

“Làm như vậy đối với ngươi mà nói có ích lợi gì?”

“Ta chỉ là muốn nhìn xem hoàng huynh có phản ứng gì thôi, nhưng mà…” Tào Triệt một bộ đáng tiếc nuối biểu tình.

“Nhưng àm không nghĩ tới Hoàng Thượng một chút phản ứng cũng đều không có?”
Băng châm chọc liếc hắn một cái,“Ngươi có biết vì sao không?”

“Ta nguyện ý được chỉ dạy!” Tào Triệt một bộ chăm chú lắng nghe.

“Bởi vì hắn yêu ta hơn cả Nhược Nghiên, cho dù hắn biết được ta không phải
Nhược Nghiên, hắn vẫn yêu ta như cũ không thay đổi, ngươi đã hiểu chưa?” Rõ ràng không có tự tin vào lời mình nói, nhưng mà nàng vẫn không chịu
được thái độ của Cẩn Vương, cố ý tìm lời lẽ châm chọc hắn.

Tào Triệt như được chỉ dạy, gật đầu nhíu mày nói:”Dù vậy, trong lòng ngươi
chẳng lẽ cũng đã hoàn toàn quên đi người tình trước đó của ngươi? Các
ngươi không phải tình cảm rất sâu đậm sao? Ngươi không muốn cùng hắn nối lại tình cảm trước kia sao? Không muốn được tự do sao?”

“Chuyện của ta không nhọc ngươi quan tâm, ngươi tốt nhất nên lo lắng cho chính
ngươi thì hơn! Ngươi dù là huynh đệ hắn tin tưởng nhất nhưng nay ta và
ngươi xảy ra chuyện này, hắn yêu ta nên ta không cần lo lắng, chỉ sợ
ngươi sẽ lâm vào tình cảm nguy hiểm mà thôi!”Trong bụng truyền đến từng
trận quặn đau, Băng nín thở nhẫn nại nói.

“Vậy chăng? Ta không ngại cùng ngươi chờ xem!” Tào Triệt sắc mặt trầm xuống. Nàng nói là sự thật, hoàng huynh tuy mặt ngoài không có gì biến đổi,
nhưng bao nhiêu năm qua vẫn âm thầm điều động nhiều việc, bao nhiêu
người mà hắn âm thầm bố trí bên cạnh hoàng huynh đều đã bị thay thế
không ít làm hắn cũng phải lo lắng không yên, nếu mà hai người bọn hắn
đối đầu nơi trận tuyến, hắn nhất định sẽ thất bại.

“ Được thôi, vậy mời Vương gia về cho!” Băng cố nén một trận đau khác từ bụng truyền đến, ngóng sao cho Cẩn Vương về thật nhanh, hình như cục
cưng trong bụng nàng đã muốn đi ra ngoài này rồi!

Tào Triệt nhìn Băng chăm chú một hồi rồi mới rời đi. Băng hoang mang, ánh
mắt đó của hắn không biết là có ý gì, nếu không phải biết hắn lâu nay
thì nàng còn tưởng nhầm nàng hắn có thâm tình gì đó với nàng…

Không kịp nghĩ tiếp, một trận đau khác lại kéo thần trí nàng trở về.

“Người đâu! Linh Nhi, Cẩm Hồng…….ta sắp sinh!” Băng vô lực ngã trên giường, bị trong bụng từng hồi quặn thắt mãnh liệt gây đau đớn vô cùng kiến cho
tân trí nàng khó chịu.

Trong Thanh Dương cung trên dưới rối loạn, Tào Hãn nhận được tin báo cấp tốc
trở về, liền bị Lộ Tam đứng ngoài điện ngăn lại, ánh mắt lo sợ nhìn vào
hoàng thượng sắc mặt khẩn trương cúi đầu khuyên can:“Huyết phòng hoen ố, mời Hoàng Thượng ở ngoài điện chờ.”

“Cút ngay!” Tào Hãn một cước đá văng ra Lộ Tam, lại một cước nữa đá văng cả
cửa điện ra lập tức nghe được tiếng kêu thất thanh từ trong tẩm điện

truyền ra kiến hắn mất hết thần hồn.

“Lộ công công, ngươi không sao chứ!” An Tiểu Viện tiến lên nâng Lộ Tam ngã nhào dậy.

“Ôi! Tiểu Viện chủ tử, người đến thật đúng lúc.”

“Nương nương đối với ta rất tốt, ta vì nương nương là không ngại cả đêm đứng
đây cầu cho người bình an!”An Tiểu Viện khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn,
nhưng mà ánh mắt không rõ đang tính toán cái gì.

Một bức mành che chia tẩm điện làm hai gian, năm ngự y đứng ở bên ngoài
đang bàn tính cách nên kê đơn thế nào để hoàng hậu bình an sinh tiểu chủ tử. Từ gian bên trong một tiếng kêu thất thanh phát ra lộ vẻ vô cùng
đau đớn.

“A! Hoàng Thượng……” Các ngự y thấy hoàng đế hoang mang rối loạn khẩn trương xông vào, nhất thời sửng sốt, Hoàng Thượng vạn kim sao có thể vào nơi
hoen ố không may mắn này?

“Các ngươi không có nghe thấy hoàng hậu kêu đau sao? Sao còn không mau sử lý đi?”

“Vâng, chúng thần đang chờ người sắc thuốc, khi hoàng hậu nương nương uống vào nhất định sẽ thuận lợi sinh hạ hoàng tử.” Một ngự y đến nói trấn an đáp lời. Tâm nói là sinh đứa nhỏ không đau! Hoàng thượng vì hoàng hậu mà
tâm loạn hết cả rồi….

“Hãn –” Băng nghe tiếng giọng nói quen thuộc vọng vào, nàng nắm lấy tay Cẩm
Hồng thủ thỉ hỏi:“Là hoàng thượng tới sao? Ta hình như nghe thấy tiếng
của Hoàng Thượng!”

Cẩm Hồng tuy là cung nữ già lâu năm trong cung, nhưng mà đối với việc đỡ đẻ bà không có kinh nghiệm, bà so với Băng còn lo lắng hơn gấp nhiều lần
nên làm sao có thần trí mà nghe gian ngoài họ nói cái gì, nghĩ rằng
Hoàng thượng sao có thể vào điện được, nên mới an ủi nói với Băng:“Nương nương, người chắc là nghe nhầm đấy ạ, Hoàng thượng ở ngoài điện chờ
người mà! Người nên ráng sức sinh hoàng tử đi, sau đó mới có thể gặp
được Hoàng Thượng.”

Băng nghe Cẩm Hồng nói như vậy, vừa đau đớn vừa tức giận thét chói tai:“Quân vô hí ngôn, Hoàng Thượng nói sao có thể không giữ lời! Không sinh! Ta
không cần sinh! A……. đau quá…..!” Đau quá, không biết đến khi nào đau
đớn này mới có thể chấm dứt đây? Chỉ dựa vào một đám cung nữ không có
kinh nghiệm bên cạnh thì nàng có thể thuận lợi sinh đứa nhỏ sao? Sinh
một đã không dễ dàng gì rồi mà nàng lại là song sinh, nơi này điều kiện
chữa bệnh lại kém, nàng có khi nào chết vì khó sinh?

“Đến đây, đến đây! Không phải sợ, ta vào cùng với nàng!” Tào Hãn nghiêm mặt
nhìn đám ngự y: “Còn thất thần làm cái gì? Còn không mau nghĩ cách giảm
bớt đau đớn cho hoàng hậu,nếu trong vòng một nén nhang mà còn không sinh được, trẫm nhất định hỏi tội các ngươi!”

“Người còn đứng đó mà thưởng thức! Làm sao mà có thể sinh nhanh thế được? Còn
không mau tiến vào!” Băng thở phì phò cắt lời của hắn. Hắn tưởng nàng là gà mái đẻ trứng sao? Còn hạn định thời gian……

“Nương nương sao có thể ra lệnh Hoàng Thượng đi vào……” Băng sắc mặt đỏ hồng
lấm tấm đầy mồ hôi, bà cố lâu cho sạch, chỉ thấy trướng màn bị nhấc lên, Tào Hãn đã nhanh chân tiến vào trong tẩm điện vội nói: “Hoàng Thượng,
nương nương mạnh khỏe, thỉnh người……” Trời ạ! Hoàng Thượng sao thần sắc
lại kinh hoảng như thế….

“Trẫm ngồi ngay trên đầu giường, các ngươi không cần quản nhiều.” Nói xong
ngồi ngay xuống đầu giường, bàn tay to nắm lấy cánh tay trong suốt như
bạch ngọc của nàng nghiêm mặt nhìn nàng nói:“Nàng yên tâm, ta đã hứa là
sẽ nắm tay nàng, bảo vệ nàng, sẽ không sao, nàng đừng sợ…”

“Thiếp không sợ……” Người sợ e rằng chính là hắn đi? Nếu không phải cơn đau cứ
thế hành hạ nàng thì nàng đã cười nhạo hắn rồi. Đường đường là một đế
vương thế mà nhìn thấy nữ nhân sinh con mà bị doạ đến mặt trắng toát:
“Hãn, tay chàng không cần nắm chặt đến vậy!” Hắn hình như lo lắng hơn
nàng nhiều, điều này làm nàng tự tin hơn so lúc nói chuyện với Cẩn
Vương, hắn nhất định là yêu nàng!

Tào Hãn hít sâu lấy hết ý trí quyết tâm, cuối cùng cũng định thần bình tĩnh hơn, ôm lấy đầu Băng đặt lên đùi hắn, nắm chặt lấy tay nàng thêm nữa
như thể truyền thêm sức mạnh cho nàng.

Trong miệng bắt đầu khô dần, dưới chân máu hồng nhợt (nước ối) vẫn không
ngừng chảy ra làm ướt hết cả váy áo nàng, đau đớn cứ thế kéo đến thêm
từng trận kịch liệt, Băng sức đã kiệt mà đứa nhỏ vẫn chưa có đi ra….

“Vì sao còn không sinh được? Vì sao còn không sinh được?” Tào Hãn không
biết đã hỏi câu đó bao nhiêu lần. Sớm biết như thế thì hắn không cần cái gì là người thừa tự, cái gì là hậu thế! Nàng vì thế cũng không phải
chịu vất vả đau khổ đến vậy….

Băng thấy tinh thần hắn càng lúc càng hốt hoảng như vậy, ngược lại còn an ủi hắn: “ Nhất định sinh được, nhất định được!” Có hắn ở bên an ủi, nàng
nhất định tin mình làm được, nàng còn muốn cùng hắn ngày ngày đi ngắm
mặt trời lặn, bất luận kẻ nào cũng đừng mong ngăn cản nàng!

Nàng và hắn cứ thế cùng cứng rắn chịu đựng, nhìn nhau đầy tin tưởng vài hứa hẹn.

“Chàng đều biết thiếp định nói gì phải không?”

“Uhm……”

“Vậy chàng còn đối sử với thiếp như trước không?”

“Uhm, vẫn như trước, không bao giờ thay đổi!”

“Cám ơn chàng, gặp chàng quả nhiên là hạnh phúc lớn nhất đời thiếp.”

“Ta cũng vậy!”

Đám nô tài đứng đó thấy đế hậu nói chuyện mà không hiểu gì hết, cũng không
dám lên tiếng phá ngang, vì họ biết lúc này trong mắt đế hậu chỉ có đối
phương mà thôi.

Sắc trời dần chuyển, hoàng tử vẫn chưa có chào đời, hoàng hậu thì đã kiệt
sức, ngự y hình như cũng nói là khó sinh, Cẩm Hồng, Linh Nhi bất an
nhìn nhau, chỉ sợ nếu cứ kéo dài như vậy thì hoàng hậu nương nương lành
ít dữ nhiều! Vào lúc trời sáng hẳn, ngự y kê thêm một bát thuốc bổ đưa
lên,Băng cả người vô lực sau khi uống bát thuốc đó vào mới thấy có chút
khí lực, lại thêm một trận cực hạn đau đớn kiến toàn thân nàng run lên
kêu la thảm thiết, lấy hết sức rặn hình như cảm thấy có cái gì đó ấm áp
vừa ra khỏi cơ thể mình, mang đi toàn bộ khí lực, cũng làm cho đau đớn
của nàng giảm bớt nhiều đi.

“Sinh! Sinh rồi! Là một tiểu công chúa!” Các cung nữ trong tẩm điện cùng nhau kêu lên hân hoan.

“Nữ nhi của chúng ta sinh rồi!” Tào Hãn vui mừng rõ nét trên mặt, cầm khăn lụa lau đi mồ hôi trên trán Băng, hoàn toàn quên mất lời ngự y nói là
nàng mang song thai.

Oa oa tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên, Băng vừa mới thả lỏng lập tức
nhíu mày lên, trong bụng lại đau đớn nổi lên từng đợt, nói như đứt
hơi:“Còn có một……”

Tào Hãn sắc mặt lại là biến đổi, ngự y lúc trước bảo nàng mang song thai,
hắn nhất thời vui mừng mà quên mất, thấy nàng đã mệt mỏi đến cực điểm,
tất nhiên lòng hắn cũng đau đến vạn phần. Cũng may lần này thuận lợi,
không lâu sau đứa nhỏ thứ hai đã được sinh ra.Băng như trút được gánh
nặng mệt mỏi đi vào giấc ngủ, thậm chí chưa kịp nhìn hai cục cưng bảo
bối lấy một lần.

“Hoàng Thượng, là một tiểu hoàng tử! Long phượng song sinh chính là điềm lành a!” Cẩm Hồng vui mừng nói.

Mọi người đều tranh nhau đến xem tiểu hoàng tử, Tào Hãn tâm trí vẫn nặng nề ở bên người Băng như cũ, thấy từ người nàng máu đỏ tươi cứ thế không
ngừng chảy ra thấy mà ghê sợ, làm hắn bất giác linh cảm có chuyện chẳng lành.

“A……!” Cẩm Hồng xoay mình một tiếng thét lên kinh hãi,“Băng huyết…… Nương nương băng huyết!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận