Chí Tôn Phế Hậu

Lần đầu, ta thấy tỷ tỷ cười vui vẻ như vậy , tuy rằng khóe mắt của nàng còn c ó lệ……

Khi quốc gia chưa ổn định, cha theo Hoàng Thượng đi nam chinh bắc chiến, ta và tỷ tỷ được Hoàng cô cô đưa vào cung nuôi dưỡng, thậm chí nghĩ lại
thì thấy thời gian chúng ta ở trong cung nhiều hơn ở phủ còn nhiều hơn
nhiều

Hoàng cô cô là hoàng hậu, chỉ có một người con, danh chính ngôn thuận là thái tử điện hạ, cũng chính là biểu ca của ta, hoàng dượng rất tự hào về
hắn, thường khen hắn trời phú thông minh, linh mẫn phi thường, tương lai nhất định là một minh quân, làm ta luôn ngóng chờ ngày hắn trương thánh sẽ thành người thế nào.

Thân là thái tử nên phải làm rất nhiều việc, phải học văn, phải luyện võ,
phải học cả chiến lược trị quốc, quân sự binh pháp, đương nhiên nên
không có thời gian rảnh cùng hai nha đầu chúng ta chơi đùa, nên dù ở
trongcung nhiều ngày nhưng ta và tỷ tỷ rất ít khi gặp hắn, cho dù gặp
cũng không nói gì nhiều quá vài câu.

Điều bất ngờ là Diễm ca ca thành thư đồng của hắn, bắt đầu làm bạn học cùng
thái tử, mỗi lần ta trộm tới thăm diễm ca ca tất nhiên là sẽ thấy hắn,
thế rồi dần dần hai người mới quen thân từ đó.

Thái tử biểu ca so với ta lớn năm tuổi, nhưng mà già hơn so với tuổi nhiều,
hắn học nhiều nên cái gì cũng biết, ngoài ra rất khiêm tốn, không ỷ vào
hoàng dượng kỳ vọng hắn mà làm cao, chính vì vậy mà văn võ bá quan trong triều rất kinh nể hắn.

Nhưng mà vì hắn mà Diễm ca ca không thể cùng bọn ta chơi đùa như trước. Huynh ấy phải cùng đọc sách với hắn, tập võ với hắn, thái tử tới đâu huynh ấy phải theo tới đó…..

Đáng ghét! Ta thấy ghét hắn vô cùng. Dù hắn là thái tử điện hạ dưới một
người trên vạn người thì sao? Ta càng muốn chọc không cho hắn đọc sách,
thời điểm hắn tập võ thì ta quấy rối, hắn mà làm sai điều gì thì lấy cớ
đó chế giễu hắn, người khác sợ hắn nhưng mà ta không có sợ hắn! Có hoàng cô cô làm chỗ dựa cho ta , trong cung này ta không sợ bất kỳ ai!

Diễm ca ca thường xuyên đều bị ta phá rối không có cách nào khác, chỉ có
nhăn mặt thể hiện không vừa ý, nhưng mà luôn chờ ta phá mệt rồi sai
người mang trà cho ta giải khát, sai ngự thiện phong lấy bánh hoa quế
cho ta ăn, sau đó tủm tỉm nhìn ta cười…

Ngự thư phòng cứ vậy thường xuất hiện là ba cái đứa nhỏ rất đáng yêu, ta
bắt đầu buổi sáng đi theo bọn họ học bài, buổi chiều xem bọn hắn luyện
võ, tóm lại chỉ cần có thể nhìn đến Diễm ca ca ta thấy rất vui vẻ, tuy
rằng ghét không muốn nhìn thấy một người nhưng mà để cho Diễm ca ca khi
lớn lên thành một người văn võ toàn tài thì dù có ghét ta cũng sẽ chịu

đựng hết.

Vào một ngày mưa giông, ta lại bị bệnh, yếu ớt nằm ở trên giường, nghĩ đến
mình bị bệnh như vậy mà Diễm ca ca cũng không ở trong cung cực thân đến
khóc, hoàng cô cô cùng tỷ tỷ đều dỗ ta, ta càng khóc không ngừng, tỷ tỷ
bắt đầu khóc theo ta, hoàng cô cô đau lòng ta, đem ta ôm vào trong ngực
dỗ dành, kỳ thật cơ thể của ta cũng không phải quá khó chịu, chính là
muốn khóc mà thôi, tại ta khi đó được cưng chiều quá mà luôn tuỳ hứng.

Lúc này của ta biểu ca — thái tử điện hạ, vội tới mẫu hậu hắn thỉnh an, gặp ta oa oa khóc ở trong lòng hoàng cô cô ,liền xung phong nhận việc dỗ
ta, vì thế mà ta muốn nhân cơ hội đó trêu đùa hắn, thút thít nói:“Hoàng
cô cô, tỷ tỷ, hai người mệt rồi, nhanh đi nghỉ đi! Để cho hãn ca ca giúp ta là tốt rồi.” Hãn ca ca này xưng hô kỳ thật là để che dấu chứ bình
thường có đánh chết ta cũng không gọi hắn như vậy.

“Hãn nhi, ngươi nhất định phải chiếu cố nghiên nhi?” Hoàng cô cô hiển nhiên
không tin người luôn được hầu hạ như hắn biết chiếu cố người khác

“Thỉnh mẫu hậu yên tâm, con nhất định.”

“Hoàng cô cô nhanh đi nghỉ ngơi đi! Có hãn ca ca chiếu cố ta thì tốt rồi mà!”

Không chịu nổi của ta làm nũng, hoàng cô cô rốt cục mang theo tỷ tỷ đi ra, ta một chút nước mắt, chỉ cao khí ngang hướng hắn hừ một tiếng nói:“Ngươi
muốn như thế nào chiếu cố ta? Ta đây thế mà là rất khó hầu hạ nga!”

“Phải không?” Hắn cười tủm tỉm nhìn ta, hiển nhiên không đem của ta nói để ở trong lòng.

Nghe được cung nữ tỷ tỷ cười trộm thanh, ta xấu hổ giận, các nàng là biết
hết nội tình a, ta tuyệt không khó hầu hạ, chỉ cần không sinh bệnh, một
khối bánh hoa quế nho nhỏ cũng có thể dỗ ta vui vẻ.

“Các ngươi đều đi xuống đi!” Như thế nào có thể làm cho những người này ở lại trong phòng phá hư chuyện của ta đâu!

Cung nữ các tỷ tỷ che miệng lui xuống, ta giương lên mặt nói:“Ta muốn uống trà!”

Một ly độ ấm vừa phải nước trà được mang đến trước mặt của ta, ta cũng
không kiêng kỵ liền với tay uống một ngụm rồi lại nói:“Ta muốn ăn chút
điểm tâm !”

Ăn xong điểm tâm rồi ta lại đòi ôm lấy cánh tay hắn làm gối cho ta nằm,

gió hiu thổi làm ta suýt ngủ quên, nhớ tới vậy ta liền bật dậy, buông
tay hắn ra, liền yêu cầu hắn nói:“Ta muốn nghe hát mới có thể ngủ, hãn
ca ca ca hát cho ta nghe đi!”

“Ta…… Sẽ không xướng……”

Ta nhãn tình sáng lên, đường đường thái tử nguyên lai cũng không phải cái gì đều biết a, ít nhất là hắn không biết hát.

“Không được, ta muốn nghe hát cơ! Ta muốn nghe hát cơ!” Ta làm bộ muốn khóc,
nhìn lén hắn bị ta nháo mặt có chút đỏ lựng lên, không nhịn được suýt
cười to lên.

“Vậy Nhược Nghiên trước dạy ta xướng chi ca, ta học được lại xướng cho ngươi nghe được không?” hắn tươi cười ấm áp, ấm lòng người nghe.

Như vậy a! Cũng tốt, có thể làm cho thái tử chưa từng hát cho ai mà lại hát cho ta ca hát thật sự là nhất kiện rất rất hay, về sau hắn nếu dám đắc
tội ta, còn có thể lấy chuyện này mà cười hắn, không sai không sai, thực có lời!

“Vậy được rồi! Ta xướng nhất bài hát cho ngươi nghe, đây là cha ta dạy ta,
xướng về một tướng quân độc thủ tây lạnh xuyên tú lam sơn không thể về
nhà cùng thê tử đoàn tụ, ta chỉ xướng một lần, ngươi cần phải cẩn thận
nghe cho kỹ!”

Tú lam sơn, tú lam sơn,

Khắp nơi tú sắc đều có thể cơm.

Tú lam nhất sơn có bốn mùa,

Tú lam mười dặm bất đồng thiên.

Tú lam sơn, tú lam sơn,

Băng thanh ngọc khiết giống như thiền quyên.

Tú lam phong tình trăm ngàn loại,

Nề hà độc thủ tây lạnh xuyên?


…………

Bởi vì khóc rất dài một đoạn thời gian, của ta thanh âm có điểm oa oa,
đương nhiên xướng cũng không phải thực êm tai, nhưng là xướng ra vài
phần từ khúc trung ưu tư là hơi khó, nghe không rõ, cũng hay cho hắn
nghe không rõ, nếu mà xướng sai ta có cớ chỉnh hắn.

Hắn lại như tượng phật quan âm, sau khi ta sướng cho hắn nghe thì nhất định không chịu xướng cho ta nghe, làm thế nào hắn cũng không mở miệng.

“Hừ! Thân là thái tử lại nói nói lời không giữ lời, tương lai đăng cơ làm
hoàng đế, quân vương như thế làm sao trị thiên hạ?? Không sợ bị người
chê cười sao?” Ta tức giận trừng mắt hắn, hắn như trước tươi cười khả
uý, ta lại càng tức giận, hắn gạt ta ca hắn nghe, ta như vậy chứ chưa
từng ca cho ai nghe nha, ngay cả Diễm ca ca cũng chưa từng được nghe
đâu.

“Nhược Nghiên đừng tức giận, về sau ta nhất định xướng cho ngươi nghe!” Ánh
mắt và sự cười đùa của hắn có gì đó thần bí khác thường, khó hiểu, ta
càng không hiểu, vì thế tức giận phì phì, quyết không thèm để ý đến hắn
nữa, nhưng mà chỉ một lúc sau là ta ngủ lúc nào không hay.

Thời thơ ấu như nước suối róc rách chảy đi không trở lại.

Tứ phương bình định, cha mang theo một số binh lính bị thương về kinh chữa trị, không cần ra ngoài chinh chiến, ta cùng tỷ tỷ được ở trong cung
ngày càng ít đi rất nhiều, không thể thường thường thấy Diễm ca ca làm
cho ta thấy khó chịu, nhưng có lần ta nghe lén cha và Lâm bá bá nói
chuyện, chỉ thấy Lâm bá bá nói Lâm gia thật có diễm phúc mới có được
người con dâu như ta, điều này làm lòng ta nhất thời vui như tết đến.

Ta bắt đầu ngóng trông ngóng ngày mau lớn lên, ngóng trông ngày trở thành
một cô nương xinh đẹp nhất, được mặc áo hỷ gả vào Lâm gia, trở thành thê tử của Diễm ca ca, cùng hắn không rời nửa bước từng ngày…

Ta chỉ chân thành mong ngày ta lớn lên, nhưng mà ý trời lại không theo ý
ta, ai có lường trước một ngày tự nhiên bao tai hoạ lại đổ lên đầu chúng ta như vậy?

Định đô không lâu có người tố cáo Hoa gia mưu phản, có chứng cứ xác thực,
Hoa gia cả nhà trăm mạng đều bị xử trảm, liên luỵ đến cửu tộc, sau đó
tìm hiểu nguồn gốc, khai quốc tứ đại gia trừ bỏ Tề gia chúng ta ở ngoài, Lâm gia, Chu gia đều bị liên lụy trong đó, bị định tội thông đồng, cha
mất bao công sức mới cứu được Diễm ca ca, nghe nói thái tử cũng ra một
phần sức…..

Mấy ngày lo lắng hãi hùng lại làm cho ta ngã bệnh, bị bệnh rất lâu, gầy hốc mắt lõm xuống , Diễm ca ca đến thăm ta, ta khóc , , hắn không khóc cũng không cười, chính là gắt gao ôm ta trong lòng, ta có thể cảm thấy rõ
ràng được hắn cả thân thể đều run run.

“Diễm ca ca, chờ ta trưởng thành làm tân nương của huynh …”


“Được! Chờ ta trở nên rất mạnh rất mạnh, mạnh đến độ có thể bảo hộ muội không
chịu bất kỳ kẻ nào ức hiếp, ta sẽ cưới muội! Nghiên nhi, muội phải chờ
ta, biết không?”

“Diễm ca ca, ta nhất định chờ huynhi!” thật vui vẻ, Diễm ca ca thông minh,
cơ trí tuyệtn đại không bại dưới tay thái tử, hắn nhất định rất nhanh
sẽ trở nên rất cường đại, sau đó hắn sẽ đến thú ta làm tân nương của
hắn!

NHưng rồi hoàng dượng Băng hà, thái tử đăng cơ làm hoàng đế, hoàng cô cô
thành Thái Hậu, một ngày tiến cung nhìn thấy Hãn ca ca đã là đế vương,
mình mặc long bào làm nổi bật diện mạo hiên ngang của hắn, khí thế bất
phàm,không nhận ra hắn là Hãn câc ta mới diễu cợt ngày nào, ta mất tự
nhiên gọi hắn một tiếng Hoàng Thượng, hắn lại như cũ cười tủm tỉm và
bảo ta cứ gọi hắn là làm Hãn ca ca như trước, chính là kia nụ cười thâm ý kia lại làm cho lòng ta có chút hốt hoảng, định hô một tiếng “Hãn ca
ca”, liền vội vàng thôi ngay.

Năm tháng luôn bất chi bất giác trôi qua, cha thường xuyên đưa Diễm ca ca
đến nhà, nhưng mà lần nào tới cũng lafbanf chuyện ở thư phòng thật lâu
sau đó mới đi ra, ta sau đó đoán hắn cùng cha học binh pháp chiến lược
nên không dám quấy rầy bọn họ, chỉ đứng ngoài cửa im lặng chờ, chỉ vì có thể thấy mặt hắn một lát, sau đó cùng hắn trò chuyện mà thôi……

Hãn ca ca biến hóa rất lớn, tựa hồ trở nên càng ngày trở lên âm trầm ,
ngôn ngữ thận trọng hơn, phong thái uy nghiêm của bậc đế vương trên
người hắn càng tăng, nhưng mà khi nhìn thấy ta thì luôn cố mỉn cười,
nhưng ta thấy khí thế của hắn không dám cùng hắn chơi đùa, dùng lễ tiết
ứng phó với hắn cho qua.

Hãn ca ca bên người ngoài Diễm ca ca là bạn ra, còn có một thiếu niên tuấn
mĩ trắng nõn bên cạnh, là hắn đệ đệ Tào Triệt, là một phi tử thất sủng
trong cung sinh, nhớ lúc trước do hắn thấp bé, nhỏ tẹo nên hình như ta
đã quên sự tồn tại của hăn.

Nhưng mà lúc này hắn cao lên không ít, không giống như trước đây luoone lệ
thì nay trên mặt của hắn thường xuyên lộ vẻ cười, cười như là bất cần
đời, cười như thể hết thảy mọi việc trên thế gian đều cùng hắn không
quan hệ, ta không thích hắn vô cảm mà cười như vậy, đương nhiên là không bao giờ cùng hắn thân cận.

Ta luôn nghĩ duy chỉ có chờ ta và Diễm ca ca trưởng thành, ta sẽ gả cho
huynh ấy, càng không bao giờ nghĩ lại có thể thay đổi đến vậy. Năm ta
mười ba tuổi, tỷ tỷ đột nhiên biến mất, không tha ta kêu khóc, kháng
nghị bắt ta mặc áo phượng, phủ khăn đỏ vào cung..thành hoàng hậu

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận