Chí Tôn Triệu Hồi Sư

Vân Thiên Lạc một thân thanh y, tuấn mỹ bất phàm.

Phượng Khuynh Ca hồng y như lửa, khuynh thế yêu nhan.

Hai người giằng co, thật giống như băng và lửa quyết đấu. Lúc này, Phượng Khuynh Ca lười biếng hỏi: "Có thể bắt đầu được chưa? Ta thật sự có chút không chờ được đây!"

Vân Thiên Lạc cười lạnh, nếu hắn ta muốn nhanh chóng tìm chết, vậy thì hắn sẽ thành toàn cho hắn ta, "Một khi đã như vậy thì có thể bắt đầu rồi."

Trong giây lát Vân Thiên Lạc tản ra khí thế cường đại, mà Phượng Khuynh Ca cũng không chút sợ hãi nhìn thẳng hắn, lúc này Phượng Khuynh Ca đột nhiên hành động, mọi người cho rằng hắn muốn động thủ, không ngờ hắn lại hô lớn: "Phụ vương, sao người còn chưa ra, con của người không đoạt được tức phụ bây giờ!"

"Người nhẫn tâm để con sống cô độc hết quãng đời còn lại sao?"

"Người nhẫn tâm để Phượng gia chúng ta đoạn tử tuyệt tôn sao?"

"Người nhẫn tâm......"

Phượng Khuynh Ca nói xong liền rầu rĩ. Lúc này một thân ảnh màu đen đi tới võ đài, tức muốn hộc máu nhìn về phía Phượng Khuynh Ca, "Bổn vương hận không thể bóp chết con cái đồ không biết cố gắng này!"

Phượng Khuynh Ca thoát khỏi đòn công kích của hắn, nhảy xuống đài nói: "Phụ vương, người chỉ cần đánh bại Vân Thiên Lạc thì lúc sau người muốn bóp chết con thế nào cũng được, con tuyệt đối sẽ không phản kháng."

"Phụ vương nhất định phải cố lên! Hạnh phúc của con và Nhiên Nhiên dựa vào người cả đấy!" Phượng Khuynh Ca vừa vỗ tay vừa cười xán lạn.

Lúc này gương mặt Vân Thiên Lạc đã hoàn toàn đông cứng rồi, hắn trừng mắt nhìn Phượng Khuynh Ca, hỏi: "Phượng Thế tử, ngươi có ý gì? Ngươi gọi Phượng Vương tới đây làm gì?"

Phượng Khuynh Ca bình thản đáp: "Đương nhiên là ta để phụ vương luận võ với ngươi chứ sao!"

"Chẳng lẽ không phải ta so với ngươi ư?" Vân Thiên Lạc chất vấn.

"Ta nói là ngươi với ta luận võ, đâu có nói ta phải tự mình lên đài! Ngươi đã tới Địa huyền rồi, mà ta chỉ mới Hoàng huyền nhất phẩm, đi so với ngươi chẳng khác nào không có não hay sao! Vân Thiên Lạc, không ngờ ngươi ngu đến vậy, cho rằng ta luận võ với ngươi." Phượng Khuynh Ca khinh thường nhìn về phía hắn ta.

Khóe miệng Mặc Nhiên co giật, vốn dĩ cho rằng thằng nhãi này thật sự tự tin có chút thực lực, đâu nghĩ rằng hắn vốn đã không định tự mình lên võ đài mà là để Phượng Vương lên.

Phượng Vương chính là Thiên huyền cường giả hiếm gặp ở Nam Vân Quốc, cho dù Vân Thiên Lạc là thiên tài cũng không phải đối thủ của Phượng Vương.

"Ngươi đây quả thực chính là cưỡng từ đoạt lý!" Vân Thiên Lạc chợt cảm thấy khó thở.

"Phượng Vương, chẳng lẽ ngài cũng theo Phượng Thế tử ư?" Vân Thiên Lạc nhìn về phía Phượng Vương.

Phượng Vương cũng vì cách làm của nhi tử mình mà cảm thấy cực kì mất mặt, nhưng lại không chịu được việc Phượng Khuynh Ca bị gây khó dễ, ông mở miệng: "Khuynh Ca vốn không tính đánh với ngươi, nó có mấy cân mấy lượng, Lạc Vương cũng biết. Cho nên, hôm nay Lạc Vương ngài tỷ thí với ta một chút vậy."

Lạc Vương quả thật tức đến nội thương, một Thiên huyền cường giả mà có thể vô lại đến như thế.

"Trận thi đấu này, ta từ bỏ." Vân Thiên Lạc nói, mười năm sau có lẽ hắn có khả năng đạt tới Thiên huyền, đánh bại Phượng Vương, nhưng lúc này hắn hoàn toàn không phải đối thủ của Phượng Vương.

Lúc này quản sự võ đường chạy tới nói: "Lạc Vương, quy củ của võ đường chúng ta người không phải không biết, một khi quyết định luận võ thì tuyệt đối không thể bỏ quyền. Một khi bỏ quyền phải bồi thường gấp mười lần số tiền đã đánh bạc. Hơn nữa tên của Lạc Vương người sẽ bị liệt vào trong sổ đen võ đường."

Lạc Vương nghe xong thì sắc mặt xanh mét, không phải hắn không trả nổi số tiền bồi thường gấp mười lần đó, mà là bị liệt vào sổ đen võ đường không phải chuyện đùa.

Võ đường này không chỉ có ở mỗi Nam Vân Quốc mà còn ở các thủ đô lớn khác, một khi bị xếp vào sổ đen, chỉ sợ danh dự của hắn sẽ bị hủy hoại.

"Là Phượng Khuynh Ca xảo trá, vốn dĩ ta tưởng ta luận võ với hắn." Vân Thiên Lạc giải thích.

"Trước lúc tới đây, Phượng Thế tử đâu có nói là tự mình luận võ với ngươi, nếu Phượng Thế tử đã không nói sẽ là người so với ngươi thì việc này cũng là bình thường."

Mặc Nhiên vừa nghe những lời bọn họ nói là đã có thể xác định được võ đường đang hướng về Phượng Khuynh Ca.

Lần này Vân Thiên Lạc chết chắc rồi!

"Phượng Khuynh Ca, ngươi vô sỉ!" Vân Thiên Lạc mắng.

Phượng Khuynh Ca cười: "Kỳ thật nếu ngươi không đánh lại phụ vương ta thì có thể bảo phụ hoàng ngươi tới hỗ trợ, đâu phải ta không cho phép!"

Sắc mặt Vân Thiên Lạc càng ngày càng đen, phụ hoàng hắn là vua của một nước, sao có thể vì chuyện như vậy mà tới võ đường được!

Hơn nữa tu vi của phụ vương không cao, không có khả năng là đối thủ của Phượng Vương.

Toàn bộ kinh thành, không có ai là đối thủ của Phượng Vương, mà sư phụ của hắn lại đang ngàn dặm bên ngoài. Hắn quả thực đúng là kêu đất đất không ứng kêu trời trời không linh mà!

"Ngươi...... Ngươi......" Vân Thiên Lạc hận không thể xé xác Phượng Khuynh Ca! Nhưng có Phượng Vương ở đây, hắn chỉ có thể giận mà không dám hành động.

Bởi vì Phượng Vương lên võ đài nên tình thế trên đài đã thay đổi, phàm là người mua Vân Thiên Lạc thắng lợi đều đã tiếc đứt ruột, nhưng lúc này muốn đổi ý cũng không kịp nữa rồi.

Hách Liên Bá Thiên giơ ngón cái về phía Hách Liên Mặc Nhiên, "Nhiên Nhi, quả nhiên con đã có dự liệu từ trước. Tiểu tử kia thật sự là quá vô sỉ, không ngờ như vậy mà cũng được, trận này chúng ta thắng chắc rồi, a ha ha!"

Trong mắt Lạc Vương hiện lên một tia không cam lòng, nhưng lại không thể không đánh, hắn thấp giọng nói: "Phượng Vương, mời!"

"Miễn cho bị người khác nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ, ta chấp ngươi ba chiêu." Phượng Vương nói.

Lạc Vương nháy mắt ra tay, nhưng hắc y Phượng Vương lại nhẹ nhàng hóa giải công kích của Vân Thiên Lạc, thân hình cao lớn như thần.

Mặc Nhiên nhìn thân thủ của Phượng Vương, ánh mắt có chút nóng rực, đây chính là thực lực Thiên huyền sao? Mạnh thật!

Một hồng ảnh nháy mắt đi tới bên cạnh Mặc Nhiên, đặt cái đầu xinh đẹp lên trên vai nàng, "Nhiên Nhiên, ta xinh đẹp hơn lão nhân kia nhiều, nàng nhất định phải thích ta chứ không phải thích cái lão bất tử kia nha!"

Tuy tuổi Phượng Vương không còn nhỏ, nhưng bởi vì thực lực đã đạt tới Thiên huyền, có thể giữ mãi bộ dáng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, không biết đã làm mê đảo bao nhiêu thiếu nữ.

Vốn dĩ Phượng Khuynh Ca không thèm để ý, nhưng thấy Mặc Nhiên nhìn phụ vương mình như vậy, trong lòng hắn liền lo lắng, vội chửi thầm, lão bất tử, già rồi còn trêu hoa ghẹo nguyệt thì thôi đi, không cho phép trêu chọc Nhiên Nhiên!

"Ba chiêu đã kết thúc." Phượng Vương mở miệng nói.

Sau ba chiêu, Vân Thiên Lạc ngay cả góc áo của Phượng Vương cũng không chạm tới được, lúc này Phượng Vương ra tay, không ai thấy Phượng Vương ra tay như thế nào, chỉ thấy Vân Thiên Lạc rơi từ trên không trung xuống.

"Ầm ——" Vân Thiên Lạc ngã trên mặt đất, mà lúc này Phượng Vương cũng biến mất, tuy ông thắng nhưng lại thắng một đứa tiểu bối, ông cũng nhục lắm chứ!

Phượng Vương xuống tay cũng có chừng mực, Vân Thiên Lạc bị thương không nặng, nhưng lúc này sắc mặt Vân Thiên Lạc lại âm trầm vô cùng, Phượng Khuynh Ca, Phượng Vương, sự sỉ nhục hôm nay các ngươi cho ta, ta nhất định sẽ đòi lại gấp bội.

Thời điểm hắn đứng dậy, Phượng Khuynh Ca đã chậm rãi tới trước mặt hắn, nói: "Đóng dấu đi!"

"Lạc Vương."

Lạc Vương cắn ngón tay, đặt lên hai bức hưu thư, lộ ra huyết ấn màu đỏ tươi, sau đó hung hăng nói: "Phượng Khuynh Ca, ngươi chớ có đắc ý. Mặc Nhiên chỉ là nữ nhân ta không cần mà thôi!"

Phượng Khuynh Ca nghe xong, con ngươi màu tím lóe lên một tia sáng lạnh, lúc này Mặc Nhiên đã đi tới, "Lạc Vương, có phải hôm nay ngươi thua không phục hay không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui