Chí Tôn Vô Lại


Mặc dù trong lòng hắn thấy kỳ quái, nhưng con gà rừng trong tay lại là gà thật. Tiểu Lôi cười ha ha, rút thái đao, đem gà ra khe suối làm sạch sẽ, rồi nhóm lửa để nướng.
Mùi vị hoang dã khác hẳn so với gà nhà, có điều trong lòng Tiểu Lôi không nhịn được thở dài, mấy ngày này đều ăn thịt, nếu như có một chút rau quả, vậy thì sẽ rất tuyệt vời.
Tuy nhiên khi nghĩ tới đây, ngay cả bản thân mình cũng không nhịn được bật cười, thấy rằng ý niệm này là quá tham lam.
Ăn xong nửa con gà, rồi ghé vào khe suối bụm nước rửa mặt, mắt thấy bóng của mình trong nước phản chiếu, Tiểu Lôi giật mình hoảng sợ.
Nguyên là y phục trên người hắn đã sớm rách te tua, áo thì cố nhiên là không có rồi, ngay cả áo lót thì cũng chỉ còn có một dây, quần thì càng rách nát, đầu dính đầy bùn đất, bộ dạng như dã nhân. Đáng tiếc nơi ngày không phải là Thần nông giá(1), nếu không sợ rằng đã bị người ta tưởng là dã nhân rồi.
Hắn cười ha ha, rồi nhảy xuống nước tắm rửa, khi đang rửa mặt thì trong lòng đột nhiên cảm thấy một tia cảnh báo, nội tâm phát lạnh, một đạo kình phong từ phía sau bắn tới. Hắn kêu lên kinh hãi, rồi lăn người một vòng. Nhưng đã chậm một chút, trên bả vai lập tức xuất hiện một vết thương, máu chảy đầm đìa. Tiểu Lôi lăn sang một bên, lại có một đạo kình phong ập tới, hắn lại kinh hô một tiếng, cuống cuồng lăn về phía bờ suối, nhưng đạo kình phong đuổi theo như hình với bóng. Từng đạo kình phong bắn lại. Tiểu Lôi cuống quít lăn trái lăn phải.
Lúc này rốt cuộc hắn mới thấy rõ, trước mặt là Tiên Âm! Không biết nàng tỉnh lại từ lúc nào, mặc dù cặp mắt mở to, nhưng rõ ràng ánh mắt lại trống rỗng, không thể thấy mọi vật. Sắc mặt Tiên Âm vừa xanh vừa trắng, đằng đằng sát khí. Nàng nghiêng mặt, tựa hồ dùng tai để lắng nghe. Nàng dùng đơn chưởng như đao, nghiến răng nghiến lợi, một tay nắm chặt vạt áo của mình.
Nguyên là quần áo trên người nàng sớm đã bị Tiểu Lôi cắt nát, ngay cả cái yếm cũng bị hắn giải trừ vũ trang. Lúc này đang khoác mỗi một cái áo khoác rách nát của Tiểu Lôi, cái áo khoác kia khắp nơi đều là lỗ, cũng chỉ là có còn hơn không thôi.
"Ngươi tỉnh dậy rồi à?" Tiểu Lôi kinh hô một tiếng, lập tức biến sắc nói: "Ngươi muốn giết ta sao?"
Hắn có thể cảm nhận được sát khí đó là hàng thật giá thật không như mấy ngày trước chỉ là cố ý hư trương tranh thế, đe dọa.
Ngón tay Tiên Âm hơi hơi run rẩy. Nàng gằn giọng nói:" Tiểu dâm tặc! Ngươi! Ngươi! Ngươi đã làm gì với ta khi ta hôn mê hả?"
Lập tức Tiểu Lôi chợt hiểu. Vậy là rõ rồi! Nguyên là mặc dù Tiên Âm nhìn qua là đang hôn mê, nhưng thật ra cái gì cũng biết!
Cũng giống như lúc đầu, khi Diệu Yên bị trọng thương biến thành hoa sen ngủ say, nhưng thật ra nhất cử nhất động ở thế giới bên ngoài, nàng đều có thể cảm thụ được. Có điều bản thân nàng không thể nói cũng như không thể hành động mà thôi.
Tiên Âm cũng vậy!
Từ lúc mình thoát quang quần áo, nối xương đắp thuốc cho nàng, kỳ thật nàng cũng đã biết! Lúc ấy mình "tử tử tế tế" sờ soạng toàn thân nàng từ trên xuống dưới, cho dù bản ý không phải là như vậy, nhưng cũng đã chiếm được đại tiện nghi của con gái người ta rồi.
"Mẹ nhà ngươi! Là ta trị thương cho ngươi! Nếu như không phải là ta, bây giờ ngươi đã sớm đoạn khí rồi!" Tiểu Lôi chửi mắng.
Tiên Âm cười thê lương, nghiêm nghị nói: "Ngươi làm nhục ta quá đáng! Bây giờ lưu ngươi lại cũng không được rồi! Chết đi!"
Nói xong, đơn chưởng của nàng liền đánh xuống. Hắn thấy động tác của Tiên Âm, đột nhiên cười ha ha vài tiếng, Tiên Âm thu hồi bàn tay lại, lạnh lùng hỏi:" Ngươi cười cái gì?"
Tiểu Lôi bình tĩnh ngồi dậy, hắn càng cười càng lớn, Tiên Âm sắc mặt uy nghiêm, nói:" Nghĩ tới ngươi đã cứu ta, ta cho ngươi nói lần cuối cùng, rốt cuộc ngươi cười cái gì?"
"Hừ." hắn ngưng cười:" Ta cười ngươi thực là thiên tính bạc bẽo. Không có một chút nhân tính, khơi khơi hóa thành nhân hình nhưng không có tâm can!!"
Tiên Âm ngây người, vẻ băng lãnh hơi biến đổi, nghiến răng nói: " Không sai, ta biết là ngươi cứu ta, nếu không phải là ngươi cho ta uống thuốc, trị liệu vết thương cho ta, sợ rằng ta đã chết. Ngươi còn dùng tấm gỗ kéo ta đi một ngày, cho ta uống nước. Nhưng ngươi lại thấy thân thể của ta, không thể lưu ngươi thêm chút nào nữa! Dù sao Tiên Âm ta cũng là một một nữ tử ác độc, một việc xấu cũng là làm, hai việc cũng là làm, mười tám việc cũng là làm!"
Nói xong, thân thể nàng nhoáng lên là đã tới trước mặt Tiểu Lôi, năm ngón tay xòe ra, chụp lấy yết hầu hắn. Tiểu Lôi nheo mắt lại, lạnh lùng cười, đột nhiên trong miệng chậm rãi thốt ra một chữ: "Được!"
Tiên Âm đột nhiên cảm thấy một cơn đau đớn cực đại từ sâu trong linh hồn phát ra, khí lực cả người trong nháy mắt như bị rút hết, giống như có một bàn tay vô hình hung hăng dùng sức xé nát linh hồn của mình! Nàng gấp quá nên không kịp đề phòng, thân thể mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã ngồi xuống mặt đất.
"Ngươi!?"
Tiểu Lôi thản nhiên nói:" Ngươi ác độc thì ta hèn hạ, hai người chúng ta đừng nói ai hơn ai kém! Ngày đó ta cứu ngươi, chính ta cũng biết rõ con người của ngươi, chẳng lẽ ta còn không lưu lưu lại đường lui sao? Hừ… tư vị tiêu hồn thực cốt thế nào hả?"
Thân thể Tiên Âm run lên:" Ngươi đã làm gì với ta?"
Tiểu Lôi cười cười, lạnh lùng nói:" Tiên Sơn chưởng môn, chắc sẽ không phải là người cô lậu quả văn, ngươi….hẳn là đã nghe qua Tỏa Hồn Đan chứ?"
Ba chữ Tỏa Hồn Đan vừa nói ra, toàn bộ huyết sắc trên mặt Tiên Âm biến mất hết, tựa như nghe thấy chuyện kinh khủng nhất thế giới, nàng run rẩy nói từng chữ một: "Ngươi cho ta ăn, tỏa hồn đan ư!"
Tiểu Lôi chậm rãi nói: "Đáng tiếc, ta vốn thấy ngươi đáng thương, cứu ngươi một mạng, Tỏa Hồn Đan đó, cũng chỉ là lưu lại đường lui để tự bảo vệ mà thôi? Nếu ngày hôm qua lúc ngươi trọng thương, ta cất bước rời đi, thì đã sớm thoát thân rồi. Có điều nghĩ ngươi trọng thương! Lúc ta cứu ngươi, lại nghĩ mắt ngươi không thể nhìn thấy gì, lúc này mới không bỏ ngươi lại, nhưng không ngờ khi ngươi vừa có thể cử động, ý niệm đầu tiên trong đầu lại chính là giết ta. Hừ, ngươi kiều diễm như hoa, tâm địa còn ác độc hơn rắn rết!"
Tiên Âm mặt như tro tàn, trong miệng lẩm bẩm nói:" Không sai, ta sinh tính ác độc. Vốn cũng không phải là người tốt lành gì! Mắt ta bây giờ mù lòa, không nhìn thấy cái gì nữa, còn nói chuyện gì mà đứng đầu Tiên Lâm Thịnh Hội, nói chuyện gì mà vượt qua Diệu Yên……Ngươi cho ta Tỏa Hồn Đan. Tốt lắm! Tốt lắm! Tốt lắm!."
Ngữ khí của nàng vốn thê lương, nhưng sau khi nói xong, càng nói càng trầm trọng, đột nhiên nàng đứng phắt dậy, quát:" Dù sao ta cũng không muốn sống nữa, tất cả cùng chết đi!"
Lời còn chưa dứt, nàng đã tung thân nhảy lên, tựa như một con chim to, bổ xuống phía Tiểu Lôi.
Hắn lập tức lộn vào trong khe suối, thầm phát động hiệu lực của Dẫn Hồn Đan. Tiên Âm lập tức kêu khổ một tiếng, rơi xuống nước, nữ nhân này thực sự không đùa, hồn phách bị cắn xé thống khổ, nhưng vẫn liều mạng đồng quy vu tận, bắt cho được Tiểu Lôi. Đột nhiên nàng giơ tay kích một chưởng vào ngực mình, trong miệng phun ra một luồng máu tươi, bắn thẳng vào mặt hắn!
Tiên Âm dùng biện pháp tự hại mình tới bực này, nhưng Tiểu Lôi lại không nghĩ tới! Luồng máu tươi phun vào mặt hắn mang theo pháp lực thâm hậu của Tiên Âm, quả thực giống như một cây đại chùy đập vào mặt, Tiểu Lôi thống khổ kêu một tiếng, đầu lập tức vang lên ông ông, suýt chút nữa thì hôn mê bất tỉnh. Hắn còn đang choáng váng, tay của Tiên Âm đã bóp chặt vào yết hầu của hắn, nàng lạnh lùng nói: "Cùng chết nào!"
Tiểu Lôi chỉ cảm thấy yết hầu bị bóp chặt, cổ họng phát ra tiếng khò khè. Hắn liều mạng phát động Dẫn Hồn Đan, nhưng bây giờ trong lòng Tiên Âm kiên quyết muốn chết, liều mạng cưỡng lại, cũng phải bóp chết hắn trước.
Chỉ có điều loại cắn xé hồn phách thống khổ này, có thể nhẫn nại được sao? Tiên Âm run rẩy như lá cây trong cơn bão, môi đã tràn đầy máu tươi, trong đầu kêu ong ong, nhưng vẫn liều mạng đem một chút sức lực cuối cùng đè ngón tay xuống.
Tiểu Lôi cũng bị nữ nhân điên cuồng này làm sợ đến ngây dại. Không nghĩ tới nàng lại thực sự có can đảm để ngọc đá cùng tan!
Phải biết rằng, một khi người bị Tỏa Hồn Đan chế trụ, thì tuyệt đối không dám giết người ăn Dẫn Hồn Đan! Bởi vì nếu bị khống chế còn có thể sống nhục, chỉ cần nghe mệnh lệnh của người ăn Dẫn Hồn Đan là có thể cầu sinh. Nhưng nếu giết người ăn dẫn hồn đan, quả thực còn thống khổ hơn là chết!
Phải chịu liên tục thống khổ của cắn xé linh hồn trong mười hai ngày, nhưng muốn chết cũng không chết nổi? Phải chịu loại thống khổ này đủ mười hai ngày mới có thể chết đi! Biện pháp hành hạ người trên thế gian này, tuyệt đối không có gì lợi hại hơn cái này! Đến cuối cùng, dù ngươi đau đớn đến cào nát hết tâm can mình cũng vẫn không thể chết nổi! Phải chịu đủ mười hai ngày thống khổ! Ngày đầu tiên một canh giờ, ngày thứ hai hai canh giờ, đến ngày thứ mười hai thì là mười hai canh giờ, một phút cũng không thiếu!!
Tiên Âm biết rõ loại thống khổ này, lại còn dám giết Tiểu Lôi. Đó chính là quyết tâm cùng đồng quy vu tận!
Vốn nàng sống trên đời, tâm nguyện lớn nhất và duy nhất, chính là mạnh hơn Diệu Yên, cơ hồ đã trở thành động lực căn bản để nàng sinh tồn. Nàng làm nhiều chuyện xấu như vậy cũng là vì có thể hướng tới một ngày, vượt qua Diệu Yên! Nhưng bây giờ đôi mắt đã mù, đó là cả đời không có thể thắng được Diệu Yên rồi, lúc này tâm ý nguội lạnh, cái gì mà thống khổ tiêu hồn thực cốt, nàng cũng không xem là gì cả.
Tiểu Lôi mắt thấy Tiên Âm sắc mặt thê thảm dữ tợn, trong lòng cũng sợ hãi, dùng sức gỡ tay của Tiên Âm, nhưng có thể gỡ ra được sao? Dưới tình thế cấp bách, đột nhiên hai chân cùng đá lên, nhưng lại giống như chạm phải đá cứng.
Rốt cuộc, Tiên Âm cũng dùng hết khí lực, bàn tay hơi lỏng ra, cũng do Tiên Âm cầm cự không được. Tiểu Lôi lúc này dưới tình thế cấp bách, nảy ra một ý, hô lớn:" Ta có thể trị đôi mắt của ngươi!!"
"Cái gì?" Chỉ một giây sửng sốt như vậy, Tiểu Lôi đã lui về phía sau vài bước, thừa dịp thời gian Tiên Âm phân tâm, trong miệng nói nhanh:" hồn hữu tam phách hữu thất,nhân giai dĩ linh tuệ vi tiên chi bổn,mệnh chi trì。nhược linh tuệ bất tồn,tiên chi bất tồn,thử đại mậu dã。tiên giả bổn vu khí,khí bổn vu thai,thị cố dĩ linh tuệ vi bổn mậu dã,nhược cố thai đương tẩu thai quang hồn,dĩ hồn vi bổn,thắng bổ linh tuệ……"(
Tiểu Lôi dưới tình thế cấp bách, liền đọc nhanh một đoạn khẩu quyết của Nghịch Thiên Quyết! Tu vi của Tiên Âm thâm hậu thế nào? Nàng vừa nghe xong, lập tức nhận ra sự ảo diệu trong đó, đang ngẩn người ra đó liền bắt đầu cử động.
Hắn lại cuống quít niệm:" "……thai quang vi tam hồn chi thủ,nhược dĩ thái thanh dương hòa chi khí vi thủ,đương thắng linh tuệ,dẫn giả vi……"
Nói tới đây, hắn lại cố ý dừng không nói nữa.
Tiên Âm nghe được trong lòng đại động, nhịn không được run giọng hỏi tới:" Dẫn giả thì sao??Đây là Nghịch Thiên Quyết phải không? Mau nói! Mau nói!
Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng: "Làm sao vậy? Bây giờ không muốn giết ta nữa sao?"
Tiên Âm sửng sốt một chút, sát khí trên mặt một lần nữa lại hiện ra, trong lòng thầm nghĩ:" Phải rồi, ta là một người mù, còn luyện Nghịch Thiên Quyết làm cái gì nữa?"
Nhưng lại nghe thấy Tiểu Lôi nói:" Con mắt của ngươi mặc dù bị thương, nhưng cũng không phải không có cách nào trị liệu? Hừ, xương cốt toàn thân ta gãy nhiều như vậy, một buổi tối là khôi phục lại? Cũng là bởi sự thần diệu của Nghịch Thiên Quyết!"
Tiên Âm sắc mặt phức tạp, nàng vốn định không muốn sống nữa, không hề dao động, nhưng vừa nghe con mắt có thể trị khỏi, lại nghe Tiểu Lôi thuận miệng niệm vài câu Nghịch Thiên Quyết, thật sự là mở ra một hướng đi khác, vô cùng kỳ diệu. Trong lòng nàng không khỏi dao động.
Hai người một nam một nữ, ngồi dưới dòng suối, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều chìm sâu trong trầm mặc.
Qua một lúc lâu, sát khí trên mặt Tiên Âm cũng dần dần tan đi, thanh âm nàng có chút khàn khà, thấp giọng nói:" Được rồi, ngươi đứng lên đi, ta không giết ngươi nữa."
Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng, đứng dậy, ngang nhiên đi lên bờ. Tiên Âm sắc mặt thảm đạm, cũng cố gắng đứng lên, đi về phía bờ suối. Mắt nàng không nhìn thấy gì, người vẫn chưa khỏe, đi được vài bước là lảo đảo, Tiểu Lôi vẫn còn đang hận nàng, không thèm tới giúp đỡ.
Hắn cũng thầm nghĩ, Tỏa Hồn Đan của mình mặc dù có thể khống chế Tiên Âm, nhưng người đàn bà này thật là độc ác. Quyết tâm chết cùng với mình, còn có bản lãnh giết mình trước. nếu giết mình, nàng sẽ phải chịu đủ sự hành hạ lợi hại……nhưng lúc đó mình cũng đã chết rồi,nàng có phải chịu đủ hành hạ, chuyện đó đối với mình cũng không có tác dụng gì.
Xem ra Tỏa Hồn Đan này mặc dù tốt, nhưng vẫn không thể ép được người đàn bà độc ác này. Chỉ có cho nàng một chút hy vọng, mới cho thể chế trụ được nàng.
Hai người ở trên bờ, mỗi người ngồi một nơi. Pháp lực của Tiên Âm đã khôi phục được một chút, thoáng vận công, toàn bộ quần áo khô lại. Tiểu Lôi không có pháp lực thâm hậu như nàng, vốn tối hôm trước khi đánh nhau với Côn Luân phái, cũng chỉ khôi phục năm thành mà thôi, nhưng tối hôm qua lại bị thương, bây giờ pháp lực giảm chỉ còn một chút, chỉ ngồi dùng ánh mặt trời hong khô, trong lòng lại suy tính, trị Tiên Âm như thế nào.
Qua thật lâu, Tiên Âm đột nhiên thấp giọng nói:" Tiểu Lôi, chúng ta làm một giao dịch với nhau nhé?"
"Cái gì?"
Tiên Âm chậm rãi nói: "Ngươi chữa lành mắt của ta, ta sẽ đáp ứng làm cho ngươi một việc! Chỉ cần ngươi nói ra, dù là chuyện gì, ta cũng sẽ làm cho ngươi! Dù là ngươi muốn ta lên trời xuống đất, chỉ cần ngươi nói ra yêu cầu, Tiên Âm ta sẽ bố trí cho ngươi!"
Tiểu Lôi cười lạnh, tức giận nói:"Hừ, thật là khách khí quá! Vừa rồi bởi vì ta xem qua thân thể của ta, đã muốn giết ta? Hừ, chuyện gì cũng làm ư? Bây giờ ta muốn ngươi làm lão bà của ta, ngươi cũng làm chứ?"
Hắn nhất thời tức giận mà nói ra, vậy mà Tiên Âm chỉ trầm mặc trong chốc lát, thanh âm mặc dù khó khăn, lại cắn răng run lên một chữ, nhẹ nhàng nói:"Ngươi thực sự muốn vậy sao?"
(1): Tên một khu rừng ở TQ, được cho là có người tuyết sinh sống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui