Chí Tôn Vô Lại


Trong sơn cốc này quá nửa đất đai đã biến thành khô cằn, Tiểu Lôi đêm đó ngồi trong cái hố trước vách núi, nhìn đống tro tàn còn sót lại, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Địa phương bị cháy đen kia khói đen vẫn chưa tan, "Ngồi ở nơi này một đêm? A a ……" Tiểu Lôi thở dài, cười khổ lắc đầu: "Cái này cũng là tự mình chuốc lấy."
Quan Nguyệt Quan Giác tự nhiên là không dám ở bên cạnh quấy rầy hắn, đã sớm bỏ chạy. Tiểu Lôi dứt khoát khoanh chân ngồi trong "hang động", gạt bỏ tạp niệm, thu liễm tâm thần, dần dần tiến vào cảnh giới không minh.
Giờ phút này khói mù tan đi, trăng thanh gió mát, nếu trước mắt không phải là một mảnh đất khô cằn, còn thêm vài phần tâm trạng, nên Tiểu Lôi mặc dù thu liễm tâm thần, nhưng luôn luôn chú ý chung quanh sơn cốc.
Quả nhiên, một đêm qua đi, Tiểu Lôi ngay cả cái bóng quỷ cũng không có nhìn thấy, đừng nói gì đến xích châu, hắn cứ ngồi một mình như vậy suốt đêm mà không thu được gì, sau khi hừng đông, Tiểu Lôi bất đắc dĩ cười, phủi bụi bặm trên quần áo, chậm rãi ra khỏi sơn cốc, bên ngoài đã sớm có tăng nhân trong chùa đợi chờ, xách thùng cầm chậu, đem tới cho Tiểu Lôi rửa mặt.
Ngoài ra còn có tăng nhân đưa tới cơm chay, Tiểu Lôi chỉ ngồi hưởng dụng xong, mới mở miệng: "Quan Nguyệt thiền sư đâu?"
Tăng nhân trước mặt nói phương trượng đang xử lý tổn thất trong trận hỏa hoạn tại chùa.
Tiểu Lôi cười thầm, mình thuận thế phóng hỏa, sợ rằng trong Phục Hổ Tự tổn thất không ít. Phỏng chừng Quan Nguyệt thiền sư rất đau đớn.
Hắn không khỏi đắc ý hỏi: "Trận hỏa tai tối qua, đã đốt bao nhiêu phòng?"
Tăng nhân kia thở dài: "Tổng cộng đã hủy mất bốn gian thiền viện, may mà Phật tổ phù hộ, Đại hùng bảo điện và Tàng kinh các không sao."
Tiểu Lôi gật đầu, nghĩ thầm nơi này cái gì mà Phật tổ phù hộ, đó là tiểu gia ta hạ thủ lưu tình mà thôi.
Hắn lại hỏi tới tổn thất trong chùa. Bất quá thiền viện đã bị hủy cần phải xây lại, cháy mất một ít kinh văn. Phải tìm người sao lục lại, còn về người trong chùa, trái lại không có tổn thất gì, bất quá có vài hòa thượng bị khói làm cho ngất đi, sau đó đã được cứu tỉnh, cũng không có việc gì.
Tiểu Lôi hỏi một chốc, hiểu được Quan Nguyệt Quan Giác xem ra hôm nay sẽ không gặp mình. Quá nửa hai hòa thượng này sợ hãi, không dám gặp mình, chỉ tránh ở trong chùa giả vờ xử lý sự tình hỏa hoạn. Chỉ hy vọng mình đợi đến sáng mai, đêm nay nếu không thu hoạch được gì, sẽ tự động chuồn đi, vậy là xong xuôi.
Cười trong chốc lát, ban ngày dù sao hắn cũng không có chuyện gì để làm. Ngẫm nghĩ, vốn định quay về xem qua Tiêu Dao phái, chỉ là việc đã tới trước mắt, lại xóa đi ý niệm này trong đầu.
Vốn trong lòng hắn, quả thật có một việc quan trọng hơn, là thân thế của mình, vẫn muốn tìm đến thúc thúc Ngô Đạo Tử để hỏi rõ ràng.
Nhưng khi chuẩn bị đi, hắn lại đột nhiên chùn bước, không khỏi cười gượng: "Tính ra, chuyện này hay là không cần hỏi. Hỏi để làm gì? Ta quen tự do, nếu hỏi mà lại không giống như mình tưởng, không phải là nằm mộng giữa ban ngày sao?"
Đấu tranh trong chốc lát, hắn cảm thấy trong lòng lại có chút cam chịu. Hắn từ nhỏ không có thân nhân phụ mẫu, bây giờ đột nhiên biết được một chút thân thế của mình, tự nhiên muốn tìm hiểu rõ ràng. Nhưng lại cảm thấy hơi e ngại khi sắp biết được chân tướng. Ngẫm nghĩ một hồi, lại đột nhiên nhớ tới một vấn đề.
Chính là ngoài hai hòa thượng Thiên Đài Tự, Diệu Nghiêm và Diệu Tâm, còn có yêu nhân Thánh Huyết Tông.
Hai hòa thượng Thiên Đài Tự, Diệu Nghiêm cùng Diệu Tâm quỳ ở ngoài chùa một buổi tối. Đến sáng liền tạ tội với Quan Nguyệt Quan Giác, chuẩn bị hạ sơn. Hai hòa thượng này trộm gà bất thành, còn mất cả gạo. Tiểu Lôi cũng không định lại làm khó họ. Hai gia hỏa đó mặc dù tham lam, nhưng cũng may không có tội lỗi gì quá lớn. Vì vậy hắn liền chạy đến xem yêu nhân Thánh Huyết Tông.
Hòa thượng mặt đen đã bị chế trụ, nhốt trong một khu thiền phòng. Tiểu Lôi muốn gặp hắn, tăng nhân đi cùng cũng không dám ngăn trở, một mặt hồi bẩm Quan Nguyệt thiền sư, một mặt trực tiếp dẫn hắn đi.
Trong ngoài thiền viện, đều dùng Phật gia kim cương linh cùng pháp khí hàng ma trấn yêu trấn trụ, còn phía trên cửa ra vào và cửa sổ đều được dán những cuộn kệ ngữ được viết bằng bút chu sa.
Bên ngoài còn có vài hòa thượng, ngồi trong sân, xếp thành một hàng, tay phải gõ mõ, tay trái lần phật châu, trong miệng niệm Đại Kim Cương Phục Ma Chú hàng yêu phục ma.
Tiểu Lôi mắt thấy tăng nhân Phục Hổ Tự làm như vậy, không khỏi trong lòng có chút buồn cười.
Yêu nhân tu hành chính là pháp thuật Thánh Huyết Tông, pháp lực cũng là huyết dịch. Ngày hôm qua hắn bị chặt đứt một cánh tay, chảy mất nhiều huyết dịch như vậy, pháp lực yếu đi rất nhiều. Hiện giờ bản sự mười thành nhiều nhất chỉ còn lại ba thành, cho dù không cần nhiều pháp khí trấn áp như vậy, chỉ cần một chiếc khóa thép, hắn tuyệt đối trốn đi không thoát. Mắt thấy đại trận binh khí của hòa thượng Phục Hổ Tự như thế, quả thật có chút dư thừa.
Nếu dựa theo tính khí của Tiểu Lôi, sẽ xuất một kiếm chém yêu nhân, nhổ cỏ tận gốc, đây mới là tiện lợi nhất. Bất quá hòa thượng này ôm tín điều gọi là "người xuất gia không dám sát sinh", quả thực có chút buồn cười!
Nhưng dường như những chuyện các hòa thượng này làm, dùng nhiều trận pháp pháp khí vây khốn hắn, hòa thượng bên ngoài ngày đêm không ngừng niệm động Kim Cương Phục Ma Chú, kỳ thật là bào mòn từng phần pháp lực của hắn, đợi cho quá mười ngày, pháp lực yêu nhân hao hết, linh khí tỏa ra, tự khô kiệt mà chết, cũng là một kiểu chết.
"Một đao là xong! Chẳng lẽ cứ chậm rãi dùng đao mềm mà bào như vậy, cũng không phải là giết hay sao?" Tiểu Lôi có vài ý kiến, tự mình đẩy cửa thiền phòng, đi vào.
Trong thiền phòng, trên trần có đặt Kim Cương kính một mặt, trên mặt kính bảo quang lấp lánh, phía dưới yêu nhân đang quỳ trên mặt đất, người bị trói bởi một sợi xích sắt có mắt xích to như quả trứng, không biết bị trói bao nhiêu vòng. Thân thể càng tỏ rõ vẻ hư nhược, hiển nhiên một thân yêu khí của hắn, tại nơi Phật pháp thánh địa này, đã bị tiêu trừ rất nhiều, đã đôi chút không chi trì được nữa.
Tiểu Lôi đi nhẹ tới, đá nhẹ hắn một cước, hạ giọng nói: "Còn sống không?"
"Ô ……" yêu nhân kia gầm nhẹ lên một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu lên, bên khuôn mặt vốn đen sì của hắn, lại ẩn ước có màu xám bại trận, còn đôi mắt thì tràn đầy tử khí.
Tiểu Lôi đứng đó, cũng có chút lo lắng. Đám hòa thượng bên ngoài niệm kinh. "Ma mễ ma mễ hồng" loại thanh âm này phảng phất không phải từ cửa sổ cùng cửa đi truyền tới, phối hợp với pháp khí và trận pháp chung quanh, mà dường như là từ bốn phương tám hướng truyền đến. Người nghe được trong lòng lo lắng, đầu óc choáng váng.
Tiểu Lôi thở dài, mắt thấy hình dáng này của yêu nhân, sợ rằng không xong rồi.
Bất quá Tiểu Lôi đương nhiên sẽ không đồng tình với loại yêu nhân tu luyện pháp thuật mà hút máu, cũng không biết đã hại chết bao nhiêu người, gây ra bao nhiêu sát nghiệp.
Hắn khom người, liếc nhìn yêu nhân, hạ giọng nói: "Ngươi còn có thể nói chuyện được không?"
"Nói được." Thanh âm mặc dù có chút hư nhược, bất quá coi như rõ ràng.
Tiểu Lôi thở dài: "Hà tất như vậy?" Ngươi cứ tránh ở trong Thiên Đài Tự cho thật tốt đi. Vốn còn có thể sống, lại chỉ vì một bảo bối. Không để ý che dấu thân phận mình mà chạy đi tìm chết. Phải biết trên núi Nga Mi này, tông phái tu hành không ít, không nói đến Phục Hổ Tự, đơn giản là Tiêu Dao phái bên cạnh, chính là một trong thiên hạ tam đại tông môn. Há có thể để ngươi chọc vào sao?"
"Người chết vì tài vật, chim chết vì ăn!" Yêu nhân kia lắc đầu, thấp giọng nói một câu.
Tiểu Lôi gật gật đầu: "À, ta hỏi ngươi. Về Phật môn chi bảo của Phục Hổ Tự, ngươi biết được bao nhiêu?"
Yêu nhân kia đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt Tiểu Lôi, lộ vẻ sầu thảm cười quái dị hai tiếng: "Ngươi cũng có chủ ý với cái đó?"
Tiểu Lôi mặt không đỏ, tâm không động, ngược lại cười nói: "Kỳ quái. Ngươi có thể có chủ ý, chẳng lẽ ta lại không thể?"
Yêu nhân kia lại gật gật đầu nói: "Nói cũng không sai." Hắn đột nhiên cười quái dị: "Nhưng đáng tiếc. Ngươi lại tìm không thấy mấu chốt, có phải không?"
Tiểu Lôi thản nhiên nói: "Không sai, ta mặc dù đã có vài manh mối, nhưng giống như bảo bối đó cũng không phải quá dễ dàng tìm. Ngươi đã có thể thượng sơn tầm bảo, tự nhiên là biết một ít cách thức."
"Không tệ!" Trong mắt yêu nhân có chút đắc ý: "Vì vật này, ta hao phí vô số tinh lực, tra xét Phật gia điển tịch, cho dù hai hòa thượng Diệu Nghiêm Diệu Tâm kia biết cũng tuyệt không hơn ta! Hừ, nếu không phải bởi vì ta không phải Phật môn đệ tử, trên người tà khí quá nặng, không tiếp cận được bảo vật kia, ta đã sớm tự mình đến đây, còn mang theo hai phế vật kia sao!"
Tiểu Lôi thở dài, lạnh lùng nói: "Chỉ đáng tiếc, công phu này của ngươi, đều xem như uổng phí."
Yêu nhân kia ngạo nghễ nói: "Hừ, ta cả đời này, sống cũng đủ rồi, hạ thủ vô số tính mệnh trong tay, sớm muộn gì cũng có một ngày chết, tự trong lòng mình cũng biết. Ngươi không cần dùng những lời này châm chọc ta!"
Tiểu Lôi cười, kề sát vài phân, thấp giọng: "Không bằng chúng ta hợp tác giao dịch, thế nào?"
"Giao dịch?" Yêu nhân sắc mặt khẽ động, lại lắc đầu: "Ngươi chịu phóng thích ta sao? Ta không nghĩ chạy…… Ta tu luyện đến mức pháp lực này, hao phí đủ chín mươi mốt năm công phu, giết cả mấy trăm nhân mạng, mới tu luyện đến cảnh giới này. Trận chiến ngày hôm qua, ngươi phá pháp thể của ta, ta đổ rất nhiều máu, đã bị thương đến chân nguyên, mặc dù ngươi phóng thích ta, một thân pháp lực này của ta lại không khôi phục được, nếu muốn khôi phục pháp lực, lại cũng cần thời gian chín mươi mốt năm, còn phải có mấy trăm nhân mạng, nhưng ta giờ đây lại không có nhiều dương thọ như vậy …… cả đời ta cừu gia vô số, ta không có pháp lực, không thể tự bảo vệ, cho dù ly khai nơi này, cũng khó tránh khỏi cái chết. Đằng nào cũng chết, vậy cứ chết ở chỗ này, cũng không có sao."
Tiểu Lôi nghe xong, nhịn không được cười nói: "Ngươi thật sự muốn được thả."
Yêu nhân hừ một tiếng, không nói nữa.
Tiểu Lôi thở dài: "Nhưng ngươi bây giờ bị giam ở chỗ này, trên đầu có Phật môn kim cương kính trấn trụ nguyên thần, chung quanh pháp khí canh giữ hồn phách, bên ngoài có hòa thượng niệm kinh vây khốn thần niệm của ngươi. Pháp lực tinh huyết của ngươi sẽ bị giảm từng phần đến lúc tiêu ma, đợi đến lúc cuối cùng dầu hết đèn khô, ngươi cố nhiên khó tránh khỏi cái chết, nhưng hồn phách ngươi cũng bị pháp khí thu lấy, vạn kiếp bất phục! Ngươi mặc dù đã chết nhưng đến quỷ cũng không làm được! Vong hồn cũng không xuống được âm tào địa phủ! Chẳng lẽ ngươi cũng nguyện ý?"
Cơ nhục trên mặt yêu nhân giựt giựt, trong lòng không khỏi run lên.
Phải biết rằng, phàm là người tu hành, kể cả là tu tiên, tu ma, hay tu yêu, kỳ thật đại đa số đều sợ chết. Bởi vì bọn họ tin tưởng rằng con người sinh tử đều có luân hồi, mặc dù chết rồi, cũng có thể bảo trụ nguyên thần, cho dù vong hồn hạ xuống địa phủ, bất quá cũng chờ đợi để lần nữa làm người. Nói trắng ra, bất quá là một vòng luân hồi mà thôi. Nhưng nếu hồn phách đều không có, chuyện này mới thực sự là đáng sợ! Nếu ngay đến xuống âm phủ đầu thai cũng không được. Ngay sau đó đến luân hồi cũng không có, khi đã hồn phi phách tán thật sự, thì cũng là "cái gì cũng không có." Cho nên Tiểu Lôi vừa nói như vậy, yêu nhân đó quả nhiên trong lòng có chút sợ hãi.
Tiểu Lôi đứng dậy, lạnh lùng nói:"Tự ngươi biết tất nhiên trốn bất quá là chết, ta cũng không có khả năng cho ngươi con đường sống. Trời cao có đức hiếu sinh, ngược lại ta có thể đối xử khoan hồng, cho hồn phách ngươi còn có thể xuống địa phủ. Tội ngươi gây ra quá nhiều, sau khi xuống địa phủ, khó tránh phải kinh qua mười tám tầng địa ngục dày vò, nhưng chỉ cần ngươi thụ trừng phạt xong, tự nhiên còn có cơ hội lần nữa đầu thai luân hồi, ít nhất cũng tốt hơn hồn phi phách tán, không có kết quả phải không?"
Yêu nhân sắc mặt quả nhiên giãn ra, trầm mặc một lát, rốt cuộc nhẹ nhàng thở dài: "Thôi thôi, cũng là mệnh số của ta, xem ra mệnh số ta coi như phải thua trong tay ngươi. Ngươi muốn biết cái gì, ta sẽ nói cho ngươi."
Tiểu Lôi trong lòng vui vẻ, trên mặt cũng không động thanh sắc, chậm rãi tiến sát đến, thấp giọng nói: "Nói cho ta biết, như thế nào mới có thể tiến sát đến kiện bảo bối kia?"
"Vật này, chính là Phật môn chí bảo. Nếu không có Đại Thần Thông, Đại Từ Bi, Đại Công Đức Hoạt Phật Bồ Tát chuyển thế, mới có thể tiếp cận. Những người khác, mặc dù pháp lực mạnh mẽ, lại không có cách gì hiểu rõ. Cho dù ngươi pháp lực cao cường, cũng không thấy được nó!"
Tiểu Lôi nghe vậy nhíu mày: "Thế Quan Nguyệt thiền sư, như thế nào lại có thể thấy được nó?"
Yêu nhân nói: "Quan Nguyệt lão hòa thượng rất ngu muội, loại tăng nhân như hắn, khổ tu cả đời, không biết đã tọa thiền bao nhiêu năm tháng, cả đời niệm phật, tự nhiên phật ý tinh thông. Đã ẩn ước tu được một chút phật pháp, có Phật quang hộ thể, mới có thể thân cận bảo bối kia. Ta xem Quan Nguyệt chính là hòa thượng khổ tu thực sự, cho nên mới có thể thấy bảo bối, có điều tu vi của hắn mặc dù có chút phật pháp, có thể thấy nhưng lại không được bảo bối! Hắc hắc …… cho nên ta mới dám tới tranh giành …… nếu là hắn đã đạt được kiện bảo bối ấy, quá nửa pháp lực sẽ tinh tiến, nếu hắn đã có được pháp lực trong xích châu, ta không có đại thần thông sao dám đến nơi này tìm chết?"
Tiểu Lôi ngẫm nghĩ, cảm thấy hắn nói đúng, lại hỏi: "Vậy ngươi đã thượng sơn, tự nhiên là có biện pháp có thể tiếp cận bảo bối đó?"
Yêu nhân đắc ý cười: "Kỳ thật cũng không khó! Ta đã từng vụng trộm tìm kiếm hỏi thăm rất nhiều chùa trong thiên hạ, tìm được một hạt xá lợi từ cao tăng đời trước lưu lại! Hạt xá lợi này, chính là sau khi cao tăng viên tịch đã hỏa táng lưu lại, cũng là phật gia trọng bảo, trong đó tích giữ cả đời khổ tu phật pháp của vị cao tăng, tự nhiên có thể thân cận bảo bối kia. Bất quá ta không thể đến gần được, ta định để cho hai hòa thượng Diệu Nghiêm, Diệu Tâm, chọn ra một tên cầm hạt xá lợi, chắc có thể tiếp cận bảo bối."
Tiểu Lôi lập tức vươn tay: "Đưa đây!"
Yêu nhân do dự một chút, thở dài nói: "Thôi thôi, chung quy gặp được ngươi, ta nhận thua! Hạt xá lợi đó ta chưa từng mang theo người, mà để ở chỗ Diệu Nghiêm hòa thượng. Ta là người trong ma đạo, nếu trên người cầm theo phật môn xá lợi, không chịu được phật quang của phật gia. Diệu Nghiêm mặc dù có chút ham sống sợ chết, lại có chút tục khí, bất quá dù sao một đời cũng tinh thông phật môn, có chút phật tính. Cho hắn mang theo, quá nửa có thể dẫn dụ bảo bối kia xuất hiện."
Tiểu Lôi nhìn hắn một hồi, mới khẳng định lời hắn nói là thật. Lúc này mới gật gật đầu: "À, hóa ra là như thế."
Yêu nhân nói: "Được rồi, chuyện ta biết đều nói cho ngươi rồi, ngươi hãy để cho ta được chết một cách mau chóng! Nếu cứ ở chỗ này, bị hòa thượng niệm kinh ba năm ngày, bị giày vò đến chết, cái đó quá mức khó chịu. Không bằng ngươi đại phát từ bi, một chưởng kết liễu ta cho xong!"
Tiểu Lôi nhàn nhạt cười: "Người tu hành như ta, còn phải lo lắng thiên kiếp, nên không thể sát sinh. Ngươi tự tận đi!"
Nói xong, hắn búng ra một tia kim quang bay tới kim cương kính, kim cương kính nứt thành một đường rồi vỡ nát.
Tia phật quang nhàn nhạt trong thiền phòng, rốt cuộc cũng thu lại, tiếng niệm kinh của hòa thượng bên ngoài, cũng không còn chói tai nữa.
"Được rồi, trận pháp này đã bị phá, ngươi bây giờ mặc dù có chết, hồn phách cũng sẽ không bị thu vào trong Kim Cương kính." Tiểu Lôi lạnh lùng nói, nói xong, đưa tay nắm lấy sợi xích trên người yêu nhân, dùng sức rứt ra, xích sắt lập tức gãy thành từng đoạn.
Yêu nhân mặt lộ vẻ vài phần cảm kích, quỳ xuống khấu đầu: "Đa tạ đa tạ!"
"Ngươi bất tất phải cám ơn ta. Ngươi tự tận, vong hồn còn phải xuống địa phủ. Dưới địa phủ có bản ghi chép lại tội nghiệt của ngươi, ngươi phải kinh qua mười tám tầng địa ngục chịu khổ. Mặc dù còn có cơ hội luân hồi, cũng phải chịu hết sự tình thống khổ dưới địa ngục.
Sắc mặt hắn đấu tranh trong chốc lát, đột nhiên lộ vẻ cười sầu thảm: "Nhân quả báo ứng! Ta đã bước trên con đường này, cũng phải chuẩn bị cho tốt!" Nói xong, giơ cao tay, dùng sức kích một chưởng lên thiên linh cái của mình, sau đó yếu ớt ngã xuống, khí tuyệt thân vong.
Tiểu Lôi nhìn hắn, thở dài, chậm rãi ra khỏi thiền phòng.
Hòa thượng phía bên ngoài vẫn còn đang niệm kinh, nhưng không biết người ở trong đã chết rồi. Tiểu Lôi hướng tới đám hòa thượng gật đầu, rời nhanh đi.
"Hắc hắc! Hay cho tên Diệu Nghiêm hòa thượng giảo hoạt, trên người có xá lợi phật gia, lại gạt không nói cho ta biết! Xem ra lòng tham thực sự quá lớn, ngay cả mạng cũng không cần!"
Tiểu Lôi trong lòng cười lạnh, rời đi tìm tới Thiên Đài Tự Diệu Nghiêm hòa thượng.
Đi tới bên ngoài, liền thấy Quan Giác dẫn vài tăng nhân đi tới, Tiểu Lôi chặn đường hỏi: "Hai tên tặc ngốc Thiên Đài Tự đâu?"
Quan Giác thấy hắn phía xa, sắc mặt có chút xấu hổ, nghe hắn hỏi, lập tức trả lời: "Bọn họ đã hạ sơn. Tối hôm qua hai người bọn họ quỳ bên ngoài một đêm, xem như đã bị trừng phạt, vừa mới cáo từ, đã hạ sơn rồi. Hai người ngượng ngùng, không dám cáo từ sư huynh của ta, chỉ nói với ta một tiếng rồi bỏ đi."
Tiểu Lôi gật đầu, cũng không nói thêm với Quan Nguyệt, bước đi nhanh như chớp, thân thủ phảng phất như cơn gió nhẹ, đuổi theo hòa thượng Thiên Đài Tự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui