Chí Tôn Vô Lại


Độc Lang Quân trong lòng từ bi, không đành lòng thương tổn nàng ta, mặc dù nhìn ra nàng ta hành công sơ hở quá nhiều, vừa rồi nếu mình không nhượng bộ, tiến lên phản kích, e rằng lập tức có thể kích ngã Tiên Âm …… chỉ sợ rằng Tiên Âm lập tức sẽ bị pháp lực của chính nàng phản phệ. Độc Lang Quân lúc này mới cố ý lùi về, chịu thiệt thòi, thổ khẩu huyết, chừa cho Tiên Âm một sinh lộ.
"A ha! Thành công rồi!" Hai ngươi đang giằng co, chợt nghe thấy Tiểu Lôi đột nhiên kêu to một tiếng.
Chỉ thấy song chưởng của hắn nắm lấy một viên phật châu đen bóng! Sau đó kẹp phật châu ở đầu ngón tay, nhằm mặt đất bắn ra ……
Pháp khí của Địa Tạng Vương Bồ Tát tặng, không ngờ lại bị hắn lấy ra, biến thành phi đạn!
Tiểu Lôi mỉm cười, lại mang đấu pháp học được ngày hôm qua tại Phục Hổ Tự, pháp thuật Phật môn: "Niêm hoa vi tiếu"!
Chợt nghe thấy "bách bách" vài tiếng, từng viên phật châu bị hắn bắn lên mặt đât, lập tức chìm sâu vào bên trong, mơ hồ phát ra vài tia hỏa diễm ……
Chuỗi phật châu kia tổng cộng có hai mươi tám viên, thủ chỉ Tiểu Lôi như bay, từng đốm hỏa diễm từ đầu ngón tay hắn bắn ra, lập tức mặt đất trước mặt được chiếu sáng thành một mảng.
Sắc mặt Độc Lang Quân biến đổi, đang muốn lên tiếng trách mắng, chợt thấy mặt đất trong cả sơn cốc, quả nhiên như lại chớp động, lập tức có một vật lóe sáng rồi biến mất! Quả nhiên là bảo bối dưới đất!
Chẳng qua là sau khi thôn phệ Ma Kha Kiếm, vật này nhìn qua lại tựa hồ to lên một chút, gào rít lên. Mặc dù nó vẫn đang dưới lòng đất, nhưng một đoàn kim sắc hỏa quang phía trên, lại có vẻ mơ hồ lao ra khỏi lòng đất! Rất rõ ràng, lần xông lên này so với trước càng mãnh liệt hơn!
Vẫn giống như lần trước. Vật dưới lòng đất, phảng phất giống như cá đang bơi, né trái tránh phải, lẩn tới dưới chân Tiểu Lôi, "ào ào" vài cái, phật châu trong mặt đất chung quanh liền bị hút đi. Tiểu Lôi đứng tại đó, đợi đến khi nó hút lấy viên phật châu cuối cùng, hốt nhiên hắn lại cười nói: "Mắc lừa rồi!"
Thủ chưởng hắn xoay tròn, viên phật châu cuối cùng trên mặt đất đột nhiên phi lên ……
Lúc này pháp lực toàn thân của Tiểu Lôi đều vận lên hết, tung người bay tới, chưởng tâm nắm chắc viên phật châu cuối cùng trong tay.
"Không xong!" Độc Lang Quân biến sắc: "Hắn muốn câu cá!!"
Chính xác. Tiểu Lôi đang câu cá, cá đích thị là vật dưới đất. Mà chính hắn, là mồi câu!
Chỉ thấy Tiểu Lôi hốt nhiên lộn ngược đầu, đơn chưởng nắm giữ phật châu, áp lên trên mặt đất, đầu dưới chân trên, đứng tại nơi đó.
"Vù" một tiếng. Một tia kim quang đã cuốn đến trên chưởng tâm của Tiểu Lôi. Tiểu Lôi thống khổ kêu một tiếng, chưởng tâm dường như bị vật dưới đất kia phun tam vị chân hỏa trúng phải, đau đớn mắng: "Con mẹ nhà ngươi! Nóng! Nóng! Nóng! Con mẹ nó nóng quá!"
Giờ phút này hắn không để ý chưởng tâm cơ hồ bị đốt cháy xém, lại kiên quyết giữ chắc viên phật châu cuối cùng. Chợt thấy cơ thể hắn trầm xuống, thủ chưởng lại đã lún vào trong đất ba phần ……
"Ê! Xú bà nương, còn nhìn cái gì! Mau lại giữ chặt ta!!"
Tiên Âm cắn răng vọt đi, chần chờ một chút, rồi ôm lấy hai chân Tiểu Lôi. Hai người đồng thời dụng lực, chợt nghe thấy "Ầm" một tiếng, từ trên người hai người một đạo kim quang thoát ra. Lần kéo co này với lần trước lại bất đồng. Hiện tại pháp lực Tiên Âm hao phí quá lớn, khác với lần trước, còn miễn cưỡng có thể chi trì, hiện giờ lại không thể chịu được nữa.
Tiểu Lôi kêu to một tiếng, nửa cánh tay cũng chui vào trong đất, hai tay áo của hắn bị thiêu thành tro bụi, cánh tay cũng cháy đen, mặc dù đau đớn, trong lòng lại ngang ngược: Dù sao mình là bán tiên chi thể, cánh tay bị thiêu, một lát là có thể phục nguyên!
"Độc Lang Quân! Ngươi còn đứng đó mà nhìn? Nếu ta bị hút vào trong lòng đất, ngươi trở về cũng khó báo cáo với Bồ Tát!"
Độc Lang Quân bất đắc dĩ lắc đầu, thở ra một hơi thật sâu, hai chân đứng thẳng trên mặt đất, từ trên cổ lấy ra một chuỗi hạt Bồ Đề bắn ra, trùm lên trên người Tiên Âm, còn ông ta vẫn đứng tại chỗ, há miệng đọc từng chữ ……
"Ba! Nan! Hát! Kệ!"
Chuỗi Bồ Đề trùm lên người Tiên Âm hốt nhiên lóe sáng, Tiên Âm cảm thấy sau người mình có một cỗ lực lượng vô cùng lớn kéo lại, "ào ào" vài tiếng, Tiên Âm ôm theo Tiểu Lôi, không ngờ lại rút ra khỏi mặt đất vài phần! Tiểu Lôi mơ hồ đã trông thấy dưới thủ chưởng dưới đất, một tia lửa đang lờ mờ lóe lên ……
Tiểu Lôi thấy rõ trong tay không có gì, hốt nhiên nắm chặt quyền đầu, quát: "Con mẹ nó!"
"Ầm" một tiếng, hắn nện lên mặt đất …… vô số khối đất bay lên bắn cả vào miệng hắn. Chỉ thấy mặt đất bị một quyền của hắn đánh thành một cái hố to sâu mấy mét!
Chỉ thấy một vật được bao bọc trong một đoàn hỏa diễm, đã ở trước mắt!
"Bách" một tiếng. Với pháp lực của Tiểu Lôi, Tiên Âm, cộng thêm Độc Lang Quân, ba cao nhân hàng đầu, Tiểu Lôi đã thuận lợi thoát ra từ trong đất, chợt thấy chưởng tâm hắn một mảng đỏ sậm, viên phật châu kia trong tay đã bị thiêu đến cơ hồ tan ra, mà dưới chưởng tâm hắn, có một vật bám chặt, cũng phá đất chui ra!
Tiểu Lôi nhanh tay lẹ mắt chụp lấy, trong lòng lại cả kinh!
Vật kia như có một đoàn hỏa diễm bao quanh, nhưng khi chộp vào nó, không ngờ lại cảm thấy lạnh lẽo!!
Hàn khí theo bàn tay xông lên, Tiểu Lôi không hề phòng bị, lập tức cả người rùng mình! Cũng do hắn có thể chất đặc thù, pháp lực mạnh mẽ. Nếu đổi lại là người thường, e rằng trong nháy mắt đã bị đông cứng thành một khối băng rồi!
Tiểu Lôi một khi đã nắm chắc, tự nhiên là không chịu buông tay! Nhưng ngay lúc này, mặt sau Độc Lang Quân cùng Tiên Âm đồng thời kinh hô một tiếng. Chuỗi Bồ Đề trên người Tiên Âm đột nhiên "phựt" một tiếng, đứt tung!
Mất đi pháp lực của Độc Lang Quân, Tiểu Lôi vốn đã tới giữa không trung, lại đâm trở lại xuống đất ……
Vật hình tròn trong tay, dường như phát ra tiếng kêu u u, Tiểu Lôi như sắp lại đâm vào đất.
Lúc này, Tiểu Lôi rốt cuộc không kháng cự được nữa. Hơn nữa lần này lực kéo xuống cực kỳ mãnh liệt, e rằng ngay cả Tiểu Lôi cũng bị lôi xuống đất! Tiểu Lôi phát hoảng, lập tức muốn buông tay. Nhưng thủ chưởng vung ra, chẳng ngờ lại vung không thoát!!
Vật kia không ngờ đã đính rất chắc vào chưởng tâm hắn.
"Lão tử hôm nay muốn trở về vị trí cũ! Bị nó mang xuống dưới đất, còn có đường sống sao! Hôm nay chắc bị chôn sống rồi!" Tiểu Lôi sợ hãi kêu một tiếng, tức khắc bị đập mạnh vào mặt đất.
Một tiếng nổ "Ầm". Tiên Âm văng ra ngoài, ngã sang một bên. Tiểu Lôi chỉ cảm thấy mình nện sầm lên mặt đất, chấn động đến mức xương cốt toàn thân như muốn vỡ ra, lại tiếp tục đâm xuống đất!
Vật trong tay, vẫn dính rất chắc vào chưởng tâm, Tiểu Lôi không tự chủ được, một lần nữa bắt đầu đụng xuống đất ……
Ầm!
Lại là một tiếng nổ, Tiểu Lôi bị đập đến thất điên bát đảo, trong lòng lại sáng bừng, miệng hô to: "Mau mau! Nó hình như rời khỏi mặt đất ……"
Một câu chưa nói xong, cơ thể đã văng ra mấy mét, lại tức khắc đập xuống mặt đất. "Ầm" một tiếng, lại đào thành một cái hố trên mặt đất.
Lần này Tiểu Lôi bất chấp toàn thân đau đớn, hét lớn: "Nó vọt ra rồi không quay lại được! Mau giữ chặt ta!" Hắn thở hổn hển, kêu lên: "Con mẹ nó! Lão tử sắp bị đập chết rồi!"
Lời vừa nói xong, vật trong bàn tay lại phi ra. Lần này lại phi lên không cách mặt đất chừng hai mươi mét, sau đó ào một tiếng, từ trên trời đập xuống ……
Mục tiêu, vẫn là mặt đất!
Tiểu Lôi mắt tối sầm lại, thét lên: "Đụng chết người rồi!!"
Trong khoảnh khắc, mắt thấy mặt đất càng ngày càng gần, Tiểu Lôi buông xuôi: Xong rồi!
Khi cự ly còn cách mặt đất có một nửa, đột nhiên một cỗ đại lực bên cạnh đâm tới, Tiểu Lôi đau đớn, hốt nhiên đã bắn lên trời!
Độc Lang Quân trước cảnh Tiểu Lôi vỡ đầu chảy máu, rốt cuộc đã ngăn lại, một chưởng kích lên người Tiểu Lôi. Đây chính là bản sự "tứ lượng bạt thiên cân", tá lực đả lực, đem lực đạo của Tiểu Lôi chuyển hoán một chút, biến thành đẩy hắn văng lên trời ……
Tiểu Lôi cảm giác mình giống như bay tận trời xanh, thoắt cái đã bắn lên giữa không trung, bên tai tiếng gió gào thét, cuối cùng tốc độ dần dần chậm lại, vật trong tay lại ào một tiếng, rơi xuống đất.
Lần này càng thêm nghiêm trọng, từ trên cao mấy trăm mét mà rơi thẳng xuống, mang theo Tiểu Lôi đang kêu gào thảm thiết, giống như một động tác nhảy cầu tiêu chuẩn.
"Ngươi …… mau buông vật đó ra!"
Tiên Âm đứng dưới đất, thấy Tiểu Lôi đâm đầu xuống, kinh hô một tiếng.
Buông! Lão tử thực sự muốn con mẹ nó buông ra!
Tiểu Lôi trên đường rơi xuống, bị cuồng phong thốc vào miệng, một chữ cũng nói không nên lời ……
Độc Lang Quân trên mặt đất nhắm tốc độ rơi xuống của hắn, lại xuất ra một chưởng ……
Toàn dựa vào Độc Lang Quân tá lực đả lực, Tiểu Lôi cứ vậy rớt xuống rồi bắn lên, qua lại bảy tám lần. Chỉ là vật đó dính chặt tại chưởng tâm hắn, phảng phất giống như tự nó có ý thức! Một lòng muốn quay lại lòng đất, mỗi lần lực lượng lại lớn hơn lần trước! Lần cuối cùng, cơ hồ thân thể đã chạm tới đám mây, lại đâm đầu rơi xuống.
Lần này nếu đụng đất, mặc cho ngươi là bán tiên chi thể gì đó, cũng sẽ bị đập đến nát bấy!
Độc Lang Quân cũng có chút mệt mỏi, ông ta mặc dù tá lực đả lực, nhưng pháp lực của vật kia lợi hại thế nào chứ? Vừa rồi bằng vài ba người hợp lực mới có thể miễn cưỡng lôi nó từ trong lòng đất ra. Bây giờ Tiểu Lôi lo thân mình còn không xong. Tiên Âm đã vô pháp xuất thủ, còn mỗi Độc Lang Quân kiên trì chống đỡ, dần dần đã có chút không chi trì được nữa.
Đột nhiên trong lúc đó, Tiểu Lôi chợt cảm thấy vật đó nằm trong tay mình tựa hồ chuyển biến phương hướng …… thân thể hắn vốn bị nó kéo xuống, thình lình bẻ một góc chín mươi độ, đâm tới Độc Lang Quân!
Tiểu Lôi kinh hãi kêu lên: "Cẩn thận, vật này tự nó có ý thức! Nó hướng về phía ngươi tới đó!"
Độc Lang Quân phản ứng cực nhanh, thân thủ hốt nhiên lùi ra phía sau, Tiểu Lôi đã bay áp sát người ông ta.
Lần này, hình thức lập tức có biến hóa!
Vật kia quả nhiên có ý thức của riêng mình, mắt thấy vài lần đâm xuống đất đều không được, đều do Độc Lang Quân ngăn cản. Nó lại có thể chuyển biến sách lược, mang theo Tiểu Lôi, liên tục đâm tới Độc Lang Quân. Không ngờ nó dường như đã minh bạch, muốn quay lại lòng đất, trước tiên phải giải quyết Độc Lang Quân đã.
Nó vốn lợi hại, mặc dù là Tiểu Lôi nắm được, nhưng kỳ thật là nó dính chặt vào Tiểu Lôi. Tốc độ lại nhanh, tựa như lưu tinh, đâm tới đâm lui Độc Lang Quân, thân pháp quả thực so với cao nhân hàng đầu còn phải nhanh gấp đôi!
Cũng may mắn bản sự Độc Lang Quân không tệ, tránh phải tạt trái, nếu đổi lại là người khác, sớm đã bị đụng phải rồi.
"Độc Lang Quân coi chừng, lần này e rằng ta phải đâm vào bên trái ngươi ……" Tiểu Lôi bất lực cao giọng hô to. Quả nhiên, hắn theo vật đó tức khắc nhào tới. Bị Độc Lang Quân né tránh, lại đụng ngã một cây đại thụ trong sơn cốc, sau đó đảo một vòng, lại hướng phía trái Độc Lang Quân đánh tới.
Độc Lang Quân giờ phút này mặc dù tâm địa Bồ Tát, cũng bức bối mà sinh ra vài phần hỏa khí, cũng bất chấp Phật môn không được tức giận, nhịn không được mắng: "Ai mượn ngươi lắm mồm, ta tự biết!"
Nếu không phải phía trước còn dính theo Tiểu Lôi không đánh được, Độc Lang Quân e rằng sớm đã phách cho một chưởng tâm lôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui