Chí Tôn Vô Lại


"Cố sự?"
Ánh mắt Tiểu Lôi lộ ra vẻ hứng thú.
Diệu Yên cười nói: "Ài, truyền thuyết kể ngày đó khi Lỗ Ban tạo thành kiện dị bảo xảo đoạt thiên công này, trời giáng hoa vàng, hào quang tỏa ra tứ phía, thiên giới cảm ứng được bảo vật này xuất thế. Tiêu Dao Cung vốn có chín chín tám mươi mốt gian phòng... Sau đó một ngày, Lỗ Ban ngủ mơ trong giấc mộng thấy Ngọc Đế báo mộng. Trong mộng Ngọc Đế nói: "Chín chín tám mươi mốt là đế vương thuật. Lăng Tiêu bảo điện trên thiên giới là nơi ở của Ngọc Đế mà cũng chỉ có chín chín tám mươi mốt gian mà thôi. Tiêu Dao Cung lại dám có nhiều phòng như vậy, chính là mạo phạm đế vương thuật, vượt quá chế định của đế vương! Chính là đại bất kính! Trong mộng Ngọc Đế buộc Lỗ Ban phải lần nữa tu sửa bảo vật, giảm đi một phòng."
Tiểu Lôi cười nói: "Còn chuyện thế này nữa sao?" Lập tức hắn gật đầu nói: "Ài, cũng không lấy làm kỳ lạ. Đế vương cổ đại coi trọng "lễ chế". Ngay cả quần áo, trang sức cũng không được phạm giới. Chỉ có đế vương mới được dùng đồ án hình rồng. Không phải đế vương không được đi xe tứ mã... Theo như nàng nói, chuyện này cũng không kỳ quái."
Diệu Yên gật đầu nói: "Đích xác như thế, nhưng lúc ấy Lỗ Ban tỉnh mộng cũng không để ý, chỉ nghĩ như một giấc mộng nam kha thôi. Chuyện trong mộng cũng không có thật, thế là không có tu sửa lại bảo vật này... Kết quả là ba ngày sau, trời giáng lôi điện, trực tiếp đánh lên Tiêu Dao Cung, đánh hỏng một gian phòng lớn nhất ở vị trí ngay giữa Tiêu Dao Cung, rồi lập tức hỏa thiêu gian phòng đó thành tro bụi."
Nghe tới đây, Tiểu Lôi thở ra một hơi dài, cười khổ nói: "Ngọc Đế thật là bá đạo."
"Chuyện này bất quá chỉ là truyền thuyết thôi, thiếp thân cũng không biết là thật hay giả. Phu quân có hứng thú, không bằng đi hỏi Khương môn chủ."
Khương Đại Hồ Tử nghe đến đó, cười to ha ha, nói: "Tiên tử học cao hiểu rộng. Tiểu lão nhi bội phục! Bội phục! Truyền thuyết này là có thật, chỉ là rốt cuộc có thật sự như vậy hay không, mấy ngàn năm nay, bổn môn cũng không biết." Dừng một chút, ông ta nghiêm mặt, nói: "Nhưng theo lời tiên tử, trong Tiêu Dao Cung chỉ có tám mươi gian phòng, vị trí vốn ở chính giữa quả thật là trống không! Thế này vị tất đã là Ngọc Đế nổi giận giáng xuống thiên lôi. Ta đoán hơn phân nửa là tổ sư gia lúc tạo bảo vật, vì tỏ vẻ tôn kính hoàng thiên, cố ý để lại một gian không có tạo ra. Aaa...."
Mấy người này đều là người tu hành, nhất là Khương Đại Hồ Tử, lại càng không dám chỉ trách thượng thiên, ngữ khí không khỏi có chút do dự. Tiểu Lôi biết tâm ý ông ta liền thay đổi chủ đề, nói: "Khương môn chủ, ta xem đồ án trên màn cửa này, tựa hồ như một đồ án trận pháp, nhưng lại không giống như trận pháp bình thường. Vậy chứ là cái gì?"
Khương Đại Hồ Tử cười nói: "Cái này, nói thật, không phải tiểu lão nhi giấu giếm không chịu nói, thật sự nói ra xấu hổ... Lưu lại mấy trận pháp này cho chúng ta, đều là từ trong tay tổ sư gia truyền xuống. Nhưng lại không có truyền lại nguyên lý trong đó… Nói thật, đám hậu bối chúng ta bây giờ, chỉ biết dựa theo hình hồ lô mà vẽ lại, chứ đồ án rốt cuộc có ý nghĩa gì, bản thân chúng ta cũng không biết... Cái này còn gọi là: biết mà lại không biết." Ông ta chỉ mấy cái linh phù dán trên xà ngang ngay cửa rồi cười nói: "Lôi tiên sinh tu vi thâm sâu, nhất định tinh thông về đạo phù. Mấy cái chữ trên linh phù này, ngài cũng không nhận biết sao?"
Tiểu Lôi cười khổ nói: "Ta đích thật không nhận ra. Xấu hổ xấu hổ... Ta học đạo tới nay, trên phương diện vẽ phù đồ từng bỏ một phen công phu. Cái gì mà độn phù, thái phù, ngũ hành phù vân vân, đều là tiện tay mà vẽ ra, vô cùng quen thuộc. Chỉ là mấy cái linh phù Khương môn chủ vẽ ra, chữ trên đó một chữ ta cũng không biết."
Khương Đại Hồ Tử thở dài nói: "Lôi tiên sinh không cần khiêm nhường... Kỳ thật phù hiệu này, tiểu lão nhi cũng không biết. Ta chỉ biết dựa theo hình dạng tổ sư gia truyền lại mà vẽ ra. Nhưng dạng chữ này rốt cuộc có ý nghĩa gì... ta thực sự cũng không biết. Ài, bản lãnh mấy ngàn năm nay của chúng ta, từng đời truyền xuống, đại đa số môn phái đều cầm cán chổi mà cho là của quý, sợ tuyệt học của mình bị người đánh cắp học trộm. Kết quả là lúc truyền thụ cứ cất giấu thần thần bí bí, bởi vì sợ bị tiết lộ ra ngoài. Thậm chí cũng không chịu lưu lại đồ văn bí kíp, mà chỉ dựa vào thày trò từng đời truyền miệng lẫn nhau! Nếu thầy trò hai người đều thông minh thì còn dễ tính. Nhưng nếu đời đó lại sinh ra một tên bổn đản (ngu ngốc), không có bản lãnh học hết, vậy truyền xuống một đời, tới đời tiếp theo có thể thất truyền... Mấy trận đồ này của bổn môn, cũng là như thế. Tới bây giờ, ta chỉ vẽ theo, chứ kêu ta giải thích, ta một chữ cũng nói không thông."
Tiểu Lôi nghe hắn nói có đạo lý, không khỏi có phần hít hà gật đầu. Tiên thuật phương đông bác đại tinh thâm, nhưng tới xã hội hiện đại hôm nay, đời sau kém đời trước. Đại khái trong đó có nguyên nhân của nó, nhưng nguyên nhân lớn một phần là theo lời Khương Đại Hồ Tử vừa nói.
Khương Đại Hồ Tử lại nói: "Nếu muốn chấn hưng huyền môn ta, còn phải cần thiên hạ đồng đạo cởi bỏ tư tưởng môn hộ, đồng tâm hiệp lực, đừng có dè sẻn tuyệt học bản phái, lấy ra cho mọi người cùng tham khảo, nói không chừng còn có thể hiểu rõ được một chút đạo lý trong đó. Sau đó viết sách, để thiên hạ đồng đạo chẳng phân biệt môn phái, có thể học tập nghiên cứu, thế mới có thể đem đến phồn vinh hưng thịnh đời đời."
Tiểu Lôi nhìn không ra lão giả tướng mạo rõ ràng thô lậu như vậy lại có lòng dạ như thế bèn nhìn vào ánh mắt Khương Đại Hồ Tử, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần kính nể, gật đầu nói: "Tấm lòng của Khương môn chủ khiến kẻ khác bội phục... Chẳng qua muốn làm được việc ấy, chỉ sợ là vô cùng khó khăn."
Khương Đại Hồ Tử thở dài, miễn cưỡng cười nói: "Thôi thôi, không nói mấy chuyện này nữa. Mời ba vị vào nghỉ tạm."
Tiêu Dao Cung này rất rộng lớn, chiều rộng ba trăm bước, chiều dài bốn trăm bước, rõ ràng là hình dáng của một cung điện cổ đại. Thật là đền đài san sát, lối ra vào khắp nơi, tầng tầng lầu các phòng ốc, khiến người ta kinh ngạc.
Tiểu Lôi tùy ý đi một vòng, ngắm nhìn một phen, lúc này mới hài lòng, tùy ý tìm tới một gian phòng gần cửa cung để nghỉ ngơi.
Diệu Yên cùng Tiên Âm cùng đi bên cạnh hắn, chỉ là hai người cũng không nói một câu với nhau, thậm chí khoảng cách luôn giữ ở hai thước, quyết không tới gần nửa phân. Bất quá, Tiểu Lôi rất hài lòng, so với việc hai cô này vừa thấy nhau đã đấu sống chết thì hay hơn nhiều.
"Chỗ tốt, chỗ tốt." Tiểu Lôi ngồi xuống một cái giường gỗ, lớn tiếng cười nói: "Nếu ta có bảo bối thế này, cái trang viên kia trong nhà cũng không cần! Mặc kệ nơi nào, cũng có thể mang toàn bộ gia sản phòng ốc bên người, chẳng phải thống khoái sao? Thời đại này, còn ai có thể ở trong cung điện chứ? Chẳng phải là hưởng thụ của đế vương sao?"
Hắn nằm ở đấy bốc phét, trong đầu miên man suy nghĩ: "Nếu ta có bảo bối như vậy thì phát tài rồi... mang nó làm khách sạn. Cái gì mà năm sao, sáu sao còn thua xa. Con mẹ nó, ở đây cùng với ở trong Cấm Cung có gì khác biệt. Toàn là đồ có mấy ngàn năm lịch sử gì đó a! Chỉ đơn thuần là đồ có niên đại mấy ngàn năm, đem ra định giá đồ cổ cũng thành giá tận trên trời a! Tám mươi gian phòng, toàn bộ biến thành dãy phòng cao cấp nhất! Mời thêm một nhóm bảo an... Ài, không thể cho mặc âu phục, toàn bộ mặc khải giáp cầm đao kiếm, giả thành bộ dáng võ sĩ cổ đại. Còn tên gọi, cũng không thể gọi là bảo an, phải gọi là thị vệ cung đình! Về phần nhân viên phục vụ, toàn bộ mặc trang phục cung nữ cổ đại! Thân hình tuyệt mỹ, đón chào khách nhân tới, không cho kêu tiên sinh tiểu thư, mà hết thảy đều xưng bệ hạ, điện hạ, nương nương, công chúa! Ài... nhưng dường như khó làm nhất là... trong cung đình thời xưa có thái giám. Bây giờ đi đâu tìm thái giám đây? A được rồi! Lên mạng tìm, nhất là cái bọn viết tiểu thuyết trên mạng, đem 99% bọn viết tác phẩm về sau này biến thành thái giám hết. Đem cái đám gia hỏa khả ố này tới cho đủ số!"
Tiểu Lôi nằm đó mím môi mím lợi, trong lòng chìm đắm trong ý nghĩ miên man bất tận, lại nghĩ đến những chỗ mỹ diệu, không khỏi hoa tay múa chân, tràn đầy vẻ kích động trong lòng. Diệu Yên bên cạnh chỉ mỉm cười mà không nói gì, đôi khi lại ngó tới Tiên Âm bên cạnh. Tiên Âm đang ngồi đó, đột nhiên tự mình đứng dậy đi ra ngoài.
Tiểu Lôi không để ý, vẫn quay cuồng với ý nghĩ trong đầu. Đang lúc hắn loạn tưởng trong đầu tới chỗ làm sao để thay đổi ngự thiện trong cung đình, ngay khi nghĩ tới mang ý tưởng cung đình đại khách sạn đẩy ra thế giới bên ngoài thì Diệu Yên đã lặng lẽ đi ra ngoài.
Xuyên qua đại môn của cung điện, Diệu Yên lặng lẽ đi ra ngoài, xa xa nhìn thấy thân ảnh nhỏ xinh của Tiên Âm đứng bên vách núi. Gió đêm thổi nhẹ nhàng, nàng đứng vậy một mình, nhìn bóng lưng, có vài phần thê lương, mủi lòng người.
"Tiên Âm..." Diệu Yên thở dài, từ từ đi tới.
Bóng lưng Tiên Âm rõ ràng khựng lại nhưng cũng không lập tức quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: "Ngươi tới làm gì? Sao không đi bồi tiếp "phu quân" của ngươi đi?"
Chính nàng cũng không nhận ra, giọng nói của mình có mang theo vài phần chua xót.
Diệu Yên rung người, mặt nở nụ cười rồi chậm rãi đi tới đứng sóng vai với nàng ta: "Tiên Âm, nói đi... ngươi với ta đã bao lâu rồi không có yên tĩnh đứng bên nhau nói chuyện." Khóe miệng Diệu Yên mỉm cười: "Dường như gần mấy trăm năm nay, ngươi và ta chỉ cần vừa gặp mặt là lập tức đánh đến mức ngươi chết ta sống."
Tiên Âm mở miệng, buồn bã nói: "Ta... ngươi nói mấy chuyện này... ta cũng không nhớ rõ."
Trong lòng Diệu Yên mềm nhũn, xoay người nhìn nữ tử đang đứng cách mình trong gang tấc, nhìn khuôn mặt giống mình như đúc, nhìn người đã từng sinh trưởng cùng một gốc tịnh đế với mình qua không biết bao nhiêu năm tháng rồi....
Bất tri bất giác Diệu Yên chậm rãi vươn một cánh tay ngọc ngà thon dài của nàng, tựa hồ như muốn đụng vào Tiên Âm gần trong gang tấc. Bàn tay đưa ra tới trước mà Tiên Âm cũng không có tránh né, chỉ cảm giác được thân thể nàng có chút cứng ngắc, trong hơi thở mang theo vẻ cảnh giác nhè nhẹ.
"Ài...." Diệu Yên rụt tay về, ngưng thị nhìn Tiên Âm vài giây rồi chậm rãi nói: "Hiện tại ngươi... ngươi thật sự đã không phải là Tiên Âm kia rồi."
Hàng mi của Tiên Âm nhíu lại: "Ngươi nói Tiên Âm kia, là như thế nào?"
Diệu Yên suy nghĩ một chút, mặt giãn ra cười nói: "Quên đi, ta thật hy vọng ngươi không nên biến trở lại bộ dáng trước kia."
"..." Tiên Âm trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: "Ta trước kia... thật không tốt sao?"
"Không phải không tốt." Diệu Yên thở dài, nói: "Ta và ngươi vốn không phải con người bình thường, không thấu hiểu nhân tính, tự nhiên hành sự có chút kỳ lạ. Ta từng hận ngươi thủ đoạn ác độc lãnh khốc. Sau này ngẫm nghĩ lại, thủ đoạn làm việc của chính bản thân ta, chẳng phải cũng thế sao? Đạo lý này, khi gặp được phu quân, ta mới hiểu được. Huống hồ ngươi và ta từ khi sanh ra đã đấu nhau, đấu tới hôm nay. Cả hai đều đã vài lần suýt chết trong tay đối phương, ân ân oán oán dây dưa, tính cũng tính không rõ ràng được.. Nếu đã tính không rõ ràng được, vậy chẳng thà không tính còn hơn."
Tiên Âm lại trầm mặc chốc lát. Mặc dù nàng ta không nói chuyện, nhưng Diệu Yên lại có thể cảm giác được khí tức lạnh lùng trên người nàng ta đã phai đi một chút.
Qua một lúc, Tiên Âm mới lại mở miệng: "Hắn... hắn là người thế nào?"
Diệu Yên nhìn Tiên Âm, trong mắt hiện lên sắc thái kỳ dị, hé miệng cười nói: "Chàng ư? Ngươi nếu nhận chàng là người ngươi tín nhiệm nhất, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu chàng sao?"
Tiên Âm lắc đầu: "Ta không biết... Ngay từ ban đầu, ta mặc dù cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng ta vừa thấy hắn thì hận... nhưng cũng không phải tất cả là hận, tựa hồ trong nỗi hận còn mang theo một chút tư vị khác biệt gì đó. Ta cuối cùng hiểu được, trên thế giới này người thân cận nhất trong tâm ta chính là hắn... Lúc ta tỉnh lại, cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ kỹ tựa hồ có một người, tên là Tiểu Lôi, ta gọi hắn là tiểu tặc... tựa hồ khuôn mặt hắn luôn ở mãi trong lòng ta. Thậm chí ngay cả ngươi... Ta vốn hận ngươi, nhưng nghe thấy tên ngươi, sau khi lại nhìn thấy ngươi, ta căn bản còn không nhận ra ngươi nữa."
Diệu Yên cười nói: "Cảm ơn trời đất, ngươi nếu còn nhớ rõ ta, tìm ta gây phiền toái, vậy ta cũng phải đau đầu nhiều."
Tiên Âm lắc đầu: "Ba năm trước đây, hắn đột nhiên mất tích, ta và ngươi đánh nhau một trận. Một mình ta bỏ đi, lại cũng không biết đi đâu, ta một mình đi thật lâu, cũng suy ngẫm thật lâu, mơ hồ nghĩ tới một thứ gì đó kỳ quái... tựa hồ như ta từng cùng hắn trải qua sự tình gì đó. Bởi vì chuyện này cho nên ta cũng không phải hoàn toàn hận hắn, mà là trong hận ý, còn mang theo vài phần tư vị khác... Ta nhớ kỹ, hắn tựa hồ đã cứu mạng ta, nhưng dường như ta cũng cứu mạng hắn. Nhưng cụ thể như thế nào, ta lại nghĩ không ra."
Nói tới đây, không thể ngờ được vẻ mặt Tiên Âm lại ngượng ngùng đỏ cả lên, chậm rãi nói: "Còn có một chút chuyện kỳ quái, vốn ta nhớ không được, nhưng khi gặp lại hắn, ba năm qua, đôi khi ta ngồi đả tọa, đột nhiên thấy lòng không được yên tĩnh, thế nào cũng không làm tâm tình lắng xuống được... chuyện này....." Trong mắt nàng hiện lên một tia quái dị, hé miệng nhưng cũng không tiếp tục nói gì.
Diệu Yên càng nghe càng thấy cổ quái, trong lòng dần dần hoảng sợ, nhịn không được mở miệng nói: "Ngươi... ngươi không phải đối với chàng... đối với chàng..?"
Vẻ mặt Tiên Âm mờ mịt: "Đối với hắn cái gì chứ?"
Diệu Yên khẽ ho khan một tiếng rồi thấp giọng nói: "Vậy ngươi bây giờ một lòng đi theo chàng, trong lòng nghĩ thế nào?"
Tiên Âm nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Ta nhớ kỹ ta dường như từng cùng hắn ở trong một mảnh rừng trong thời gian rất lâu, còn trải qua một số... một số chuyện. Chỉ là ta cũng không nhớ được rõ ràng lắm. Ta gần đây có tìm tới núi Côn Luân, phát hiện phiến rừng không ngờ ở ngay dưới chân núi Côn Luân. Hừ, có mấy tên đệ tử Côn Luân nói cái gì là nơi này là rừng trồng sâm của bọn chúng, không cho ta đi vào. Kết quả cũng không ngăn được ta. Ta ở trong rừng này nửa năm, mỗi ngày ngồi ở đó suy nghĩ. Ta nhìn mảnh rừng này, cảm thấy rất quen thuộc, nhìn dòng suối bên cạnh, cũng cảm thấy rất quen thuộc, nhìn đám đạo sĩ phái Côn Luân, lại càng cảm thấy quen thuộc, nhưng vẫn cảm thấy thiếu một cái gì đó. Sau ta mới suy nghĩ ra, thiếu không phải cái gì khác, mà là bên người ta thiếu một mình hắn." Dừng một chút, Tiên Âm tiếp tục nói: "Ta đã biết, pháp thuật của ta rất mạnh. Ba năm nay ta đã gặp phải một số kẻ có ý tưởng bất kính với ta, đều bị ta dễ dàng đuổi đi. Ta mới biết được bản thân mình rất lợi hại. Phàm có người tìm ta gây phiền toái, ta tiện tay là có thể giải quyết. Nhưng mặc dù chung quanh không ai có thể gây tổn thương tới ta, ta vẫn luôn cảm giác trong lòng có chút... có chút sợ hãi. Bởi vì hết thảy chung quanh, mặc kệ là người, hay là đồ vật, không có thứ gì ta nhận biết được! Bây giờ hồi tưởng lại, loại sợ hãi này, sớm ngay từ ban đầu mỗi khi tỉnh dậy thì trong lòng đã có. Chỉ là sau đó đi theo bên người hắn một thời gian, sự sợ hãi đó, đã biến mất không còn thấy nữa. Đợi đến khi không còn thấy hắn, ta lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt...."
Nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn Diệu Yên, lạnh lùng nói: "Ta cho tới giờ chưa hề cùng người khác nói nhiều như vậy... Những lời này nếu ngươi dám nói ra ngoài, ta sẽ giết ngươi."
Diệu Yên cười cười, nhìn Tiên Âm, trong mắt có chút phức tạp, chậm rãi nói: "Ta sẽ không nói."
Tiên Âm lạnh lùng nhìn Diệu Yên một lúc lâu, ánh mắt dần dần có vài phần hòa hoãn, nói: "Chúng ta trước đây thật sự có rất nhiều cừu hận sao? Tại sao ngươi bây giờ lại đối với ta tốt thế?"
Diệu Yên cười cười, ánh mắt nhìn về nơi xa xôi: "Có lẽ không chỉ bởi vì ngươi không còn là tiên tử Tiên Âm trước kia... Bản thân ta, cũng không phải là hoa yêu Diệu Yên như trước kia nữa."
Tiên Âm suy nghĩ kỹ một chút, rồi cũng nhìn xa xa, trong miệng nói: "Cho tới bây giờ, trong lòng ta vẫn không thích ngươi! Bất quá... có lẽ sau này sẽ có chút thay đổi."
Diệu Yên tiếp lời: "Ta cũng vậy." Hai người lập tức đưa mắt nhìn nhau, đồng thời thản nhiên mỉm cười.
Hai đóa tịnh đế liên hoa với cừu oán không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, trên vách huyền nhai tuyệt bích cao vời vợi, đứng sóng vai, gió đêm phất phới, hai người một đen một trắng, tư sắc trác tuyệt như nhau, tóc dài tung bay, thân hình kiều diễm, mĩ miều như tiên tử.
Dần dần chìm vào trong bóng đêm.
Tối nay bầu trời ảm đạm, tinh quang minh nguyệt đều bị đám mây che mất. Chung quanh mọi thứ đều yên tĩnh, duy chỉ có núi rừng bị gió thổi qua, lá reo xào xạc.
Khi hai người đứng tới nửa đêm, đột nhiên Diệu Yên mở miệng nói: "Ngươi có nghe thấy gì không?"
Tiên Âm thản nhiên nói: "Một nén nhang trước ta đã nghe được."
Diệu Yên gật đầu: "Không sai, ta đã sớm nghe thấy... Chỉ là ta cảm thấy rất kỳ quá, là ai, không ngờ có thể ở trên Thượng Thiên Thê duy trì lâu thế? Đã một nén nhang rồi, nhưng chỉ đi có hai mươi bước! Loại cao nhân cấp bậc này, ngoại trừ mấy người chúng ta đã lên núi, thiên hạ vị tất có thể tìm thấy năm sáu người. Nhưng phía dưới không ngờ lại có ba người." Diệu Yên lắng nghe một lúc, rồi nhíu mày nói: "Một người là Côn Luân chưởng môn Ngọc Cơ Tử, nhưng hai người còn lại, ta không nghe ra...."
Dưới Tử Khuyết Phong, trên Thượng Thiên Thê, ba bóng nhân ảnh sóng vai mà đi. Trong bóng đêm, thân ảnh ba người chỉ mơ hồ có thể thấy được, đều là tay áo thổi phần phật. Ba người đi thêm được hai bước, lại nghe thấy thấy một thanh âm lạnh lùng: "Quy củ này của các ngươi thật là kỳ quái... muốn lên núi cho sớm, lại còn phiền toái như vậy... Côn Luân chưởng môn, đây là quy củ Côn Luân sơn các ngươi, hay là quy củ của nhân gian các ngươi?"
Sau đó nghe thấy Ngọc Cơ tử lạnh lùng nói: "Quy củ là quy củ, các hạ nếu không muốn tuân theo, thì xin mời, bổn tọa cũng không ngăn trở ngươi."
Người đi sau cùng trong ba người, tốc độ chậm nhất, nhưng tựa hồ pháp lực lại mạnh nhất! Hắn rõ ràng nghe được hai người đối thoại, nhưng căn bản không để ý tới, đột nhiên cất giọng ca vang.
"Hoa phi hoa, vụ phi vụ. Dạ bán thiên minh khứ, lai như xuân mộng bất đa thì, khứ tự triêu vân vô mịch xử."
Tiếng ca vang lên, vang tận trời xanh, tựa như tiếng long ngâm.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong Tiêu Dao Cung đều bị kinh động, sợ hãi: "Là người phương nào tới?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui