Chí Tôn Vô Lại


Hương trên mặt đất đã gần tàn.
Thời gian hai canh giờ nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, lúc này đã qua giữa trưa, mọi người đi về phía đông đã quay lại, lại có mấy người vui mừng, mấy người u sầu.
Lúc này, cảnh tượng trên đài, Tiêu Dao Tử, Ngọc Cơ Tử và Cổ Chung hòa thượng, đều ngồi khoanh chân, sắc mặt bình tĩnh, nhắm mắt không nói, trước mắt có một gốc Vong Nhan Hoa màu sắc rực rỡ.
Bạch Mi cùng Côn Bằng, ánh mắt có vài phần kinh ngạc, nhìn chằm chằm Truy Tinh Tử.
Ngay cả Diệu Yên cùng Tiên Âm, không khỏi kinh ngạc nhìn Truy Tinh Tử.
Nguyên lai vừa rồi so cước lực, những người này cùng đi về phía đông, Truy Tinh Tử xuất phát cuối cùng, nhưng lại về trước nhất.
Bất quá trong nửa canh giờ ngắn ngủi, lúc Diệu Yên cùng Tiên Âm đang chờ đợi thì phía đông có động tĩnh. Truy Tinh Tử tựa như lưu tinh, mang theo một luồng hào quang xé rách không trung, bay tới gần! Sát phía sau hắn, đó là Tiêu Dao Tử.
Hai người mặc dù đồng thời hạ xuống đất, thế nhưng Tiêu Dao Tử lập tức tự nhận thua, chỉ vì Truy Tinh Tử xuất phát chậm hơn chỉ chốc lát, cuối cùng hai người lại cùng trở về. Tiêu Dao Tử quang minh lỗi lạc, không muốn chiếm tiện nghi, lập tức mở miệng nhận thua.
Người thứ ba trở về, không ngờ lại là Côn Bằng.
Hắn chính là Côn Bằng thành tinh biến thành người, hắn hóa thành bản thể, chính là một con thượng cổ Côn Bằng, hai cánh lớn rung lên, vỗ liên tục! Đơn thuần luận tốc độ, còn nhanh hơn các cao nhân ba phần.
Người thứ tư trở về, là Quân Kiếm. Nàng đi chậm hơn chốc lát, bởi vì Nghê Thường Vũ Bộ của Tiên Sơn phái ảo diệu, kết quả lại về trước đám Ngọc Cơ Tử.
Sau đó Ngọc Cơ Tử cùng Bạch Mi đồng thời về tới, Cổ Chung hòa thượng về sau đó. Cuối cùng trở về là Linh Hóa đạo sĩ của Tam Thanh Đạo Tông.
Bất quá Linh Hóa đạo sĩ tựa hồ đối với thắng bại không quá quan tâm, vừa quay về, lập tức ngồi xuống đất, thần sắc thong dong như thường.
Đợi mọi người khoanh chân ngồi xuống điều hòa nội tức xong, Tiêu Dao Tử mở miệng nói: "Ẩn Nguyệt tông chủ quả nhiên lợi hại, xem ra lần này tỷ thí, Ẩn Tự Quyết của Ẩn Nguyệt Tông độc bộ thiên hạ, ngự phong thuật đương kim thiên hạ đã là Ẩn Nguyệt Tông. Bần đạo cam bái hạ phong.
Truy Tinh Tử bình thản cười: "Tiêu Dao chưởng môn khách khí rồi, ta với ông cùng đến, vốn là không phân biệt được cao thấp. Tiêu Dao chưởng môn không cần khiêm nhượng, khiến tại hạ có chút xấu hổ. Huống hồ bổn môn cũng chỉ nhờ Ẩn Tự Quyết miễn cưỡng qua khỏi cửa này, bản lãnh cũng chỉ vừa phải."
Ngọc Cơ Tử mở miệng nói: "Thắng là thắng, thua là thua, cũng không có gì thích hợp hơn để nói. Nếu mọi người đã tới đây, tự nhiên là để đánh giá cao thấp. Trận tỉ thí này, tự nhiên là Ẩn Nguyệt Tông Truy Tinh Tử thắng, ta tâm phục khẩu phục."
Ông ta mỉm cười, không hề cảm thấy thua là sỉ nhục, nhưng có một người lại cười nói: "Truy Tinh Tử, Ẩn Tự Quyết của ngươi quả nhiên ảo diệu, đi sau tới trước, bần đạo vô cùng bội phục, nếu có cơ hội nhất định phải tìm ngươi luận bàn một phen."
"Nếu quả như vậy, không dám chối từ." Truy Tinh Tử đáp lễ.
Côn Bằng ngồi bên cạnh, sắc mặt có chút bất thiện, hắn chính là Côn Bằng biến thành người, am hiểu nhất là phi hành, đề mục bản thân tự tin nhất lại thua, tự nhiên trong lòng tức giận, lập tức mở miệng kêu lên: "Còn có một người chưa trở về, bây giờ nói thắng bại, sợ rằng quá sớm."
Truy Tinh Tử thong dong cười nói: "Không sai, đợi mấy vị đồng đạo quay lại hết rồi nói."
Nói xong, hắn ta chậm rãi ngồi xuống, hai tay chắp lại, mỉm cười không nói.
Lúc này thì, thấy chân trời xa xa có hai đạo kim quang một trước một sau bay lại, hạ xuống đất. Đó là hai người Khương Đại Hồ Tử cùng Gia Cát Thần Toán."
Khương Đại Hồ Tử cười ha ha: "Nguyên là chư vị đã về trước, xem ra ta càng vội càng chậm, cũng bất quá đoạt được một hạ phẩm mà thôi." Nói xong ông ta lại cười ha ha, từ trong lòng lấy ra một đóa Tuyết Liên Hoa: "May là hương còn chưa cháy hết, không lộ xấu."
Gia Cát Thần Toán nhìn mọi người một chút, mở miệng nói: "Sao? Sao không thấy Tiểu Lôi tiên sinh?"
Diệu Yên nhíu mày nói: "Phu quân ta cũng đi về phía bắc, hai vị chẳng lẽ không nhìn thấy?"
Khương Đại Hồ Tử cũng ngạc nhiên nói: "Ồ? Cũng thật kỳ quái, Lôi tiên sinh hẳn là nhanh hơn chúng ta mới đúng." Nói xong, ông ta nói lại việc mình cùng Gia Cát Thần Toán lại Lang Tế Sơn nhìn thấy chữ Tiểu Lôi lưu lại.
Tất cả mọi người kỳ quái, Tiểu Lôi rõ ràng là hái Tuyết Liên trước hai người, sao lại còn chưa trở về? Chẳng lẽ là trên đường gặp chuyện gì nên chậm trễ?
Diệu Yên trong lòng nóng nảy. Tiểu Lôi đột nhiên "mất tích" đã có không ít tiền lệ, chẳng lẽ gặp phải chuyện gì?
Mọi người nhìn nhau, đoán không ra.
Một lúc lâu sau, chỉ thấy hương đã dần tàn, hạn chế hai canh giờ đã tới, Tiểu Lôi vẫn chưa về tới.
Cổ Chung hòa thượng ho khan hai tiếng, nói: "A, thời gian đã đến, Tiểu Lôi thí chủ nếu còn chưa quay lại, vòng tỷ thí này, có thể không tính tới hắn."
Tiên Âm sắc mặt bất thiện, đang muốn nói, Diệu Yên lại kéo nàng, lắc nhẹ đầu, lập tức ánh mắt nhìn phương xa, trầm tư không nói.
Lúc này thì, hương cuối cùng cũng cháy hầu như không còn, tro hương rơi xuống, Cổ Chung hòa thượng nhìn Ngọc Cơ Tử chờ đợi, đang muốn mở miệng nói, đột nhiên thấy đỉnh đầu truyền đến thanh âm tự đắc:
"Linh Hóa đạo sĩ, mẹ nó ta thiếu chút nữa bị ngươi làm hại rồi."
Diệu Yên nhất thời mặt lộ vẻ vui mừng, bật thốt lên: "Tiểu Lôi."
Chỉ thấy một đạo kim quang từ chín tầng trời phóng xuống, một thân ảnh đạp tường vân ngũ sắc, tựa như tia chớp, trong nháy mắt tới trước mặt mọi người, vù một tiếng, từ trên mây đáp xuống, đứng tại chỗ, khuôn mặt vô lại tươi cười, không phải Tiểu Lôi thì là ai?
Diệu Yên ngạc nhiên nói: "Phu quân, chàng không phải đi phương bắc sao? Sao lại…"
Tiểu Lôi chép miệng cười nói: "Nàng nghĩ phu quân của nàng thật sự không có chí khí sao, một hạ phẩm mà đủ sao?"
Hắn từ trong lòng chậm rãi móc ra ba thứ, đầu tiên là một đóa Tuyết Liên hoa, liếc nhìn Tiên Âm, cười nói: "A, hoa tươi tặng mỹ nhân, đóa Tuyết Liên hoa thật ra rất giống ngươi, vô cùng lạnh, nhưng cũng rất đẹp."
Nói xong hắn tiện tay cài đoá hoa lên tóc Tiên Âm. Lại lấy ra một đoá thất sắc Vong Nhan Hoa, đi tới trước mặt Diệu Yên, ôn nhu cười nói: "Diệu Yên ngoan, nàng cũng như nó. Ôn nhu dịu dàng mê hồn, Vong Nhan hai chữ, rơi vào người nàng là hợp nhất, ta có thể có nàng là thê tử, vậy quên đi thế gian mỹ lệ cũng không uổng."
Hắn nhẹ nhàng cài đóa hoa lên tóc Diệu Yên, sau đó mới lấy ra một cây trúc màu tím dài hai xích, phe phẩy trong tay. Mọi người còn chưa mở miệng, Tiểu Lôi đã chạy tới Tam Thanh Tông Chủ Linh Hóa đạo sĩ cười nói: "Linh Hóa lão đạo sĩ. Ngươi phải phân xử cho ta, đồ tử đồ tôn của Tam Thanh Quan ngươi, rất lợi hại và vô cùng kiêu ngạo a, ta bất quá chỉ muốn lấy Tử Diệp Trúc sau núi của ngươi… mẹ nó, hơn trăm tiểu đạo sĩ cầm phi kiếm bày đại trận gì đó truy sát ta! Bất quá ta nể mặt ngươi, cũng không làm khó bọn họ… có điều bọn đồ đệ của ngươi, quá mức hùng hổ nên ta chỉ ra tay giáo huấn vài tên thôi. Nhưng cũng làm ta mất không ít thời gian, thiếu chút nữa về không kịp."
Hắn nói một hơi, hương khói cũng tắt! Tiểu Lôi vỗ tay cười nói: "Hay lắm, cuối cùng cũng kết thúc."
Lúc này, mọi người rốt cuộc cũng có phản ứng, mỗi người đều lộ vẻ khiếp sợ, sắc mặt Truy Tinh Tử cũng tái nhợt, nhìn chằm chằm Tiểu Lôi, miễn cưỡng nói: "Ngươi… ngươi… ngươi chẳng lẽ trong vòng hai canh giờ… đi một chuyến tới cả ba nơi sao?"
Tiểu Lôi thở dài: "Không sai, làm ta mệt chết mất."
Nói xong, hắn cắn một phiến lá trúc, ngậm trên miệng, rồi uể oải ngồi xuống đất.
Lúc này mỗi người đều khiếp sợ, rất nhiều người thầm tính khoảng cách tới ba nơi….
Đi về phía bắc tới Lang Tế Sơn gần ngàn dặm, tới phía nam hai ngàn dặm, tới phía đông ba ngàn dặm, thêm vào lộ trình quay về gấp 2 lần….
"Không… không có khả năng." Côn Bằng đột nhiên mở miệng kêu lên: "Tổng cộng hơn mười ngàn dặm lộ trình, ngươi sao có thể đi chỉ trong hai canh giờ."
Tiểu Lôi cười nói: "Đích xác không phải hai canh giờ…." Hắn giơ một ngón tay, thản nhiên nói: "Mà là một canh giờ… một canh giờ kia, ta cùng hơn trăm môn hạ Tam Thanh Tông đánh một trận, ai, Linh Hóa đạo sĩ, kiếm trận kia của Tam Thanh Tông các ngươi đích xác rất lợi hại! Hại ta cùng hơn trăm tiểu đạo sĩ các ngươi chơi trốn tìm suốt một canh giờ."
Một.. một…
Một canh giờ sao?
Tiêu Dao Tử tay vuốt chòm râu, bất đắc dĩ thở dài. Ngọc Cơ Tử ngồi bên cạnh, vẻ mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm Tiểu Lôi, trong mắt tất cả mọi người đều lộ vẻ bán tín bán nghi.
Nhân gian, sao lại có ngự phong thuật được như thế?
Ngay cả thần tiên trên trời… cũng không có khả năng.
Tiểu Lôi thầm nghĩ: bất quá chỉ là mười ngàn dặm mà thôi. Ta học chính là Cân Đẩu Vân chính tông của Tà Nguyệt Tam Tinh Động Bồ Đề lão đầu! Mặc dù so ra kém hầu tử lộn một vòng mười vạn tám ngàn dặm, thế nhưng với khoảng cách như vậy, mất một canh giờ, cũng không tính là quá mức mất thể diện.
Một lúc lâu, Truy Tinh Tử đột nhiên thở hắt ra một hơi, mắt nhìn Tiểu Lôi chòng chọc, trên mặt lại hiện lên vẻ thong dong, chậm rãi nói: "Ngươi thắng! Túc hạ tuyệt học như thế, Truy Tinh Tử cam bái hạ phong! Lần này, Truy Tinh Tử nhận thua."
Không đợi mọi người phục hồi tinh thần, Truy Tinh Tử đã phủi quần áo, chậm rãi nói: "Côn Luân chưởng môn, không biết đề mục kế tiếp, là gì?"
Ngọc Cơ Tử trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói: "Tiên Lâm Thịnh Hội có ngũ luận, chia thành Luận Thuật, Luận Bảo, Luận Pháp, Luận Đạo, Luận Kiếm. Luận Thuật hạng nhất, tự nhiên là Tiểu Lôi tiên sinh. Chuyện kế tiếp, chúng ta tự nhiên sẽ Luận Bảo."
Người tu hành đối với luyện chế pháp bảo, các loại pháp bảo có cao có thấp, pháp lực uy lực đều bất đồng.
Chỉ có điều nếu nói đến đương kim tu hành trong Tiên lâm, am hiểu tu luyện các loại pháp bảo nhất, kỹ nghệ cực tốt, không thể nghi ngờ, đó chính là Thiên Cơ Môn thiện về các loại cơ quan tin tức tuyệt học, có thể chế tạo Cơ Quan Thú thần diệu vô song.
Nói tới đây, Ngọc Cơ Tử liếc mắt nhìn Đại Hồ Tử, cất cao giọng nói: "Khương môn chủ, lần này, chính là mời ngươi đầu tiên. Không biết lần này Thiên Cơ Môn mang tới bảo bối gì?"
Khương Đại Hồ Tử cười nói: "Xấu hổ, xấu hổ! Thiên Cơ môn ta bất quá kế thừa một chút thủ nghệ của lão tổ tông thôi. Thật sự không có gì có thể mang ra. Cơ Quan Thú cũng bất quá là một món đồ tổ thượng lưu lại. Nếu nói tới, thì thật sự chỉ không có gì có thể mang ra…."
Lời này nói ra cũng tính là lỗi lạc. Thiên Cơ Môn hắn mặc dù được xưng là kỹ nghệ vô song, nhưng dù sao luyện chế pháp bảo, ngoại trừ kỹ nghệ, còn cần phải có vật liệu trân quý, còn có pháp thuật cao siêu. Tỷ như Tiểu Lôi năm đó tự mình luyện chế thanh thái đao, dùng Huyền Vũ Nội Đan – nếu là không có vật liệu quý trọng, kỹ nghệ dù tốt, cũng là vô dụng.
Khương Đại Hồ Tử cười nói: "Ta không dám hiến đồ kém, thế nhưng nói tới thủ nghệ, ta cũng không dám vọng ngôn. Tiểu lão nhi tự vấn cũng có chút nhãn quan, không bằng ở chỗ này làm một người bình phán, các vị có bảo bối gì, mang ra, do tiểu lão nhi ta đánh giá cao thấp, là được." Dừng một chút, hắn lại nói: "Chỉ có điều với một mình ta, không dám nói chuẩn, xin thỉnh chưởng môn nhân tam đại môn phái cùng tiểu lão nhi đồng thời bình phán, thế mới công bằng."
Nói ra lời này, chúng nhân không ai không tán thưởng.
Truy Tinh Tử mỉm cười, nói: "Đã như vậy, để tại hạ đi đầu a! Ta có một thanh bảo kiếm, xin thỉnh mấy vị xem qua một lần."
Nói xong, hắn bấm kiếm quyết, kiếm chỉ lên trời, trong miệng phát ra một tiếng rít bén nhọn.
Thanh âm tựa hồ long ngâm, vang thẳng tới trời.
Lập tức, nghe thấy trên trời, truyền đến một tiếng đáp lại mơ hồ, trong nháy mắt một đạo kim quang xuyên qua tầng mây, hào quang chói lọi.
Nhưng chợt có một đạo thanh khí bộc phát ra từ trong kim quang, trong nháy mắt tất cả mọi người ở đây cảm nhận được kiếm khí dày đặc.
Chỉ thấy vù một tiếng, đạo thanh khí đột nhiên từ trên trời giáng xuống, tựa hồ mang theo một đoàn khí diễm thanh sắc, rơi xuống đương trường! Chỉ thấy một thanh trường kiếm hình dáng cổ xưa, nằm trên mặt đất, thân kiếm mơ hồ vẫn run rẩy, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Việt Sư đột nhiên mở mắt, trong mắt phóng ra quang mang sắc bén, nhìn chằm chằm Truy Tinh Tử! Truy Tinh Tử ngang nhiên đứng đó, đưa tay rút trường kiếm….
Chỉ thấy thân kiếm hoàn toàn trong suốt, trên kiếm phong, kiếm khí uy nghiêm đáng sợ! Khiến cho người ta đứng ở xa xa vẫn cảm thấy rét tới tận xương tủy.
Thần kiếm như thế, đây chỉ là mới ra khỏi vỏ mà uy lực đã như thế! Chúng nhân không người nào không sợ hãi.
Diệu Yên đột nhiên mắt sáng ngời, bật thốt lên: "Đây là Thu Lộ! Là thanh "Thu Lộ" của Đông Hải Thần Quân năm đó."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui