Chí Tôn Vô Lại


"Hả, ngươi không thể làm gì khác hơn là để cho hắn chết sao... thật không?"
Thanh âm kia cười nói: "Bằng trí thông minh của ngươi, hẳn là có thể nghĩ tới... bản lãnh của vị tộc trưởng tiền nhiệm các ngươi, mặc dù trong mắt ta chỉ là một con kiến tầm thường nhỏ bé, nhưng dù sao hắn cả đời luyện võ, thân thể rất khỏe mạnh, sao có thể chỉ một chút bệnh cũng không dậy nổi? Chỉ có điều, đó là ta sắp đặt thi triển chút thủ đoạn mà thôi."
"Ồ, sau đó ngươi lại chọn Lục thúc của ta ư?" Tiểu Lôi mỉm cười, ánh mắt hắn không chút tức giận.
"Đúng vậy. Ta từ đầu đã chọn hắn... bởi vì hắn có căn cơ ở Nguyệt gia, có nhân mạch (mối quan hệ giữa người với người), làm người cũng rất thông minh, có năng lực. Trọng yếu nhất chính là, hắn có dã tâm, có tham lam. Cho nên ta tìm đến hắn, ta thậm chí còn dùng chút biện pháp để trợ giúp hắn đề cao tu vi võ công..."
Tiểu Lôi lập tức nhớ tới, võ công của Lục thúc đích xác cao hơn mình tưởng tượng rất nhiều.
Chỉ nghe thấy thanh âm kia nói: "Bất quá sau đó ta lại từ bỏ hắn. Bởi vì khi kế hoạch bắt đầu chưa lâu, ta phát hiện lựa chọn của mình cũng chưa phải là tốt nhất... Vị Lục thúc kia của ngươi có một vài khuyết điểm không tốt. Hắn quá tự phụ, ngoài ra thứ người như thế rất khó làm cho người ta tín nhiệm, đương nhiên, vấn đề này giải quyết rất dễ dàng... Quan trọng nhất chính là, hắn có dã tâm.... Người có dã tâm cũng không phải là chuyện gì xấu. Nhưng nguy hiểm nhất lại là, dã tâm của hắn và năng lực của hắn không đồng đều. Hơn nữa lại có phần vô cùng không thực tế. Với căn cơ của hắn tại Nguyệt gia, cộng thêm năng lực cùng với dã tâm của hắn, sớm muộn thì sẽ có một ngày, hắn sẽ không cam lòng chịu sự lợi dụng và khống chế của ta. Đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!" Hắn thở dài: "Đương nhiên, ta không sợ tương lai hắn phản bội ta, bởi vì nếu ta muốn giết hắn, cũng giống như bóp chết một con kiến mà thôi. Nhưng nếu quả thật có một ngày như vậy, ta thật sự giết hắn, cũng bằng với hủy diệt Minh Nguyệt gia, cũng như phá hủy kế hoạch của ta. Nhưng ta không thể cho phép kế hoạch của ta bị phá hủy. Cho nên..."
Tiểu Lôi cười lạnh nói: "Cho nên, ngươi quyết định giết hắn, chuyển sang lựa chọn Nguyệt Tinh?"
Thanh âm kia đột nhiên cười: "Ngươi không cần dùng loại ngữ khí này, Nguyệt Sơn... ta đã bỏ kiên nhẫn khó nhọc điều tra qua rất nhiều tư liệu của Nguyệt gia. Đương nhiên, rất nhiều chuyện là do vị Lục thúc kia của ngươi cung cấp. Quan hệ giữa ngươi và Nguyệt Tinh, ta cũng biết một chút. Nhưng ngươi nói cũng không hoàn toàn chính xác. Nếu không có Nguyệt Tinh, ta vẫn có thể tiếp tục dùng Lục thúc của ngươi như trước. Nhưng khi ta phát hiện ra điều kiện của Nguyệt Tinh càng thích hợp hơn Lục thúc của ngươi, ta lập tức sửa đổi kế hoạch của ta."
"Vậy Nguyệt Tinh không có khuyết điểm sao?"
"Có, hơn nữa có rất nhiều." Thanh âm kia trả lời rất nhanh: "Đầu tiên, quan trọng nhất chính là cô ta là một nữ nhân. Thế giới trần tục này là nam nhân làm chủ. Thân là một nữ nhân, muốn chưởng quản cả một gia tộc lớn như vậy, thật sự là một chuyện rất khó khăn. Sẽ có rất nhiều người không phục cô ta... Tuy nhiên khó khăn này cũng có thể dễ dàng vượt qua. Ta có thể trợ giúp cô ta... tỷ như, ta có thể dùng rất nhiều biện pháp, làm cho những người phản đối cô ta lặng lẽ biến mất.... biến mất một cách "an toàn"."
"Ngoài ra, cô ta trong gia tộc không có căn cơ. Căn cứ vào những điều ta biết, cô ta gần đây ở phương nam chỉ có mấy cái võ quán mà thôi. Nhưng khuyết điểm lớn nhất này cũng đồng thời là ưu điểm lớn nhất. Bởi vì trong tất cả những nhân tuyển có tư cách được kế thừa tộc trưởng, ngoại trừ ngươi và cô ta ra, tất cả mọi người đều có căn cơ của mình, đều nắm giữ một bộ phận thực lực của gia tộc. Vì cô ta không có căn cơ, ít nhất điểm này cũng bảo đảm cô ta sẽ không phản bội ta. Về phần nếu để cô ta nắm giữ gia tộc này, ta sẽ âm thầm trợ giúp cô ta. Nói về thủ đoạn... ta có rất nhiều thủ đoạn."
Tiểu Lôi thở dài: "Hiện tại thì sao?"
"Hiện tại hết thảy đều không làm được, không thể nào rồi!" Thanh âm kia tựa hồ cười khổ: "Sự xuất hiện của ngươi đã làm rối loạn tất cả kế hoạch của ta... Ta vốn đã tính toán về ngươi, vì ta biết ngươi không phải là con ruột của Minh Nguyệt gia. Ta xem đó là khuyết điểm lớn nhất của ngươi... Nếu để một nữ nhân lãnh đạo bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ tiếp nhận... nhưng nếu để một người ngoài lãnh đạo bọn họ, bọn họ sẽ phản đối kịch liệt. Mặc dù trên danh nghĩa ngươi là người của Minh Nguyệt gia, nhưng ngươi không cùng quan hệ huyết thống với Minh Nguyệt gia! Người phương Đông chúng ta, đối với việc gìn giữ quan hệ huyết thống, rất coi trọng. Cho dù ta có khả năng thông thiên, nhưng không có biện pháp khiến ngươi trở thành cốt nhục của Minh Nguyệt gia." Nói đến đây, ngữ khí của hắn biến đổi: "Đáng tiếc, ngươi đã phá hủy tất cả kế hoạch của ta. Đầu tiên ngươi ngăn cản Lục thúc của ngươi, đoạt lấy danh tiếng của Nguyệt Tinh. Sau đó ngươi lại cản trở Nguyệt Tinh, còn khiến người của ta bỏ chạy. Bây giờ ta nghĩ Minh Nguyệt gia nhất định đang rất hỗn loạn. Nguyệt Tinh cũng bị chứng minh là do người khác không chế... Cho nên, ta không thể nào tiếp tục lợi dụng Nguyệt Tinh được nữa..."
"Thì ra là vậy." Tiểu Lôi cười nói: "Khó trách... ngươi lại ôn hòa với ta như vậy, phí nhiều lời như vậy với ta, còn giải thích ngọn nguồn sự tình với ta, chẳng những không giết ta, mà còn phân tích với ta nhiều chuyện như thế. Ngươi không phải là hảo tâm cũng không phải là ngu xuẩn... mà là vì ngươi không còn cách nào khác... ngươi không còn lựa chọn nữa! Muốn ngươi bỏ kế hoạch với Minh Nguyệt gia tộc, điểm này ngươi khẳng định là không cam lòng. Chẳng những ngươi đã mất đi Lục thúc của ta, mất đi khống chế với Nguyệt Tinh, mà bây giờ ta là người duy nhất ngươi có thể lựa chọn."
Hắn nói đến đấy, bộ dạng cười rất nhạt: "Cho nên, ngươi chẳng những sẽ không giết ta, ngược lại còn đem hết toàn lực lôi kéo ta... Ta là hy vọng cuối cùng để khống chế Minh Nguyệt, nếu không… Ngươi chỉ đành từ bỏ kế hoạch này, lại phải tìm kiếm một mục tiêu khác."
Đối phương trầm mặc trong chốc lát rồi chậm rãi nói: "Ta biết. Sau khi ta và ngươi nói nhiều chuyện như vậy, ngươi cũng khẳng định là sẽ nghĩ tới điểm này... Được rồi, ta thừa nhận ngươi nói rất đúng, bây giờ ta rất cần ngươi. Vậy câu trả lời của ngươi thế nào? Nguyệt Sơn tiên sinh?"
Ngữ khí của hắn đột nhiên tràn ngập vẻ dụ hoặc, thanh âm trở nên có chút khàn khàn, còn mang theo mị lực kỳ quái nào đó: "Ta có thể khiến cho người yêu của ngươi sống lại một lần nữa, trở lại bên người ngươi! Ta có thể cho ngươi lực lượng mà ngay cả khi nằm mơ ngươi cũng nghĩ không ra! Cho ngươi trở nên vô cùng cường đại... Thậm chí có thể là người cường đại nhất thế giới này! Không cần bao lâu, có lẽ là mười năm, có lẽ là hai mươi năm sau, cả giới tu hành Đông thổ, sẽ là thiên hạ của Thánh Huyết tông chúng ta! Chúng ta chẳng những sẽ không giống như chuột qua đường nữa... Không, chúng ta sẽ không làm chuột nữa, mà là lão hổ! Người người đều sợ lão hổ! Chúng ta chẳng những có thể quang minh chính đại khai sơn lập phái trong giới tu hành, sau đó còn có thể làm cho tất cả mọi người run sợ chúng ta! Để cho bọn họ vừa nghe thấy tên của Thánh Huyết tông, sẽ phải sợ đến phát run! Ngươi còn muốn cái gì? Lực lượng ư? Quyền thế ư? Hay vô câu vô thúc, tự do tự tại? Ta cho ngươi biết, tất cả những gì ngươi muốn, chúng ta đều có thể làm được!" Dừng một chút, hắn cười cười ác ý: "Mà hết thảy những thứ này, ngươi hoàn toàn có thể được chia xẻ."
Tiểu Lôi nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi rồi thở dài: "Rất mê người, ngươi nói thật sự là rất mê người..." Hắn đột nhiên mỉm cười lộ ra một tia quái dị: "Mặc dù pháp thuật "Ma gian quán nhĩ" của ngươi thật sự còn chưa tu luyện tới nơi tới chốn, không đủ để mị hoặc ta. Nhưng ta thừa nhận, khung cảnh ngươi miêu tả thật sự rất mê người..." Hắn lẩm bẩm nói: "Có thể được tất cả mọi thứ mong muốn, hết thảy mọi thứ... Dụ hoặc kiểu này, ta nghĩ sợ rằng trong một trăm phần trăm thì có tới chín mươi chín phần trăm người đều sẽ động tâm. Nhưng..."
Thanh âm kia trở nên rất khó nghe: "Nhưng ngươi không động tâm sao?"
"Nói thẳng ra, nếu... ngươi không phải là người của Thánh Huyết tông, nếu ngươi là loại Hỗn Thế Đại Ma Vương gì đó, có lẽ ta sẽ nguyện ý chơi đùa cùng ngươi một phen, thử xem cái việc tà ác này có phải là rất thú vị hay không.... Dù sao bản thân ta cũng không phải là người tốt gì, hơn nữa cho tới bây giờ ta chưa từng coi mấy chuyện tà ác phản phái có gì không tốt... Tuy nhiên đối với ngươi....Rất xin lỗi, hành vi của ngươi đã vượt qua giới hạn thấp nhất của ta rồi..." Tiểu Lôi cười cười.
"Cái gì?"
"Bởi vì các ngươi là Thánh Huyết tông." Tiểu Lôi thở dài: "Nếu ngươi là một tên tà mà ngoại đạo nào khác, có dã tâm cường đại, muốn làm chuyện nhất thống giới tu hành, có lẽ ta sẽ nguyện ý đi theo các ngươi con mẹ nó một phen. Nhưng Thánh Huyết tông các ngươi... thì lại không được!" Ngữ khí của hắn dần dần trở nên lạnh lẽo: "Cho dù ta cũng là một tên hỗn đản, chẳng phải là thứ tốt lành gì… Nhưng ta đã nói qua, dù là sài lang cũng sẽ không coi đồng loại của mình là con mồi! Các ngươi thì chính là thứ này... Cho nên các ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng. Có thể ta là cầm thú, nhưng các ngươi ngay cả cầm thú cũng không bằng... Cho nên, nhất định chúng ta không có khả năng trở thành đồng bọn."
Tiểu Lôi nói xong liền cười hì hì.
Trầm mặc một lúc lâu, thanh âm kia trở nên lạnh như băng, mơ hồ mang theo vẻ phẫn nộ, lạnh lùng nói: "Được rồi, vậy thì ngươi chết ở chỗ này đi."
"Vậy ngươi có từ bỏ kế hoạch với Minh Nguyệt gia không?" Tiểu Lôi cười cười.
"Thiên hạ không phải chỉ có một Minh Nguyệt gia." Thanh âm kia nói xong thì không hề vang lên nữa. Lập tức Tiểu Lôi nghe thấy lách cách vài tiếng, cửa sổ xung quanh đồng thời đóng lại.
Đại điện lập tức trở nên đen ngòm.
Nhưng chuyện trở tối như vậy chỉ là trong nháy mắt, Tiểu Lôi lập tức cảm thấy xung quanh có khí tức pháp lực dao động, lập tức trước mặt sáng ngời, trên pho tượng vàng ròng khổng lồ kia chợt bộc phát kim quang xán lạn. Kim sắc quang mang kia càng ngày càng lạnh, không ngờ cuối cùng lại biến thành một luồng kim sắc hỏa diễm bừng bừng!
Tiểu Lôi mơ hồ cảm giác được trên pho tượng này có một cỗ pháp lực cường đại dao động. Dao động kia rất mãnh liệt. Mặt ngoài thì dường như yên lặng, nhưng vẫn có cái gì đó như đang cuồng loạn rít gào.
Càng thêm quỷ dị chính là vốn bản thân đang đứng ở đại đường, nhưng lúc cửa sổ đóng lại trong nháy mắt đen tối đó, hoàn cảnh của nơi này đã hoàn toàn biến đổi!
Vách tường, cửa, cửa sổ xung quanh, còn có trần nhà, toàn bộ đã biến mất! Biến thành một màn hỗn độn chi khí đen ngòm! Tựa như nơi này là một không gian kỳ quái vô cùng vô tận...
Nhưng trong không gian này, cũng chỉ có Tiểu Lôi, thêm vào mấy cái bồ đoàn trên mặt đất, và tượng thần ở trước mặt!
Ngoài mấy thứ này ra, không còn gì khác....
Chí Tôn Vô Lại
Tác giả: Khiêu Vũ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui