Lúc trước hắn chưa nói câu nào vẫn chưa phát giác ra, đến khi lên tiếng lập tức trên người tản ra một đạo khí lực ổn trọng thành thục, nhất thời quang huy trấn áp hai tiểu đệ sang một bên. Mà chính hắn trở thành nhân vật chính.
Đây chính là đại thiếu gia của Phương gia Phương Trúc. Ngoài Phương gia đảo chủ hành sự ổn trọng, lấy đại cục làm trọng phía dưới cũng chỉ có hắn, còn hai người tiểu đệ của hắn kiêu ngạo bướng bỉnh không coi ai ra gì.
Phương Trúc, Phương Thiên Thương, Phương Toái Không chính là ba hổ tử của Phương gia, được Quần Đảo Chư Tinh công nhận.
Vệ Khiếp đưa lá thư lên, Phương Trúc cầm lá thư đọc qua một lượt, sau đó giao cho hai người bọn họ truyền đọc.
- Sở Vân chạy tới hướng Đông Nam?
Phương Toái Không cười nhạt một tiếng, đặt lá thư sang một bên.
- Khiến ta thua một vò rượu ngon, trong lòng không được sảng khoái. Ngày hôm nay ngươi gặp phải xui xẻo. Đại ca, nhị ca, để tam đệ lập tức lên đường, bắt đoàn người của Sở Vân trở về cho hai vị ca ca nhắm rượu!
Phương Thiên Thương nhướng mày, nhưng không nói gì chỉ nhìn về phía đại ca Phương Trúc.
Phương Trúc cười cười, chậm rãi nói:
- Nếu tam đệ có thời gian rãnh rỗi, vậy thì cứ đi, đi mau về mau.
Phương Toái Không vui mừng khôn xiết, lập tức đứng dậy, phi thân nhảy qua bách xích, nhảy lên bảo thuyền của chính mình.
- Thúc đẩy đạo pháp Ưng Tường, các huynh đệ theo ta giết địch!
Hắn hét lớn một tiếng, mạnh mẽ vang dội. Nói là làm, lúc này liền dẫn theo một phần của hạm đội, hướng về phía đông nam.
Vệ Khiếp cả kinh, không chờ hắn phản ứng, Phương Toái Không đã đi xa.
Hắn vội vàng khuyên nhủ:
- Trĩ Hổ hùng mãnh, đứng đầu Tuấn Kiệt bảng. Để Tam Tướng Quân đi như vậy...
Phương Thiên Thương hừ lạnh một tiếng, không bận tâm nói:
- Sở Vân? Đã là cái thá gì mà có thể so sánh với tam đệ của ta?
- Ha ha.
Phương Trúc xua tay, khuyên giải nói:
- Tam đệ ta có ba Đại yêu linh trong tay, mấy ngày trước đánh cùng gia thúc Phương Hồng Chiến không phân thắng bại. Bất quá Sở Vân mới chỉ mười bốn tuổi, nhập học không đến một năm, cũng chỉ có hai Đại Yêu binh, còn quá non. Vệ Khiếp ngươi không cần lo lắng.
- Phương Hồng, chính là Oanh Thiên Chùy Phương Hồng đứng thứ mười một trên Dị Sĩ bảng?
Thần tình Vệ Khiếp lộ ra vẻ nghi hoặc, lập tức nhớ lại, thần sắc toát ra vẻ khiếp sợ.
- Tam Tướng Quân rõ ràng có thể đánh cùng Oanh Thiên Chùy Phương Hồng bất phân thắng bại, dũng lực như vậy?
Hắn sợ hãi thất thanh nói, trong lòng vẫn lưu lại một chút ngờ vực.
- Chỉ là biển rộng mênh mông, không hẳn đã đuổi được Sở Vân.
- Chuyện này càng không thành vấn đề. Bảo thuyền của tam đệ ta đạt cấp số Tiểu Yêu, có đạo pháp tăng tốc. Hơn nữa hắn còn có Bạch Mi Điêu cấp số Đại Yêu, có thể bay cao nhìn xa. Chỉ cần có phương hướng cụ thể, hắn nhất định tìm được tung tích của Sở Vân, nhất định có thể đuổi được.
Phương Trúc dõng rạc giải thích.
- Tam đệ vẫn luôn muốn lưu danh trên bảng. Vậy lần này hãy để cho hắn nổi danh.
Phương Thiên Thương cũng ngồi một bên phụ họa.
- Hóa ra là vậy.
Vệ Khiếp nghe vậy, rốt cục không còn lo lắng.
...
- Chuyến này tất có truy binh!
Đứng ở trên bảo thuyền, ngữ khí của Sở Vân chắc chắn như đinh đóng cột lên tiếng.
Nhan Khuyết và Kim Bích Hàm đứng ở bên cạnh, nhìn lại phía sau. Xa xa phía chân trời chỉ có biển và trời, vốn không có bóng dáng kẻ ai.
- Bây giờ chúng ta cũng đã đi được một thời gian. Vệ gia đảo chủ hắn muốn đuổi cũng không kịp.
Kim Bích Hàm cười cười, nói.
Sở Vân lắc đầu, trong ánh mắt lóe ra một đạo thần quang:
- Vệ gia đảo chủ là một con cáo già. Tuy rằng hận không thể lột ra, uống máu ăn thịt chúng ta. Thế nhưng hôm nay, hắn còn lại một hạm đội, thế cục bất ổn, sẽ không tự mình ra tay mà ở lại bảo vệ Vệ gia đảo, cầu viện quân. Đây là đảo chủ một phương, sẽ không bị tâm tình bao phủ.
Nhan Khuyệt nhíu mày, nhớ lại hải đồ, trầm ngâm nói:
- Nói về viện quân, theo thông tin từ tù binh. Chỉ có một gia đảo gần Vệ gia đảo nhất chính là hạm đội liên hợp của ba huynh đệ Phương gia. Tính thời gian cầu viện và truy kích, có lẽ chúng ta đã trở về Thư gia đảo, bọn chúng cũng sẽ không đuổi theo.
- Không, sẽ có một tên truy sát tới đây.
Sở Vân hồi tưởng lại kiếp trước, trong đầu hiện ra một đạo thân ảnh.
Hắn chính là Phương Toái Không, một năm ở kiếp trước leo lên Tuấn Kiệt bảng. Sau đó cấp không ngừng tăng lên, cuối cùng dừng lại trên Dị Sĩ bảng. Đặc biệt hắn rất am hiểu truy kích chiến, du kích chiến, sở hữu chiến hạm không hề tầm thường, dần dần đạt cấp số
Đại Yêu, đạo pháp có tên gọi là "Ưng Tường" , cơ động nhất trên Quần Đảo Chư Tinh. - .
Phương Toái Không mệnh danh là "Hùng ưng trên biển" , thống lĩnh một hạm đội đóng quân trên biển. Đợi địch nhân không đề phòng, hắn liền thống lĩnh hạm đội kia đánh tới, như hùng ưng giết thỏ, từ trên trời giáng xuống một đòn trí mạng, lập tức chạy thật xa.
- Ba huynh đệ Phương gia, bọn chúng đều là nhân kiệt. Ta không sợ Phương Trúc, Phương Thiên Thương, duy chỉ có kiêng kỵ Phương Toái Không. Hắn là hùng ưng trên bầu trời và có rất nhiều điểm giống ta. Lần này nếu có người đuổi theo, tất nhiên là hắn không thể nghi ngờ!
Sở Vân chậm rãi nói.
Nhan Khuyết và Kim Bích Hàm nhìn nhau, cũng thật không ngờ Sở Vân hiểu được rõ về ba tam tử của Phương gia giống như đã quen biết từ lâu.
Nhan Khuyết hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó:
- Lẽ nào lúc trước thiếu chủ hạ lệnh cho hạm đội chạy chậm lại, chính là muốn dụ Phương Toái Không truy kích sao?
- Đúng vậy. Không chỉ có như vậy, đêm qua ta đã viết một phong thư muốn nghĩa phụ tiếp ứng chúng ta. Một mình Phương Toái Không tới đây, nhất định hắn có đến mà không có về.
Sở Vân cười lạnh một tiếng.
Hiện nay, trong tam tử Phương gia, Phương Toái Không có chiến lực yếu nhất. Thế nhưng ngày sau Phương Toái Không trưởng thành, thành tựu xuất chúng. Đã là địch, cần phải lãnh huyết vô tình, giết chết đối phương khi còn đang trong trạng thái phát triển.
- Ha ha ha, rốt cục ta cũng đã đuổi kịp. Sở Vân chạy đi đâu! Phương Toái Không ta ở đây, đang ở trên đầu của ngươi.
Quả nhiên, một lát sau, từ trên cao đột nhiên truyền xuống một đạo âm thanh.
Lập tức một đầu Bạch Mi Điêu giống như xe ngựa, kèm theo tiếng gió thổi mãnh liệt từ trên trời giáng xuống. Trên mình đại điêu thiết lập yên ngựa, một vị đại tướng trẻ tuổi mũi thẳng mắt sắc, thân mặc kim lân giáp, cầm Phi Sí Thương trong tay, ngồi an tọa trên đó.
Bổ nhào đánh về phía Sở Vân.
Kim Bích Hàm và Nhan Khuyết biến sắc, cảm nhận được phong áp sắc bén trấn áp.
Phương Toái Không vừa nói vừa mãnh liệt đánh tới, từ trên chín tầng mây bắn xuống một đạo kim cương khí mãnh liệt lóa mắt, phối hợp với móng vuốt sắc nhọn của Bạch Mi Điêu, mỏ điêu cứng như sắt. Tao thành một thế tấn công mãnh liệt khiến cho người khác phải kinh hồn bạt vía.