Chí Tôn


- Sở Vân… Hắn đến tột cùng đã mạnh tới mức độ nào rồi?

Trong đầu hiện ra hình tượng của Sở Vân, đôi lông mày của Thiết Ngao càng nhíu chặt lại.

Hắn cũng là thiên tài, thời trẻ tuổi hết sức nhiệt huyết, đã trải qua một phen đau khổ, hiện nay tâm tính đã thành thục hơn nhiều, sẽ không giống như lúc trước, tự nhiên đi coi thường Sở Vân.

Ngược lại, hắn coi Sở Vân là địch nhân lớn nhất trong đời mình.

Sở Vân tạo ra kỳ tích. Lúc này đây chiến tích đã không thể nào tưởng tượng nổi, khiến người khác phải sợ hãi. Đổi lại là Thiết Ngao hắn, hắn cũng tự nhận không làm
được tới trình độ như vậy.

Bất tri bất giác, Sở Vân đã trở thành ngọn núi lớn chặn trong lòng Thiết Ngao.

"Chiến lực của Sở Vân đến tột cùng là thế nào, đã lâu rồi mình không suy tính. Then chốt là ảnh hưởng mà sự kiện lần này mang đến a…"
Trong lòng Thiết ngao thở dài:
"Uy tín của Vũ Đảo tuyệt đối không còn. Là một trong năm tộc thượng cổ, vậy mà bị Sở Vân giết đến tận cửa, ngay cả Thánh nữ cũng không bảo hộ được. Hiện nay uy thế của Thư gia đã vượt qua Thiết gia ta. Ta vốn dự định khi chiến tranh kết thúc sẽ tấn công Thư gia, hiện nay xem ra, cũng không có khả năng."


Thiết gia lúc này đang bảo vệ chiến dịch, đánh trận tương đối giằng co. Tuy rằng Thiết gia thắng lợi, nhưng tổn thương cũng vô cùng nghiêm trọng, trong thời gian ngắn cũng không có dư lực tấn công thư gia.

Địch nhân của địch nhân chính là đồng minh của mình. Thiết Ngao nghĩ đến việc liên hợp với Thủy gia. Thế nhưng Thủy gia quỷ kế đa đoan, hoạt động sau lưng trong những năm gần đây của bọn họ, Thiết Ngao sao lại không biết? Nếu như liên hợp lại, Thủy gia ở sau lưng âm mưu ám toán, hắn có thể phòng bị được sao?

- Đại Chi a, nếu ngươi ở đây thì tốt rồi!
Thiết Ngao lại một lần nữa thở dài. Sở Vân gây cho hắn áp lực trầm trọng, khiến hắn khó có thể ngủ yên. Truyện Sắc Hiệp

Hắn dự định khi Thư gia tiêu diệt Viêm gia, là lúc mở rộng tấn công quy mô lớn, mở rộng ranh giới hải vực. Nếu bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, để nó một bước tới trời, thật sự là khó có thể ngăn cản.

Thế nhưng hiện tại, hắn thật sự là lòng có dư mà lực không đủ. Hắn cảm nhận được nguy cơ nghiêm trọng. Không tự chủ được, hắn lấy ra Cẩm nang thứ ba. Qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, hắn rốt cục quyết định sử dụng nó.

Cẩm nang có thể hấp thu ký ức của hắn để làm tin tức tình báo, lại đánh cắp một chút thiên địa đạo cơ, dung hợp thành cẩm nang diệu kế. Không được hoàn mỹ chính là, nó là sản phẩm tiêu hao, dùng một lần sẽ mất một cái.

Trong cuộc chiến tranh lần trước, đã thể hiện ra uy lực cường đại của "Cẩm nang diệu kế". Thiết Ngao mất đi Long Đạo Chi phụ tá, hận không thể có trong tay vô số Cẩm nang có thể sử dụng.

Thế nhưng chung quy chỉ còn lại một Cẩm nang cuối cùng này.

Một cỗ thanh khí chui vào xoang mũi, hai mắt Thiết Ngao không khỏi sáng ngời. Kế sách này, không hề là âm mưu quỷ kế, mà là dương mưu đường đường chính chính.

- Thiết gia cần nghỉ ngơi và hồi phục, không thể mù quáng tấn công. Thải Hồng Đảo sắp tới mở rộng, nhân tài đông đúc, có thể so với con số tướng lĩnh của Thiết gia. Thư gia cường thịnh, nhất định sẽ tấn công các thế lực xung quanh, nhất định sẽ có liên minh phản Thư. Đến lúc đó, thừa thế xông lên, đại sự tất thành.



Đảo Thư gia, bãi cát biển đêm.

Trăng sáng sao thưa, màn đêm như gấm. Trăng tròn no đủ như đổi phiên, ánh sáng trong suốt chiếu xuống bãi cát, dâng lên cuồn cuộn, từng sợi khói bay. Nước biển ầm ào rung động. Gió trên biển ***g lộng phả vào mặt, khiến người ta thần thanh khí sáng, ***g ngực mở rộng.

Trong ánh trăng sáng, Sở Vân và Kim Bích Hàm sóng vai mà đi.

- Hồi còn bé, ta bị bắt nạt, mỗi khi lòng dạ phiền muộn, thường một mình tới đây ngắm biển. Biển rộng như vậy, cuối cùng có thể quên hết những chuyện không vui.

Sở Vân nhìn ra ngoài biển khơi, cảm khái nói:
- Hôm nay ta tới nơi đây, đã có loại cảm giác tựa như ảo mộng. Dẫm nát bờ cát mềm mại, giống như đạp trên phù vân, có cảm giác trống rỗng không thực.

Kim Bích Hàm nhìn thoáng qua Sở Vân, thông hiểu mỉm cười nói:
- Sở huynh, huynh lo lắng cho tình cảnh hiện này của Thư gia sao?

Sở Vân thở dài một tiếng:
- Không sai! Trèo càng cao, mạo hiểm càng lớn. Thư gia chúng ta hiện nay danh tiếng vô lượng, nếu là ngã xuống, sẽ vạn kiếp bất phục. Hiện nay tất cả mọi người đều nhìn Thư gia, chờ chúng ta phạm sai lầm. Thực ra ta rất muốn ẩn nhẫn mình, chỉ là thời cuộc bức người, không thể tránh được. Ủa? Sao huynh lại nhìn ta bằng ánh mắt như vậy?

Kim Bích Hàm yên lặng ngưng thần nhìn Sở Vân, một hồi lâu sau mới lắc đầu than thở:
- Sở huynh, có đôi khi ta thật nhìn không thấu huynh. Tuổi của huynh như vậy, nếu đổi lại là ta, có thể có chiến tích như vậy, chung quy không thể nào tránh khỏi sinh ra có chút kiêu ngạo. Huynh lại không để trong lòng chút nào, dường như đại náo Vũ Đảo, dương oai danh tiếng, khiến thiên hạ rung động không phải do huynh làm mà là người khác vậy. Có lẽ đây chính là điểm mà huynh mạnh hơn ta. Nói cho ta biết, đến tột cùng là huynh nghĩ như thế nào?

"Nếu như ngươi đã từng trải qua kiếp trước như ta, chỉ e cũng sẽ như vậy."
Sở Vân thầm nói trong lòng, biểu hiện ra thì lại cười ha ha một tiếng, chuyển dời trọng điểm câu chuyện sang hướng khác:
- Huynh thực sự không thể lưu lại thêm một thời gian sao? Ngày mai sẽ trở lại Đôn Hoàng quốc?

Trong thời gian Sở Vân đại náo Vũ Đảo, Đôn Hoàng quốc phái tới một đội nhân mã, đã tìm được Kim Bích Hàm. Cái này là chuẩn bị phía sau của phụ vương nàng, hôm nay đã rời đi.

- Uhm!
Kim Bích Hàm gật đầu:
- Hiện nay Đôn Hoàng quốc chiến loạn liên miên, chính là thời cơ tốt nhất để đục nước béo cò. Hơn nữa, người trung với Hoàng thất, đích xác cũng có không ít…


Ngữ khí của Kim Bích Hàm có chút do dự. Khi sắp chia tay, trong lòng nàng dâng lên một cỗ xung động, muốn nói rõ cho Sở Vân biết thân phận của mình.

Sở Vân gật đầu, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Cho huynh một kiến nghị tuyệt đối đúng trọng tâm, tìm được công chúa Đôn Hoàng Kim Bích Hàm, đồng thời đầu nhập vào nàng. Nàng chính là hy vọng của Hoàng thất.

- Hả?
Lúc này Kim Bích Hàm đột nhiên trừng lớn hai mắt, kinh nghi nhìn về phía Sở Vân.

Trong nháy mắt đó, tim nàng đập bình bịch. Hầu như nàng cho rằng Sở Vân đã nhìn thấu ngụy trang của mình.

Thế nhưng khi nàng miễn cưỡng tỉnh táo lại, thấy thần tình chăm chú nghiêm túc của Sở Vân, nàng chợt hiểu ra, Sở Vân vẫn chưa phát hiện được thân phận chân chính của mình.

Lập tức, hai mắt nàng phát ra ánh sáng đặc biệt, mang theo vẻ tò mò, âm thầm hồi hộp hỏi thăm:
- Thực sự là kỳ quái. Sở huynh vì sao đột nhiên lại nhắc tới công chúa Đôn Hoàng kia?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận