Chí Tôn

Chúng nữ thăm dò chiến trường, rất nhanh phát hiện ra chỗ dị thường. Khi các nàng phát hiện ra dấu hiệu độc môn của Vạn Thú Vương trên địa đàn, lập tức tình cảm kích động.

- Truyền thừa của Vạn Thú Vương!
Tiểu Phi Yến kinh hô, chỉ bằng một câu nói đã nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người.

- Vạn Thú Vương trước khi chết đã bố trí nơi truyền thừa ở giữa khu rừng vô tận.
Mấy nghìn năm qua, cũng không ai phát hiện.

- Then chốt là rừng rậm vô tận kéo dài vô cùng, lại có sương mù quanh năm không tiêu tán.
Vì vậy truyền thừa Vạn Thú Vương dần dần trở thành một loại khẩu hiệu khích lệ sĩ khí nhân tâm.

- Thật không ngờ, hôm nay, ngay trước mắt chúng ta lại xuất hiện đầu mối này!

- Năm đó Vạn Thú Vương tung hoành thiên hạ, liếc nhìn thế gian bằng nửa con mắt, được xưng là vua của vạn thú, yêu thú trong tay ngàn vạn, không thể tính hết, không có người nào dám chính diện tranh đấu với Vạn Thú Vương. Truyền thừa của hắn rốt cuộc là cái gì?

Chúng nữ đều hưng phấn đến mức không kềm chế được, trên mặt tràn đầy vẻ kích động.

- Ngươi biết những gì? Điện Mang Lôi Mao Thụ này có liên quan tới truyền thừa của Vạn Thú Vương sao?
Ánh mắt Dịch Yên nhìn Sở Vân còn nóng rực hơn lúc trước. Sở Vân vừa ra tay, nhất thời khiến nàng nhìn "Dịch sư lưu phái" với cặp mắt khác xưa.


- Ta kỳ thực cũng không rõ lắm, chỉ là cảm giác mà thôi.
Sở Vân sờ mũi, bất đắc dĩ cười khổ nói.

- Thế nhưng tại sao ngươi không hề kinh ngạc?
Dịch Yên nhìn Sở Vân, luôn cảm thấy thiếu niên trước mặt mình đang che giấu rất nhiều thứ, rất có mùi vị thâm trầm khó dò.

- Đúng là có chút kinh ngạc, nhưng ta nghĩ, cũng không thể chỉ dựa vào một địa đàn được chôn dưới đất đã xác định là truyền thừa của Vạn Thú Vương? Có thể là một tiền bối du hiệp nào đó cùng thời đại với hắn, muốn xây dựng phía dưới khu rừng vô tận thành cứ điểm của mình.
Sở Vân nhắc nhở nói.

Những lời này khiến chúng nữ đang hưng phấn đều cả kinh. Những lời Sở Vân nói cũng không phải không có khả năng.

- Bất kể có truyền thừa của Vạn Thú Vương hay không. Chúng ta đều phải khai phá con đường này, tiếp tục đi tới. Các tỷ muội hãy tỉnh táo lại, xuất phát về phía trước!
Hoa Mai biểu hiện tương đối lạnh lùng và ổn trọng. Dưới sự thống lĩnh của nàng, đội ngũ tiếp tục thâm nhập về phía trước.

Con đường này cũng không dễ đi. Cỏ dại mọc thành bụi, rất nhiều nơi bị bụi gai thấp thoáng gai nhọn ngăn cản. Trên đường đi có rất nhiều yêu vật hoang dại sinh sống.

Yên Chi Môn tiến lên phía trước tương đối gian khổ. Sở Vân cũng bắt đầu xuất lực, trong lòng thầm thấy may mắn, may mà mình đi cùng Yên Chi Môn, nếu mình đơn độc đến đây, tuyệt đối sẽ không dễ dàng như hiện giờ.
Người đông thế mạnh dễ làm việc, khoảng chừng qua nửa canh giờ, đội ngũ không thể không dừng lại. Phía trước xuất hiện một ngã ba, trước mỗi đường giao ngã ba, đều có một con yêu vật cấp số Linh Yêu thủ hộ.

Chúng nữ không khỏi vừa vui mừng vừa lo lắng. Vui mừng vì đây rõ ràng là vết tích do con người thiết kế, khả năng truyền thừa Vạn Thú Vương lại tăng thêm một phần. Lo lắng vì ba con Linh Yêu này đều khó đối phó, mà con đường thật sự lại không biết là đường
nào trong số đó?

- Ta dựa vào linh cảm, trực giác mách bảo cho ta biết, có lẽ nên đi con đường chính giữa.
Sở Vân mở miệng nói.

Sau đó, Dịch Yên cũng thu hồi Hà Lạc đồ, nói với mọi người:
- Con đường chính giữa, biểu thị tài phú và nguy hiểm.

Chúng nữ chấn động tinh thần, hai đại toán sư đã thống nhất đường đi, lúc này sĩ khí đại chấn, sau khi ác chiến một trận, tiêu diệt yêu thú chặn đường, tiếp tục lên đường. Đường đi tới càng thêm gian nan, qua mỗi đoạn hành trình đều xuất hiện ngã ba. Cái này cũng không dễ chọn lựa, không ai biết con đường chân chính chính xác là con đường nào.

Thế nhưng quẻ bốc của Dịch Yên kết hợp với "Dựa vào linh cảm" của Sở Vân đã trở thành ngọn đuốc chỉ đường rõ ràng cho trên dưới Yên Chi Môn.

Dịch Yên đã hiếu kỳ thủ đoạn dịch sư của Sở Vân tới cực điểm. Lần nào bản thân nàng cũng phải tiêu hao tương đối lớn khí lực, mới tính ra kết quả, Sở Vân lại chỉ
thoáng suy nghĩ một chút đã tính ra. Dáng vẻ này, rơi vào mắt nàng quả thực giống như ăn nói lung tung vậy.


Hết lần này tới lần khác kết quả của Sở Vân đều thống nhất với mình. Điều này làm cho Dịch Yên cảm thấy hiếu kỳ, đồng thời, lại có một loại cảm giác thất bại mơ hồ.

Kỳ thực cảm giác của nàng rất chính xác. Sở Vân thật sự ăn nói lung tung, chỉ là căn cứ vào ký ức kiếp trước mà thôi.

Chỉ là Dịch Yên nghĩ nát óc, tuyệt đối cũng không nghĩ ra điểm này.

Từ trình độ nào đó mà nói, Sở Vân đã nắm được thành quả của các nàng, tạo ra hiện tượng giả trước mặt các nàng, đồng thời nhận được sự kính trọng của trên dưới Yên Chi Môn.

Cái này có phải có chút vô sỉ hay không?

Có đôi khi Sở Vân cũng thầm hỏi chính mình. Nhưng ngay lập tức, hắn lại bỏ đi tâm tình này. Người nào có khả năng sẽ có được bảo vật, về phần Yên Chi Môn, hắn không bạc đãi là được.

Ba ngày ba đêm, sau mười mấy lần chọn lựa, con đường mọi người lựa chọn cuối cùng dẫn tới phía trước một ngọn núi cao.

Ngọn núi này tương đối kỳ lạ. Nó được bao phủ giữa một tầng sương mù dày đặc, cùng với núi non xung quanh hình thành nên sự đối lập rõ ràng, trên ngọn núi không có một thân cây nào, mà toàn cỏ dại mọc đầy trên núi.

- Ngọn núi này tương đối kỳ lạ. Lẽ nào chỗ này chính là nơi truyền thừa của Vạn Thú Vương?

Ngọn núi trước mặt đã tạo thành điểm cuối của con đường, chúng nữ không khỏi bắt đầu suy đoán.

- Mọi người mau nhìn xem, con đường phía sau biến mất rồi!
Bỗng nhiên có người đột nhiên kêu lên.


Mọi người vội vàng nhìn lại, chỉ thấy sương mù dày đặc bỗng nhiên giống như thủy triều, bắt đầu ùn ùn kéo tới, nhanh chóng che lấp con đường vừa đi.

Sương mù dày đặc, giống như một bức tường dày, cao tới hơn mười trượng, che chắn trước mặt mọi người.

Sau một lúc hơi hoảng loạn, mọi người dần dần trấn định lại. Các nàng đều nhìn về phía Hoa Mai, Dịch Yên và Sở Vân. Dọc theo đường đi, ấn tượng tin cậy của ba người bọn họ đã thâm nhập vào trong lòng mọi người.

- Đường đi tới đây đã bị phong bế, xem ra chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Hoa Mai nhẹ nhàng thở dài.

- Ngọn núi này hình như có chỗ cổ quái, không thể coi thường.
Dịch Yên cau mày, trong đôi mắt mờ mịt bao phủ một tầng ưu sầu.

Sở Vân lúc này phun ra một ngụm trọc khí, mở miệng nói:
- Những thứ này đều là Kinh Khủng Liêm Đao Thảo, không phải thực vật bình thường.

- Kinh Khủng Liêm Đao Thảo?
Trong lúc nhất thời, chúng nữ đều bị lời nói của hắn hấp dẫn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận