Chí Tôn

Trên đường đi, Sở Vân đã lưu lại ấn tượng khắc sâu cho các nàng. Mọi người đều biết vị thiếu niên cao thủ danh tiếng đang nổi trước mặt này bình thường không lên tiếng, nhưng một khi phát ngôn thì đâu ra đấy, gãi trúng chỗ ngứa, bình thường không ra tay, vừa ra tay thì kinh thiên động địa, có hiệu quả rõ ràng.

- Mọi người không biết cũng bình thường. Loại Kinh Khủng Liêm Đao Thảo này là yêu thực thời đại thượng cổ, từ lâu đã bị diệt sạch, không ngờ vẫn còn lưu lại ở đây.
Sở Vân từ từ giới thiệu nói.

Yêu thực này chẳng qua chỉ có tư chất trung đẳng, thế nhưng đã bị tuyệt diệt từ nhiều năm. Loại yêu thực sinh trưởng dồi dào này, yêu cầu hoàn cảnh rất thấp, rất dễ lan tràn ra xung quanh.

Lá cỏ như đao, khi cảm thụ được con mồi đang sợ hãi, sẽ điên cuồng mà đâm quấn. Là một loại yêu thực kiểu cận chiến hiếm thấy.

Chúng nữ nghe xong, đều tỏ vẻ sợ hãi, đồng thời cũng nhìn Sở Vân với ánh mắt kính phục. Loại yêu thực này đã bị diệt sạch, ngay cả môn chủ, phó môn chủ cũng không biết, nhưng Sở Vân lại biết được. Điều này không khỏi làm chúng nữ nhìn Sở Vân với ánh mắt cao hơn, không biết Sở Vân hoàn toàn chỉ căn cứ vào kinh lịch của các nàng mới biết được lai lịch của loại cỏ này.

- Loại cỏ này rất có giá trị, vào thời cổ đại giống như cỏ dại lan tràn, nhưng đã bị người ta diệt trừ. Thế nhưng hiện tại lại là độc nhất, nếu đưa ra ngoài tiêu thụ, nhất định có thị trường!
Hoa Mai nghe xong lời nói của Sở Vân, cũng ý thức được điểm ấy đầu tiên, lập tức sai người xuống ngựa, muốn thu phục một chút.

- Không thể thu phục! Linh quang của chúng cự tuyệt hiệu triệu, có lẽ đều là vật đã có chủ.

- Vật đã có chủ? Xem ra dưới ngọn núi này nhất định có địa đàn, có vẻ chúng ta đã đi đúng đường.
Hoa Mai lại hưng phấn nói.

- Nhưng chúng ta làm thế nào mới có thể lật đổ được ngọn núi này? Đám liêm đao thảo này mọc đầy khắp núi, cảm ứng tỉ mỉ một chút, cũng phải có mấy ngàn Đại Yêu thực.
Người trinh sát sau khi thôi động đạo pháp tra xét, khuôn mặt tái nhợt nói.

Mặc dù chỉ là Đại Yêu, nhưng số lượng này thật sự quá kinh khủng.

- Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Dựa theo những lời Sở Vân công tử đã nói, đám Kinh Khủng Liêm Đao Thảo này yêu cầu hoàn cảnh cực thấp, rất dễ lan tràn như cỏ dại. Nhưng trong khu rừng vô tận, dưới hoàn cảnh mộc thổ nguyên khí vô cùng dư thừa, chúng lại chỉ sinh trưởng trên ngọn núi này.
Dịch Yên bỗng nhiên mở miệng, phát hiện ra chỗ kỳ lạ.

Mọi người trầm mặc một lúc, trong ánh mắt nhìn nhau lại ẩn chứa sự hưng phấn. Loại tình huống này có ý nghĩa gì?

Đây có phải là Vạn Thú Vương tự mình thiết lập để khảo nghiệm người kế thừa hay không?

- Không xong rồi! Đạo pháp của ta hoàn toàn đình chỉ hưởng ứng.

- Nơi này hình như có bày yêu trận, có thể khiến tất cả đạo pháp mất đi hiệu lực!
Đúng lúc này, trong chúng nữ đột nhiên phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, đạo pháp của các nàng, bỗng nhiên mất hết hiệu lực.

- Ta không tin, Đan Đỉnh Tam Túc Điểu, dùng tiểu đan hỏa!

Phi Yến không tin có chuyện kỳ quái, chỉ huy yêu thú của mình chủ chiến.

Nhưng Đan Đỉnh Tam Túc Điểu há miệng kêu vài tiếng, cũng không thấy hiện ra một hỏa tinh nào.

- Tại sao có thể như vậy?
Phi Yến hồn xiêu phách lạc, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng sau một khắc, nàng đưa ánh mắt cầu cứu về phía Sở Vân. Trong lòng nàng, Sở Vân ca ca còn có bản lĩnh hơn hai vị nhị tỷ, hắn nhất định có thể giải quyết vấn đề này.

Quả nhiên, lần này Sở Vân cũng không khiến nàng thất vọng.

Sở Vân thấy thời cơ thành thục, ho nhẹ một tiếng nói:
- Kinh Khủng Liêm Đao Thảo, chỉ khi cảm nhận được tình tự sợ hãi của con mồi mới có thể phát sinh công kích. Lúc bình thường, mặc dù đi tới trước mặt nó, bẻ gãy cành lá của nó đều không có phản ứng. Chúng ta hoàn toàn có thể trực tiếp dò xét ngọn núi này, không cần suy nghĩ đến những cái khác.

- Có thể như vậy sao?
Chúng nữ nghe vậy, trong mắt đều sáng ngời.

Trên suốt cuộc hành trình, suy nghĩ của các nàng giống như đã hình thành quán tính.

Những lời Sở Vân nói, giống như đã mở ra một suy nghĩ mới cho các nàng.

- Nhưng nếu đang đi được nửa đường, những yêu thực này đột nhiên gây khó dễ thì…
Hoa Mai đưa ra dị nghị, không phải nàng không tin Sở Vân, mà vì nàng là người lãnh đạo, tất nhiên phải nghĩ đến tất cả các mặt.

- Đây mới là chỗ then chốt nhất.
Sở Vân thở dài một tiếng, thần tình trở nên nghiêm túc:
- Kinh Khủng Liêm Đao Thảo, một khi cảm nhận được tình tự kinh khủng sẽ phát cuồng công kích tất cả dị vật. Nếu trên đường đi, có người hoảng hốt lo sợ, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

- Loại cỏ này chẳng qua chỉ sinh trưởng rậm rạp một chút, làm gì đáng sợ đến như vậy?
Tiểu Phi Yến lơ đãng nói.

Sở Vân lắc đầu cười cười, bỗng nhiên thấy trên không trung có một con sơn tước Tiểu Yêu.

- Mọi người nhìn xem!
Hắn bỗng nhiên lật tay, hiện ra Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi. Băng phách thần quang chọc thủng đám mây, thoáng cái đông lạnh Tiểu Yêu sơn tước thành một khối băng rơi xuống.

Trong khối băng, sơn tước vỗ cánh muốn trốn, trong ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng. Sở Vân trực tiếp ném mạnh khối băng này lên trên núi.


Ầm ầm ầm!

Nhất thời toàn bộ sườn núi đều nổ tung. Kinh Khủng Liêm Đao Thảo cảm thụ được tình tự sợ hãi, giống như điện giật, lá cây dài xanh vốn mềm yếu mỏng manh, bỗng nhiên như biến thành đao kiếm cương trực, nhất loạt dựng đứng lên.

Trong nháy mắt, toàn bộ sườn núi xanh biếc, giống như là cự thú đang ngủ say đột nhiên mở tròn hai mắt, lớn tiếng rít gào, lộ ra hàm răng bén nhọn dữ tợn!

Xoát...

Khi tất cả mọi người đều đang kinh hãi kêu lên, khối băng rơi vào trong bụi cỏ, bị lá cỏ xung quanh như phát cuồng cắt chém, trong nháy mắt đã bị cắt thành trăm mảnh nhỏ.

Trong tiếng "xoát xoát", khối băng và huyết nhục chớp mắt bị cắt thành cặn bã. Màu máu như nhuộm đỏ cả một bụi liêm đao thảo.

Tiểu Phi Yến bị hù dọa kinh người, bất giác lùi xuống hai bước.

Sắc mặt của chúng nữ đều rất khó coi, ngay cả biểu tình của Dịch Yên cũng trở nên ngưng trọng. Sở Vân đã dùng chuyện thực máu chảy đầm đìa để chứng minh sự khủng khiếp của loại cỏ này, cảnh tượng chân thực vô cùng đáng sợ hiện ra trước mặt các nàng.

- Giờ cũng không còn sớm nữa, chi bằng chúng ta đóng quân luôn ở đây, nghỉ ngơi một tối.
Sở Vân nhìn thấy sắc trời đang tối dần, bỗng nhiên mở miệng kiến nghị nói.

Hoa Mai gật đầu, quyết định này khiến chúng nữ đều thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đêm đó.

Sở Vân ngồi ngay ngắn trong trướng bồng, ngón tay như bay, giống như đang dệt vải.

Tiên nang Tinh Hải Long Cung đặt trên mặt đất trước mặt, miệng túi được mở rộng.
Hắn đang luyện đan, thế nhưng cũng không phải dùng đan quyết thủ ấn Bát Đoạn Cẩm vô cùng thành thục, mà là Đôn Hoàng Phi Thiên Ấn được Kim Bích Hàm tặng khi rời đi.

Thần niệm của hắn dung nhập trong túi, cùng với từng đạo ấn quyết đánh ra, trên thân cây Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ dần dần toát ra mầm mới, mọc ra nụ hoa màu hồng giống như mã não.

Nụ hoa nhanh chóng lớn lên, sau đó bỗng nhiên nở rộ, trong nháy mắt hương thơm trong tiên nang bay ra khắp nơi, khiến người ngửi thấy như say như mộng. Chính giữa hoa tâm của mỗi đóa hoa tươi lại có một viên đan dược ngọt ngào bóng loáng.

Mặt ngoài của đan dược, thỉnh thoảng có hư ảnh hình rồng hiện lên. Đây chính là Thăng Long đan.


Sở Vân thu hoạch được phương pháp luyện đan của Thăng Long đan trên Thải Hồng Đảo.

Chính là phương pháp luyện đan thượng đẳng, chuyên sử dụng cho yêu thú, có thể trong thời gian ngắn, khiến sức chiến đấu của yêu thú tăng vọt. Thế nhưng sau khi
dược hiệu qua đi lại bị suy yếu một thời gian rất dài.

Bang bang bang...

Thăng Long đan ở giữa hoa tâm bỗng nhiên liên tiếp bạo tạc, trong nháy mắt đan khí bắn ra bốn phía, tất cả công sức bỗng nhiên trở thành vô dụng.

- Lại thất bại rồi.
Sở Vân thở dài, cũng không ngạc nhiên. Thượng đẳng đan rất khó luyện chế, ngay cả xác xuất thành công của Bạch Mi Đan Sư cũng không cao.

Những ngày này, Sở Vân luôn tranh thủ thời gian, tiến hành huấn luyện luyện đan. Luyện chế đan dược thượng đẳng, mặc dù kết quả cuối cùng đều thất bại, thế nhưng đề cao mang đến cho hắn là tương đối khả quan.

Chỉ là phương pháp này, cũng có khuyết điểm rất lớn, chính là quá tiêu hao tài liệu.

- Nếu là kiếp trước, ta làm gì có nền tảng luyện đan như vậy? May mà kiếp này Thư gia thế lực khổng lồ, mới có tài lực chống đỡ tu hành của ta như vậy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ không bao lâu nữa có thể luyện ra Thăng Long đan.

- Sao? Còn một viên tàn đan lưu lại sao?
Sở Vân bỗng nhiên kêu lên, phát hiện trên Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ, lưu lại một viên đan dược chỉ lớn bằng ngón cái.

- Nhìn thể tích của tàn đan này, hiệu dược có lẽ có một phần mười thành phẩm đan. Cũng tốt, lần này xem như cũng có thu hoạch.
Sở Vân lấy viên tàn đan ra, cất vào trong túi.

Hắn vừa định tiếp tục luyện đan, bỗng nhiên bên ngoài trướng bồng truyền đến thanh âm của Hoa Mai môn chủ Yên Chi Môn:
- Sở Vân công tử, có thể ra đây một lát không?

- Hoa môn chủ tìm tại hạ có chuyện gì?
Sở Vân cẩn thận cất tiên nang, đi ra trướng bồng, nhìn thấy dáng vẻ duyên dáng yêu kiều của Hoa Mai đứng trước mặt mình trong bóng đêm.

Nàng mặc trên người một bộ y phục thời Đường, lộ vẻ cổ điển ưu nhã. Đôi mắt phượng lấp lánh, trên khuôn mặt xinh đẹp mơ hồ mang theo vẻ sắc bén giỏi giang.
Nàng là nữ cường nhân nổi tiếng xa gần trong Tinh Châu sau này, môn chủ của Yên Chi Môn, như hoa mai ngạo nghễ trong gió lạnh.

- Ta đến cảm tạ ngươi, cảm tạ hành động hôm nay của ngươi. Nếu chúng ta tùy tiện xông lên núi, bỗng nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nhìn thấy màn máu tanh kia, chỉ sợ hậu quả thiết tưởng không gánh vác nổi. Đêm nay, tất cả mọi người sẽ điều chỉnh tâm tính, chuẩn bị tâm lý, để vượt qua sườn núi dễ dàng hơn.
Hoa Mai đi thẳng vào vấn đề, bộc lộ ý đồ của mình.

- Ha ha, kỳ thực ta làm như vậy, cũng là vì suy nghĩ cho bản thân. Hoa môn chủ muốn nói lời cám ơn, không ngại phần lớn thu hoạch lần này sẽ thuộc về tại hạ sao.
Sở Vân cười ha ha, nửa đùa nửa thật. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Hắn không hề khách sáo, không diễn xuất thói đạo đức giả của dạng công tử ca tầm thường.

Khi nhắc tới phân chia lợi ích, tương đối thực tế.

Chỉ là loại ngữ khí bình đẳng này của hắn, ngược lại khiến Hoa Mai cảm thấy thư thái, thả lỏng. Vị nữ cường nhân khôn khéo tài giỏi này cũng không khỏi bật cười:
- Nói như vậy, Sở Vân công tử đã khẳng định, phía trước chính là nơi ẩn dấu truyền thừa của Vạn Thú Vương? Có phải đã sớm bốc quẻ được kết quả này hay không?

Nàng cười rất thâm ý sâu sắc, ánh mắt long lanh lay động lòng người, tựa hồ như có thể nhìn thấy nội tâm sâu kín của Sở Vân. Sở Vân nhất thời cảm thấy hoang mang.

Môn chủ của Yên Chi Môn quả thực khó đối phó hơn phó môn chủ, thoáng chốc đã dò hỏi ra căn nguyên bên trong của hắn.

- Lúc đầu, ta cảm thấy cùng hành động với các nàng sẽ rất có thu hoạch. Hiện giờ trên đường đi, thật sự nhiều lần dựa vào linh cảm, càng đi càng khẳng định phía trước sẽ là truyền thừa của Vạn Thú Vương.
Sở Vân cắn răng, kiên trì ngụy trang thân phận "Dịch sư" của mình đến cùng.

- Lưu phái dịch sư quả thực không giống người thường, vừa rồi Dịch Yên cũng suy tính ra kết quả tương đồng.
Hoa Mai cười nói.

- Vậy sao?

- Sở Vân công tử cảm thấy Dịch Yên như thế nào?
Hoa Mai bỗng nhiên lại hỏi.

Sở Vân sửng sốt, còn chưa nói gì, Hoa Mai lại tiếp lời nói:
- Ài, kỳ thực ngươi cũng thấy đấy. Dịch Yên vô cùng si mê con đường bốc quẻ. Nàng rất muốn tiến hành giao lưu và luận bàn với các toán sư khác. Đương nhiên ta cũng biết mỗi lưu phái toán sư đều có bí mật của mình, không dễ biểu thị cho người khác. Nhưng xin Sở Vân công tử đừng xem thường bối cảnh nửa đường xuất gia của Dịch Yên, nàng xác thực rất có thiên phú. Trong miếng ngọc giản này có một phần đạo pháp tuyệt phẩm, xin Sở Vân công tử vui lòng nhận cho.

Nhìn miếng ngọc giản Hoa Mai đưa tới, lúc này Sở Vân mới biết mục tới đây thật sự của đối phương.

Hắn lắc đầu cười khổ, đẩy ngọc giản ra:
- Không phải ta coi trọng bản thân, mà như ta đã nói, dịch sư thật sự gần như thiên phú, rất khó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt. Ta không muốn lừa ngươi, phần đạo pháp tuyệt phẩm này, ta cũng không thể nhận.

Sắc mặt Hoa Mai không thay đổi, trong mắt lại toát ra ra tiếu ý:
- Ta tin ngươi, Tiểu Bá Vương từ khi xuất đạo, nói lời giữ lời, cũng không cuồng ngôn. Ngọc giản này xin ngươi cứ nhận lấy, xem như quà cám ơn chuyện hôm nay.

Lời nói này khiến Sở Vân nóng mặt. Hắn vừa muốn cự tuyệt, nhưng ngọc giản đã mạnh mẽ bị đẩy lại.

- Ta đi đây.
Khi Hoa Mai rời đi cũng tương đối thẳng thắn, lòng dạ nàng rộng rãi, có thể nói đã khiến đại đa số nam tử trên thế gian này đều phải thẹn thùng. Một ngọc giản đạo pháp tuyệt phẩm như vậy, cứ như vậy mà đưa ra.

- Thôi được, cứ nhận lấy đã, phần nhân tình này ghi nhớ trước, sau này trả lại cho các nàng là được.
Sở Vân nhìn theo bóng lưng rời đi của Hoa Mai, suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định nhận lấy ngọc giản này.

- Thử Vinh Bỉ Khô?
Sở Vân quăng thần niệm vào trong, lập tức phát hiện đây là một môn đạo pháp tuyệt phẩm thổ hành, hiệu dụng tương đối kỳ lạ, có thể làm tổn địch lợi thân.
- Được, có môn đạo pháp này, chiến lực Thiên Hồ thoáng chốc đã được đề cao gấp đôi!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận