Chí Tôn


Sau hồi lâu, hắn căn cứ vào quyển trục địa đồ trong tay, bước đi giống như dạo bước trong hoa viên, dễ dàng tránh né được phạm vi hoạt động chủ yếu của yêu thú, về tới giải đất tiếp giáp với khu rừng vô tận.

- Bắt lấy nàng ta.

- Đừng để nàng ta chạy thoát.

Khi Sở Vân đang bình thản bước đi, bỗng nhiên nghe thấy từ phía trước truyền đến những tiếng truy đuổi kịch liệt. Hắn giương mắt nhìn lên, chỉ thấy mấy vị tráng hán đang truy sát một vị nữ tử.

Hai bên nhìn thấy Sở Vân, đều hiện len vẻ vui mừng kinh ngạc.

- Tiểu tử khi, nhanh chóng chặn nha đầu thối đó lại.

- Thiết Huyết Minh chúng ta làm việc, mau mau xuất thủ. Sau này ngươi sẽ không thiệt thòi.

Mấy vị tráng hán cưỡi yêu thú của mình, không ngừng hét lớn.

- Sở Vân công tử.

Nữ tử kia nhìn thấy Sở Vân, nhất thời hai mắt sáng ngời, kêu lên:

- Sở Vân công tử mau xuất thủ, môn chủ và mọi người đang bị Thiết Huyết Minh vây khốn.

- Cái gì? Thiết Huyết Minh thật to gan.

Tin tức này giống như sấm sét giữa trời xanh, Sở Vân nghe nói, nhất thời trợn mắt trừng trừng. Cùng lúc đó, hắn cũng nhận ra nữ tử tóc tai bù xù, vẻ mặt đầy máu trước mặt chính là một môn nhân của Yên Chi Môn.
- Thì ra là đồng bọn.

- Sát sát sát, giết chết tên tiểu tử này luôn.

Các tráng hán kêu lên, sắc mặt vô cùng dữ tợn, sát ý nghiêm nghị, mấy con yêu thú bọn chúng đang cưỡi bị quất roi, điên cuồng nhảy chồm lên, liều chết lao về hướng Sở Vân.

- Ly Sơn Long Nhãn Hoa chi.

Sở Vân vỗ tiên nang, trong nháy mắt hoa chi xuất hiện trên tay.

Một tiếng "ầm" vang lên, khí thế cấp số Linh Yêu chợt bừng bừng phấn chấn.

- Chiến lực Linh Yêu!

- Không xong. Đụng phải cao thủ rồi. Mau tản đi.

Cảm thụ được luồng khí thế cuồng đại, sắc mặt các truy binh nhất thời trắng bệch. Chiến lực Linh Yêu trên quốc đảo thấp nhất cũng là một viên tiểu tướng. Trong môn phái du hiệp nhất lưu đương nhiên cũng thuộc về chiến lực cao tầng.


Những hung thần ác sát này, ngàn vạn lần không ngờ đến một thiếu niên bước ra từ rừng rậm lại có chiến lực cấp số Linh Yêu.

- Muốn rút lui, thật là ý nghĩ viển vông.

Sở Vân cười lạnh một tiếng, sát ý bừng bừng phấn chấn. Cổ tay chấn động, trên Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi tươi tốt, nhất thời bộc phát ra một chùm xạ tuyến huyền quang.

Xoát!

Thần quang ngũ thải rực rỡ, đan xen khắp nơi, hầu như trong nháy mắt, xuyên thủng tới. Đám ngự yêu sư truy sát và yêu thú của bọn chúng, tử vong toàn bộ. Có tên bị Băng Phách Thần Quang bắn trúng, hóa thành tượng băng, có tên bị Hậu Thổ Huyền Quang bắn trúng, biến thành tượng đá, còn lại phần lớn là bị đánh cho nhừ tử, chết không nhắm mắt.



- Ha ha ha, Hoa Mai, bản kỳ sứ cho ngươi một cơ hội, thúc thủ chịu trói, giao bảo vật của Vạn Thú Vương ra. Huyết Phủ Thủ ta còn có thể tha cho các ngươi một con đường sống.

Một vị nam tử trung niên tóc mai bạc trắng, nhưng vó người khỏe mạnh, hai tay cầm chiến phủ, ngẩng đầu ngạo nghễ nhìn chiến trường, phát ra thông điệp cuối cùng với Hoa Mai.

- Hừ! Tên tiểu nhân đê tiện, lại dám bố trí mai phục ám toán. Đường đường là Thiết Huyết Minh danh xưng nhất lưu, lại có thể vô sỉ như vậy. Bảo vật thì không có, nhưng các người muốn chết thì ta cho.

Toàn thân Hoa Mai lúc này đã đẫm máu. Tóc tai tán loạn, tay cầm Đông Sương Ngạo Mai thương, chân đi giày Đạp Tuyết Vô Ngấn, đứng thẳng trên chiến trường, như nữ võ thần, uy thế nghiêm nghị.

- Nói hay lắm, bảo vật không có, nhưng muốn chết thì cho.

- Có gan cứ tới đây lấy.

- Thề sống chết theo môm chủ.

Chúng nữ đứng phía sau Hoa Mai, tất cả đều bị thương, có người máu chảy không ngừng, sắc mặt tái nhợt, có người vết thương sâu tới mức có thể thấy được xương, đau đớn cắn chặt răng.

Nhưng trong những đôi mắt đẹp, chiến ý như hỏa, hừng hực thiêu đốt. Đám du hiệp Thiết Huyết Minh đang vây khốn, đều cảm giác được các nàng thà làm ngọc vỡ lừng lẫy khí thế chứ nhất định không chịu bỏ cuộc, trên mặt bọn hắn không có vẻ thoải mái của kẻ chiến thăắg mà chỉ có sự ngưng trọng.

Mặc dù đã tập kích bất ngờ, thế nhưng chiến đấu cho tới bây giờ, cho dù chiếm thế thượng phong, vây khốn Yên Chi Môn thành công, phía bên Thiết Huyết Minh cũng tổn thất không nhỏ.

Môn phái tam lưu này đã gây cho Thiết Huyết Minh thương vong ngoài dự liệu.

- Hừ! Một đám rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Tam thúc, tại sao phải thu tay? Trực tiếp động thủ, bắt sống bọn chúng, nghiêm khắc khảo vấn. Bọn chúng chỉ là một đám nữ nhân, ta có rất nhiều loại cực hình, có thể dằn vặt bọn chúng tận tình, không sợ bọn chúng không khai ra.

Đứng bên cạnh người nam tử trung niên Huyết Phủ Thủ, không phải người nào khác, chính là Chiến Kỳ Sứ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thiết Huyết Minh, nhân tài trẻ tuổi trong giới du hiệp Tinh Châu, được công nhận là một thiếu niên xuất chúng - Lệ Chinh.

Da hắn màu đồng, vóc người cao gầy, khoanh tay trước ngực. Quét mắt nhìn khắp chiến trường trước mặt, lóe ra quang mang vô cùng lãnh khốc vô tình.

- Mặc dù đối phương bị vây khốn, thế nhưng chiến ý hừng hực, sĩ khí thảm liệt. Nếu cường công, tất nhiên có thể thắng. Thế nhưng cũng là thắng thảm, sẽ có rất nhiều người của mình vì vậy mà hy sinh. Ngược lại chi bằng chiêu hàng, làm tan rã chiến ý của đối phương sẽ thực tế hơn. Hơn nữa chúng ta cũng biết Tiểu Bá Vương Sở Vân vẫn theo Yên Chi Môn cùng nhau hành động, lúc này không nhìn thấy hắn, nói không chừng hắn đang ở một nơi bí mật nào đó chờ thời cơ hành động.

Huyết Phủ Thủ thở dài một tiếng, kiên trì giải thích cho Lệ Chinh.

- Sở Vân! Là thứ gì chứ? Hắn chỉ có hai con Linh Yêu, còn ta có ba con trong tay. Có ta ở đây, không cần kiêng kỵ hắn. Có lẽ hắn đã sớm nhận ra tình thế không ổn, lén lút trốn đi. Ta vốn còn định giao thủ với hắn, đánh chết hắn. Lần này xem như hắn gặp may mắn.

Lệ Chinh nheo mắt, bất mãn hừ lạnh nói.

- Sở Vân được xưng Tiểu Bá Vương, có thể leo lên Dị Sĩ bảng, không phải không có đạo lý. Lệ Chinh, nếu đi ra ngoài, phải cẩn thận một chút, không thể coi thường bất cứ đối thủ nào.

Huyết Phủ Thủ là kẻ lão luyện thành thục, căn dặn ngôi sao sáng tương lai của Thiết Huyết Minh.

Lệ Chinh không để ý khoát tay, ngữ khí lạnh lùng:

- Tam thúc, ngươi lăn lộn trên giang hồ càng lâu, lá gan càng nhỏ. Ta đã xem qua tình báo của Sở Vân. Cho tới nay, hắn chỉ gây lộn trong Chư Tinh Quần Đảo. Chư Tinh Quần Đảo là nơi nào chứ? Ta đến cái góc xó xỉnh đó cũng trở thành đại tướng một phương. Sở Vân chưa bao giờ đụng độ ta, cho nên mới nổi tiếng như vậy, lại được phá cách đề tên trên Dị Sĩ bảng, ánh mắt thế nhân làm sao vậy? Thực sự quá ngu muội.

- Hừ! Nói khoát mà không biết ngượng. Sở Vân công tử năm nay mười lăm tuổi, Lệ Chinh ngươi hiện nay đã mười chín tuổi. Năm ngươi mười lăm tuổi có thể so sánh với Sở Vân không?

- Ngươi lớn hơn người ta bốn tuổi, hiện nay ngay cả Đằng bảng cũng không leo lên được. Người ta đã là một người trong Dị Sĩ bảng, ngươi còn không biết xấu hổ nói những lời này? Thật không biết hổ thẹn.

- Ếch ngồi đáy giếng, cười đến rụng răng. So sánh với Sở Vân công tử, Lệ Chinh ngươi ngay cả mười chiêu của hắn cũng không tiếp được.



Chúng nữ Yên Chi Môn đều cười nhạt, châm chọc khiêu khích Lệ Chinh. Công phu cãi lộn của nữ nhân, từ nhỏ đã có thiên phú. Lúc này lại là mọi người cùng nói, càng lộ vẻ uy lực.

Lệ Chinh bị châm chích đến mức sắc mặt trắng xanh một trận, bị sỉ nhục trước mặt người của mình như vậy, hắn rất nhanh không chịu nổi, lấy ra một chiếc chiến kích Linh Yêu, nhảy ra, gia nhập vào chiến trường.
- Các ngươi bớt nói nhảm đi. Xuống hoàng tuyền rồi từ từ nói.

Hắn lớn tiếng rít gào, khí thế hung mãnh điên cuồng, hai mắt đỏ bừng thị huyết, giống như một sát nhân cuồng ma còn sống.

Hoa Mai cầm thương chống đỡ, cuối cùng đánh lâu sức lực cạn kiệt, yêu nguyên trong yêu binh bản thân lại không đủ, bị Thôn Giang Diệt Hải kích của Lệ Chinh nhiều lần bạo phát đạo pháp, đánh cho liên tục lui về sau.

- Nhất tề động thủ.

Huyết Phủ Thủ ra lệnh, Thiết Huyết Minh thuận thế điên cuồng tấn công, Yên Chi Môn rơi vào giữa trọng trọng nguy cơ.
- Chết đi.

Lệ Chinh hai tay cầm kích, bỗng nhiên đánh xuống. Chỉ một thoáng, cuồng phong gào thét, thủy khí mạn không, kích thế như Trường Giang cuồn cuộn, như muốn một kích chém chết Hoa Mai.

- Không hay rồi.


Hoa mai thấy uy thế của kích này, lập tức trong lòng run rẩy, cắn răng chống đỡ. Nếu đang ở trạng thái toàn thịnh, nàng tiếp đòn một trăm tám mươi lần cũng không thành vấn đề. Thế nhưng hiện giờ lại không thành.

Một tiếng "ầm" vang lên, thương kích giao nhau, cự lực vọt tới, chiến thương trong tay Hoa Mai bị ép tuột tay.

- Còn chưa chết?

Lệ Chinh hưng phấn rung rẩy, hai mắt bạo bắn ra thị huyết hồng quang. Hắn không hề có tâm tư thương hương tiếc ngọc, lại một kích dựng thẳng chém xuống, muốn chém Hoa Mai thành hai nửa.

- Môn chủ.

Chúng nữ bi thiết kêu lên, không thể thoát thân khỏi chiến trường, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Hoa Mai rơi vào tuyệt cảnh sinh tử.

Chiến kích còn chưa hạ xuống, cuồng phong sắc bén đã cuồn cuộn nổi lên, thổi bộ y phục của Hoa Mai bat phất phới.

- Muốn vận dùng đòn sát thủ sao?

Hoa Mai gặp nguy không loạn, thần quang trong mắt thâm sâu khó lường. Đòn sát thủ này, nàng vốn định dùng để đối phó Huyết Phủ Thủ khó chơi nhất. Hiện giơ sống chết trước mắt, xem ra phải vận dụng trước.

Hoa Mai thở dài, lui về phía sau một bước, vươn ngọc thủ ra, rút ra ngọc trâm tử sắc trên đầu, bỗng nhiên từ ngoài xa bay tới một đạo huyền quang mầu đất.

Ầm!

Huyền quang phá khai chiến kích của Lệ Chinh, ánh sáng tràn ngập ra xung quanh, ngưng tụ chiến kích thành hòn đá. Đây là một đạo Hậu Thổ Huyền Quang, bị nó bắn trúng sẽ hóa đá.

- Hừ!

Lệ Chinh vội vã lui về phía sau, ổn định trận tuyến. Chiến kích run lên, hòn đá vỡ nát, lộ ra mũi kích bên trong.

- Đường đường là Thiết Huyết Minh vậy mà lại vây sát một đám nữ tử, ỷ thế hiếp người. Hắc hắc, quả thật Thiết Huyết Minh giỏi thật.

Một âm thanh ngay sau đó truyền đến, vang vọng toàn bộ chiến trường.

- Người nào? Bổn nhân là Huyết Phủ Thủ của Thiết Huyết Minh, nơi này là nơi Thiết Huyết Minh làm việc, hảo tâm xin khuyên một câu, nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

Huyết Phủ Thủ ngưng thần nhìn về phía phương hướng huyền quang phóng tới, nơi đó là một rừng cây âm u. Trong lòng hắn ngưng trọng, tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng. Vừa rồi bắt được huyền quang, nắm chặt thời cơ, quỹ tích phóng tới, đều để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.

- Đây là thủ pháp đại thành. Người tới không thể khinh thường.

Huyết Phủ Thủ vô cùng cảnh giác, lại hô lớn:

- Các hạ rốt cuộc là ai?

- Sở Vân!

- Sở Vân!

Một tiếng quát nhẹ vang lên, Sở Vân cầm Túy Tuyết đao trong tay, sải bước đi ra rừng cây, xuất hiện trước mắt mọi người.

- Sở Vân công tử!


Chúng nữ Yên Chi Môn vui mừng quá đỗi. Ngay cả trên mặt Hoa Mai, cũng hiện lên một tầng thần quang rực rỡ.

- Tiểu Bá Vương …

Sắc mặt đám người Thiết Huyết Minh nhất thời đều ngưng trọng.

- Ha ha ha, hay! Hay lắm!

Lệ Chinh sau phút sửng sốt ngạc nhiên, lập tức kêu lên. Hắn chỉ tay vào Sở Vân, cười nói:

- Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới. Không ai được phép động thủ, ta muốn độc đấu chiến đấu với người kia. Ta muốn đạp nát thi thể của hắn, tạo nên vinh quang của ta, leo lên Dị Sĩ bảng.

- Lệ Chinh …

Huyết Phủ Thủ há miệng định khuyên, nhưng đám người Thiết Huyết Minh đã cũng cùng kêu lên ủng hộ Lệ Chinh.

- Tu La Quân Hồn mã, ra đi.

Lệ Chinh hét lớn một tiếng, triệu hồi một con yêu thú chiến mã. Con chiến mã này cực kỳ cao to, đốm lửa trắng xanh trong hốc mắt. Toàn thân đen kịt, lại nhàn hạt trong suốt, hữu hình vô chất, là một loại yêu thú vô cùng quý hiếm.

- Sở Vân, có gan thì xông lên chiến đấu với ta. Các ngươi nhìn cho kỹ, ta làm sao đơn độc giết chết Tiểu Bá Vương.

Lệ Chinh cưỡi Tu La Quân Hồn mã, cầm Thôn Giang Diệt Hải kích trong tay, hắng hái, hào hùng phi lên trời.

Sở Vân cười nhạt, không thèm liếc mắt nhìn Lệ Chinh. Hắn là tới cứu người, chứ không phải tìm người luận võ. Dựa vào cái gì mà phải hành động theo suy nghĩ củ Lệ Chinh?

- Ngu ngốc.

Hắn cười lạnh một tiếng, nâng Túy Tuyết đao lên, trực tiếp sát nhập chiến trường.

- Ngươi!

Huyết Phủ Thủ không ngờ Sở Vân lại đáp lại như vậy, chuyện này quả thật không dựa theo quy củ ra bài. Du hiệp rất nặng danh dự, bị người khác khiêu khích trực diện như vậy, nhất định phải có biểu thị. Thật không ngờ Sở Vân lại có thể không thèm để ý, trực tiếp lao vào chiến trường.

Trái lại phía bên Thiết Huyết Minh, vị cao thủ trấn giữ chiến trường Lệ Chinh, trái lại chủ động rời khỏi chiến trường.
Chiến trường vừa mới bình tĩnh trở lại, Sở Vân như hổ lao vào đàn dê, chiến trường bị hắn quấy nhiễu, lập tức trở nên hỗn loạn.

- Sở Vân! Ngươi còn là nam nhân không? Tại sao lại lảng tránh khiêu chiến.

- Tiểu Bá Vương, ngươi cũng không ra gì. - .

- Sở Vân, ngươi có hiểu quy củ của du hiệp giới hay không……………Aaaaaaa!!!!

Thiết Huyết Minh tức giận quát mắng, nhưng Sở Vân vẫn hung hãn khái sát, làm dấy lên những tiếng kêu thảm thiết. Cổ tay xoay chuyển trong nháy mắt, ánh đao sáng bóng tung hoành, trút xuống một vùng lưu quang lấp lánh.

Hắn tả xung hữu đột, lập tức tạo ra một đường máu trên chiến trường. Đao mang nhanh như thiểm điện, từng cái đầu bay lên không trung, máu bắn tung tóe. Các loại yêu thú liên tục kêu khóc thảm thiết, bị lưỡ đao sắc bén của Túy Tuyết đao đoạt đi sinh mệnh.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận