Chí Tôn


Hắn cần phải điều động một bộ phận từ chiến trường Thiết gia để trở lại phòng thủ đại bản doanh Thủy gia.

Hắn tìm đến quân sư Trinh Hữu Tài thương nghị, trong giọng nói mang theo cảm giác vô cùng hối hận:
- Trước khi đi, ta đã từng khoa trương trước mặt Giang Hán Quốc chủ, nói không đến một tháng là có thể thống nhất Chư Tinh Quần Đảo. Thế nhưng hiện tại, thời hạn một tháng đã trôi qua. Ai, ta đã quá coi thường thằng nhãi Sở Vân này. Thật không ngờ, ngay cả hậu duệ của Kiếm Vương Yến Đông Lưu cũng không thể giết chết hắn!

- Sớm biết như vậy, ta nên tự mình xuất thủ. Ta đã bị tên tiểu tử Sở Vân lừa!
Hắn thở dài nói.

- Trong lịch sử Tinh Châu, luôn luôn có một số kỳ tài mới, có thể vượt xa dự liệu của người thường. Rất hiển nhiên Sở Vân chính là nhân vật như vậy, thực ra mà nói, ta cũng nghĩ Yến Đông Lưu chắc chắn sẽ giết chết hắn. Chuyện này cũng không thể trách chúng ta, mà chỉ có thể nói Sở Vân đã vượt qua người tầm thường.
Trinh Hữu Tài có vóc dáng gầy gò, râu dài, trán cao, dường như trí tuệ và suy tính cao thâm khó lường.

Hắn ngừng lại một chút, lại tiếp tục nói:
- Hiện nay, vấn đề lớn nhất chính là phải nhanh chóng thống nhất Chư Tinh Quần Đảo, không để cho các thế lực quốc đảo khác có thời gian và cơ hội nhúng tay vào. Kế hoạch này, chúng ta đã đầu nhập rất nhiều vật tư và nhân lực, kinh doanh mấy trăm năm mới tạo ra một bước tiến như vậy. Một khi kéo dài thêm nữa, chúng ta nhất định sẽ thất bại. Cho nên cần phải nhanh chóng tìm ra cơ hội quyết chiến, sau đó đánh một trận đánh bại liên quân Thiết gia và Thư gia.

- Đây vốn chính là kế hoạch của chúng ta. Chúng ta cường công Thiết gia, chính là bước đầu tiên để thực hiện kế hoạch này. Thế nhưng, thật không ngờ tên Sở Vân lại có bản lĩnh, gây lên hỗn loạn như vậy.
Cuồng Nho Tướng Quân nhíu mày.

- Hắn là một kẻ có biến số. Trên người hắn nhất định có thủ pháp gì đó, ta không thể tính ra được. Ta từng nghe nói Vạn Thú Vương có môn đạo pháp Vô Tướng Thuật, có thể che đậy cảm ứng của thiên địa, đối phó được yêu kiếp. Rất có thể trên người hắn cũng có được môn đạo pháp này.
Trinh Hữu Tài suy đoán nói.

Nhưng Cuồng Nho Tướng Quân không nói thêm gì nữa, đứng phắt dậy, đi ra bên ngoài.

- Tướng quân, ngài muốn đi đâu?

- Mất bò mới lo làm chuồng, trong khi còn chưa muộn ta sẽ đích thân xuất thủ, bóp chết biến số này!
Sau khi Cuồng Nho Tướng Quân nói xong những lời này, liền bay thẳng lên trời.

Hai ngày sau.

- Rốt cục quân Thủy gia đã tách ra, cứ như vậy, mục đích của chúng ta đã thành công. Bây giờ chúng ta nên rút lui.

Lúc này nhận được quân tình, cũng không ham chiến tham công, quyết định hạ lệnh rút quân.

Các tướng sĩ cũng đều thở phào nhẹ nhõm.

Thành thực mà nói, mặc dù tướng sĩ Thư gia dũng mãnh thiện chiến, nhưng liên tục khổ chiến cũng đã cảm thấy lực bất tòng tâm. Mấu chốt chính là tù binh bắt được ngày càng nhiều, chiến hạm chiếm được đã hợp thành một đội ngũ khổng lồ, tướng sĩ Thư gia nhất định phải chia ra trấn áp, cho nên trách nhiệm vô cùng nặng nề.

- Thiếu chủ, rốt cục người đã nghĩ thông suốt.
Thỏ Tướng Quân kích động, nước mắt chảy giàn giụa. Mấy ngày nay, Sở Vân luôn bắt hắn làm gương cho các binh sĩ, đối với hắn mà nói, mỗi đều giống như xuống địa ngục khiến hắn chịu đủ các loại dày vò. Lúc này được giải thoát, đương nhiên phải chúc mừng hắn.

- Báo... Phía trước bỗng nhiên xuất hiện địch nhân, ngăn cản quân tiên phong của chúng ta.
Trong quá trình rút lui, một lính trinh sát bỗng nhiên hoảng hốt chạy lên bẩm báo.

- Hả? Những tên này thật không biết tốt xấu, rõ ràng dám chặn hạm đội của chúng ta. Lần này có bao nhiêu người. Xem ra thiếu chủ ta sẽ giết toàn bộ bọn chúng!
Thỏ Tướng Quân đứng bên cạnh, cáo mượn oai hùm mà nói.

- Có một người tới...
Lính trinh sát do dự nói.

- Cái gì?
Hai mắt Thỏ Tướng Quân trợn tròn, tưởng rằng mình đã nghe lầm.

Hại Sở Vân cũng co rụt lại, biết rằng có đại địch xuất hiện ngoài dự tính.

Hắn ra khỏi phòng, leo lên khoang thuyền, liền trông thấy một bình rượu ngon.

Cạnh đó là một người lái đò, cầm giữ cái chèo, đứng ở đuôi thuyền. Từ trên người hắn, tản ra một luồng yêu khí vô cùng nồng đậm, liên tục không dứt. Người ta tập trung quan sát, có thể cảm giác được sức mạnh cường đại trong hắn.

- Yêu khí như vậy, đã vượt rất xa chiến lực cấp Linh Yêu. Tuyệt đối đã tồn tại chiến lực cấp Kiếp Yêu.
Sở Vân trông thấy người lái thuyền, cảm giác như trông thấy một ngọn núi lớn. Trong lòng hắn trầm xuống, ảnh mắt lại tiếp tục nhìn về phía thư sinh kia.
Chỉ có một người mới có chiến lực cấp Kiếp Yêu, đồng thời có thể xuất hiện tại nơi này.


- Có lẽ ngươi chính là Cuồng Nho Tướng Quân?
Sở Vân mở miệng quát.

- Không sai, bản tướng quân chờ ngươi đã lâu. Tiểu Bá Vương, ngươi có thể khiến bản tướng quân bỏ mặc việc quân, để đích thân tới tiêu diệt ngươi, có thể nói ngươi
chết cũng vinh dự.
Thư sinh kia lãnh đạm nói xong lời này, lại ngửa cổ nuốt một ngụm rượu vào trong bụng. Toàn bộ hành động, tràn đầy ngạo khí, thế nhưng cũng không tương phản với trang phục thư sinh của hắn, ngược lại hòa quện với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

Nguyên bản hắn chính là một tên cuồng sinh, hiện nay có khí độ của một vị thượng giả, quyết đoán sát phạt, nhưng các loại khí chất này được ngưng tụ mà thu hồi khiến hắn trở thành một người rất tao nhã.

- Bất quá, trước khi khai chiến, ta còn muốn nói với Tiểu Bá Vương ngươi vài lời.
Bỗng nhiên hắn lại thay đổi đề tài, dùng tay ra hiệu mời nói.
- Ngươi dám đến thuyền của ta, uống cùng ta một chén rượu nhỏ không?

- Hừ! Cái này có gì mà không dám? Chỉ là rượu của ngươi, ta cảm thấy rất chướng mắt. Chiến hạm của ta rộng rãi thoải mái, vả lại còn có rượu ngon hơn rượu của ngươi rất nhiều, ngươi có dám tới thuyền của ta, cùng ta uống một chén rượu nhỏ không?
Sở Vân cười lạnh một tiếng, nói lại lời hắn.

Cuồng Nho Tướng Quân, ngửa đầu lên trời cười lớn:
- Ha ha, Tiểu Bá Vương quả thực không hề đơn giản. Chỉ là thuyền của ngươi, không gian rộng rãi nhưng yếu đuối không tốt, đúng là tử thuyền. Ta bước tới ắt sẽ sụp đổ. Thuyền này của ta sinh thuyền, tuy nhỏ nhưng rất kiên cố.
Hắn lấy sống chết, nói ra chính là để uy hiếp Sở Vân. Nếu như không bước đi của hắn, hắn sẽ lập tức xuất thủ, hủy diệt hạm đội Thư gia.

- Được, ta muốn xem ngươi muốn nói gì.
Sở Vân hừ lạnh một tiếng, hướng về phía thuyền nhỏ.

- Thiếu chủ, đối phương chính là Cuồng Nho Tướng Quân, lại có chiến lực cấp Kiếp Yêu...
Ánh mắt của Thỏ Tướng Quân thực ra rất tinh tường, lo lắng mà bẩm báo.

- Có gì đáng ngại sao? Địch nhân yếu, ta cũng muốn giống như sư tử vồ thỏ. Địch nhân mạnh, tất nhiên ta sẽ dốc toàn lực chiến đấu. Địch nhân dù mạnh hay yếu, đối với ta mà nói, cũng không có gì khác nhau. Ngươi cũng hãy theo ta, đến thuyền của ta.
Chiến ý trong lòng Sở Vân sôi sùng sục, ánh mắt không có chút gì sợ hãi.


- Hả?
Nhất thời Thỏ Tướng Quân vô cùng sợ hãi, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau khổ. Thế nhưng không thể lay chuyển được Sở Vân, không thể làm gì khác hơn đành phải tiến tới
thuyền của Sở Vân.

- Có dám uống rượu?
Cuồng Nho Tướng Quân đích thân mời Sở Vân một chén.

- Không uống.
Mùi rượu thơm phức, nhưng Sở Vân chỉ nhìn thoáng qua, lập tức lại chuyển mắt nhìn chằm chằm Cuồng Nho Tướng Quân, không hề nể mặt.

- Tiêu rồi!
Bạch Miễn đứng phía sau, thân thể run lẩy bẩy. Danh tiếng của Cuồng Nho Tướng Quân, thế nhân đều biết, hắn không bao giờ điềm tĩnh được như vậy.

- Ha ha, không phải không dám uống, mà là không muốn uống. Biết rõ ta có chiến lực cấp Kiếp Yêu, nhưng vẫn dũng mãnh không biết sợ hãi. Tiểu Bá Vương, ta rất khâm phục ngươi.
Cuồng Nho Tướng Quân tán thưởng Sở Vân.

- Ủa? Rốt cục đây có phải là Cuồng Nho Tướng Quân hay không?
Quả thực Cuồng Nho Tướng Quân rất tốt tính, khiến cho Bạch Miễn cảm thấy nghi hoặc.

- Như vậy rất đáng ngờ sao? Kỳ thực ta cũng không muốn làm kẻ cuồng ngạo, cậy tài khinh người, thật không ngờ khiến cho người ta căm ghét sao?
Cuồng Nho Tướng Quân cười rộ lên, nhãn thần như mây khói, trong đầu tràn ngập ký ức.
- Thế nhưng không có cách nào khác. Ta không cuồng ngạo như vậy, ắt sẽ không thể khiến người ta buộc tội để giảm chức tước. Những năm gần đây, dù lập không ít công lao cho Giang Hán Quốc, thế nhưng cũng chỉ là một Thiên Tướng Quân mà thôi.

Hắn nói ra, khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Nghe lời này của hắn, nguyên lai vẻ cuồng ngạo chỉ là để hắn ngụy trang, thực sự không phải là bản tính của hắn.

Bản thân Cuồng Nho Tướng Quân không có cuồng ngạo hay sao?

Hắn thở dài, lại tiếp tục nói:
- Ta muốn nói cho các ngươi một bí mật. Quả thực ta cũng là người trên Chư Tinh Quần Đảo. Ta sinh ra tại Môi Quáng đảo, đó là một đảo cấp thôn. Cũng giống như các quần đảo khác, chịu đủ sự chà đạp của chiến hỏa. Ta là người có tư chất, trong lễ thành niên đạt được vị trí thứ nhất, vốn có thể vào Thiên Ca Thư Viện học tập. Nhưng mà thôn trưởng vì tôn tử của chính mình đã ám toán ta, muốn đưa ta vào chỗ chết. Cái chết ở ngay trước mắt, bỗng nhiên có người cứu ta, hắn đưa ta vào một tổ chức bí mật, dày công đào tạo, biến ta thành một người khác.

- Ở nơi nào đó ta trở thành người nổi bật, rốt cục trong một ngày nào đó đã gặp mặt Giang Hán Quốc chủ. Nguyên lai Giang Hán Quốc đã âm thầm chuẩn bị mấy trăm năm, cho nên bí mật đào tạo ta trở thành người như vậy. Chư Tinh Quần Đảo là nơi ta sinh ra và lớn lên, nhưng lại phục vụ cho Giang Hán Quốc. Chính là sau này muốn mượn tay của chúng ta, thống nhất Chư Tinh Quần Đảo, quay về gây ảnh hưởng tới yêu vật số
mệnh của năm vị đức vương thượng cổ.


- Như vậy ta mới có thể biết toàn bộ chân tướng, ta cũng bị kẻ khác lợi dụng mà sinh thù hận. Trong thời loạn thế, bị kẻ khác lợi dụng, đã chứng minh và khẳng định được giá trị của ngươi. Trên thực tế, ta rất cảm kích Giang Hán Quốc. Có câu nói, dù xuống hoàng tuyền cũng phải báo đáp. Thế nhưng, quan trọng chính là Giang Hán Quốc chủ có thể giúp Chư Tinh Quần Đảo thu được hòa bình.

- Hòa bình! Là hòa bình a!
Nói đến đây, giọng nói của Cuồng Nho Tướng Quân không kiềm chế được liên run lên, bao hàm một loại tình cảm động lòng người. Hắn chăm chú nhìn về phía Sở Vân mà nói.

- Ngươi cũng hiểu được ý nghĩa của hòa bình sao? Mấy trăm vạn năm nay, trên Chư Tinh Quần Đảo đều là chiến tranh, phụ mẫu phải nhìn con lên chiến trường, phần lớn tình nhân hoặc là thê tử phải nghe tin báo tử. Trong ký ức của ta, Chư Tinh Quần Đảo luôn tràn ngập đau thương. Mọi người rất mong muốn hòa bình. Từ hòa bình trong mắt mọi người đã trở thành khát vọng lớn lao, giống như mộng ảo.

- Thế nhưng cũng không phải là không thể. Yêu vật số mệnh của năm vương giả giao cho một người có thành tựu cường giả Vương Cấp có thể sẽ đạt được thành tựu khai thiên lập địa, xây dựng sự nghiệp vĩ đại của một quốc gia. Các ngự yêu sư sở hữu yêu vật số mệnh nhiều năm như vậy, bọn chúng đều là thân gia hoàng tộc, rồng trong loài người. Không ai phục ai. Căn bản tất cả mọi chuyện rất chớ trêu hay sao? Năm đầu yêu vật bảo vệ Chư Tinh Quần Đảo không cho ngoại nhân xâm phạm, được nhân dân trên Chư Tinh Quần Đảo cảm tạ cũng chính là nguyên nhân chính dẫn tới nỗi thống khổ và đau thương!

Ngừng lại một chút, Cuồng Nho Tướng Quân dùng ngữ khí rất chân thành nói với Sở Vân:
- Ta cảm thấy thống nhất Chư Tinh Quần Đảo, khiến cho nhân dân quá nhiều khổ cực, mấy trăm vạn năm nay cũng không có được hòa bình! Hòa bình sẽ mang đến hạnh phúc, sẽ không còn đau thương do chiến tranh gây lên, người người an cư lạc nghiệp, người thân
đoàn tụ, mọi người trở nên thân thiết. Bất luận là kẻ nào cũng đều không muốn vì chiến tranh mà phải xa gia đình. Mọi người cũng sẽ có ruộng đồng, có cuộc sống yên ổn. Đây chính là khát vọng ẩn chứa trong lòng mỗi người dân trên Chư Tinh Quần Đảo!

- Tiểu Bá Vương, ngươi cảm thụ được loại khát vọng này sao? Chỉ cần ngươi thu tay lại, hòa bình sẽ hiện ra trước mắt.
Nói đến đây, dĩ nhiên Cuồng Nho Tướng Quân khom lưng cúi đầu trước Sở Vân.

- Ta khẩn cầu ngươi thu tay, không để nên vì ân oán riêng tư, nhiệt huyết sôi trào mà bỏ mặc nỗi thống khổ của dân chúng.

- Cuồng Nho Tướng Quân...
Bạch Miễn lộ rõ vẻ xúc động, hắn hoàn toàn không ngờ rằng, Cuồng Nho Tướng Quân sẽ nói ra những lời như vậy. Xúc động như vậy, xót thương như vậy, hòa bình, liên mình, những điều này đều dẫn phát mãnh liệt trong lòng hắn.

Chán ghét chiến tranh, chán ghét chiến đấu, chét thấu xương thấu thịt.

Thế nhưng trong tình thế bắt buộc, bản thân Thỏ Tướng Quân cũng không ngờ chính mình trở thành võ tướng trên sa trường.

Bỗng nhiên Bạch Miễn cảm thấy, dường như chính lần đầu tiên nhận thực được bản chất thực sự của Cuồng Nho Tướng Quân. Trong mắt nam tử này, không chỉ bội phục có chiến lực của hắn, mà còn đồng cảm với ước vọng truy cầu hòa bình, thương xót dân chúng của
hắn.

"Cuồng Nho Tướng Quân, thực sự rất lợi hại!"
Sắc mặt Sở Vân không hề thay đổi, nhưng thực tế cũng không nói thành lời, giật mình không ngớt.

"Cuồng Nho Tướng Quân, Cuồng Nho... Cuồng ngạo chỉ là lớp ngụy trang, thật không ngờ tài ăn nói của hắn rất rất lợi hại, giống như một nho sinh. Đúng là trắng đen lẫn lộn, chỉ hươu nói ngựa. Rõ ràng là Giang Hán Quốc xâm lược, nhưng lời hắn nói rất có đạo lý, khiến hắn trở thành người cứu vớt sinh linh trong lúc dầu sôi lửa bỏng! Nếu như ta ở kiếp trước, e là lúc này trong lòng sớm đã dao động, không còn ý chí chiến đấu?"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận