Chí Tôn


- Thiên Hồ,
Sở Vân động dung, lệ rơi đầy mặt. Hắn vài lần xém không nhịn được động thủ tương trợ, thế như cuối cùng hắn cắn chặt răng, kiềm chế lại. Xuất thủ quá sớm, ngược lại còn hại Thiên Hồ.

Đây không phải là tâm ngoan, mà là lý trí tỉnh táo.
Ngự Yêu Sư không tỉnh táo, không phải Ngự Yêu Sư hợp cách. Xung động lỗ mãng, chỉ biết phá hủy yêu thú bản thân, thậm chí là tính mạng của bản thân. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Ầm.

Rốt cuộc, Thiên Hồ chống đỡ không được, rên rĩ một tiếng, ngã nhào xuống đất. Cặp mắt hồ giống như bảo thạch đen kia, ôn nhu nhìn Sở Vân, hình như là liếc mắt lần cuối.

- Thiên Hồ, nàng không phải sợ, kế tiếp do ta thủ hộ nàng.
Sở Vân trấn an nàng, biết nàng đã đến cực hạn rồi.

Rốt cuộc đã động thủ.

- Sở Vân chuẩn bị xuất thủ rồi.
Kim Bích Hàm vẫn quan tâm đến, trong lòng nàng cực kỳ khẩn trương. Nhúng tay vào thiên kiếp, tất sẽ đưa tới kiếp nạn lớn hơn nữa, nguy hiểm đến sinh mạng của Sở Vân.

- Hắn phải xuất thủ, không còn cách nào khác.
Bên kia, Bạch Toa Toa lẩm bẩm, cảm thấy bất đắc dĩ.
Độ kiếp cho tới bây giờ, cho dù là Thiên Hồ, hay là Sở Vân, đều biểu hiện tương đối hoàn mỹ, làm nàng mở rộng tầm mắt.

Thế nhưng Thiên kiếp ba tầng uy lực thật sự quá hùng hậu.

- Vì sao có thể để chưởng môn ngươi tự mình động thủ? Trận này, liền do Tiếu Tiểu Hiền ta thủ hộ đi.
Tiếu Tiểu Hiền bỗng nhiên thoáng hiện bên người Sở Vân, xung phong nhận việc.

- Ngươi cút qua một bên cho ta.
Sở Vân chửi rủa một tiếng, đáy lòng lại dâng lên một cỗ ấm áp, nhúng tay vào thiên kiếp, tương đương với dẫn họa vào thân. Tuy Tiếu Tiểu Hiền có chiến lực Kiếp Yêu, nhưng đối kháng thiên kiếp, Kiếp Yêu ngược lại trở thành liên lụy, tuyệt đối sẽ sinh nguy hiểm sinh mạng.
Tuy rằng Tiếu Tiểu Hiền bình thường cư xử rất không đúng đắn, nói năng lươn lẹo, nhưng thời khắc mấu chốt lại rất đáng tin cậy. Để Sở Vân tránh được nguy hiểm, không tiếc lấy thân thí thiên kiếp.

- Ngươi còn chưa cút?
Sở Vân nhíu mày, yêu thú của bản thân lại thủ hộ mình, sợ chết không phải phong cách của hắn.

- Chưởng môn... A.

Tiếu Tiểu Hiền còn muốn nhiều lời, lại bỗng nhiên hú lên quái dị. Nguyên lại đã bị Sở Vân không chút thương tình trực tiếp khống chế, truyền tống hắn đi.

- Thiên kiếp tầng thứ ba, sẽ là cái gì?
Sở Vân nhíu mày, một mặt đút đan dược cho Thiên Hồ, một mặt nhìn bầu trời.

Ba tầng kiếp vân trong đêm đen đã mất đi hai tầng, chỉ còn lại một tầng cuối cùng, ngưng ở không trung.

Thế nhưng một tầng kiếp vân này, lại không giống bình thường. Nó cũng không như Vô Lượng Hằng Sa kiếp ngưng trọng, lại không giống Ngũ Đô Thần Sát kiếp cường đại khí phách, mà giống như một luồng khói nhẹ hồng phấn, bị ánh mặt trời chiếu đến, sắp sửa tiêu tán, lúc ẩn lúc hiện.

Lúc này Thiên Hồ đã hóa thành hình người, nhờ dược lực chạy khắp toàn thân, thương thế cũng không ngừng thuyên giảm, thế nhưng trên mặt lại thong hiện một tầng phấn đỏ, lúc mờ lúc đậm, tương ứng cùng kiếp vân bầu trời.

- Không tốt, đây là Ma Nguyện kiếp.
Thanh âm của Tích Tuyết tiên tử bỗng nhiên vâng lên trong đầu Sở Vân. Giọng nói bất an, mang theo sự lo lắng thật sâu.

- Ma Nguyện kiếp? Đây là kiếp nạn gì?
Sở Vân lập tức hỏi, tên này hắn là lần đầu nghe nói.

- Ai, nói thế nào mới tốt đây. Đây là thiên kiếp khó vượt nhất của Tinh Châu, cũng là thiên kiếp dễ vượt qua nhất.
Tích Tuyết tiên tử ý vị sâu xa. Tiện đà cẩn thận hỏi lại:
- Sở Vân công tử, thường ngày công tử có ngược đãi Thiên Hồ không?

- Sao hỏi vậy? Nàng là yêu thú đầu tiên của ta, ta đối đãi nàng rất tốt.
Sở Vân không hiểu đầu đuôi, nhưng vẫn hồi đáp.

- Vậy tốt rồi.
Tích Tuyết tiên tử thở ra một hơi dài, từ từ giải thích.
- Ma Nguyện kiếp này, sở dĩ vừa khó vừa đơn giản là bởi vì nó là tâm kiếp. Sở Vân công tử, công tử không có yêu vật tâm hệ hộ thân, căn bản không cách nào chống đỡ, chỉ có thể ứng kiếp thôi.

- Ma Nguyện kiếp này, yêu vật trong một ngày sẽ phóng ra nguyện vọng sâu nhất bình thường giấu ở trong lòng. Phải tận lực thỏa mãn nó, bằng không, sẽ độ kiếp thất bại mà ngã xuống. Ngày xưa, từng có một vị Ngự Yêu Sư, thường ngày ngược đãi yêu thú của hắn. Kết quả gặp phải kiếp số này, tuy yêu thú của hắn nhận sự chỉ huy của hắn, thế nhưng nguyện vọng lớn nhất không ngờ lại là muốn tiêu diệt chủ nhân mình.

- Chuyện này... Chẳng phải nhất định thất bại sao?
Sở Vân nghe được chỉ biết nghẹn họng. Nếu thỏa mãn nguyện vọng của yêu thú, chủ nhân kia nhất định phải chết. Nếu mà không, thì yêu thú kia chết, bởi vậy mặc kệ làm gì, cũng không thể vượt qua yêu kiếp.

Lưới trời ***g lộng, quả thật không gì không có.


Không ngờ lại có loại thiên kiếp này, thực sự làm mở rộng tầm mất mà.

- Không sai. Kết cục Ngự Yêu Sư kia cuối cùng rất thảm, hắn bị yêu thú của mình ăn tươi nuốt sống. Chuyện của hắn lúc truyền bá ra, bầu không khí giới Ngự Yêu Sư cũng bị biến đổi, rất nhiều Ngự Yêu Sư đều không dám ngược đãi yêu vật của chính mình.
Tích Tuyết tiên tử nói.

- May mà ta không có bạc đãi Thiên Hồ, vẫn đối xử tốt với nàng.
Sở Vân lấy làm may mắn, thở dài một hơi dài.

Vậy nguyện vọng của Thiên Hồ, đến tột cùng là gì?

- Chủ nhân, xin hãy yêu ta nhiều một chút.
Thiếu nữ Thiên Hồ tỉnh lại, mở hai mắt giống như giọt nước, thu ba lưu chuyển không ngừng, nhìn Sở Vân thật sâu.

- Ách, đây là nguyện vọng gì?
Sở Vân kinh ngạc, loại nguyện vọng này nên thỏa mãn nàng như thế nào?

- Chủ nhân, từ thật lâu trước đây, người liền luôn để người ta bên trong tiên nang. Người luôn bề bộn nhiều việc, rất nhiều việc, chuyện tình người ta mỗi ngày hy vọng nhất, chính là có thể cùng người có thêm thời gian nhất thời nửa khắc nghỉ ngơi. Thế nhưng, người triệu hoán người ta, đại thể đều là tình huống chiến đấu. Chủ nhân, người có thể bồi tiếp cho người ta không?
Lúc Thiếu nữ Thiên Hồ nói lời này, cực kỳ u oán.

Sở Vân nghe xong trong lòng cũng bốc lên một cỗ thương tiếc. Hắn nhìn lại bản thân, có phải ta luôn truy cầu mục tiêu của mình, ngược lại quên đi mỹ nữ bên người rồi?

- Thiên Hồ tốt, Thiên Hồ ngoan, ta thỏa mãn nàng, sau này bồi tiếp nàng.
Sở Vân ôn nhu nhẹ nhàng nói, ngồi xếp bằng trên cồn cát, ôm Thiếu nữ Thiên Hồ vào trong ngực an ủi.

- Loại cảm giác này thật tốt.
Thiếu nữ Thiên Hồ sắc mặt rặng một tầng mây hồng phấn, chính là dấu hiệu của Ma Nguyện kiếp. Nàng híp hai mắt lại, rút ở trong lòng Sở Vân, trán dán vào ngực Sở Vân, nghe tiếng tim đập của Sở Vân. Bỗng nhiên lại nhúc nhích cái miệng nhỏ anh đào, dùng thanh âm bất mãn nói:
- Nếu như chủ nhân có thể lại yêu ta chút nữa, thì tốt rồi.
- Không ổn, không ngờ lại là tình huống này.
Nghe đến đó, Tích Tuyết tiên tử kêu to không xong trong lòng Sở Vân.

- Sao vậy?
Sở Vân không giải thích được.

- Trước đây, cũng có tiền lệ như vậy phát sinh. Yêu vật không muốn xa rời chủ nhân của mình, trong lúc Ma Nguyện kiếp, mỗi lần đều phải xin chủ nhân càng yêu nó một ít. Chủ nhân nó để nó vượt qua thiên kiếp, mỗi lần mở miệng đều đáp ứng nó. Cuối cùng nó nói: nếu như chủ nhẫn có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nó, thì tốt rồi. Ngay trong thời khắc chủ nhân của nó đáp ứng, đầu yêu thú kia liền hóa thành nguyên hình, nuốt

chủ nhân vào bụng. Rồi vỗ vỗ cái bụng nói: thật tốt, như vậy chủ nhân có thể vĩnh viễn cùng ta một chỗ.
Tích Tuyết tiên tử nói, làm Sở Vân không khỏi rùng mình sợ hãi.

Ma Nguyện kiếp này thực sự biến thái quá rồi, không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy.

- Vậy làm sao bây giờ?
Sở Vân hết chỗ nói rồi.

- Trước tiên nhìn tình huống, chắc không có nghiêm trọng như vậy, không cần ngạc nhiên. Nếu thực sự không được, công tử đã quên chúng ta còn có Bảo Quang Mông Trần quyết sao? Chúng ta có thể phong ấn tu vi Thiên Hồ ở cấp số Linh Yêu, như vậy có thể làm nàng miễn khỏi Ma Nguyện kiếp. Thế nhưng làm chuyện loại này, thiên địa bất dung. Độ kiếp như vậy, cũng như không có. Tương lai phải độ Kiếp Yêu Kiếp lần
nữa. Độ kiếp lần nầy, hoàn toàn là uổng phí rồi.
Tích Tuyết tiên tử giải thích nói.

- Chủ nhân, người có thể thương người ta thêm một chút không?
Thiếu nữ Thiên Hồ động đậy cái miệng nhỏ nhắn, hai mắt rực sáng, giọng điệu mềm mại uyển chuyển hàm xúc, nhưng làm cho Sở Vân cảm thấy lông tóc dựng đứng.

Vạn nhất hắn đáp ứng, Thiếu nữ Thiên Hồ bỗng nhiên hóa thành nguyên hình, một ngụm nuốt hắn vào bụng, thì làm sao đây?

Hắn nháy nháy mắt, cảm thấy da đầu tê dại, cuối cùng mở miệng hỏi:
- Tiểu Thiên Hồ, nàng nói chủ nhân ta nên làm sao để yêu nàng nhiều một chút?

- Hôn ta.
Thiếu nữ Thiên Hồ thần tình hưng phấn nói. Nếu đổi là ngày thường, nàng khẳng định không dám nói lời lớn mật như vậy, thế nhưng lúc này dưới Ma Nguyện kiếp
thôi động. Dũng khí nàng bội tăng, nói ra lời sâu nhất trong đáy lòng mình.

- Tốt, không có vấn đề.
Sở Vân lại thở dài một hơi, nghĩ không ra yêu cầu của Thiên Hồ đơn giản như vậy, hắn hoàn toàn có thể làm được.

Hắn lập tức cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Thiếu nữ Thiên Hồ. Cảm giác được thiếu nữ nóng bỏng trong lòng, da thịt mềm nhẵn.

- Thật hạnh phúc mà.
Thiếu nữ Thiên Hồ nhắm hai mắt lại, say sưa. Thế nhưng rất nhanh, nàng lần nữa mở hai mắt:
- Chủ nhân, có thể hôn lại không? Lâu hơn một chút thì tốt rồi.

Trong lòng Sở Vân sinh ra ý thương cảm, nghĩ đến bản thân mình thường ngày đúng là thiếu quan tâm đến Thiên Hồ. Mấy ngày nay, vẫn hối hả ngược xuôi, không chút bận tâm đến vấn đề tâm lý của Thiên Hồ.
Hắn cúi đầu, liên tục hôn nàng vài lần, hôn trán đẹp của nàng, hôn khuôn mặt trắng hồng của nàng. Thiếu nữ da thịt trắng như đào, lại còn co dãn, so với hoa quả còn muốn tươi hơn. Sở Vân hôn một lúc, phát hiện cảm giác rất tốt.

Thiếu nữ Thiên Hồ giống như bị kinh sợ, thâm tình mật ý của Sở Vân, làm nàng nghĩ mình bị thủy triều hạnh phúc dùng tất cả dòng xoáy cuốn chặt lấy, không thể tự thoát ra được.

Nàng bỗng nhiên vươn cánh tay trắng nõn giống như búp sen ra, ôm lấy cánh tay Sở Vân, sau đó thân thể mềm mại khẽ động, chủ động đón nhận, dùng chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn cắn môi Sở Vân.

Toàn thân Sở Vân run lên, thiếu chút nữa cho rằng Thiên Hồ muốn ăn mình. Thế nhưng ngay sau đó, hắn cảm giác được chiếc lưỡi thơm tho khéo léo mềm nhãi của thiếu nữ Thiên Hồ, thâm nhập vào khoang miệng mình.


Ầm một tiếng, ý thức của hắn đã trở nên mơ hồ.

- Chuyện này…
Hắn chợt kinh hãi tỉnh lại, vô ý thức đẩy Thiên Hồ ra. Thế nhưng khi hắn thấy Thiếu nữ Thiên Hồ, bởi vì Ma Nguyện kiếp mà khuôn mặt diễm lệ đầy rặng mây đỏ, liền cứng rắn bỏ đi ý niệm này trong đầu.

- Đây là chuyện gì?
Kim Bích Hàm ở xa xa, mở lớn cái miệng, vẻ mặt đỏ bừng.

- Chưởng môn, ngài thực đào hoa nha.
Tiếu Tiển Hiền mắt trừng miệng đơ, không khỏi giơ ngón tay cái lên, bội phục sát đất Sở Vân.
- Ta tưởng ta được liệt vào một trong tứ đại dâm tặc, đã là nhân tài trong nhân tài. Hôm nay thấy chưởng môn, mới biết được thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Khó trách hắn có thể làm chưởng môn. Thổ Hành Thần Sưu tổ sư gia có thể tìm được nhân tài như vậy, trí tuệ của người quả là thâm bất khả trắc.

- Không ổn, tình huống hung hiểm. Không ngờ lại là Ma Nguyện kiếp.
Chỉ có Bạch Toa Toa thấy một màn như vậy, thất thanh kinh hô. Nàng rốt cuộc kinh lịch nhiều, kiến thức rộng rãi, trong ba người chỉ có nàng nhận ra nguy cơ.

Đầu lưỡi dây dưa trong khoang miệng, lưỡi thơm thiếu nữ mịn ngọt, càng ngày càng đậm đà. Thiếu nữ Thiên Hồ vẻ mặt say sưa, nhắm hai mắt thật sâu, chìm đắm ở trong hạnh phúc.

Sở Vân hít thở gấp gáp, đây là bởi vì hôn sâu thời gian dài, làm hắn muốn ăn không tiêu.

Càng làm hắn đau đầu chính là, hắn cảm giác được hai tay của Thiếu nữ Thiên Hồ rất không thành thật, không ngừng lục lọi toàn thân hắn, thậm chí đã lớn mất đến cởi áo của hắn ra.

Giao phối, là bản năng của yêu thú, trời sinh liền tự hiểu được.

Sở Vân rơi vào trong thế khó, hắn biết làm vậy cực kỳ không thích hợp, người cùng yêu thú sao có thể như vậy đây? Thế nhưng lại sợ sau khi đẩy Thiên Hồ ra, làm nàng bị tổn thương. Không chỉ có trên tâm hồn bị tổn thương vì cự tuyệt. Rất có thể Ma Nguyện kiếp còn mang đến nguy cơ trí mạng.

- Nếu còn tiếp tục như vậy, thì không được nữa đâu. Thỉnh tiên tử xuất thủ, vận dụng Bảo Quang Mông Trần quyết đi.
Trong lòng hắn cầu cứu.

- Sở Vân công tử, công tử phải nhẫn nại, tận lực thỏa mãn nguyện vọng của Thiên Hồ. Hiện tại vận dụng Bảo Quang Mông Trần quyết đã muộn, để ta tạo cho công tử trận pháp không gian.
Tích Tuyết tiên tử mơ hồ có chút phấn chấn, loại tình huống cực kỳ hiếm thấy này, đối với nàng đúng là có hỗ trợ nghiên cứu về thiên kiếp.

Kỳ thực lúc này vận dụng Bảo Quang Mông Trần quyết, căn bản không muộn. Thế nhưng Tích Tuyết tiên tử là một người mê nghiên cứu. Dưới sự cực lực yêu cầu của nàng, các tiên tử khác cũng không thể làm gì khác hơn là bảo trì im lặng.

Trong đó, cũng có tiên tử nhìn không được, muốn xuất thủ. Thế nhưng lời của Tích Tuyết tiên tử cực kỳ quang minh chính đại, làm tất cả người muốn động thủ đều rơi vào do dự.

Nàng hiên ngang lẫm liệt nói:
- Ta đây là nghiên cứu thiên kiếp, tương lai tỷ muội chúng ta tề tụ, muốn độ thiên kiếp, so với Kiếp Yêu kiếp của Thiên Hồ còn khủng bố hơn trăm ngàn lần, mọi người muốn ngăn cản bọn tỷ muội khác trở về sao?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận