Ngũ Đức Chân Thân!
Trong nháy mắt, Năm Yêu vật đỉnh phong trong Ngũ Đức Luân, phát ra chiến lực Kiếp yêu. Trong phút chốc, điềm lành bốc hơi, ánh sáng ngũ đức chiếu thiên bắn địa, ầm ầm ngưng tụ. Sở Vân hóa thành Ngũ Đức Cự Nhân, sau đầu có quang quyển rực rỡ sáng lạn.
- Rất giỏi!
Nhị Lang Thiên Quân lớn tiếng khen ngợi, nhiệt huyết trong người sôi trào, dừng Kinh Thần Nguyệt Nha Kích, vung quyền lao qua.
Sở Vân ha ha cười, dũng cảm vô song, vung quyền lớn, phá trời cao, đánh vào nắm đấm của đối phương.
Tiếng nổ lớn Ầm ầm vang lên, hai bên đều lui về phía sau. Sở Vân lui về phía sau năm bước, nắm tay bị rách, nhưng rất nhanh quang huy lưu chuyển, lại khôi phục
bình thường. Nhị Lang Thiên Quân lui mười bước, nắm tay đỏ lên, cảm thấy tê dại.
Đạo pháp Pháp Thiên Tượng Địa của Nhị Lang Thiên Quân là từ áo giáp, chiến ngoa, chiến kích đồng loạt liên hợp thi triển. Nhưng một Ngũ Đức Luân của Sở Vân, lại có thể gắn sáu kiếp yêu. Một mình đấu tay không, Nhị Lang Thiên Quân cũng ngang với Sở Vân. Chẳng qua Ngũ Đức Luân của Sở Vân, chính là tạm thời bùng nổ trong thời gian hạn chế.
- Tiếp tục!
Nhị Lang Thiên Quân cảm thấy bị xỉ nhục, ngược lại ý chí chiến đấu càng tuôn ra, như sóng thần cuồn cuộn.
- Đến đây!
Sở Vân mạnh mẽ quát một tiếng, vui mừng không sợ hãi, nhiệt huyết hừng hực, như núi lửa bùng nổ.
Rầm rầm oanh...
Hai bên tướng ngộ lương tài, kỳ phùng địch thủ. Như cuộc tranh đấu của người khổng lồ cổ xưa, mỗi cú đánh đều mang khí thế mạnh mẽ đến cực điểm, uy lực khủng bố tuyệt luân, có thể làm nổ tung dãy núi, chấn vỡ địa cầu.
Đánh nhau ước chừng ba nghìn hiệp, hai người cũng không phân cao thấp. Mặc kệ là thể lực, hay là hồn phách, linh quang, đều bị tiêu tốn kịch liệt, dần dần không thể chống đỡ được.
- Thiên Cẩu, cắn hắn!
Nhị Lang Thiên Quân thở hổn hển, tạm thối lui, thả Thiên Cẩu ra.
- Thiên Hồ, đánh nát vụn con chó săn này cho ta.
Sở Vân thế suy sức kiệt, cũng chỉ đành thả Thiên Hồ ra.
Cửu vĩ Thiên Hồ lắc lư chín đuôi, đánh ra đạo pháp chín hành, chiến đấu với Thiên Cẩu.
- Thảo Đầu Thần Tướng!
Nhị Lang Thiên Quân vung bàn tay to lên, hơn mười Linh yêu đỉnh phong, đều mặc giáp trụ, uy vũ hùng tráng, bao vây tấn công Sở Vân.
Sở Vân cười lạnh một tiếng, điểm ngón tay, ba mươi mốt vị tiên phi ngang nhiên gặt hái, từng người giáp mặt ngăn cản thế tấn công từ phía đối diện.
"Đáng tiếc, trước khi đi, ta đã đặt Kiến Mộc của ta ở Nhị Lang Sơn săn sóc, không mang đến đây."
Nhị Lang Thiên Quân thở dài một tiếng.
- Hừ! Xem như ngươi gặp may mắn, Túy Tuyết Đao của ta bị hao tổn, không kịp chữa trị. Nếu không ngươi đã sớm bị ta một đao chém chết.
Sở Vân đối chọi không khoan nhượng.
Hai người đều tiêu hao hết thể lực, chỉ có thể cãi nhau. Trong mắt của Nhị Lang Thiên Quân lóe sáng. Ánh mắt Sở Vân phong duệ như kiếm, hai người như rồng hổ giằng co, ánh mắt hung hăng va chạm.
Nhưng dần dần, trong mắt Nhị Lang Thiên Quân hiện ra ý cười. Khóe miệng Sở Vân cũng hơi nhếch lên.
- Ha ha ha...
Sau một lúc trầm mặc, hai người bỗng dưng cùng cất tiếng cười to.
- Ngươi rất mạnh, từ nay về sau con đường võ đạo của ta sẽ không hề tịch mịch.
Nhị Lang Thiên Quân thu hồi Kinh Thần Nguyệt Nha Kích.
- Có đối thủ cạnh tranh như ngươi, thế gian này mới sẽ trở nên thú vị hơn.
Sở Vân cũng hóa giải Ngũ Đức Chân Thân.
- Nếu không phải đã sức cùng lực kiệt, ta sẽ tiếp tục chiến đấu. Mặc kệ kết quả ra sao, dù hai bên bên nào thắng bại đều rất đáng tiếc. Ta sắp phải hành tẩu thiên hạ, sau ba tháng tham gia đại hội du hiệp, ta rất chờ mong sẽ đánh một trận chân chính với ngươi.
Nhị Lang Thiên Quân nói.
- Đến lúc đó, ta nhất định đã là cường giả Quân cấp, thực lực đột nhiên tăng mạnh. Có lẽ ngươi sẽ hối hận với quyết định hiện tại.
Sở Vân khẽ mỉm cười.
- Nhị Lang Thiên Quân Ta, sẽ không hối hận. Cáo từ!
Nhị Lang Thiên Quân ôm quyền nhìn Sở Vân rồi xoay người. Trong phút chốc hắn thu hồi toàn bộ yêu vật, phá vỡ hư không mà đi.
- Yêu vật không gian? Quả thực còn lưu lại một con át chủ bài.
Trong mắt Sở Vân chợt lóe tinh quang.
- Chỉ có điều không phải ta cũng vậy sao?
Trận chiến đấu này là thế lực ngang nhau, đánh ngang tay. Cả hai cũng đều ý thức được nếu lại tiến thêm một bước chém giết, thật sự là quá vội. Hai bên đều có linh quang dư thừa, trí tuệ vô cùng cao minh, bởi vậy đều sáng suốt thu tay lại.
Thu hồi chiến trận, Sở Vân một mình một người, hiện ra trong hoàng cung Đôn Hoàng.
Mọi người đang nóng lòng chờ đợi. Thấy Sở Vân hiện thân, Tiếu Tiểu Hiền lập tức liền kích động nhảy dựng lên, vỗ hai tay nói:
- Ha ha, chưởng môn, ta biết ngài có thể thắng!
- Ta vẫn chưa thắng, chính là đánh ngang tay. Hơn nữa đã ước định, sẽ phân thắng bại ở đại hội du hiệp.
Sở Vân lắc đầu nói.
- Thì ra là thế...
Bạch Toa Toa gật đầu.
- Đại hội Du hiệp sẽ được tổ chức sau ba tháng nữa.
- Sở Vân, huynh bị thương?
Kim Bích Hàm thở hắt ra, lông mày nhíu lại, nhìn vết máu tràn ra qua khóe miệng Sở Vân.
- Không sao, chỉ là vết thương nhẹ.
Sở Vân cười mỉm, giọng điệu thản nhiên.
Thương thế thật sự không nghiêm trọng. Chẳng qua chiến đấu kịch liệt, tiêu hao rất nhiều thể lực và tinh thần, đồng thời chỉ huy yêu vật, linh quang cũng rất suy yếu, cần tĩnh dưỡng một hai ngày.
Nhìn thái độ Sở Vân như thế, vẻ mặt mọi người không giống nhau, nhưng trong lòng đều chấn động.
Đối thủ là cường giả Quân cấp!
Nhưng Sở Vân đã có thể đấu ngang hàng. Tin tưởng không được bao lâu nữa, hắn sẽ tấn chức Quân Cấp.
Đến lúc đó, hắn chính là cường giả Quân cấp mười bảy tuổi.
Khác với Nhị Lang Thiên Quân, hắn hoàn toàn dựa vào sự nỗ lực của bản thân, không có sự trợ giúp của huyết mạch, không có tiền đề thời kỳ tốc độ trưởng thành cực nhanh.
Trong bốn năm qua hắn đã từng bước đạt tới thành quả như ngày nay.
Đây là tốc độ trưởng thành nhanh tới mức nào!
Trong lòng Bạch Toa Toa rất tán thưởng hắn. Ánh mắt Tiếu Tiểu Hiền nhìn hắn đầy khâm phục. Ngay cả Phi Vũ Kiếm Quân cũng trầm mặc không nói gì, ánh mắt lộ vẻ
khác thường.
- Hiện tại còn cách đại hội du hiệp có ba tháng. Trong thời gian đó, Sở Vân huynh hẳn có thể tấn chức tới Quân Cấp?
Kim Bích Hàm hỏi.
- Theo ta đoán, chắc khoảng nửa tháng nữa, ta có thể tấn chức lên Quân Cấp. Nhưng để đối phó với Nhị Lang Thiên Quân, chỉ một điểm ấy, vẫn không đủ. Thực lực của hắn rất mạnh. Vừa nãy, trong cuộc chiến, cả hai chúng ta cũng chưa tung ra hết. Ta còn phải chuẩn bị rất nhiều.
Sở Vân hít sâu một hơi đáp.
Trận chiến này chỉ có thể xem như tiến hành thăm dò đối phương.
Ví dụ như chủng loại của Thiên Hồ và Thiên Cẩu, ví dụ như Tinh Đấu Phiêu Diêu Ngoa là một trong mười danh ngoa đứng đầu. Lại ví dụ như đạo pháp thần thông có thể gia tốc, còn có Pháp Thiên Tượng Địa có thể sánh ngang với Ngũ Đức Chân Thân.
Đồng thời, Nhị Lang Thiên Quân còn có Kiến Mộc đang ở lại Nhị Lang Sơn, không mang đến. Hắn còn có một yêu vật không gian thần bí, hoàn toàn chưa bị bại lộ.
Cái này cũng không tính làm gì, điều thực sự khiến Sở Vân cảm thấy phiền toái chính là yêu thực Ngọc Thanh Tâm Liên.
Đây là yêu thực tâm hệ khó có thể ngăn cản. Thế nào cũng phải dùng yêu vật tâm hệ để đối kháng, mới có thể ngăn chặn được Tâm Liên.
Nhưng yêu vật tâm hệ, giống như yêu vật thời không, vô cùng khó tìm. Trong thời gian ngắn, cho dù là tìm kiếm được, cũng cần một thời gian dài bồi dưỡng, mới có thể phát huy hết chiến lực.
Sở Vân có ký ức của kiếp trước, hắn biết Ngọc Thanh Tâm Liên rất đáng sợ.
Linh khí của Thiên Hồ có năng lực rất lớn, có thể cải tạo hai mắt Sở Vân thành Thiên Nhãn.
Linh khí của Ngọc Thanh Tâm Liên cũng có thể hình thành một loại mắt, gọi là Trực Giác Chân Đồng.
Con mắt này ngưng tụ ở trên trán, giữa hai hàng lông mày. Một khi mở ra, có thể phát ra hào quang ngọc lưu ly, làm cho suy nghĩ tâm tư của chủ nhân đạt mức độ hoạt động cực hạn. Vì thế trí tuệ cũng trở nên cao hơn, làm cho chủ nhân nhìn thấu thế sự, đạt được trạng thái thông minh sắc xảo.
Khi trí tuệ con người đạt tới cực hạn, có thể tương hợp với trời đất, theo quỹ tích, thể nghiệm và quan sát vạn vật sinh linh.
Trong trận trấu, hình thành một loại trực giác. Chủ nhân không cần lo lắng, chỉ cần dựa vào trực giác, có thể chiếm hết tiện nghi, nắm bắt toàn bộ thời cơ chiến đấu.
Sau này, Nhị Lang Thiên Quân trở thành cường giả Vương cấp, sẽ được xưng là Trực Giác Vương.
- Tuy rằng hiện giờ, Trực Giác Chân Đồng của hắn còn chưa ngưng tụ thành. Nhưng dựa theo trí nhớ kiếp trước, một tháng sau khi hắn hành tẩu thiên hạ, liền đại công cáo thành, hình thành Trực Giác Chân Đồng. Ba tháng sau, trên đại hội du hiệp, hắn nhất định đã có thể vận dụng Trực Giác Chân Đồng một cách thành thạo.
Linh khí của yêu vật tuyệt phẩm truyền tới chủ nhân có hiệu quả cải tạo thể chất ngự yêu sư, đều là mỗi người mỗi vẻ. Về phần hiệu quả tốt xấu, thì không tiện bình luận.
Ví dụ như nói Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi, linh khí truyền lại chủ nhân hình thành Vạn Thế Long Vương Giản. Đối với nữ Ngự yêu sư mà nói, chính là không dùng được.
Lại ví dụ như linh khí của Thiên Hồ, hình thành Thiên Nhãn, có thể giúp Ngự yêu sư quan sát thiên tượng, biết trước thời tiết, quan sát chiến trận, tìm kiếm sơ hở. Thỉnh thoảng, có thể quan sát đến quỹ tích Đại đạo thiên địa, tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Chẳng qua loại xác suất này rất thấp.
Còn có linh khí của Nguyệt Thỏ, có thể khiến cảm giác thời gian của chủ nhân đạt tới cực hạn. Linh khí của Thông Linh Xà, có thể khiến linh quang của chủ nhân càng thêm hoạt bát, đồng thời trong nháy mắt tiến vào trạng thái suy nghĩ.
So sánh tính toán rõ ràng có thể nói, Ngọc Trực Giác Chân Đồng của Thanh Tâm Liên, thật sự càng thêm thực dụng. Thiên Nhãn cũng phải kém hơn một chút. Về điểm này, Sở Vân không thừa nhận cũng không được. Nhị Lang Thiên Quân có được Trực Giác Chân Đồng mới chính thức khiến mị lực trên người hắn nở rộ ra. Thực lực cũng tăng vọt gấp mấy lần.
Ba tháng sau, tái chiến Nhị Lang Thiên Quân ở đại hội du hiệp Đây chính là một lần khảo nghiệm nghiêm trọng.
- Việc cấp bách, hay là chữa trị Túy Tuyết Đao trước!
Sau khi tĩnh dưỡng ở vương thành Đôn Hoàng hai ngày, thương thế của Sở Vân khỏi hẳn, chủ yếu dùng tinh lực vào việc làm thế nào để chữa trị Túy Tuyết Đao.
- Túy Tuyết Đao bị hao tổn rất nghiêm trọng, muốn phục hồi lại như cũ, chúng ta không làm được.
Phi Dương Tiên Tử và các tiên phi đều tỏ vẻ lực bất tòng tâm. Trên thực tế, từ khi Túy Tuyết Đao bị Ám Ảnh phá hủy, các nàng từng thử chữa trị nó nhiều lần, nhưng không thành công.
Trong việc này Sở Vân lại không thể trợ giúp được gì, đành phải thông qua bảo thạch mật môn, kéo Du Nha đại sư đến.
Từ mấy tháng trước, bảo thạch mật môn nối liền Thư gia đảo và Đôn Hoàng vương thành đã bắt đầu được hình thành. Hiện giờ vừa lúc phát huy công dụng.
Sau khi Du Nha đại sư đến, nhìn thấy chuôi đao và nửa thân đao Túy Tuyết Đao còn sót lại, không khỏi nhíu mày.
- Tổn hại nghiêm trọng như vậy cũng thôi đi. Mấu chốt là trong thân đao tiếp tục bị ăn mòn. Yêu thú Ám Ảnh thật sự quá đáng sợ. Không ngờ đạo pháp công kích vẫn còn hoạt động tới hiện tại, mỗi thời mỗi khắc đều có nguyên khí hắc ám rót vào, ăn mòn thân Túy Tuyết Đao. Muốn chữa trị trở lại trạng thái cũ thì hoàn toàn không có khả năng.
Du Nha đại sư nói khiến Sở Vân thất vọng vô cùng.
Hắn dùng Túy Tuyết Đao là thuận tay nhất. Hiện tại đột nhiên thay đổi binh khí, sẽ khiến chiến lực của hắn bị suy giảm mạnh.
Đồng thời Túy Tuyết Đao có ý nghĩa rất lớn, đối với Sở Vân mà nói, nó quan trọng gần bằng Thiên Hồ.
- Thật sự không có cách nào sao?
Sở Vân cũng không cam lòng.
- Một người kế ngắn, hai người kế dài. Trong Đôn Hoàng quốc chúng ta, còn có một vị đại sư luyện binh. Không ngại hãy mời nàng lại, cùng nhau nghiên cứu tường tận.
Kim Bích Hàm đề nghị nói.
Đại sư luyện binh này không phải ai khác, Chính là viện chủ Mạn Sa Thư Viện của Đôn Hoàng quốc. :
- Chẳng qua viện chủ Mạn Sa, hàng năm trấn thủ Thư Viện, rất ít khi xuất viện. Nàng vẫn bảo trì nguyên tắc trung lập. Hiện giờ Đôn Hoàng quốc còn cách thống nhất thái bình chân chính một khoảng ngắn. Lúc này cho dù ta lấy danh nghĩ là vương thất, cũng không mời được nàng.
Kim Bích Hàm lại chợt nhíu mày.
- Không phải lo chuyện này. Ta đã có biện pháp.
Sở Vân ha ha cười, rút ra một bức thư giới thiệu.
Trước khi đi, hắn từng tới thăm hỏi Phong Bá Nhạc, và có được lá thư giới thiệu này.
Sau khi tới Đôn Hoàng quốc, trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng vẫn chưa sử dụng đến.
Phong Bá Nhạc và viện chủ Mạn Sa là bạn tri kỷ. Sở Vân cầm thư giới thiệu trong tay, tự mình mời. Viện chủ Mạn Sa không có hai lời, lúc này khởi hành, theo Sở Vân đi tới vương thành Đôn Hoàng.
Nàng đã lớn tuổi, mái tóc như trắng tuyết, chống gậy. Khuôn mặt ôn hòa, hai mắt yên lặng, hiện ra vẻ hiền từ. Sau khi nhìn thấy Túy Tuyết Đao, nàng kinh ngạc kêu lên một tiếng:
- Đây là dấu vết của Chân Tinh Tiên Thiên Ám Hành!
- Chân Tinh Tiên Thiên Ám Hành?
Mọi người kinh ngạc.
- Các ngươi không biết cũng không có gì lạ. Chân tinh tiên thiên, cho dù là thời đại Thượng cổ của tam Hoàng tứ Đế, cũng vô cùng hiếm có. Hiện giờ, những ghi chép về nó cũng không còn bao nhiêu.