Sở Vân thực sự không nói được gì.
Sau khi ở trước mặt mọi người tha thứ cho Lý Nhị, hắn liền ý thức được điểm không ổn, nhưng lại không ngờ được, sẽ xuất hiện cảnh tượng sôi động như thế.
Sân luận bàn của hắn, người ta tới đông nghìn nghịt. Mọi người đều nhìn vào trong sân, hưng phấn chỉ trỏ vào hắn.
- Mau nhìn, đó là Vô Song!
Trong đám người truyền đến tiếng thét chói tai.
- Khuôn mặt rất bình thường. Thật sự khó có thể tưởng tượng được.
Có người bĩu môi nói.
- Hừ! Ngươi biết cái gì, cái này gọi là nội hàm. Xem người phải xem bản chất! Ngươi có nội hàm như vậy sao?
Ngay lập tức, một đám nữ thư sinh ở bên cạnh liền phản bác.
- Vô Song, chúng ta yêu ngươi!
Tiếp theo, các nàng hô to lên.
Nhân viên Thư viện chủ trì luận bàn, đầu đổ đầy mồ hôi:
- Tản ra, tản ra. Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy người sao? Nếu không chen lên phía trước. Đây là sân luận bàn, không phải nơi đứng xem.
Hắn còn chưa nói xong, trong đám người lập tức có người kêu lên:
- Người thì gặp qua rồi, không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng Vô Song thì chưa từng thấy, vẫn là lần đầu tiên!
Xem ra, trong lòng bọn họ đã đem "Vô Song" và "Người" tách ra thành hai khái niệm khác nhau.
Nhân viên Thư viện giận tím mặt, chỉ vào một người trong đám người đó, rít gào lên:
- Đừng chen lên phía trước. Ngươi, đúng ngươi, là người chen lấn hăng hái nhất. Ái chà, vẫn còn chen lấn! Ngươi muốn làm gì?
- Ôi, thật có lỗi. Cho ta nhận lỗi. Chính vì ta là người tham gia luận bàn lần này. Nhưng bên ngoài nhiều người quá. Ta thật vất vả mới chen vào đến đây.
Người tới quần áo không chỉnh tề, thở hồng hộc. Sau khi chen vào đến nơi, lại liếc mắt nhìn lại một cái, sợ hãi than một tiếng nói.
- Trời ơi, ta thành công, ta thật sự có cảm giác thành công!
Toàn trường cười vang.
Sở Vân cũng mỉm cười, lắc đầu, lại có vẻ bất đắc dĩ. Tuy nhiên lúc này, tâm tư của hắn đã không còn ở trong trận đấu.
- Thế giới Thần tàng, ba lượt có quyền giao lưu không ràng buộc, ta lợi dụng thế nào mới tốt đây?
…
Nơi này là một khoảng không màu trắng mênh mông bát ngát.
Thế giới Thần tàng!
Nơi này không có trời, không có đất. Không có cao thấp trái phải, không có khải niệm bốn phương tám hướng, bởi vì trong pháp tắc của thế giới Thần tàng, không có cùng đạo.
Sở Vân cưỡi gió đạp mây, bước chậm rãi trong thế giới này. Dựa theo chỉ điểm bên Thư Viện, hắn bắt đầu bấm bí quyết, linh quang trong cơ thể dao động từng đợt, trong phút chốc khuếch tán ra xa vạn dặm.
Ngay sau đó, nguyên khí trong toàn bộ thế giới Thần tàng, tất cả sôi trào lên. Giống như nước ấm đun sôi, lại giống như sóng to gió lớn thủy triều sóng thần dâng lên cuồn cuộn.
Rống…
Tiếng rồng gầm giống như tiếng sấm sét, đột nhiên nổ vang bên tai Sở Vân. Tiếng gầm hùng hồn, rung động lòng người.
Lúc này, nguyên khí mãnh liệt, trong giây lát đạt tới đỉnh phong. Cuồn cuộn như nước thủy triều, trào dâng, gió mây kích động, trời đất biến sắc.
Đây là thực lực của Sở Vân, tăng cường vững bước, hiện nay đã tiếp cận thực lực Hầu cấp trung đoạn.
Nhưng vào lúc này, thân hình cũng thoáng lay động. Lỗ tai vang lên những tiếng ong ong. Mái tóc đen bay lượn, bước chân không ổn.
Ngay sau đó, hắn cảm nhận được một cỗ yêu khí hùng hồn đến cực điểm, giống như ngọn núi, áp lực càng ngày càng lớn mạnh, giống như một con thú lớn từ trong giấc ngủ dần dần thức tỉnh, dần dần sung thiên triệt địa, như thần ma phủ xuống!
- Mức độ yêu khí này, không hổ danh là Yêu thực chủ lực Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng Long Vương của Thư Hoàng ngày xưa. Đây là một con Yêu vật Tiên Thiên cấp số mấy ngàn vạn năm!
Sở Vân âm thầm kinh hãi.
Tiếng rồng gầm vang!
Tiếng gầm rú thật lớn, chậm rãi, cuộn trào bốn phương tám hướng. Giờ phút này, toàn bộ thế giới Thần tàng đều run rẩy.
Trong tầm nhìn của Sở Vân, đầu tiên đột ngột xuất hiện là một tia màu xanh biếc, giữa khoảng không trắng xóa. Sau đó trong nháy mắt, màu xanh biếc phát ra mạnh dần lên, mãnh liệt bành trướng, với tốc độ không gì so sánh nổi, tràn ngập toàn bộ thiên địa.
Tiên Thiên Yêu thực - Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng Long Vương hiện thân!
Nó có thân hình lớn đến mức khó có thể tưởng tượng. Mỗi một dây đều to lớn như một ngọn núi, kéo dài đến ngoài tầm mắt của Sở Vân. Những dây leo màu xanh quấn lấy nhau, tạo thành mật độ dày đặc chỉnh thể, giống như núi non kéo dài ngàn dặm.
Sở Vân ở trước mặt nó, giống như một người đối diện với dãy núi trùng điệp.
- Khiến ta đang ngủ say phải tỉnh giấc. Người trẻ tuổi, ngươi có yêu cầu gì, nói ra đi.
Một gốc cây thật lớn, chậm rãi lộ ra. Toàn thân nó đều là màu xanh lá, tang thương mà lại nặng nề.
Nó không phải là một cành đơn giản, mà giống nhau đầu rồng. Long Giác với hình dáng cổ xưa. Màu xanh ngọc bích giống như cây Long Nhãn. Râu rồng tung bay, chỉ không có Long Lân. Yêu khí xông lên bức người, cũng không có long uy, chỉ có khí tức tươi mát
tự nhiên, đầy sức sống.
Bởi vì nó cũng không phải là rồng thật, chỉ ngoại hình tương tự. Nó chính là Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng Long Vương.
Sở Vân kiềm chế sự chấn động trong lòng, không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi:
- Đằng Long Vương, ta có được ba lượt quyền giao lưu không ràng buộc. Ta muốn dùng một lần trong đó, để đổi lấy một tin tức. Lục Kình Vương dẫn đầu Đông Hải
Phái, thực lực của bọn họ như thế nào?
Vào ban ngày, trong quá trình luận bạn, Sở Vân đã suy nghĩ kỹ về việc làm thế nào để sử dụng hết những ưu thế trong ba lượt quyền giao lưu không ràng buộc.
Mặc kệ thế nào, không một ai biết về những thông tin về toàn thể Đông Hải Phái sống, phát triển trên Lục Kình, hàng năm tung hoành khu vực biển sâu. Mặc dù Sở Vân có Thụy Lão Nhân trợ giúp, nhưng tính toán theo công thức cũng không thể nào biết được, bởi vì thiên cơ đã bị vị Mộng Ngôn Sư thần bí kia che lấp.
Hắn đành phải lấy vấn đề này, để hỏi Tiên Thiên Yêu thực.
- Đông Hải Phái...
Tiếng Đằng Long Vương, kéo dài không dứt, vang vọng trong toàn bộ khoảng không rộng lớn màu trắng. Thân hình nó tản mát ra ánh sáng ngọc bích, hào quang kéo dài ra ngoài, kéo dài tới tận cùng.
- Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng Long Vương quả thực lợi hại. Giống như lời Tửu Hào Vương, nó đã cắm rễ ở trong lưới pháp tắc Tinh Châu.
Sở Vân mở Thiên Nhãn ra, thấy trên người Đằng Long Vương có vô số dây kéo dài ra, Phá Toái Hư Không, quấn lấy và lưới pháp tắc Tinh Châu, hấp thu dinh dưỡng thiên đạo.
Hiện nay, Đằng Long Vương chính dùng sức mạnh bản thân, mượn quy tắc thời gian trong lưới pháp tắc Tinh Châu, quay về dòng sông lịch sử, đi tìm những tin tức có quan hệ với Đông Hải Phái.
Sau một lát, hào quang trên người Đằng Long Vương tan biến, nó mở miệng rồng ra, phun ra một quang cầu xanh biếc.
Quang cầu lấy thế như sét đánh ngang tai, nhập vào trong cơ thể Sở Vân. Lập tức, trong đầu Sở Vân liền hiện ra tin tức của Đông Hải Phái.
- Chưởng môn phái Đông Hải Lục Kình Vương, cường giả Vương cấp... Dưới trướng Phá quân hầu, Hầu cấp trung đoạn, Quân Trận đại sư... Hai vị cường giả Quân cấp, Cửu Tiêu Thần Nữ, Huyền Vũ Chân Quân... Ngoài ra, Tinh binh San Hô, Xà Tảo Tinh Binh, Hổ Sa Tinh Binh vân vân... Quả nhiên cường đại!
Trong lòng Sở Vân thất kinh. Tin tức đến từ Đằng Long Vương, hiện ra thực lực của Đông Hải Phái vô cùng sâu sắc. Không hề nghi ngờ, đây là thế lực cường đại có thể đối đầu cùng Thư Gia. Có nội tình cường đại như thế, khó trách Lục Kình Vương khí phách rộng lớn, trực tiếp tuyên chiến với Thư Gia.
- Nếu đơn thuần dựa theo chiến lực, Thư Gia ta và Đông Hải Phái là nửa cân tám lạng. Đội quân tinh nhuệ của Thư gia mạnh hơn nửa phần so với thế lực du hiệp Đông Hải Phái này. Nhưng so về cao thủ, vẫn kém một bậc. Quan trọng vẫn là do Chư Tinh Quần Đảo hao tổn chiến tranh nhiều năm, hậu quả quá mức nghiêm trọng. Mới chỉ tĩnh dưỡng mấy năm nay, không đủ để phục hồi. Cũng may sau khi được Thụy Lão Nhân chỉ điểm, hình thành khí vận ngũ hành sinh sôi tuần hoàn không dứt. Đợi tới thời điểm khai quốc đại điển, khí vận hẳn sẽ mạnh hơn Đông Hải Phái.
Sở Vân thầm nghĩ.
Sau khi biết được thông tin về Đông Hải Phái, trong lòng hắn không thể tránh được, nảy sinh một áp lực.
- Người trẻ tuổi, tiếp theo ngươi còn muốn sử dụng quyền giao lưu còn lại hay không?
Lúc này, Đằng Long Vương hỏi.
- Đúng vậy. Mong Đằng Long Vương dạy ta một loại hệ thống chiến thuật thích hợp với mình nhất.
Sở Vân thử thăm dò.
- Về điểm này ta không thể thỏa mãn ngươi.
Đằng Long Vương chớp chớp long nhãn ngọc bích, tiếp tục nói.
- Ta thực sự biết nơi phát ra lưới pháp tắc Tinh Châu, chỉ có thể tìm đọc lưới pháp tắc, cũng không thể dựng chuyện để nói cho ngươi, tính toán theo công thức ra hệ thống chiến thuật thích hợp với ngươi. Đường của ngươi, còn phải chính ngươi đi.
Sở Vân gật đầu, thầm nghĩ, quả nhiên không ngoài dự
đoán.
Tuy rằng Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng Long Vương là Tiên Thiên Yêu thực, tu vi đạt tới cấp bậc kinh khủng nghìn vạn năm, nhưng nó cũng có khuyết điểm của mình. Nó chỉ có thể tìm đọc ghi chép trong lưới pháp tắc, tương đương với một khí thu thập tình báo, cũng không thể tiến hành liên quan đến phương diện tính toán đo lường suy diễn.
Nếu Sở Vân hỏi nó về hệ thống chiến thuật của bất kỳ một vị Vương giả nào trong lịch sử, nó có có thể giải đáp ra. Nhưng bảo nó suy tính ra một hệ thống chiến thuật hoàn toàn mới cho Sở Vân, nó mạnh mẽ nhưng không nắm được.
Sở Vân đã sớm dự đoán được điều này. Không có được đáp án cũng không thất vọng.
Hắn tiếp tục hỏi. Vấn đề bây giờ là về vị Mộng Ngôn Sư thần bí kia. Sở Vân muốn đào ra thân phận thực sự của hắn.
- Thật có lỗi, gần như bất kỳ Toán sư nào ta đều không điều tra được. Toán sư đều có yêu vật khí vận che dấu mình, hoặc là che đậy thiên cơ, che dấu mình. Toán sư chính là tồn tại kiêng kỵ Đại Đạo thiên địa nhất. Một khi bị tra ra sự tồn tại, thiên địa sẽ đánh xuống Lôi Kiếp, tiêu diệt sự uy hiếp này. Có thể ở lưới pháp tắc trong tuần tra được Toán sư, đều là những người đã chết.
Đằng Long Vương nói như vậy.
Liên tiếp hỏi hai vấn đề, nhưng không nhận được đáp án, Sở Vân cũng không nổi giận. Trên thực tế, hắn còn có rất nhiều nghi hoặc, cần Đằng Long Vương giải thích.
Thí dụ như nói, Long Nguyện Thụ, bát màu lam thần bí, bí mật của Long Nguyện Thụ, câu đố về phụ mẫu, huyết mạch vân vân. Tuy nhiên hiện tại đối đầu với kẻ địch mạnh, quyền giao lưu không ràng buộc lại vô cùng ít, Sở Vân đành phải áp dụng sách lược, lấy lui làm tiến hỏi:
- Xin hỏi có phương pháp gì, có thể trong thời gian ngắn nhất, tăng cường thực lực của ta.
Đằng Long Vương trầm mặc một lát, toàn thân lại phát ra ánh sáng ngọc bích, ý niệm qua lại như con thoi trong lưới pháp tắc Tinh Châu. Sau khi tìm hiểu rõ ràng tình huống của Sở Vân, lúc này mới cho Sở Vân ba lựa chọn. Bạn đang đọc truyện được tại
Lựa chọn thứ nhất, nắm giữ một thanh Yêu kiếm Kiếp Yêu cấp.
Lựa chọn thứ hai, là một đạo pháp thần thông về đao pháp.
Lựa chọn thứ ba, là yêu tinh vô chủ trong thế giới Thần tàng.
Sở Vân nghe xong lựa chọn thứ nhất, gật đầu, có thể lý giải được ý của Đằng Long Vương. Đây là muốn tiến hành phối hợp Kiếp Yêu kiếm và đạo pháp thần thông kiếm hệ Đại Kiếm Bộc trên người Sở Vân.
Đạo pháp thần thông, chỉ có thể do Kiếp Yêu sử dụng. Nếu cưỡng ép sử dụng, cho dù là yêu kiếm Linh Yêu đỉnh phong, bản thân cũng không thể tiếp thu được sức mạnh của đạo pháp thần thông, đến cuối cùng sẽ tự bạo.
Kiếp Yêu kiếm, phối hợp trên Đại Kiếm Bộc, thực sự có thể thỏa mãn yêu cầu của Sở Vân.
Nguyên lý của lựa chọn thứ hai, cũng tương tự như thế. Trong tay Sở Vân có Tiên Thiên Kiếp Yêu Túy Tuyết Đao, nếu có một đạo pháp thần thông đao hệ, uy lực phát huy ra sẽ còn khổng lồ hơn so với lựa chọn thứ nhất.
- Chỉ là đạo pháp thần thông không phải chỉ có thể có được do huyết mạch Vương giả truyền thừa sao?
Sở Vân nghi hoặc hỏi.
- Đương nhiên chỉ có thể thông qua huyết mạch Vương giả truyền thừa. Nhưng một khi Vương giả đạt tới đỉnh phong, như vậy hắn cô đọng thành đạo tơ lý tuyến, sẽ một đầu mắc trên lưới pháp tắc. Khi Vương giả ngã xuống, đạo tơ lý tuyến sẽ hoàn toàn dung nhập trong
lưới pháp tắc, trở thành một phần trong đó. Đọc đạo tơ lý tuyến này, có thể lĩnh ngộ được đạo pháp thần thông của Vương giả.
Đằng Long Vương ngừng lại một chút, lại nói tiếp.
- Đương nhiên, ta không có khả năng lĩnh ngộ đạo pháp thần thông. Nó chỉ có thể tồn tại trong linh quang Ngự yêu sư các ngươi. Ta chỉ tương đương với một thông đạo chuyển tiếp, đưa những tin tức thu được trong đạo tơ lý tuyến đến trong linh quang của ngươi.
- Thì ra là thế.
Sở Vân nghĩ tới tình tiết khi Tửu Hào Vương ngộ đạo, chợt hiểu ra.
Tuy nhiên hắn lại chợt hỏi:
- Vậy còn yêu tinh vô chủ, sẽ có chuyện gì xảy ra?
Đằng Long Vương chậm rãi nói:
- Điều này rất dễ lý giải. Pháp tắc của thế giới Thần tàng độc đáo, phần lớn thời điểm, phương diện thời gian ở đây đều tĩnh lặng. Đây cũng là lý do vì sao rất nhiều Ngự yêu sư đều gửi bảo vật vào đây. Yêu tinh vô chủ, có thể bị bất kỳ yêu vật nào thu hút, nhưng qua thời gian rất ngắn, sẽ tan biến trong trời đất. Nhưng một khi trong thời gian tĩnh, như vậy yêu tinh vô chủ có có thể tồn tại.
- Từ thời Thượng cổ lên, trong thế giới Thần tàng bắt đầu chứa đựng yêu tinh vô chủ. Tuy rằng khó thu được yêu tinh vô chủ, nhưng trải qua thời gian tích lũy dài như vậy, số lượng tồn tại vô cùng khả quan. Ngươi có thể lợi dụng những yêu tinh vô chủ, tăng tu vi của Yêu vật trong tay ngươi.