- Đây là... Hỗn Độn Hải!
Sở Vân thực sự cảm thấy kinh hãi, Hỗn Độn Hải ở cách hắn mười trượng, ngoài phạm vi tàn sát bừa bãi, tiếng sóng biển rít gào cuồn cuộn, nhưng lại bị một cổ sức mạnh vô hình ngăn cản, khó có thể tiến tới dù chỉ một chút.
Sở Vân đang ở giữa một cung điện đổ nát.
Thạch trụ màu trắng noãn đã sụp đổ, thạch cao bị nghiền nát nằm chỏng trơ trên mặt đất. Phù điêu tinh xảo, có khắc thần linh, có vẽ mãnh thú, nhưng có rất ít phù điêu còn hoàn chỉnh không sứt mẻ. Tất cả đều là tường đổ.
Cả cung điện tản mát ra một tầng ánh sáng yếu ớt mờ ảo, hình thành một quả cầu bạc, ngăn Hỗn Độn Hải ở bên ngoài.
Một cung điện thần bí bồng bềnh tại Hỗn Độn Hải.
Không cần Sở Vân mở miệng, Bạch Đế len lén truyền âm giải thích:
- Đây là Cổ Thánh điện. Trước khi có chín Châu, có một tòa cổ châu, tồn tại một Cổ Thánh. Sau đó Cổ Châu bị hủy diệt, Cổ Thánh ngã xuống, Cổ Thánh điện bị dòng Hỗn Độn Hải cuốn trôi. Không biết là vị Ngự yêu sư Cấp Hoàng Đế nào khi thăm dò Hỗn Độn Hải, ngoài ý muốn phát hiện nơi này.
Đây là một bộ phận của Cổ Thánh điện.
- Thánh nhân cũng sẽ ngã xuống sao?
Sở Vân không khỏi rướn đầu lông mày, vô cùng kinh ngạc nói.
- Thánh nhân cũng là người, vẫn là Ngự yêu sư, chỉ là đạt được thành tựu rất cao mà thôi. Thánh nhân có thể cùng sống cùng trời đất, sáng cùng trăng sao. Nhưng khi thế giới tiên nang bị hủy diệt, Thánh nhân cũng sẽ ngã xuống.
Bạch Đế vừa đi vừa nói:
- Chúng ta biến nơi đây thành một điểm tập kết bí mật. Hàng năm vào lúc này đều tổ chức một Đế Hoàng Ám Hội ở đây.
Sở Vân không hề mở miệng, hắn biết Bạch Đế sẽ giải thích.
Quả nhiên, chợt nghe Bạch Đế nói tiếp:
- Đế Hoàng Ám Hội, kỳ thực chính là một cuộc giao dịch bí mật. Cường giả Cấp Hoàng Đế, đều đeo mặt nạ này, đến đây tiến hành giao dịch với nhau. Người tới nơi này, mặc kệ là ai, đều chỉ thuần túy là người tới giao dịch. Ở chỗ này, có thể có Ngộ Đạo thạch được đưa ra giao dịch, đương nhiên giá tương đối cao.
Sở Vân trầm mặc không nói, trong lòng cũng thấy chấn động lớn.
Thì ra có một địa điểm kỳ diệu như vậy, đây chẳng phải là nóc nhà mà hắn rất cần đến hay sao?
Sau khi đi cùng Bạch Đế vào sâu trong cung điện, Sở Vân liền thấy hơn mười vị cũng mang theo mặt nạ hắc kim, hóa thành một đoàn ngự yêu sư biến thành một đoàn sương mù dày đặc. Bọn họ có người đứng đơn độc ở một góc, có chỗ lại tụm năm tụm ba đứng thành một vòng.
- Tùy ý mua sắm đi. Hai người cùng đi, mục tiêu quá lớn. Nhớ kỹ, bất luận giao dịch cái gì cũng không thể nói ra miệng, dễ bị người khác nghe trộm. Trực tiếp dụng thần niệm truyền âm. Nửa canh giờ sau, ta sẽ chờ ở đây, chúng ta cùng nhau trở về. Chúng ta ước định một ám hiệu — một người nói "tảng sáng" đối lại "ánh bình minh", thế nào?"
Trước khi đi, Bạch Đế căn dặn.
Sở Vân cũng chỉ mong được như vậy.
Nhìn Bạch Đế đi xa, lúc này Sở Vân mới bắt đầu di chuyển, tùy ý lựa chọn một người ở gần nhất.
- Có Ngộ Đạo thạch không?
Sở Vân nói.
Người trong lớp sương mù màu đen không có bất kỳ biểu tình và động tác gì, chợt Sở Vân tiếp nhận được một ý niệm:
- Có, ta cần một yêu thú tộc đàn thượng đẳng, thuộc tính huyết hoặc là thuộc tính hỏa. Huyết Dực Mã, các loại Liên Hỏa Bức tốt nhất. Đương nhiên, yêu thú chí ít phải có năm nghìn. Một con yêu thú đàn như vậy, đổi một khối Ngộ Đạo thạch.
Sở Vân nghe xong âm thầm tặc lưỡi. Quả thật cảnh giới của Cấp Hoàng Đế, không tầm thường. Thu mua yêu vật, cũng dựa theo tộc đàn mà buôn bán. Một lần giao dịch, chí ít là năm nghìn đầu yêu vật, còn muốn thượng đẳng. Nếu là trước đây, Sở Vân là khó có thể
tưởng tượng được điều này. Xem ra Cường giả Vương cấp, cũng không thể có tài khí lớn như vậy.
- Ta không có thú đàn như vậy.
Sở Vân lắc đầu truyền niệm dạo.
- Hừ, vậy đừng đứng ở đây nữa mà chướng mắt ta. Đi mà thử vận khí với những người khác đi.
Người này rất không khách khí, giọng điệu cực kỳ ngạo mạn. Ngộ Đạo thạch là yêu vật cơ bản được phân phối cho mỗi một Cường giả Cấp Hoàng Đế. Hầu như trong tay mỗi một Cường giả đều có bốn, năm khối. Vậy mà Sở Vân còn vào đây thu mua Ngộ Đạo thạch, khiến đối phương có chút khinh thường.
- Đừng nóng vội, tuy rằng không có yêu thú tộc đàn, nhưng ta có nguyên tinh Tiên Thiên.
Sở Vân cũng không ly khai, mà tiếp tục truyền đi ý niệm.
- Ngoại trừ yêu thú đàn, cái khác đều không thể thay thế. Cho dù là nguyên tinh Tiên Thiên cũng không... Chờ một chút, cái gì? Nguyên tinh Tiên Thiên?
Người này kinh ngạc hỏi lại.
Sở Vân không hề nói gì, mà trực tiếp lấy từ trong tiên nang ra một đoàn nguyên tinh Tiên Thiên, đưa tới trước mặt người nọ.
Hai luồng sương mù màu đen nối vào nhau sôi trào cuồn cuộn che lấp tất cả những thứ Sở Vân cầm trong tay. Người ngoài căn bản không nhìn thấy vật gì trong lớp sương này.
Chỉ có người nọ thấy được, lập tức truyền đến một ý niệm tràn ngập khiếp sợ:
- Thật đúng là nguyên tinh Tiên Thiên. Ngươi thực dự định dùng cái này đổi lấy Ngộ Đạo thạch?
- Tất nhiên.
Sở Vân chậm rãi nói
- Đổi thì đổi, không đổi thì ta đã đi.
- Đổi! Vì sao không đổi?
Người nọ lập tức trả lời, không chút do dự.
- Đám nguyên tinh Tiên Thiên này có thể đổi hai viên Ngộ Đạo thạch, ta còn đưa thêm một đoạn Ám Mạc Ti Trù. Ngươi thấy sao?
Sở Vân gật đầu. Ám Mạc Ti Trù có thể dùng để chế tạo mặt nạ hắc kim. Cái này hắn cũng cần.
Cứ như vậy, hai khối Ngộ Đạo thạch liền tới tay.
- Ta vẫn còn Ngộ Đạo thạch. Nếu ngươi còn nguyên tinh Tiên Thiên, chúng ta có thể tiếp tục giao dịch.
Người này lại nói tiếp.
- Đã không còn. Nguyên tinh Tiên Thiên là cái gì?
Sau đó, Sở Vân liền rời khỏi trạng thái giao dịch, bứt ra, rời khỏi chỗ đó.
Quả thật, Tiên Thiên chân tinh là bảo vật mà Cường giả Cấp Hoàng Đế rất cần.
Sau khi chứng minh được suy đoán này, trong lòng Sở Vân vừa vui mừng lại vừa khẩn trương. Vui mừng chính là, mình không thiếu tài vật để giao dịch. Khẩn trương
chính là, thân phận của mình và Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền là bí mật, nghìn vạn lần cũng không thể để lộ ra, bằng không hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.
Tha thẩn một vòng, hắn lại tiến về phía một người.
- Có Ngộ Đạo thạch không?
Sở Vân hỏi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Hả? Tự nhiên lại muốn mua Ngộ Đạo thạch sao? Thật ngạc nhiên. Chỉ có điều ta cũng phải dùng tới Ngộ Đạo thạch. Hiện tại trong tay ta cũng không có nhiều. Ngươi
tính lấy cái gì để đổi?
Trong giọng nói lộ ra vẻ ngạo mạn.
- Không ngờ là Nguyên tinh Tiên Thiên!
Sau một khắc, sự ngạo mạn biến thành kinh ngạc.