Chí Tôn


Nam tử trung niên còn như vậy, những người khác càng không tốt hơn.

- Núi này có điểm tà môn, càng nhìn càng thấy áp lực trong lòng, dường như ẩn chứa một khối cực thạch.

Có người kém chịu đựng, vội dời ánh mắt đi, lùi ra sau mấy bước, kỳ quái nói.

- Không sai, đầu lĩnh, chúng ta thực sự đi vào sao? Ta cảm giác rất không tốt, không tiến vào không được sao?

Có người phiền muộn ôm ngực, trong mắt ẩn chứa quang mang hồi hộp.

- Không đi vào sao được? Đây là nhiệm vụ của chúng ta, không hoàn thành thăm dò, sau khi trở về không những gặp phải nghiêm phạt gấp hai lần, quan trọng hơn sẽ bị những người khác chế nhạo thành người nhu nhược!

Các thành viên trong đoàn tranh cãi một hồi, sau cùng ánh mắt không hẹn mà gặp, đều chuyển về phía nam tử trung niên, đợi hắn quyết định.

Có thể thấy được vị nam tử trung niên này có uy tín rất cao trong đội ngũ.

Khuôn mặt năm tử trung niên tĩnh lặng, thần tình bất động, giống như đá ngầm cạnh biển. Hắn trấn định, khiến cho đội ngũ có được cảm giác an toàn.

Nhưng đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, còn trong lòng hắn hiện cũng đang vô cùng mâu thuẫn.

Cảm giác nguy cơ thúc giục hắn lập tức rời xa khỏi địa phương này. Thế nhưng có một thanh âm khác lại nói với hắn, đây là trách nhiệm, không thể tránh được.

Nhiệm vụ này không được phép thất bại, không phải vì sợ nghiêm phạt gấp hai lần mà tầm mắt nam tử trung niên thấy xa hơn những người còn lại.

Rốt cục, hắn mở miệng nói:

- Tiến vào trong cốc, tuyệt đối là cửu tử nhất sinh. Nhưng là đội thăm dò vương bài của Bạch Ngọc Thành, chúng ta phải đi vào. Không ai làm tốt hơn chúng ta được. Chúng ta hưởng ứng hiệu triệu của quốc chủ, đi vào thế giới này, khai cương khoáng thổ, đại trượng phu kiến công lập nghiệp, há gì chút gian nguy!

Tinh thần mọi người rung lên, trong lòng ngực nhất thời bốc cháy hỏa diễm hừng hực, đã bị đầu lĩnh cổ động lên ý chí chiến đấu.

Không lâu sau khi Chư Tinh Quốc thành lập, đã từng rơi vào nội loạn vô số năm. Người dân Chư Tinh Quốc mãi sinh tồn trong chiến loạn. Cuộc sống bấp bênh rèn đúc ra khí phách anh dũng, coi trọng vinh quang, khinh thường sinh tử.

Chuyện như vậy, nếu là người dân quen cảnh thái bình như tại Đan Châu, chỉ sợ đã sớm sụp đổ rồi. Thế nhưng người dân Chư Tinh Quốc ngược lại còn kích phát ý chí chiến đấu.

Nhưng ngay khi bọn họ cất bước xuất phát. Dị biến chợt hiện.

Một mảnh tinh mang trong suốt rơi xuống, tỏa sáng khắp trời, một vị nữ tử tuổi thanh xuân đạp không mà đến, tiếng địch âm thanh thúy quanh quẩn trong tai mọi người.

Toàn thân nàng diện văn y tơ tằm màu cẩm lục, băng cơ ngọc cốt, không nhiễm hồng trần, thanh nhã như hoa.

Tóc nàng dài tới thắt lưng, đen như gỗ mun. Đẹp như tiên tử, khiến tất cả mọi người ngây mắt nhìn.

- Ta là Hạ Phàm Tiên Tử, một trong bảy mươi hai phi dưới chướng Linh Đế, thủ hộ nơi cấm địa Lôi Đình Nhai này, phòng ngừa yêu vật trong nhai chạy loạn ra, tai họa sinh linh. Các ngươi nhanh chóng lui mau, đi báo cho mọi người trong thành biết.


Thanh âm Hạ Phàm Tiên Tử như ngọc châu chạm lẫn nhau, vừa thanh thúy lại cuồn cuộn uy nghiêm. Âm điệu của nàng không cao, thế nhưng khi nói ra phảng phất như vang vọng thiên địa.

Mọi người trong đội thăm dò đều hoảng sợ, biết Hạ Phàm Tiên Tử cường đại vượt qua tưởng tượng của bọn họ.

Bịch bịch bịch.

Dưới uy áp như vậy, hai chân mọi người như nhũn ra, không tự chủ được quỳ rạp xuống đất.

Chỉ còn lại nam tử trung niên với sắc mặt tái nhợt, cố gắng chống đỡ:

- Xinh hỏi tiên tử, không biết Linh Đế là vị đại năng nào?

Hạ Phàm Tiên Tử mỉm cười, đưa tín vật trong tay ra:

- Linh Đế họ Sở tên Vân, tự nhiên là thiếu quốc chủ của các ngươi.

- A, phù ấn thiếu chủ!

Nam tử trung niên thấy tín vật trong tay Hạ Phàm tiên tử, vui mừng kêu to, cúi đầu khấu bái.

Không phải hắn bái Hạ Phàm tiên tử, mà là phù ấn đại diện cho thân phận Sở Vân. Phù ấn này, là tiêu chí cho thân phận thiếu quốc chủ, rất khó giả mạo.

- Trở về đi, đây là cấm địa, trong vòng năm mươi năm không được đi vào.

Thanh âm Hạ Phàm tiên tử càng lúc càng mờ ảo, dần dần không còn nghe thấy nữa.

Uy áp vô hình trong không trung cũng theo thanh âm nàng tiêu tán.

Đợi khi mọi người hồi phục lại, ngẩng đầu nhìn lên, Hạ Phàm tiên tử đã biến mất từ khi nào.

- Đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi!

Nam tử trung niên phát ra một tiếng cảm khái từ đáy lòng.

- Hạ Phàm tiên tử… Tiên tử hạ phàm…

Một vài người vẫn còn trầm mê dưới mị lực của Hạ Phàm tiên tử, ánh mắt mê man, giọng nói mơ màng.

- Linh Đế! Nói như vậy, thiếu quốc chủ dĩ nhiên đột phá Vương cấp, trở thành đại Đế rồi!

Đột nhiên, một vị nữ tử hét toáng lên sợ hãi.

Tất cả mọi người bị dọa hoảng sợ, nhất thời có người oán giận với nữ tử vừa hét lên:


- Ta van đại tỷ, ngươi đã ngoài ba mươi tuổi rồi, đừng có dạng thiếu nữ mê hoa như vậy được chứ!

Nàng kia đưa hai tay chống nạnh, trợn mắt trừng trừng:

- Thế thì sao? Lão nương là thế, lão nương sùng bái thiếu quốc chủ, ngươi quản được à!

- Được rồi, đừng làm ầm lên nữa.

Đầu lĩnh trần giọng quát.

Nữ tử bưu hãn còn lầm bầm vài tiếng, nhưng quả thật không dám nói gì thêm.

Tràng diện an tĩnh trở lại, thế nhưng ánh mắt mọi người lại bắn tinh quang ra bốn phía.

Bị một hồi như vậy, mọi người đều từ triệt để khiếp sợ phản ứng qua đây, chân chính tiếp nhận vừa rồi là chuyện thực. Truyện Sắc Hiệp

- Nguyên lai sơn cốc này là Lôi Đình Nhai. Đã là cấm địa, chúng ta không cần tiến vào, trở về thôi.

Đầu lĩnh nói, không có ai phản đối.

Tuy rằng có nhiệm vụ điều tra tình huống trong sơn cốc, thế nhưng xảy ra chuyện như vậy, mọi người cũng không còn tâm tư hoàn thành nhiệm vụ nữa.

- Thiếu quốc chủ dĩ nhiên trở thành đại Đế, trời ạ, người mới bao nhiêu tuổi!

- Lịch sử Tinh Châu chỉ có tam hoàng tứ đế hiện tại có thêm thiếu quốc chủ chúng ta, chính là năm vị đại Đế rồi.

- Thảo nào toàn bộ Bạch Ngọc thành đều dọn tới đây, ngoại trừ Đế cấp, còn ai có được thần thông như vậy?

- Có Linh Đế bảo hộ, ta bỗng nhiên thấy lòng mình kiên định hơn.

- Hắc hắc, không hiểu được khi chúng ta mang tin tức này về, mọi người sẽ giật mình tới đâu. Ta vội lắm rồi!

Một người một mặt hưng phấn nghị luận, một mặt ngược theo đường đi đến, thân ảnh dần dần biến mất trong rừng rậm.

Tại chỗ vách núi phía xa, Hạ Phàm tiên tử đứng bên một gốc cự tùng, nhìn theo bóng mọi người rời đi.

Sau một lúc lâu, nàng lại chuyển hướng, nhìn về phía sơn cốc.

Trong sơn cốc có thác nước, hồ xanh, trăm hoa nở rộ, cây xanh um tùm.

Nơi này được xưng là Lôi Đình Nhai, nguyên khí hệ Lôi cực kỳ hùng hậu, tự nhiên đa phần yêu vật trong cốc đều là hệ lôi. Trong số những yêu vật hệ lôi, có tộc Ngân Điện Tấn Châm Phong tuyệt phẩm, chúng chính là bá chủ nơi này.


Đội thăm dò kia muốn đi vào trong cốc, chắc chắn sẽ gặp phải phong đàn tập sát. Hạ Phàm tiên tử đứng ra, chính là muốn cứu tính mệnh bọn họ.

Chỉ là, chân tướng đương nhiên không đơn giản như vậy.

Nếu như trong đoàn thám hiểm có một hai người may mắn chạy thoát được, khi trở lại trong thành Bạch Ngọc sẽ nói ra chuyện tình trong sơn cốc này có tồn tại yêu thú tuyệt phẩm, tất nhiên sẽ dẫn tới làn sóng người khổng lồ, nối đuôi nhau tới đây hạ thủ phong đàn.

Mị lực của yêu thú tuyệt phẩm chỉ cần là ngự yêu sư đều không thể ngăn trở.

Hạ Phàm tiên tử vâng mệnh thủ hộ ở đây, vừa bảo hộ ngự yêu sư, đồng thời bảo hộ cả phong đàn.

Qua năm mươi năm sau, khi phong đàn lớn mạnh, cấm địa sẽ mở ra. Đến lúc đó phong đàn đã có thể tự bảo vệ mình, còn ngự yêu sư bị bắt sẽ trở thành một ngoại lực, duy trì phong đàn cường thịnh.

Đây là hiệu ứng cá nheo.

Trong cạnh tranh, là pháp môn thiên nhiên quan trọng bảo trì cân đối và sức sống.



- Chân tướng nguyên lai là dạng này.

Kim Bích Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã hoàng hôn, ánh mặt trời chiều tà chiếu vào toàn bộ vương thành.

Nơi đây ngày trước là vương thành Đôn Hoàng, lúc này là một đống hỗn độn. Nơi là tường đổ, vết máu loang lổ, đâu đâu cũng có thể thấy được những mảnh vụn thân thể nằm rải rác.

Một đám người trầm mặc như sắt thép, lặng lẽ thu dọn chiến trường.

Tiếng khóc truyền đi trong gió.

Tà dương như máu.

Từ ngày vương thành Đôn Hoàng bị chuyển đến nơi này, đây đã là ngày thứ ba yêu vật công thành.

- Bích Hàm, vị trí tòa vương thành này trước kia là khu vực yêu thú sinh sống. Các nàng chiếm ở đây, bị yêu vật tấn công, cũng là điều tự nhiên.

Sở Vân ngồi trên ghế tựa, nhìn bóng lưng yểu điệu của Kim Bích Hàm, thấp giọng nói.

- Đây là chuyện bình thường trong quá trình di chuyển dân cư, chỉ có trải qua quá trình ma hợp này, mọi người mới có thể thích ứng thế giới này, thế giới này cũng có thể dung nạp đoàn người. Ta là chủ nhân thế giới tiên nang này, chuyện cần làm không đơn giản chỉ có bảo vệ nhân loại, mà là bảo trì cân đối hệ sinh thái. Thế nên, yêu vật công thành hai ngày trước, ta không xuất thủ. Tới ngày hôm nay, khi thành trì bị đổ, ta mới lệnh
Hồng Thường tiên tử đẩy lui đàn thú. Bích Hàm, ta hy vọng nàng có thể hiểu được.

Kim Bích Hàm xoay người, thần tình của nàng có chút phức tạp:

- Không, ta không trách huynh. Cạnh tranh là phương pháp tự nhiên, trải qua trận huyết chiến này, đối với vương thành có nhiều mặt lợi hơn hại. Ta cũng không phải loại công chúa mềm yếu, ta cũng từng kinh lịch qua chiến trường nhiều lần, không phải sao?

Dừng một chút, giọng nàng có vẻ ai oán cô đơn:

- Ta chỉ nghĩ, không thể hướng huynh nhờ cậy như trước, đột nhiên như huynh rời xa ta.

- Đồ ngốc, ta ở ngay cạnh nàng…

Nói xong, Sở Vân đứng dậy, đi tới, nhẹ ôm Kim Bích Hàm vào lòng.


Về chuyện di chuyển dân cư, Sở Vân đã sớm hỏi qua không ít cường giả Đế Hoàng.

Thật giống như đặt một quân cờ ngoại lai vào bàn cờ, muốn nó chiếm được một tấc, quân cờ này nhất định phải chen lấn một hồi, như vậy mới có không gian cho nó tồn tại.

Quá trình này, tuy rằng tràn ngập chiến đấu và máu tanh, nhưng không thể thiếu được.

Dưới áp lực sinh tồn, có thể đào xới tiềm lực sự sống. Mặc kệ là nhân tộc hay yêu vật, đều là như vậy.

Đã trải qua quá trình này, đối với song phương đều có chỗ tốt thật lớn. Tuy rằng sẽ tổn thất một ít nhân khẩu và yêu vật, nhưng xét về lâu về dài, tuyệt đối là lợi nhiều hơn hại.

Hơn một trăm thành thị bị di chuyển đến, vẫn chưa tụ tập thành một khối, cũng là do Sở Vân chọn đặt nơi chân trời góc biển, nơi bình nguyên, thậm chí là tầng đáy thế giới.

Những thành thị này đại thể đều bị cô lập, coi như gần nhất cũng phải cách xa mấy nghìn dặm. Những vị trí này đều do Sở Vân và Cực Nhạc Tiên phi cẩn thận khảo sát rồi mới đưa ra quyết định.

Áp lực từ yêu vật xung quanh thành thị, từ việc duy trì hoạt động của cả một thành trì to lớn.

Có điều, trong quá trình ma hợp khó tránh khỏi ngoài ý muốn, vương thành Đôn Hoàng thiếu chút không thủ được, hầu như bị yêu thú công phá. Sở Vân vẫn luôn duy trì quan tâm, đúng lúc xuất hiện, phái Hồng Thường tiên tử ra giải quyết nguy nan.

Trong quá trình ma hợp, chuyện ngoài ý muốn như vậy xuất hiện không ít, thậm chí là rất nhiều. May rằng có bảy mươi hai Cực Nhạc Tiên Phi tọa trấn, hỗ trợ Sở Vân duy trì cục diện cân đối, bằng không lấy sức một mình Sở Vân, tuyệt đối không có biện pháp phân
thân.

Tiếp theo nửa tháng, toàn bộ đại cục dần đi vào ổn định.

Những thành thị di chuyển đến, chỉ tổn thất năm tòa, đều do yêu vật công phá. Nhưng tuyệt đại đa số người dân đứng vững được trong thế giới tiên nang đều dần học được cách thích ứng.

Nguyên nhân chủ yếu là do lưới pháp tắc.

Lưới pháp tắc thế giới tiên nang của Sở Vân còn đơn sơ hơn nhiều lắm so với Tinh Châu, căn bản không thể so sánh được. Trong đó có một bộ phận pháp tắc đến từ Quỷ Châu, thêm cả truyền thừa từ bí cảnh của Cổ Thánh.

Bởi vậy, dân cư Chư Tinh Quốc đi tới đất khách, hoàn cảnh đột nhiên biến đổi khiến rất nhiều người không thích ứng được, không ít người đã phải sinh bệnh. Đối mặt với yêu triều công kích, do lưới pháp tắc thay đổi, chiến lực yêu vật trong tay bọn họ cũng thành mềm yếu, không chút sức lực.

Chỉ là những tổn thất này, đều nằm trong tính toán của Sở Vân, hoàn toàn có thể chống đỡ được.

Thời gian trôi mau, đảo mắt liền qua thêm nửa tháng.
Cục diện toàn bộ thế giới tiên nang đã được củng cố triệt để. Cực Nhạc Hoan Hỷ thuyền dò xét trên không trung, Sở Vân đứng tại mép thuyền quan sát toàn bộ đại địa mênh mông.

Bình nguyên, rừng rậm, đồi núi, sơn cốc, ven biển, hoang mang, tuyết địa… Mỗi địa phương phân biệt chiếm đóng một tòa thành thị. Những tòa thành thị này, đại thể đều thương tích, tồi tàn. Hiện tại, các ngự yêu sư đang như những con kiến thợ, miệt mài tu sửa tường thành, kiến trúc bên trong.

- Mau nhìn bầu trời!

- Là Phổ Độ Thần Chu!

- Bái kiến Sở Vân đại Đế, hiền minh nhân hậu thần vũ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…

Có đôi khi, hình bóng Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền bị phát hiện, lúc này người dân trong các thành trì đa phần đều vui mừng kinh hô. Mọi người đều cất tiếng triều bái, mặt ngước lên trời, thi lễ.

Bọn họ không biết tên gọi của Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền, chỉ biết trong hai tháng qua, Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền nhiều lần xuất hiện, thay bọn họ giải quyết tai nạn, vươn tay viện trợ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận