Chí Tôn


Du Hoàng cũng có dáng dấp thanh niên, chỉ là khác với vẻ tao nhã của Thư Hoàng, vóc người hắn khỏe mạnh, ánh mắt tràn ngập vẻ tự do. Hắn giống như một con phi điểu thích ngao du thiên địa, ham mạo hiểm, tựa hồ không gì có thể trói buộc hành tích của hắn.

Trong các cường giả Hoàng cấp, Du Hoàng cũng có danh tiếng. Thực lực Hoàng cấp cao đoạn, tại trận doanh Tinh Châu xứng danh Tam Hoàng.

Chỉ là, hắn cũng không có khí độ của một Hoàng giả.

- Ai nha, các ngươi đều ở đây cả…

Hắn tùy tiện quan sát mọi người một vòng, dưa tay lên ngoáy mũi.

Mọi người đều đen mặt lại.

Thư Hoàng bất đắc dĩ thở dài:

- Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi đã là Hoàng giả, phải có khí độ, đừng có ngoáy mũi như vậy nữa.

- Thoải mái mà, sao không ngoáy!

Du Hoàng trừng mắt, chẳng thèm để ý.

- Đây chính là thú ham của ta, các ngươi không thể cấm đoán.

- Không nói những điều này nữa. Du Hoàng, tình hình chiến đấu ra sao rồi?

Nhân Hoàng hỏi.

- A, Đan Thánh thành cái đích cho mọi người công kích, gặp phải tám Thánh vây công.

Tuy rằng rơi vào hạ phong, thế nhưng đã cướp được Thánh vật của Cổ Thánh. Hắn tế ra Thánh vật của mình, tràng diện đang giằng co quyết liệt.

Du hoàng vừa nói xong, bỗng nhiên hé miệng.

Phụt.

Phun ra một ngụm máu lớn.

Máu của Hoàng giả, tràn ngập kim mang. Cả vạt áo Du Hoàng đều bị máu nhuộm dần, hoàng huyết còn lại liền phun xuống Tinh Thánh Điện. Tinh quang đảo qua nền điện, trong nháy mắt liền dọn sạch vết máu.

Sở Vân thấy một màn như vậy, nhất thời sợ hãi.

Vừa rồi hắn còn cảm thấy đáng tiếc, không được tận mắt thấy Thánh nhân chiến đấu.

Hiện tại lại thấy may mắn, chỉ là dư ba từ cuộc chiến chư Thánh khiến Tam Hoàng còn chật vật như vậy, nếu là hắn tại hiện trường, khẳng định sẽ càng thêm thê thảm.

Du Hoàng phun ra một búng máu, lập tức đặt mông ngồi xuống đất, rất không có hình tượng ngồi dựa vào góc tường, hở hổn hển, vẻ mặt cảm khái:


- Ai nha nha, uy năng Thánh nhân, thực sự kinh thiên động địa. Đây là tám Thánh còn chưa sử dụng tới Thánh vật, nếu như vận dụng Thánh vật, sợ rằng rất nhiều Đế Hoàng không thể trở về được.

Nói xong, hắn lấy ra một phần Tiên Thiên nguyên tinh, đưa lên miệng, nuốt xuống phía dưới.

Sắc mặt tái nhợt nhất thời hiện ta một tia hồng nhuận, tiếng thở dốc cũng dần được bình ổn xuống.

Hắn thụ thương rất nặng, có có Tiên Thiên nguyên tinh mới có thể trị tiệt, đạt tới trình tự Hoàng cấp, tuyệt đại đa số đan dược đều mất đi hiệu lực.

Ăn xong một phần, Du Hoàng không dừng lại, tiếp tục lấy ra một phần Tiên Thiên nguyên tinh, há miệng nuốt xuống.

- Lần này ăn khổ thật nhiều. Tổn thất năm phần Tiên Thiên nguyên tinh không là gì, quan trọng là thế giới tiên nang cũng bị ảnh hưởng, tiến trình phát triển chí ít cũng rút lui tám mươi năm!

Du Hoàng phủi phủi tiên nang bên thắt lưng, liên tục cười khổ.

- Thánh nhân xuất thủ, đều chứa đạo lý pháp tắc. Dư ba từ cuộc chiến của chín Thánh, tự nhiên có thể ảnh hưởng tới lưới pháp tắc tiên nang. Không nói riêng ngươi, có Đế Hoàng nào không bị ảnh hưởng thế giới tiên nang?

Ngữ khí Thư Hoàng yếu ớt.

Sắc mặt Bạch Đế, Tần Đế, Vũ Đế, Long Đế đều rất khó coi.

Tuy rằng thế giới tiên nang của những cường giả Hoàng cấp đều bị thương tổn, nhưng tốt xấu gì bọn họ vẫn có thu hoạch, có thể cảm ngộ được rất nhiều từ cuộc chiến chư Thánh.

Cường giả Đế cấp thì không được gì, cảnh giới bọn họ vẫn còn kém lắm, thời gian quan chiến lại chẳng được bao đã phải chạy ngược về, trong khi tốc độ phát triển tiên nang chí ít cũng lui lại năm mươi năm.

Về phần Sở Vân rất không sai, may mắn tránh được một kiếp này.

- Không tốt!

Vũ Đế bỗng nhiên nhíu mày, nói:

- Thánh vật Tinh Hải Oản của Tinh Thánh đại nhân còn ở Tinh Châu, hiện tại chư Thánh hỗn chiến, chẳng phải hắn bị thiệt?

Không có Thánh vật, sức chiến đấu của Thánh nhân chắc chắc giảm mạnh.

- Chịu thiệt?

Du Hoàng nhướng mày, cười với Thư Hoàng và Nhân Hoàng.

- Hắc hắc, nói thật đi, bổn Hoàng còn chưa thấy Tinh Thánh chịu thiệt bao giờ. Nếu chịu thiệt, chỉ sợ là Đan Thánh.

- Không sai. Chín Thánh đại chiến, chỉ có Đan Thánh tế ra Thánh vật, tám Thánh còn lại dùng tay không. Đây không phải do bọn họ cố ý không dùng, mà căn bản là do không mang Thánh vật đến cùng.

Thư Hoàng chậm rãi nói.

Nhân Hoàng nheo hai mắt, tinh quang trong mắt lấp lóe bất định:

- Nếu như ta đoán không sai, sắp tới sẽ có nhiệm vụ.


Ngũ đế nghe được không hiểu chút gì, không biết được Tam Hoàng này có gì bí hiểm?

Tế ra Thánh vật, chiếm được thượng phong lại là có hại, không tế ra Thánh vật, ngược lại còn chiếm tiện nghi. Đây là chuyện gì?

Nhưng chợt, thân thể năm vị cường giả Đế cấp đồng loạt chấn động, sắc mặt hiện lên thần tình kinh hỷ, như nghĩ tới điều gì.

Theo như Nhân Hoàng nói, cùng một lúc, tinh bài tám người trong điện không ngừng rung động, lóe ra quang mang xanh ngọc.

Tất cả mọi người đều như nhau, lấy ra tinh bài của mình, kiểm tra một hồi, thần tình trên mặt đều phấn chấn mười phần.

Nhiệm vụ bắt buộc… Tấn công Đan Châu!

Thánh nhân và Thánh vật, như dị thể đồng tâm, một kiện Thánh vật liền tiêu biểu với một nửa Thánh nhân. Tinh Thánh rời Tinh Châu, đi vào Hải Nhãn thâm uyên, lo sợ đại bản doanh có biến, liền lưu lại Thánh vật Tinh Hải Oản. Tinh Thánh Điện lâm vào đổ vỡ, Tinh Hải Oản liền lập tức bày ra thần uy Thánh vật, đơn giản ổn định lại Tinh Thánh Điện.

Chín Thánh đại chiến, chỉ có Đan Thánh dẫn theo Thánh vật trên người. Tám Thánh còn lại không như vậy, đều lưu Thánh vật trấn thủ tại đại bản doanh.

Tuy rằng hành động này dẫn tới Đan Thánh cướp được Thánh vật của Cổ Thánh, thế nhưng từ một góc độ khác mà nghĩ…

Đan Châu hiện không có Thánh vật trấn thủ, chẳng phải trống rỗng đến cực điểm?

Thế giới cửu châu, kỳ thực đều là tiên nang tuyệt phẩm của Thánh nhân, chậm rãi phát triển rồi hình thành. Đan Thánh mang theo Thánh vật rời khỏi, hiện tại Đan Châu giống như căn nhà không chủ, tài phú khổng lồ do Đan Thánh tích lũy ở bên trong, chẳng phải có thể hạ bút thành văn?

Mọi người ở đây, đều là hạng người linh quang thâm hậu, trí tuệ phi phàm, trong nháy mắt liền suy nghĩ tới chỗ then chốt, thậm chí càng sinh tính nhiều hơn những chuyện tiếp về sau.

Trong mắt Bạch Đế lóe ra tinh quang, thầm nghĩ:

- Đây là cơ hội tốt trời ban, sản vật Đan Châu phong phú, là tiên nang Thánh nhân, chỉ cần cướp đoạt một chút, có thể khiến thế giới tiên nang của ta phát triển cực lớn.

Long Đế nắm chặt tinh bài, ngón tay run run, trong lòng hưng phấn:

- Trước kia ai dám chủ ý đánh lên đầu Thánh nhân? Thế nhưng hiện tại là tình huống đặc thù, lần này tốt lắm, ta thẳng tay đi làm!

Sở Vân âm thầm tự định giá:

- Chín Thánh hỗn chiến, cục diện giằng co. Nhiệm vụ như vậy, chính là một trong những thủ đoạn đánh vỡ cục diện bế tắc. Nếu như ta đoán không lầm, nhiệm vụ này, tuyệt không chỉ có một phương trận doanh chúng ta. Rất có khả năng bảy châu còn lại cũng giống như vậy…

Tinh bài nhẹ nhàng rung động, tinh huy sáng ngọc chiếu rọi lên mặt mỗi người.

Long Đế hơi rung, ánh mắt Tần Đế âm trầm, Bạch Đế vuốt bộ râu dài, khóe miệng Vũ Đế hiện ra tia tiếu ý.

Tam Hoàng đây đó liếc nhau, Nhân Hoàng cười ha ha:

- Nghĩ không ra Thánh nhân tranh chấp, còn có thể tiện nghi đến chúng ta, chư vị còn chờ cái gì?


Thư Hoàng chắp hai tay sau lưng, trong mắt lóe lên quang mang cơ trí, nhìn quét qua mọi người một lượt, chậm rãi nhắc nhở:

- Đây là cục diện tám châu cùng công kích Đan Châu. Tuy rằng Đan Châu không có Thánh vật trấn thủ, thế nhưng vẫn có đầy đủ Tam Hoàng, Ngũ Đế, không được phép sơ ý.

- Cắt!

Du Hoàng đứng lên, nhún nhún vai, xoay người, ngữ khí không thoải mái:

- Chung quy vẫn là quân bài cho Thánh nhân xếp đặt, loại cảm giác này thực sự không vui chút nào. Một ngày nào đó, khi ta thành Thánh…

Vừa nói chuyện, Du Hoàng không chút dấu hiệu biến mất tại chỗ. Truyện YY - https://truyenfull.vn

- Cơ hội lần này, nghìn năm khó gặp, các ngươi nắm cho thật chắc, có thể một bước lên trời.

Thư Hoàng căn dặn Ngũ Đế trong điện một phen, lập tức hóa thành một đạo bích quan rồi biến mất.

Nhân Hoàng cười một tiếng, thân ảnh cũng biến mất dần.

Lúc này, Đan Châu giống như một khối bánh ngọt thật lớn, ai tới trước được miếng to, càng có thể đạt được nhiều thu hoạch.

Trong lúc nhất thời, Ngũ Đế cùng cảm thấy thời gian không đủ, ai biết chiến cuộc Thánh nhân biến hóa thế nào? Tựa như lời Thư Hoàng nói, đây là cơ hội nghìn năm khó gặp.

- Đi!

Không biết ai hô một tiếng, Ngũ Đế cùng thi triển thần thông, ba người hóa quang phi độn, hai người tung bảo thạch mật môn. Nháy mắt, Tinh Thánh Điện không còn lại một ai.

Sở Vân bước ra khỏi mật môn, trong nháy mắt đã đi ra khỏi bề mặt Tinh Châu.

Cường giả Hoàng Cấp có thể trực tiếp truyền tống, thế nhưng Đế cấp lại không có được thần thông như vậy, chỉ có thể dựng lên không gian thông đạo giữa hai châu, tiếp đến mới tới được lục địa khác.

- May rằng mục tiêu lần này là Đan Châu, nếu là châu khác, ta còn không biết phải đi vào thông đạo nào đây.

Trong lòng Sở Vân thầm hô may mắn.

Rất nhanh, theo đường nhỏ ngày trước tiến nhập Đan Châu, hắn một lần nữa phủ xuống Đan Châu.

Rầm rầm rầm…

Những tiếng động lớn vang lên không dứt, nhất thời truyền vào trong tai hắn.

Trong lòng Sở Vân kinh hãi, ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời mở ra hai thế giới tiên nang che kín hầu như toàn bộ tầm nhìn của hắn.

Một phương thế giới, chỉ thấy xương trắng lởm chởm, quỷ khí um tùm, bảy mặt trăng lơ lửng giữa màn đêm. Tại trung ương thế giới này, Cốt Hoàng đến từ Quỷ Châu ngồi trên vương tọa bằng khô lâu, tản mát nộ khí tận trời.

Vẻ mặt của hắn rất không thiện, thanh âm vang vọng vòm trời:

- Nguyên Hoàng, ngươi không lui, hiện tại Đan Thánh không ở đây, tám châu liên công. Tam Hoàng Ngũ Đế các ngươi có thể ngăn cản được mấy người chúng ta?

Vị Nguyên Hoàng đang giằng co với hắn là một trong Tam Hoàng bản thổ Đan Châu, thế giới tiên nang của hắn rộng lớn vô cùng, năm đạo quang hoàn lộ vẻ vĩnh hằng trên bầu trời, xích hoàng bạch hắc thanh. Ngũ hành khí dâng trào như biển, yêu vật vô số.

Nguyên Hoàng mặc chiến bào, cầm quyền trượng trong tay, thần tình kiên định:

- Làm hết khả năng, nghe theo thiên mệnh.


- Thực xúi quẩy!

Cốt Hoàng chửi ầm lên, ngón tay chỉ ra, hơn một nghìn đầu cốt long rít gào, mây đen bao bọc mấy vạn ngự yêu sư, xương rồng, xương voi, xương thiên lang… Vô số yêu vật bạch cốt cấu thành một đại quân, ầm ầm lao đến.

Chúng không lao về phía Nguyên Hoàng, mà phủ xuống Đan Châu, dưới sự chỉ huy của ngự yêu sư, bắt đầu điên cuồng liều mạng đánh cướp.

Nguyên Hoàng giận dữ, cũng điều đại quân, chặn đối thủ lại. Đồng thời hắn phi thân tiến nhập thế giới tiên nang của Cốt Hoàng, triển khai thế tiến công sắc bén.

- Sợ ngươi không được!

Cốt Hoàng rít gào một tiếng, chặn đón Nguyên Hoàng, trong nháy mắt song phương đã chiến tới đoạn gay go, những tiếng nổ vang như sấm, dư ba kinh khủng của cuộc chiến quét ngang cả vùng xung quanh, không chỉ có thế giới tiên nang của Cốt Hoàng loạn thành một đoàn, thậm chí lan ra cả Đan Châu, vô số sinh linh mai một.

Song hoàng đại chiến, khiến tim Sở Vân đập nhanh một trận. Hắn tuy là cường giả Đế cấp, thế nhưng đối mặt với Hoàng cấp, khẳng định không đùa được.

- Cốt Hoàng này cũng thực không may. Tam Hoàng Ngũ Đế của Đan Châu có tám người, hết lần này tới lần khác đụng phải Nguyên Hoàng. Chỉ là ta còn phải cảm tạ hắn, nếu không phải hắn kiềm chế Nguyên Hoàng, không may chính là ta rồi. Xem ra tới trễ một chút, cũng không tính là chuyện xấu.

Sở Vân chuyển mắt khỏi bầu trời, cúi đầu chạy nhanh đi, sợ Nguyên Hoàng phát hiện.

Tinh Châu có thể giao nhiệm vụ bắt buộc, tám châu còn lại tự nhiên cũng có thể. Đến Đan Châu là muốn cướp đoạt tài nguyên, không phải chỉ riêng chiến đấu.
Sự tức giận của Cốt Hoàng, Sở Vân cũng hiểu được đôi phần.

Sở Vân thu liễm khí tức, chạy gấp mấy nghìn dặm trong rừng rậm, lúc này mới triệu ra yêu vật Tiên Thiên, bay lên bầu trời bắt đầu chạy đi.

- Kiên trì, kiên trì trụ vững!

Toàn thân Kiều Mạo đẫm máu, kiệt lực gào thét, nhưng hắn liều mạng dốc hết toàn lực, chỉ có thể chứng kiến chiến tuyến tan vỡ. Đại quân của Cốt Hoàng, không phải bọn họ có thể chống đỡ.

Lại nói, Kiều Mạo và Sở Vân từng gặp nhau một lần, ngày trước khi Sở Vân mới vào Đan Châu, đụng tới đầu tiên chính là tiểu đội hái thuốc của hắn và Công Tôn Ngọc Hoàn.

- Công Tôn gia…

Sở Vân cưỡi Thiên Hồ, liếc mắt xuống chiến trường phía dưới.

Công Tôn Thành phồn vinh ngày trước, hiện đã bị vô số cốt hải vây kín. Một mạch Công Tôn gia tại Đan Châu, đã định trước kết quả bại vong.

- Yêu vật dưới sự chỉ huy của ngự yêu sư, quả nhiên uy lực tăng gấp bội!

Sở Vân nhìn một lần cuối cùng, không lưu luyến thêm, rời khỏi nơi này.

Tuy rằng từng giao tiếp với Công Tôn gia, cũng đã kết thiện duyên, Sở Vân cũng lười mạo hiểm quản chuyện bọn họ, tránh cho hai Hoàng chú ý tới.

- Hiện tại ta muốn làm chính là cướp đoạt thật nhiều, liên tục cướp đoạt. Đan Châu rộng lớn vô biên, không phải thế giới tiên nang Đế Hoàng có thể sánh bằng.

Sở Vân vẫn bay tới khi không còn nhìn thấy Cốt Hoàng và Nguyên Hoàng mới thôi.

- Hút vào cho ta!

Thân hắn ngự trên cao, quan sát rừng rậm um tùm dưới chân, sau đó mở rộng miệng tiên nang, hướng xuống phía dưới.

Một cỗ hấp lực cường đại khó có thể chống đỡ được tạo ra, nhất thời vô số yêu vật và yêu thực đều bị hút vào trong tiên nang.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận