Editor: Min
Khó lắm mới được ra ngoài một chuyến, nhớ đến mấy bộ quần áo lâu lắm không mặc trong tủ, cô nể tình mặc lên bộ được đặt làm riêng mà Trình Tư Hạo thích.
Trên người là chiếc váy đen ôm sát người dài qua đầu gối, mang thêm một đôi giày cao gót màu trắng, mấy ngày trước đây cô vừa chuyển sang phong cách thanh lịch, tao nhã.
Dáng người mảnh khảnh, cao gầy quyến rũ của Linh Lung hiện lên, tô son màu anh đào, càng làm tăng sức hấp dẫn.
Khi đang lái xe trên đường, cô mới nhớ phải gọi điện cho Trình Tư Hạo.
Chắc là đang họp nên không nghe máy, ở công ty cũng không có nhiều người biết thân phận của cô lắm, sợ lúc đến lại xấu hổ nên cô lại gọi cho Lưu Hoài.
Cúp máy, bên trong xe vang lên âm thanh hướng dẫn, trong lúc hoảng hốt, bỗng nhiên lại nhớ đến câu nói tối qua Trình Tư Hạo thì thầm bên tai cô: “Khi nào em mới định công khai thân phận cô Trình này đây?”
Hai người đã kết hôn lâu vậy rồi, lúc tổ chức hôn lễ cũng chỉ mời vài người thân của hai bên gia đình và người có thể tin tưởng được.
Khi đó vừa mới tốt nghiệp, dù trong lòng hai người ai cũng hiểu được đây là mối liên hôn của hai nhà Trình và Linh nhưng không nói ra, mà dù sao khi đó Linh Lung cũng chỉ mới tốt nghiệp, đột ngột kết hôn nên không thể hiện với ai, một mặt vì tránh những phiền phức không đáng, mặt khác thì Linh Lung xem đây chỉ là một cuộc hôn nhân không hề có tình yêu nên cũng ăn ý không thông báo gì với mọi người.
Chỉ là sau một thời gian dài, như thể đã quen nên hai người ai cũng không nhắc đến việc này, vì thế nên lúc đột nhiên nghe vậy, Linh Lung còn tưởng mình nghe nhầm.
Lưu Hoài đã sớm chờ trước ở bãi đỗ xe ngầm, hai người trực tiếp đi thang máy độc quyền lên tầng cao nhất.
Trong lúc đi ngang qua văn phòng của giám đốc, một hàng người đã được huấn luyện khi thấy Linh Lung thì chỉnh tề đứng lên, mắt nhìn thẳng, đồng thanh hô: “Phu nhân, ngày tốt lành.”
Linh Lung có hơi thụ sủng nhược kinh gật đầu, cười gượng: “Mọi người làm việc tiếp đi.”
Một đám người mắt nhìn thẳng, sau khi ngồi xuống thì nhìn chằm chằm vào máy tính.
Đây đều là những người biết chừng mực, không nhiều chuyện, lúc ở riêng càng quản lý tốt cái miệng của mình, biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên.
Mấy năm nay sau khi kết hôn, có lẽ còn vì chuyện công ty của cô nên số lần Linh Lung đến đây chỉ đếm trên đầu ngón tay, trừ một vài người quản lý cấp cao và vài người cô gặp trong phòng giám đốc, những nhân viên ở bộ phận khác chỉ biết có một truyền thuyết tên “Phu nhân của sếp” tồn tại, nhưng thật ra chưa một lần nhìn thấy.
“Lúc nãy Trình tổng đang họp, bây giờ hội nghị kết thúc rồi, tôi đã thông báo với Trình tổng là phu nhân sẽ đến.”
Lưu Hoài đi theo phía sau Linh Lung, khi chuẩn bị tiến lên gõ cửa, Linh Lung nói: “Không sao đâu, cậu đi trước đi.”
Lưu Hoài lập tức thầm mắng mình ngốc, đúng vậy, bây giờ đâu còn cần đến sự tồn tại của anh nữa.
Linh Lung một tay cầm hộp cơm, một tay vừa mới đưa lên đặt trên nắm cửa, sắp mở ra thì bên trong có một giọng nữ hơi do dự truyền ra.
“Trình tổng, Tô tổng của D.Y mai sẽ về nước, hẹn ngài cùng ăn tối hôm nay, muốn thảo luận với ngài về miếng đất Quốc An.”
Thư ký Thôi đánh giá sắc mặt của Trình Tư Hạo một chút, châm chước nói: “Tô tổng còn nói….”
“Trả lời cô ấy, về vấn đề của miếng đất Quốc An kia, công ty sẽ có nhân viên phụ trách tiếp cô ấy, nếu không tiện thì chúng ta sẽ cho người đến quý công ty bàn bạc.”
Thôi Bình còn chưa nói xong, Trình Tư Hạo hơi trầm mặt đã chen ngang, cằm khẽ nâng, ngón trỏ gõ vào nắp bút, con ngươi đen như mực hẹp dài như đang nhìn chằm chằm vào một chỗ, không đoán được đang nghĩ gì.
Tay phải của Linh Lung đang nâng lên, khó khăn lắm mới dừng lại.
Tô tổng của D.Y, phản ứng đầu tiên trong đầu cô là Tô Nhã Hành hai năm trước xuất hiện ở hôn lễ của bọn cô, nói năng ưu nhã, cử chỉ cao quý, dịu dàng động lòng người.
Lúc đó Linh Lung chỉ gặp cô ấy một lần, còn phần lớn là nghe nhắc đến trong cuộc nói chuyện của người khác, trong đó không thiếu nhiều trưởng bối của Trình gia khen cô ấy không dứt miệng.
Đó là cái tên thần thoại khiến nhiều công ty truyền thông nhắc đến, một người con gái tập hợp sự xinh đẹp, trí thức, khí chất hoàn mỹ.
19 tuổi đã hoàn thành chương trình học của một trường đại học nổi tiếng nước ngoài, sau đó thì về nước, thừa kế sự nghiệp của gia đình, chỉ trong hai năm đã phát triển một Tô thị nho nhỏ đến một tập đoàn quốc tế thường tiếp xúc chặt chẽ với nước ngoài như bây giờ, ở trong ván cờ thương nghiệp phải tính toán tỉ mỉ mỗi một bước, ngươi lừa ta gạt này, đã ổn định cho mình một cõi.
Chỉ thế thôi cũng đã tạo ấn tượng rất sâu với Linh Lung rồi.
Người con gái này quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức người ta không thể tìm ra khuyết điểm gì của cô ấy để chê cả.
Khi cô ấy xuất hiện, Linh Lung liền có cảm giác nguy hiểm, vì đó là người con gái truyền kỳ được người ta tôn sùng, đồng thời cũng là người vốn được Trình gia chọn để kết hôn với Trình Tư Hạo.
Đó đều là những tin tức Triệu Đình Nhiên hỏi được từ Mộc Mạch, vì muốn bênh cô nên lỡ nói ra.
Nghĩ lại thì, dù là về công việc hay gia đình, Tô Nhã Hành hẳn mới là người xứng với Trình Tư Hạo nhất, huống gì sau việc liên hôn của Linh Lung và anh còn có một Linh thị chờ được rót vốn vào.
Ngày diễn ra hôn lễ, khi Tô Nhã Hành đến để chúc mừng bọn cô, Triệu Đình Nhiên còn sợ cô ấy sẽ nói gì đó kích thích Linh Lung nên cứ theo sát phía sau cô, không ngờ là, từng lời nói và hành động của người ta đều hào phóng, tươi cười tự nhiên, cực kỳ chân thành chúc phúc cho đôi giai nhân bọn cô.
Cũng tỏ vẻ hy vọng có thể làm bạn với Linh Lung nữa.
Đúng là đã làm Triệu Đình Nhiên kinh ngạc một phen, trên đời này thật sự có một đóa sen trắng không dính khói lửa phàm tục, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn vậy sao?
Càng làm cho người ta kinh ngạc hơn là, sau hôn lễ không bao lâu, Tô Nhã Hành để một người thân đáng tin cậy tiếp nhận Tô thị để phát triển trong nước, mà cô ấy thì ra nước ngoài xử lý sự nghiệp, trên các trang báo thời thượng trong nước cũng hiếm khi xuất hiện.
Đã lâu như vậy, qua khoảng thời gian dài này, vì không nghe người khác nhắc đến nên Linh Lung đã quên mất một người như vậy, bây giờ đột ngột bị nhắc đến, mặt hồ vốn đã hơi gợn sóng trong lòng cô càng thêm rung chuyển.
Điều khiến Linh Lung phòng bị ngay từ lúc đầu không phải vì đó là người được Trình gia chọn, cũng không phải vì mấy năm nay Trình gia không thích cô, mà nguyên nhân khiến tầng chướng ngại mỏng manh kia vỡ ra là vì Tô Nhã Hành là người bạn chơi từ nhỏ đến lớn của Trình Tư Hạo.
“Sao phu nhân không vào?” Lưu Hoài cầm một tập tài liệu, hơi khó hiểu đứng phía sau Linh Lung.
Hộp cơm màu trắng được đóng gói tinh xảo vì âm thanh đột nhiên vang lên nên bị làm rơi xuống đất, vang lên một tiếng “bộp”.
trong hoàn cảnh như thế này thì có hơi chói tai.
Linh Lung lập tức xoay người lại nhặt, ngẩng đầu lên thì đã điều chỉnh tốt biểu cảm của mình: “Không có gì, tôi nhặt được rồi.”
Lưu Hoài đứng lên, nhìn thoáng qua hộp cơm xa hoa không hao tổn gì cả, trong nháy mắt đã hiểu, cười cười đẩy gọng kính trên mũi lên: “Trình tổng vẫn chưa ăn trưa, trách tôi sơ sẩy, quên nói chuyện này với cô.”
“Sao không vào?”
Trình Tư Hạo kéo cửa bước ra, lúc hộp cơm rơi xuống anh đã đoán được chắc là Linh Lung, bây giờ thấy biểu cảm nhàn nhạt của cô, không đoán được cảm xúc như thế nào.
Câu nói lúc nãy….
“Đang chuẩn bị gõ cửa.” Linh Lung nhoẻn miệng cười, gật đầu với Thôi Bình đứng phía sau Trình Tư Hạo, nâng hộp cơm trong tay lên: “Mới đến thôi.”
Thư ký Thôi và trợ lý Lưu Hoài rất hiểu chuyện nên lui xuống trước, Lưu Hoài bất đắc dĩ nhìn tài liệu trong tay, chậc, anh vẫn không có can đảm bước vào bây giờ.
Trình Tư Hạo nhận hộp cơm trên tay cô rồi đặt lên bàn, sau đó gỡ túi xách nhỏ trên người cô xuống: “Em ăn chưa?”
“Ăn ở nhà xong mới qua đây nè.” Nhớ chuyện lúc nãy, cô hơi lúng túng: “Hay em ra ngoài ăn với anh nhé, hoặc là em ra ngoài mua cho anh phần khác?”
“Hửm?” Trình Tư Hạo cất túi xách cho cô xong, giọng nói khi xoay người lại mang theo sự khó hiểu.
“Lúc nãy mới rớt xuống đất rồi, không phải anh có thói quen ở sạch sao?” Linh Lung nói xong thì rất tự giác ngậm miệng này, âm thầm giải thích: Nhìn đi, cái này không trách em được, do anh….có nhiều “thói quen” quá.
Chuyện Trình Tư Hạo có thói quen ở sạch này lúc Linh Lung lần đầu thấy anh đã hoàn toàn tiếp thu được rồi.
Lúc đó cô, Triệu Đình Nhiên, Mộc Mạch và anh, bốn người cùng đi ăn cơm, ai ngờ lúc đến tiệm cơm thì hai người Linh Lung và Triệu Đình Nhiên lại quen tùy tiện, tìm được chỗ thì trực tiếp ngồi xuống, tức khắc làm hai người đàn ông ở phía sau choáng váng, ánh mắt nhìn bọn cô như nói rằng: Hai người là con gái thật à?
Sau đó, Linh Lung và Triệu Đình nhiên ngồi tại chỗ như hóa thạch, nhìn hai “học trưởng” đẹp trai “chùi bay cái ghế chùi nát cái bàn” khoảng năm phút.
Dù vậy, Linh Lung vẫn thấy khi Trình Tư Hạo ngồi xuống thì đáy mắt lãnh đạm chợt lóe lên một tia ghét bỏ.
Bây giờ ở bên cạnh Trình Tư Hạo lâu rồi, nhiều thói quen của Linh Lung cũng thành ra giống anh luôn.
“Không cần đâu”, Trình Tư Hạo nhàn nhạc liếc nhìn cô một cái, không để ý mở nắp hộp ra, “Hộp cơm được đậy kín, không ảnh hưởng đến bên trong đâu.”
Không thể không nói, hộp cơm cao cấp này đúng là rất khác biệt, dù bị rớt nhưng đồ ăn bên trong vẫn còn nguyên, lúc Linh Lung mang cái này từ nước ngoài về cũng là do thích chức năng này, đương nhiên giá cũng rất ổn.
Không gian trong văn phòng rất lớn, Linh Lung đã đến vài lần, lần nào trong lòng cũng nói: Đốt tiền.
Mặt tường ở phía đông đều dùng để làm giá sách, từ trên xuống dưới có 10 tầng, có nhiều sách ở trong và ngoài nước, rất chỉnh tề, không hề có góc sách nào bị lệch.
Thư phòng trong nhà còn có một đống sách, người đàn ông này phần lớn thời gian rảnh đều sẽ cầm trong tay một quyển.
Phía sau bàn làm việc là một chiếc cửa sổ sát đất lớn, Linh Lung thích nhất là đứng đó ngắm trời ngắm đất, tận 38 tầng, trừ mình ra, mọi thứ phía dưới đều nhỏ bé như vậy, từ từ tập trung lại thành từng điểm nhỏ.
Nơi này ở trung tâm thành phố, những tòa cao ốc san sát nối tiếp nhau, sự phồn hoa đô hội mỗi ngày đều đổi mới không ngừng..