Ở thành phố K, Alex đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, nên Phan An cũng nhẹ đi phần nào.
7h tối nay có buổi tiệc ở tại biệt thự của Cố gia, theo như trên báo cáo Phan An đã xem thì Cố gia là một trong những gia tộc lớn mạnh ở thành phố K này, họ đứng thứ 2 thì không ai đứng thứ nhất.
Đứng đầu gia tộc là Cố Thắng Anh cũng thuộc dạng tuổi trẻ tài cao như chủ tịch nhà cô, buổi tiệc lần này nhằm thúc đẩy mối giao hảo giữa tập đoàn AC và gia tộc họ Cố.
Phan An được tài xế đưa đến một cửa hàng thời trang nổi tiếng ở thành phố K, cô vừa đến đã có hai nhân viên ra đón, họ bảo là Alex đã chuẩn bị sẵn hết cho cô rồi, gần 2h đồng hồ ngồi cho họ trang điểm, làm tóc,...!cô còn chưa kịp nhìn mình trong gương đã được tài xế đưa đến khách sạn để đón chủ tịch, cậu ta chỉ nhìn lướt qua Phan An ánh mắt dừng lại đôi chút rồi nhìn đi nơi khác, cậu ấy nghĩ thầm vịt con xấu xí cũng có ngày hóa thiên nga.
Phan An ngồi ở ghế lái phụ, cô hướng phía sau mà nói:
- ### Tôi đã chuẩn bị thuốc giải rượu, cậu uống bây giờ luôn chưa?
Nghe Phan An nói, cậu nảy ra ý định trong đầu, muốn thử trêu cô, cậu nói:
- ### Cô là trợ lí chủ tịch, mà để chủ tịch đi bàn việc làm ăn phải dùng thuốc giải rượu, vậy tôi thuê cô làm gì hở?
- ### Ý cậu là!
Âu Cung Lãnh nhẹ gật đầu.
Phan An bất đắc dĩ, cô nói:
- ### Tôi...!uống rất ít...!sợ say làm xấu mặt cậu và tập đoàn.
- ### Việc đó cô không cần phải lo! Làm tốt công việc của cô là được!
Xe vừa vào đến sân biệt thự, xung quanh đèn được treo sáng cả căn biệt thự, phía bên ngoài là đài phun nước được lấp hệ thống đèn nhìn rất đẹp, Phan An theo phía sau chủ tịch bước vào đại sảnh, đón tiếp họ là một thanh niên cũng trạc tuổi chủ tịch nhà cô, tự giới thiệu là Cố Thắng Anh, buổi tiệc của nhà họ Cố cũng không quá đông như cô nghĩ, nhưng những vị có mặt ở đây toàn những tay có tiếng, không phú cũng quí, Phan An lấy 2 ly rượu mang đến đưa cho chủ tịch 1 ly và cô 1 ly, cô có nhiệm vụ là uống thay cho y ta, cô uống đến ly thứ 3 thì trong đầu cô cứ lâng lâng khó tả, cô nói nhỏ bên tai Âu Cung Lãnh:
- ### Chủ tịch, tôi ra ngoài một lát!
Âu Cun Lãnh nhẹ gật đầu, được sự đồng ý của cậu ấy, cô nhanh chân đi vào nhà vệ sinh, cô mở vòi nước ấm dùng khăn lau mặt nhằm giữ cho cô được tỉnh táo.
Phan An đi vòng ra phía đài phun nước, gió đêm thổi đến làm cô tỉnh táo lại.
Mãi ngắm nhìn đài phun nước mà bên cạnh mình có thêm một người nữa cô vẫn không hay, khi Phan An xoay người quay trở vào vô tình va phải anh ta, cô vôi vàng nói "xin lỗi", là Cố Thắng Anh, Phan An có chút bất ngờ, cô đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra rồi nói:
- ### Chào chủ tịch Cố, tôi là Phan An trợ lí của chủ tịch Âu Cung Lãnh
Chủ tịch Cố nhẹ gật đầu, rồi nói:
- ### Tôi biết, trợ lí của chủ tịch AC uống cũng khá đấy!
- ### Dạ, tôi uống rất ít, nãy giờ thấy không ổn mấy, sợ làm mất mặt chủ tịch của tôi nên phải ra ngoài này hít ít khí trời cho tốt lên chút rồi mới lại vào trong, còn ngài?
Chủ tịch Cố cười cười rồi nói:
- ### Như cô thôi, sợ người khác thấy điểm yếu của mình!
Nghe anh nói đến đây, bất giác Phan An phá lên cười lớn, nói:
- ### Chủ tịch nói làm tôi nhịn cười không được, xin lỗi chủ tịch! Người đứng đầu Cố gia như ngài mà cũng uống rượu yếu như tôi sau! hiiii....!đùa hoài!
Nhìn Phan An cười, nụ cười không chút tạp chất.
Trái tim anh đập nhanh thêm 1 nhịp.
### Thật ra là anh ta ra ngoài để nghe điện thoại, vô tình gặp cô đang đứng thở dài làm anh phải chú ý, đi nãy giờ cũng khá lâu, Phan An nhẹ gật đầu chào anh rồi tiếng vào bên trong sảnh, bữa tiệc vẫn còn đang náo nhiệt, thoáng thấy Phan An đi tới, Âu Cung Lãnh liền nói:
- ### Tôi tưởng cô đi lạc, định phát loa đi tìm đấy!
Cô ghé sát tai nói nhỏ với chủ tịch:
- ### Tôi ra ngoài một chút, vô tình gặp chủ tịch Cố có chào hỏi một vài câu nên hơi lâu.
- ### Cô tránh xa tên đó ra một chút, sẽ tốt hơn đối với cô! Giờ thì đi về!
P### han An cười khổ nói:
- Tôi và cậu ấy có gì đâu mà tránh với không!
- Tùy cô! Hắn ta nổi tiếng sát gái như thần, thay người yêu như thay áo!
Cô và chủ tịch còn đang thảo luận về chuyện cô đi ra ngoài thì một bóng hồng xuất hiện, cô ấy trông rất đẹp, màu mắt xanh, ôi người đâu mà đẹp quá!
- Cung Lãnh, anh đến đây khi nào? Sao không cho người báo với em một tiếng!
- Chào em!
- Vị này là?
Phan An liền lên tiếng:
- Tôi là trợ lí của cậu ấy!
- Cô thế chỗ chú Tam à! Cung Lãnh chúng ta đi sang nhà hàng gần đây nói chuyện nhé, lâu quá chúng ta không gặp nhau rồi!
- Xin lỗi, bọn anh phải về, hẹn em dịp khác!
Nói rồi Âu Cung Lãnh trực tiếp rời đi, Phan An gật đầu chào rồi cũng lật đật chạy theo Âu Cung Lãnh..