Chí Tử Bất Du

Mưa to liên tục suốt mấy ngày, cuối cùng cũng ngừng, ngay cả phát thanh viên khí tượng cũng tràn đầy vui mừng nói những ngày kế tiếp thời tiết đều sáng sủa ấm áp.

Hết thảy, quả thực như đang tại trào phúng tôi đáng cười.

Lưu Cẩm Nghi lái xe, đưa tôi đến nhà tang lễ thành phố, cậu ta nói Tiêu Hoằng đang ở đây, nhưng tôi động cũng không động, chỉ một mực chăm chú nhìn ngoài cửa sổ.

“Hàn Sanh….”

“Người kia là Tiêu Hoằng.” Tôi kiên định nói.

Lưu Cẩm Nghi trầm mặc, qua hồi lâu, cậu ta mới thở dài một tiếng, nói: “Đúng vậy, là Tiêu Hoằng….là quỷ hồn của Tiêu Hoằng đi?” Cẩm Nghi đạm cười: “Cậu cũng biết tôi là người theo thuyết vô thần, biên tập nhiều tiểu thuyết kinh dị như vậy, nhưng chưa từng tin vào những điều đó….Lần đầu tiên nhìn thấy, cư nhiên là quỷ hồn của Tiêu Hoằng….”

Tôi không chút nghĩ ngợi phản bác cách nói của Cẩm Nghi. “Đó không phải là quỷ hồn, tuy rằng thân thể anh ấy lạnh băng, hơn nữa hình như cũng không có hô hấp, nhưng tôi vẫn sờ được vào anh ấy, còn cùng anh ấy lên giường, anh ấy cũng sẽ ăn cơm, cũng sẽ uống nước….Không có gì khác người bình thường cả.” Tôi cúi đầu nhìn hai tay mình, phảng phất như còn cảm thụ được nhiệt độ giá lạnh của Tiêu Hoằng.


Là cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là chỉ cần anh còn bên cạnh tôi….Nhưng mà anh cũng không cần tôi đi? Giống như người đàn bà đã sinh ra tôi, rồi lại vứt bỏ tôi kia….Nhưng anh không cần tôi, không phải là lỗi của anh, mà là tôi sai….Sợ hãi anh…cự tuyệt anh….

Lưu Cẩm Nghi chậm rãi nói: “Hàn Sanh, đi thôi, mặc kệ là gì…nhìn Tiêu Hoằng một lần cuối đi.”

Tôi lau đi nước mắt nơi khóe mắt, lung tung gật đầu.

Nhân viên nhà tang lễ yên lặng dẫn tôi cùng Lưu Cẩm Nghi, đi tới nhà xác lạnh như băng, dừng lại trước hàng dài các ngăn tủ, lôi ra một cái trong đó.

Thật là Tiêu Hoằng không sai.

Không thể tưởng tượng nổi, tôi cư nhiên lại thực bình tĩnh, bình tĩnh đến ngay cả chính mình cũng cảm thấy kỳ lạ. Tôi mở miệng, cúi đầu nói khẽ: “Xin lỗi, xin hỏi có thể cho chúng tôi một mình một lát được không?”

Lưu Cẩm Nghi liếc mắt nhìn nhân viên bên cạnh một cái, rồi gật gật đầu, lại vẫn lo lắng nói: “Hàn Sanh, tôi biết cậu rất khó chấp nhận, nhưng bất luận thế nào cũng đừng làm chuyện gì ngốc nghếch được chứ?”

“Ừm, cậu đừng lo, tôi hiểu….Tôi chỉ là muốn một mình lẳng lặng nhìn anh ấy mà thôi.”

Lưu Cẩm Nghi trầm mặc nhìn tôi một hồi lâu, rồi mới thần sắc ảm đạm vỗ vỗ bả vai tôi, sau đó cùng nhân viên nhà tang lễ một trước một sau ra khỏi nhà xác.

Cả người Tiêu Hoằng trên dưới cơ hồ không có vết thương nào, biểu tình cũng thực an tường, thoạt nhìn giống như đang ngủ vậy.

Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi lên đôi môi lạnh băng của Tiêu Hoằng, kế đến là ở mí mắt, lông mi, trán anh hạ xuống nụ hôn nhỏ vụn….Cuối cùng, tôi nheo mắt lại, nở nụ cười thản nhiên.


Thứ tưởng rằng đã mất đi chỉ cần lại một lần nữa có được, sẽ vẫn chờ đợi có được lần thứ hai, lần thứ ba…Nhưng so với đứng tại chỗ chờ đợi, không bằng chủ động đi tìm.

Yên tâm đi, Cẩm Nghi, tôi sẽ không làm chuyện điên rồ….Bời vì đó căn bản không thể coi là hành động ngu ngốc, tôi chỉ đơn giản là muốn đuổi theo Tiêu Hoằng mà thôi.

Nhân lúc Tiêu Hoằng còn chưa đi quá xa, tôi phải chạy nhanh đuổi theo anh mới được….

“Mấy ngày nay cậu nhớ nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ bậy bạ, lễ tang cứ giao cho tôi xử lý là được.” Lưu Cẩm Nghi đưa tôi đến cửa nhà, trên mặt vẫn không bỏ được quan tâm cùng lo lắng, “Tôi sắp xếp mọi thứ xong, sẽ lập tức tới chỗ cậu, được không?”

Quen biết lâu như thế, đây vẫn là lần đầu tiên tôi nghe thấy Lưu Cẩm Nghi dùng khẩu khí ôn nhu như vậy nói chuyện với tôi, tổng cảm thấy có điểm buồn cười.

Tôi nói: “Thật có lỗi, việc này đáng ra nên do tôi làm.”

“Có cái gì mà xin lỗi, chỉ cần cậu có thể nghỉ ngơi, ngủ một giấc là tốt rồi.” Lưu Cẩm Nghi vừa nói, vừa xoa xoa đầu tôi, “Hàn Sanh, cậu thật sự không có việc gì chứ? Hay là tôi cứ gọi điện thoại bảo Tiểu Du qua đây cùng cậu đi?”

Tôi ra vẻ tức giận đánh một cái nhẹ vào vai cậu ta: “Cẩm Nghi, cậu làm ơn đừng như gà mẹ thế đi, tôi là đồng tính luyến ái cũng không phải là ẻo lả, không cần phải gọi bạn gái cậu qua đây cùng tôi.” Khóe miệng tôi gợi lên, trêu tức cười nói: “Hơn nữa, nếu tôi nhớ không lầm, bạn gái cậu là đai đen không thủ đạo a, tôi thật sự sợ đến lúc đó cô ấy sẽ vật tôi một cái nhộn lào, rồi mới chỉ mũi tôi mắng to, muốn tôi tỉnh lại một chút.”


“Tiểu Du là đai đen không thủ đạo, nhưng đâu bạo lực đến mức đó, cậu nói cô ấy cũng quá khủng bố đi.” Lưu Cẩm Nghi bật cười.

Tôi cười cười, “Yên tâm, một mình tôi không có vấn đề.”

Lưu Cẩm Nghi vẫn có chút do dự nói: “Được rồi….Nếu có chuyện gì, không phải, cho dù không có việc gì, cậu cũng có thể gọi cho tôi, tôi sẽ có mặt 24/24h.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Tiễn Lưu Cẩm Nghi đi rồi, tôi mới chậm rãi đóng cửa lại, nhìn cảnh vật trong phòng một vòng.

Tôi chưa từng phát hiện, ‘nhà’ chỉ còn mình tôi lại rộng lớn như thế….Càng thêm chương hiện ra nỗi cô độc, tịch mịch của tôi.

Bất quá cũng không cần phải lo lắng, cô độc cùng tịch mịch đó rất nhanh sẽ biến mất….Nếu tôi làm Tiêu Hoằng phải ra đi, như vậy đương nhiên là từ tôi đuổi theo đến bên Tiêu Hoằng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận