“Chúng tôi yêu anh, Hắc Dạ ạ. Anh có nghe thấy không? Chúng tôi không thể trơ mắt nhìn anh sa ngã được. Chỉ có Chúa mới thấu hiểu, nhìn anh khốn khổ thế này chúng tôi có biết bao đau đớn. Tôi thật hi vọng người phải chịu đựng nỗi giày vò này là tôi chứ không phải anh. Chúng tôi yêu anh, mỗi người trong chúng tôi đều yêu anh, xin hãy tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi chẳng còn cách nào khác…” Alexandra lại gần, khẽ hôn lên trán Hắc Dạ, nhưng người đàn ông chỉ gắt gỏng đáp lại anh một cú đá.
Bọn họ không cách nào lại gần Hắc Dạ, chỉ có thể đứng nhìn hắn không ngừng tru tréo, chửi rủa, giãy giụa, rồi dần dần chẳng còn hơi sức, ở đó hô hấp một cách khó khăn như kẻ suýt chết đuối đang nằm thoi thóp.
Trong phòng, yên ắng đến lạ thường….
Cơn nghiện rồi cũng qua, không còn phải chịu đựng thêm nữa…
Ba chàng trai thức trắng thâu đêm, vầng mắt thâm quầng. Vạn Tình nhấc người dậy, mới phát hiện mình mẩy hơi cứng đờ và nhức mỏi. Y đứng lên giật tung rèm cửa, phía chân trời đã phết một màu trắng nhũ như lớp bong bóng cá.
Ngày hôm nay, rốt cuộc cũng trôi qua rồi ư?
Ngô Hạo An tháo bỏ những sợi băng trắng trói hai tay Hắc Dạ, cậu vươn tay nhẹ vuốt lên khuôn mặt tiều tụy của người đàn ông, thắm đượm yêu thương, mà còn mang theo sự run rẩy khó lòng phát hiện được.
Cậu cúi đầu hôn lên đôi môi khô nứt của hắn, lúc ngẩng đầu lại phát hiện Hắc Dạ đang nhìn mình, người đàn ông cố nặn ra một nụ cười tươi nhưng chẳng mấy dễ dàng: “Khát quá.”
“Tôi rót cho anh cốc nước nhé.” Đưa tay mơn khẽ mái tóc của người đàn ông, Ngô Hạo An xoay người đi ra ngoài lấy nước.
Ngô Hạo An đi rồi, Hắc Dạ vừa xoa xoa cổ tay đã đỏ ửng của mình, vừa cười bảo Alexandra: “Này Jade, lâu lắm rồi không gặp ấy nhỉ.”
“Hắc Dạ…”Chàng trai rồi chỉ nhìn Hắc Dạ.
“Nếu như ta lại lên cơn nữa, mi cứ đối xử với ta giống như ngày hôm qua là được đấy. Coi bộ mi cũng không phải là một thằng Tây chỉ biết dùng nửa mình dưới để suy nghĩ đâu ha. Chúc mừng mi nhóc con à, mi đã tiến hóa rồi.” Hắc Dạ lại phát huy những lời nói độc mồm độc miệng của mình, sự châm chích mang tính hài hước khiến cho bầu không khí không mấy tự nhiên trong phòng trở nên dễ chịu hơn hẳn, Alexandra cũng không nhịn được nở nụ cười tươi tắn.
Đấy mới đúng là Hắc Dạ, chẳng phải sao?
Bất kể chuyện gì cũng không thể làm hắn ngã gục được, lúc nào cũng dùng những lời móc mỉa nanh nọc của riêng mình để châm chọc những người chung quanh, tạo nên sự hài hước đầy sảng khoái, toát ra sự thành thục quá mức lôi cuốn.
“Ta đói rồi. Ta nói cho mi biết Vạn Tình à, đừng có mà nhìn ta chăm chắm bằng ánh mắt đầy xót xa của một đứa bé gái được không? Chuẩn bị gì đó cho ta ăn đi chứ?” Hắc Dạ quay sang chòng ghẹo Vạn Tình, Vạn Tình hé miệng như thể muốn nói điều gì đó, nhưng rồi cuối cùng lại chạy ra ngoài với đôi mắt long lanh….
Đi tìm cái gì đó, cho người đàn ông ăn.
“Cho dù đã cắt tóc rồi, hắn vẫn cứ y xịt một tên đồng tính, cô em chẳng ra nam chẳng nữ Vạn Tình này.” Hắc Dạ tự mỉm cười, hắn ngẩng đầu nhìn Alexandra, ra điều dọa dẫm: “Đủ rồi Alexandra, thu hồi sự thương cảm của các người lại đi, ta có phải đàn bà đâu chứ? Thấy không nào, Hắc Dạ ta tái sinh, vẫn cứ kiên cường và cao ngạo như xưa đó nhé.”
Người đàn ông như vậy, khiến cho họ vừa yêu lại vừa thấy đau lòng, nhưng cũng đáng mừng lắm rồi, Hắc Dạ đã lấy lại sức sống.
Ban ngày, đội ngũ chữa trị đến, Hắc Dạ cũng rất vui vẻ phối hợp điều trị.
Alexandra, Vạn Tình cùng Ngô Hạo An cũng đều tham gia vào cuộc điều trị này. Dẫu họ hiểu rằng Hắc Dạ thừa đủ kiên cường để đối mặt với đợt điều trị, nhưng vẫn mong mỏi được trút tình yêu của mình vào ấy, đồng hành với người đàn ông vượt qua mỗi một lần lên cơn nghiện.
Điều trị tiến hành suôn sẻ, người đàn ông ngày lại ngày hồi phục sức khỏe. Còn có thể nói rằng Hắc Dạ quả thực khỏe đến chẳng thể khỏe hơn được nữa ấy chứ. Một ngày hắn có thể vừa đọc báo vừa ngâm nga hát, mặc sức cướp đoạt đồ ăn của ba người khác, rồi hôn một trong ba người họ mà chẳng thèm lấy làm thẹn thùng gì cả, thậm chí còn có khi, ba người họ đều bị hắn hôn luôn một lượt.
Mà việc này, cả đám Alexandra cũng đành coi rằng Hắc Dạ xem họ như trò đùa, muốn thấy họ sẽ phản ứng lạ lùng đến thế nào thôi.
Hắc Dạ đâu chỉ hồi phục sức khỏe, hắn còn khôi phục cả cái tính nết khiến cho người ta vừa yêu vừa hận mới chết chứ. Hắn toàn trêu ghẹo họ, réo to với Vạn Tình rằng “Đừng có mà như đứa bé gái nhìn ta nữa nhớ.”, hay bảo Ngô Hạo An: “Cậu có muốn cùng tôi làm chuyện đó không?”, hoặc chớp mắt ra hiệu với Alexandra: “Nếu ta lên giường với mi, mi sẽ giao công ty lại cho ta chứ?”
Chuyện này, thực chẳng biết nên coi là xấu hay tốt nữa đây.
Nhưng bất kể thế nào, họ đều thấy thật phấn chấn vì Hắc Dạ đã lấy lại sức sống, đúng như những gì người đàn ông đã nói với họ: “Các người không thể hiểu cảm giác sau khi hoàn toàn hủy hoại bản thân nó thế nào đâu. Ta vẫn còn sống, vậy là đủ rồi, ta muốn tận hưởng cuộc sống.”
Họ chưa từng trải qua, nhưng dường như có thể thấu hiểu được tình tự này của Hắc Dạ. Chí ít họ tin tưởng Hắc Dạ sẽ không hủy hoại bản thân nữa, vì dẫu sao hắn cũng đã làm rồi còn đâu, mà họ càng tin tưởng Hắc Dạ sẽ thực hiện lời hứa của mình, sống hết mình, tận hưởng cuộc sống hết mình.
Cơ mà cai nghiện lại có tác dụng phụ, nó khiến người ta bị tăng cân.
Khi nghiện thuốc phiện, Hắc Dạ gầy xọp hẳn đi, hai gò mà hõm xuống, nhưng giờ đây hắn ăn no ngủ kĩ, thực hiện đúng lời hứa hưởng lạc của mình, bắt đầu tận hưởng cao lương mỹ vị, này thì kẹo ngon, này thức ăn ngon, dường như lúc nào cũng có thể thấy miệng hắn đang tóp tép thứ gì đó.
Đối với việc ấy, Hắc Dạ bèn lí giải thế này: “Lúc lên cơn ta lại muốn nhai cái gì đó, dù sao so với ma túy vẫn tốt hơn mà.”
Vậy nên, đám Alexandra cứ thế nhìn Hắc Dạ ngày lại ngày một tròn trịa. Cảm giác này thật thần kì, Hắc Dạ giờ đây không còn năng vào phòng tập thể thao nữa, chỉ thi thoảng thực hiện mấy động tác trị liệu thôi, trừ bỏ điều ấy ra quả thực hắn lười vận động lắm í, mấy múi bụng mất tiêu, hai gò má vốn hốc hác ngày càng thêm bầu bĩnh.
Đúng vậy, Hắc Dạ đã thành công biến mình thành một ông chú béo tròn rồi ạ.
Hồi tưởng lại Hắc Dạ của ba tháng về trước, đám Alexandra không khỏi hít thở thật sâu
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Thế nào hả, cảm thấy rất thất vọng phải không? Nói cách khác, các người bắt đầu hối hận vì đã tìm ta rồi chứ gì, hửm?” Người đàn ông vẫn cứ mãi là người đàn ông, hình dáng có thể đổi thay, nhưng chỉ có điều đó thôi, giờ hắn còn cao ngạo và kiêu hãnh hơn xưa ấy chứ.
Thật ra Hắc Dạ cố tình biến bản thân thành thế này đấy. Chẳng qua hắn muốn coi xem khi hắn không còn anh tuấn, vóc dáng chẳng còn hoàn mĩ như tượng điêu khắc nữa, mấy cậu chàng luôn mở miệng tự xưng yêu hắn sẽ phản ứng thế nào đây, chắc chắn sẽ rất thú vị, dù nói ra thì cũng hơi ác với bọn họ một tí.
Cơ mà, có lẽ Hắc Dạ phải thất vọng rồi…
“Anh ta giống một cái bánh bao quá đi mất! Khì khì khì, trước kia tôi không phát hiện ra anh còn có thể trông như thế này đấy. Ưm…Thật đáng yêu.” Đây là đáp án của Alexandra. Cái tên người nước ngoài ấy vừa nói còn vừa kéo chú “đen” béo tròn vào lòng, gặm lấy gặm để.
“Ôm anh mềm mại quá…” Ngô Hạo An vẫn như một thằng nhóc lớn đầu, cười đến độ hài lòng “Trông thế này thật khỏe khoắn, sắc mặt cũng hồng hào nữa.” Đối với những lời này, Hắc Dạ chỉ có thể nhướn nhướn mày.
“Nói một cách chân thành nhé, anh đã béo đến thế này rồi, tôi kiên quyết chỉ có thể cho anh ở dưới thôi.” Vạn Tình lại bắt đầu chơi trò chòng gheo nhau với Hắc Dạ. Từ khi Hắc Dạ gọi y là “em điếm”, “bé gái”, Vạn Tình cũng phản pháo, bèn gọi Hắc Dạ là “đồ thụ phóng đãng”. (=..= ôi mẹ tôi ơi)
Thế là Hắc Dạ phải lên Google, search coi “thụ” là cái gì nào.
“Ta phát phì rồi, không còn anh tuấn nữa, chẳng lẽ các người vẫn thích ta à?” Đối với câu hỏi thẳng đuột như ruột ngựa của Hắc Dạ, ba người chỉ đáp lại bằng nụ cười thật tươi.
Nhờ Hắc Dạ, họ mới hiểu được cái gọi là “Người yêu trong mắt hóa Tây Thi.” Bất kể Hắc Dạ có trở thành thế nào, họ vẫn cứ yêu hắn.
“Chúng tôi đâu có yêu anh chỉ vì vẻ bề ngoài hay thể xác. Phải biết rằng người anh tuấn trẻ trung xinh đẹp hơn anh trên thế gian này còn ối cơ mà.” Không biết từ lúc nào, ba chàng trai vốn không mấy hòa hợp lại trở nên đoàn kết đến lạ như vậy.
Chúng ta cứ tạm gọi là __ ________vì sức mạnh tình yêu dành cho Hắc Dạ được không?
Mặc dù hơi mắc ói một tí, cơ mà cứ tạm coi như thế đi.
“Các người lượn hết đi, trên đời này không có tên đàn ông nào ưu tú bằng ta đâu!” Hắc Dạ thực là một người đàn ông tự kỉ.
Mà rồi sau đó – khi đã hoàn toàn khôi phục sức khỏe được ba ngày, Hắc Dạ chạy mất tiêu luôn.
Hết