Anh có thể ôm em không?
Hải Ân phì cười, anh bất động lâu như vậy chỉ để hỏi cô câu này thôi ư? Cô gật đầu, dang tay chưa kịp nói thêm cô nào đã cảm nhận được sức nặng đang ghì lên cơ thể mình.
Cửu Thiên Hàn ôm chặt lấy cô, anh ngã đầu vào hõm cổ cô, cơ hồ muốn nuốt trọn cơ thể bé nhỏ, muốn giữ thật chặt trong lòng như thế này.
Nơi bên trong lòng ngực trái không biết vì thứ gì tác động mà đập liên hồi.
Anh rất nhớ, rất nhớ cảm giác được ôm cô gái bé nhỏ này.
Mười năm qua anh biết cô cực khổ, vẫn luôn chờ cô đến tìm mình nhưng đến tận bây giờ cô mới tới...!
Cửu Thiên Hàn ôm chặt Hải Ân, khóe mắt từ bao giờ đã rưng rưng, đây là cảm giác tìm lại được thứ quý giá sao?
- Anh chờ em quá lâu...!thật sự quá lâu...!
Hải Ân ngẩn ngơ, chỉ một câu của Thiên Hàn cô đã nước mắt trực trào, bàn tay có chút lưỡng lự, là nên ôm hay không?
Đến cuối cùng trái tim cả hai lại chạm vào nhau, cô không kìm chế được bản thân mà bật khóc.
Cảm giác này thật khó chịu...!muốn nói không được, im lặng không xong.
Anh bao năm qua vẫn luôn âm thầm bảo vệ cô, biết cô luôn theo dõi mình, anh luôn tạo sơ hở để cô biết.
Cũng may cô vẫn luôn trong tầm kiểm soát của anh, vẫn luôn ở trong mắt anh.
Anh chỉ là không ngờ được cô lại có con với mình...!nhưng giờ anh biết rồi, anh muốn đường đường chính chính bảo vệ mẹ con Hải Ân...!
- Đêm qua anh không ngủ được.
Giọng nói trầm ấm khẽ vang bên tai Hải Ân, ánh mắt cô trùng xuống.
- Vì em sao?
- Phải, vì em.
Vòng tay đang ôm cô siết chặt hơn, Hải Ân cuối cùng đã buông lỏng rào cản trong lòng, cô khẽ vuốt ve tấm lưng to lớn.
Cô đã bỏ lỡ người đàn ông này mười năm rồi, cô không muốn bỏ lỡ nữa.
Một hồi lâu Thiên Hàn mới dần buông Hải Ân ra, đôi mắt anh sâu thẳm nhìn một lượt gương mặt xinh xắn động lòng này.
Bàn tay anh vuốt hai bên bả vai cô, sau cùng lại cất tiếng:
- Chúng ta bỏ lỡ nhau mười năm rồi...!
Hải Ân nhìn anh, đôi mắt hiện rõ sự dịu dàng, cô gật đầu chờ anh nói tiếp.
- Anh không muốn tiếp tục bỏ lỡ em nữa...!
Cô dù đã quyết tâm không bỏ lỡ nữa nhưng nghe lời này từ miệng anh có chút xúc động, nhất thời không thể làm gì khác ngoài rơi lệ.
Thiên Hàn bật cười đưa tay lau hai hàng nước mắt trên gương mặt xinh đẹp.
- Chúng ta làm lại nhé?
Hải Ân lần này không chần chừ nữa mà lập tức gật đầu, cô nhào vào lòng anh, áp mặt vào lòng ngực ấm áp, hơi ấm này cô đã xa gần mười năm rồi...!
Trên chiếc giường mềm mại rộng lớn, có một cô công chúa nhỏ và hai người lớn đang ôm ấp nhau.
Cả hai nhìn con gái ngủ say chợt anh bật cười:
- Con bé giống em quá.
Hải Ân gật đầu:
- Phải, nếu giống anh sợ rằng anh đã mang con bé đi từ sớm rồi.
Thiên Hàn phì cười véo chóp mũi cô.
- Em sợ à?
- Đương nhiên, lúc đó Cửu gia đến bắt người em làm sao cản nổi?
Anh bật cười xoa đầu cô, sợ gì không sợ lại sợ anh bắt con gái đi mất.
Anh là người như vậy sao?
[...]
Một tuần nay thấy dáng vẻ như kẻ mới yêu của Thiên Hàn và Hải Ân, Ái Đan chỉ biết thở dài ngao ngán.
Hay rồi, giờ trong cái nhà này chỉ còn mình cô là cô đơn.
Thiên Hàn gọi cô lên phòng làm việc tưởng định cho cô làm gì đó ai ngờ lại đưa cô một tấm thiệp bắt cô đi thay.
Là bắt buộc đấy! Cô là chúa ghét những tiệc xa lạ này, sao lại bắt cô đi thay? Cô ngang ngược cãi bướng thì anh lại nói:
- Hôm đấy tiểu Vân phải đi khám, cậu đã đặt lịch từ trước rồi không hủy được.
Cái này thì cô hiểu, cô không ngang ngược đến mức bắt anh bỏ mặt tiểu Vân để tự đi.
- Thế cậu gửi thiệp đi.
- Cũng được, con đi gửi dùm cậu đi.
- Sao cậu không kêu Lạc Hữu?
- Con xem là ai trước đã.
Nói đến đây Ái Đan mới ngừng cãi, cô nghe lời anh mở thiệp ra xem thì bất ngờ với cái tên Hồ Yên Yên.
Là cô gái năm năm trước bám theo Khương Duật.
Còn nhớ Khương Duật từng nói là có mối quan hệ thân thiết với nhà cô ta, xem ra lần này bọn họ cũng mời Khương Duật.
Thấy Cửu Thiên Hàn vẫn đang nhìn mình, cô phì cười:
- Đột nhiên con cảm thấy con rất thích tiệc, con sẽ đi thay cậu.
Thiên Hàn búng nhẹ vào trán cô:
- Ranh ma, ra ngoài đi.
Ái Đan lập tức tỏ vẻ biết ơn tới anh rồi đi ra ngoài, đây là có người tạo cơ hội cho cô đấy nhé, cô không hề đòi hỏi.
Ngay sau đó cô đã chạy về phòng chuẩn bị đồ, trong đầu cô cứ ngân nga vài câu hát, nghĩ đến chuyện sắp được gặp Khương Duật cô lại phấn khởi hơn bao giờ hơn.
Đang lựa đồ thì cô khựng lại.
- Sao mình phải phấn khởi như vậy?
- Sao lại suy nghĩ đến lão già ấy?
Nói xong cô liền vứt đồ qua một bên, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục lựa đồ.
Kệ vậy, dù sao cô cũng không thể cưỡng ép bản thân mặc kệ hắn, hắn cứ như một thế lực vô hình luôn xuất hiện trong đầu cô mọi lúc mọi nơi.
Thiết nghĩ đến bao giờ cô và hắn mới có thể giống như lúc trước, mà còn có hội như lúc trước không?
Hai ngày sau, Ái Đan, Cửu Thiên Hàn, Hải Ân và hai nhóc nhỏ lên máy bay di chuyển đến đảo nơi sẽ diễn ra đám cưới của Hồ Yên Yên và Lục Viên.
Cô cảm thấy rất lạ, Thiên Hàn nói là đưa tiểu Vân đi khám, chẳng lẽ lên đảo khám sao? Nếu vậy thì vị bác sĩ tài giỏi này chắc mai danh ẩn tích nhiều năm rồi nhỉ? Lại trùng hợp ngày đi khám là ngày diễn ra đám cưới, đảo vị bác sĩ kia mai danh cũng là nơi tổ chức đám cưới.
Cũng kì lạ quá rồi.
Thiên Hàn biết một số nghi vấn đã vấy lên trong lòng Ái Đan, anh không nói cũng không giải thích chỉ nhẹ nhàng nói với cô:
- Cứ tận hưởng đi.
Ái Đan nhìn anh, dù không biết sẽ có chuyện gì nhưng cô cảm thấy không bình thường cho lắm.
Vừa xuống sân bay, đã có người của Hoàng Hồng ra đón tiếp, Ái Đan không bất ngờ mấy, vì hôm qua khi Hoàng Hồng gọi nói chuyện với tiểu Ninh anh ta đã nói sẽ chờ tiểu Ninh ở đây.
Đi ra khỏi sân bây, thấy hai chiếc xe sang trọng giống nhau Ái Đan nhìn qua thấy Hoàng Hồng đang mỉm cười vẫy tay còn chưa kịp phản ứng tiểu tử đã vung khỏi tay cô chạy về phía xe Hoàng Hồng.
Cô bất lực đuổi theo nó, anh ta thấy thế liền xuống xe bồng Thiên Ninh lên.
Sau vài câu chào hỏi thì Ái Đan lên xe cùng Hoàng Hồng, còn Thiên Hàn, Hải Ân và Hải Vân thì lên xe phía sau.
Hai chiếc xe nhanh chóng đến khách sạn đã được đặt sẵn.
Hoàng Hồng giúp cô đem hành lý lên phòng, người ngoài nhìn vào còn tưởng chồng cô ấy chứ.
Trên tay thì bồng con, tay còn lại thì kéo vali, nói sao Hoàng Hồng cũng có nhan sắc, tuy lớn tuổi nhưng sức hút vẫn còn nhạy lắm.
Khi đi vào thang máy, Ái Đan bất giác bật cười:
- Chú không sợ người khác sẽ hiểu làm sao?
Hoàng Hồng hơi bất ngờ với câu hỏi của cô, anh ngay sau đó đã hiểu ý cô liền bật cười nhìn vào cậu nhóc trên tay:
- Hiểu lầm? Ai hiểu lầm? Chú đây đang dẫn con gái và cháu ngoại lên phòng sao lại thầy hiểu lầm?
Ái Đan thấy dáng vẻ tự tin xác nhận mối quan hệ ấy thì chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu không nói gì thêm.
Từ lần gặp ở Cửu gia thái độ của Hoàng Hồng đã thay đổi trong thấy.
Phải cô cũng đã đồng ý xem anh ta như cha nuôi thì có gì mà ngại chứ?
*Ting* một tiếng, cánh cửa thang máy đã mở ra, Ái Đan vừa định đi ra đã bắt gặp ngay ánh mắt lạ thường, khi cô nhìn kĩ lại mới kinh ngạc, là Khương Duật.
Sao hắn lại ở đây?
Cô đưa mắt nhìn Hoàng Hồng, anh ta có vẻ cũng bất ngờ giống cô, ngay sau đó anh ta liền đưa tay đặt lên eo cô kéo cô sang một bên chừa chỗ cho Khương Duật vào.
- Đi thôi.
- Anh ta kéo vali ra nhẹ giọng gọi cô.
Ái Đan nhanh chóng tránh đi ánh mắt của Khương Duật mà đi ra theo Hoàng Hồng.
Vừa thoát khỏi hắn cô đã thở hì hộc, Hoàng Hồng bật cười:
- Làm gì căng thẳng thế?
- Con không căng thẳng.
- Mạnh miệng là thế nhưng lúc nãy đầu cô đã nghĩ ra 7749 câu để mở lời với Khương Duật, lúng túng mãi cũng may là Hoàng Hồng kéo cô đi không thì cô đã chết chân tại đó luôn rồi.
Sau khi Ái Đan đi Khương Duật nhếch mép mỉm cười.
Đây rõ ràng là ông trời đang cho hắn cơ hội bù đắp cho Nhã Đan.
Hắn liếc mắt nhìn Khắc Hạo bên cạnh, hắn sau hôm tra hỏi anh ta, biết được một số lý do thì quyết định giữ anh ta ở lại, dù sao cũng đã đi theo hắn gần ba mươi năm, anh ta chưa từng bán đứng hắn thì lý do gì để hắn đuổi anh ta đây?
- Cậu vừa liếc mắt với hắn ta?
Khắc Hạo nghe thấy lời này chỉ có thể nhịn cười mà cúi đầu.
Lúc nãy anh ta đã thấy Khương Duật rõ ràng hiện lên ý cười nhưng lại cô giữ thể diện trước Hoàng Hồng.
Sau đó hắn lại bật cười với Khắc Hạo rồi cả hai vào thang máy.