Trước câu nói của ông Hoàng Hải, Yến cảm giác như toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, cô đưa tay sang bên cạnh tìm nơi bấu víu là Dương.
Anh nắm lấy tay cô, một cái siết tay như muốn tiếp thêm động lực để cô mạnh mẽ vượt qua cửa ải này.
Nhưng mà, làm thế nào để có thể mạnh mẽ được đây? Cô thực sự không lạc quan được như thế… Nước mắt giàn giụa khắp gương mặt, Yến thấy nhục nhã và xấu hổ, nhưng nửa chữ cô cũng không nói được để phản biện lại lập luận công kích của người đàn ông tuổi trung niên kia.
Thấy Yến không nói gì, ông Hoàng Hải lại tiếp tục:
— Ngay từ ngày mai, tôi không muốn thấy cô xuất hiện tại nơi này thêm một phút giây nào nữa.
Đoạn ông Hải quay sang nói với Dương:
— Bố và bác Tấn đã bàn bạc về chuyện hôn sự của con rồi.
Ngoài chuyện công việc, con nên dành nhiều thời gian quan tâm và chăm sóc con bé nhiều hơn.
Dương nói chậm rãi nhưng ngữ khí cực kỳ tức giận:
— Bố đừng ép con phải làm những việc mà con không muốn.
Nếu bố và bác Tấn muốn hai bên liên hôn cùng nhau, được thôi, mọi người cứ tự nhiên, nhưng Lam, cô ấy không phải là mẫu người phụ nữ con muốn lấy làm vợ.
— Dương!!!
Ông Hải đập tay xuống bàn cái rầm, vẻ mặt ông cau có vô cùng đáng sợ.
— Rốt cuộc thì con mê ả đ,àn b,à này ở điểm gì? Chẳng phải cũng chỉ là một đứa có nhan sắc thôi sao?? Gái đẹp ở ngoài kia đâu có thiếu, tại sao nhất định phải là cô ta??
— Bố nói đúng, xã hội này không thiếu gì gái đẹp, thậm chí xinh hơn cả hoa hậu.
Nhưng mà người khiến con trai bố rung động thì chỉ có một mình cô ấy mà thôi.
— Đảo điên hết cả rồi!! Đảo điên hết cả rồi!!
Dương dắt tay Yến ra khỏi căn phòng của ông Hải, cô như người mất hồn, những bước đi xiêu vẹo không vững.
Vừa ra đến hành lang thì cô nhìn thấy Lam đang đứng đó không xa.
Dường như cuộc tranh luận ồn ào vừa xong cũng đủ khiến cho người bên ngoài nghe thấy.
Có thể nhìn ra được vẻ mặt đắc thắng của Lam bây giờ đang vui vẻ cỡ nào.
Có thể không vui vẻ được ư? Đích thân ông Hoàng Hải chỉ định và sắp đặt cuộc hôn nhân này, Lam như hổ mọc thêm cánh, cực kỳ tự tin và vui sướng.
Đi thêm mấy bước, Yến gỡ tay Dương ra, cô nghĩ, đã đến lúc phải giữ khoảng cách với người đàn ông này rồi.
Yến chạy như bay về phòng mình, cô đóng cửa thật nhanh như sợ Dương sẽ vào theo, quả nhiên anh không theo kịp phản ứng bất ngờ của cô.
Cánh cửa chốt trong, Dương đứng bên ngoài kiên trì gõ cửa cả giờ đồng hồ nhưng Yến vẫn không mở.
Ở trong phòng, Yến tựa lưng vào bức vách, cả người dần trượt xuống nền đá hoa rồi cô nằm sóng soài như chú mèo nhỏ, tâm can thổn thức không ngừng.
Những lời lẽ gây sát thương của ông Hải cứ như những mũi d,ao tẩm thuốc độc… Yến không có cách nào né tránh, từng câu từng chữ như ghim sâu vào não cô.
Cực kỳ đau đớn.
Dương gõ cửa, thỉnh thoảng lại dùng những lời dịu dàng để trấn an, xoa dịu… nhưng bao lâu vẫn không thấy người bên trong có động tĩnh gì.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi nghe những tiếng bước chân lặng lẽ rời đi, Yến biết, người bên ngoài đã không còn kiên nhẫn muốn ở bên cô nữa rồi.
Bất giác Yến lại run rẩy bật khóc, cảm giác tủi nhục ê chề, không một ai thấu hiểu cho cô gái bé nhỏ ấy cả.
Không một ai hiểu…
Rất lâu sau, Yến lại nghe được tiếng bước chân tiến lại thật khẽ.
Trong đêm tối, đôi mắt cô như sáng lên.
Yến thực sự hy vọng người bên ngoài là Dương, lúc này cô nghĩ mình chẳng cần phải gồng mình nữa, cô muốn được một lần sống thật với cảm xúc của mình.
Cô muốn được ôm anh, tựa vào vai anh… cho dù mai này có ra sao, hy vọng được nói những tâm tư tình cảm trong lòng cho Dương biết.
Thế nhưng, hy vọng mong manh ấy chỉ mới le lói như ánh bình minh thì liền sau đó đã bị cơn mưa dập tắt.
Giọng nói của cô gái tên Lam ngoài ô cửa khiến Yến bàng hoàng:
— Tôi biết cô vẫn đang thức… Nếu là tôi, có lẽ tôi cũng chẳng ngủ được.
Bị bóc mẽ một cách trần trụi như vậy, có bản lĩnh cỡ nào cũng khó để mà đối diện…
Yến lặng người, cô ta lại muốn thêm dầu vào lửa hay gì đây? Nhưng cô vẫn quyết tâm giữ im lặng.
Ở bên ngoài, Lam lại thì thầm khe khẽ:
— Con người ta, ai cũng mang trong mình những lòng tham nhất định.
Cơ mà, lòng tham của nam và nữ không hề giống nhau.
Đa số phụ nữ đều tham lam chuyện tình cảm, đàn ông thì tham lam chuyện sự nghiệp.
Cô nên nhớ, đàn ông thành đạt, nhất là những người đứng ở đỉnh cao của danh vọng như Dương, có rất nhiều những cô gái vây quanh, có người chỉ cần tình cảm của anh ta… chứ không hề đếm xỉa đến tiền bạc vật chất.
Cũng có rất nhiều gia đình muốn được liên hôn với tập đoàn hùng mạnh như Thiên Hoàng Group.
Cô nói xem, hiện tại cô có được sự chú ý của anh ấy, tương lai sau này thì sao? Cô có chắc là sẽ gìn giữ được tình cảm của người đàn ông như Chủ tịch đến hết đời không?
Cái quái gì thế này? Yến thật sự muốn mở cửa bước ra ngoài và dành tặng cho Lam một cái bạt tai.
Từ lúc nào cô ả lại muốn lên mặt dạy đời cô thế nhỉ? Có phải vì lời nói của ông Hoàng Hải khiến cô ta bị ảo tưởng rồi không? Cơ mà ngẫm lại, Yến thấy lời của Lam cũng không hẳn là không có lý.
Điều này cô cũng từng nghĩ đến rất nhiều lần, nó cũng chính là nỗi lo canh cánh trong lòng cô bấy lâu nay.
Yến kìm nén cơn tức giận xuống và tiếp tục giữ im lặng.
Bên ngoài khung cửa, Lam mặc kệ người bên trong có nghe được gì hay không, cơ mà cô vẫn muốn nói hết những tâm sự trong lòng mình, phần vì hả hê trước sự bẽ bàng của Yến, phần vì muốn dạy dỗ và răn đe cảnh báo, bởi từ nay, cô chính là vị hôn thê của vị Chủ tịch danh giá Hoàng Dương khiến bao người phải mơ ước.
— Cô nghĩ xem, cô có thể giúp gì cho tương lai sự nghiệp của Chủ tịch không? Cô, cái gì cô cũng không có.
Gia thế không có, tiền bạc không có, ngoài cái vẻ ngoài ưa nhìn hơn người khác một xíu, cùng tình yêu của cô dành cho anh ấy… Nhưng mà, cô có dám đảm bảo rằng tình yêu này sẽ không bị biến chất trước sóng gió hay không?
Nói cho cô biết, hiện tại, tuy tôi không có được tình yêu của Dương, nhưng xét về mọi mặt, tôi có xuất thân danh môn vọng tộc, mà xã hội thượng lưu xem trọng nhất là môn đăng hậu đối.
Chính vì vậy, đây là lý do phân biệt giàu nghèo ngày càng lớn.
Người giàu ngày càng giàu, người nghèo vẫn cứ mãi nghèo.
Tôi nghĩ, bản thân cô cũng là người khá thông minh và khá nhạy cảm.
Xuất thân của cô chính là điểm yếu của cô.
Một khi có người lôi thân phận của cô ra, nếu như họ có ý nói không tốt thì cô sẽ phản kích.
Là đàn ông, nhất là đàn ông bôn ba chốn thương trường… không có một người nào thích ôm một thùng thuốc s,úng bên mình cả… Vì nó có thể nổ bất cứ lúc nào.
Nghe những lời nói của Lam, Yến như được dội thêm một gáo nước lạnh, không đúng, nói chính xác hơn là cô cảm thấy mình bị chìm đắm trong dòng sông băng.
Những lời lẽ sắc bén của Lam chưa có một ai nói cho cô biết cả.
Đúng là bản thân cô cũng chưa từng nghĩ tới điều này.
Yến không tức giận, ngược lại còn cảm thấy biết ơn Lam vì câu nói giúp cô đả thông tư tưởng.
Hóa ra, bao lâu nay cô giống như một chú ếch ngồi đáy giếng, cứ tưởng mình cái gì cũng biết, thực chất là chẳng biết gì.
Nhìn Lam có vẻ giống một cô nàng tiểu thư chỉ biết ăn chơi hưởng thụ, nhưng sự thật thì không phải vậy, vốn được sinh ra trong gia đình có bề dày về kinh doanh trên chốn thương trường, cô nàng ít nhiều cũng học hỏi được rất nhiều thứ mà người như Yến không bao giờ có thể tiếp cận được.
Dường như Lam cảm thấy nói như vậy đã đủ trút giận và lấy lại được công bằng cho bản thân nên không lâu sau đó, Lam lặng lẽ rời đi.
Yến gượng dậy, cô lấy một vài bộ đồ đơn giản bỏ vào túi xách.
Trong bóng đêm, cô tranh thủ nhìn ngắm lại nơi này một lượt.
Tuy nó không phải nhà cô, cũng không thuộc quyền sở hữu của cô, nhưng mấy tháng qua gắn bó với không gian này, tự nhiên cũng cảm thấy có tình cảm, cảm giác thân quen đến lạ.
Khoảnh khắc nghĩ đến việc bản thân phải rời xa nơi này, trong lòng cô không tránh được hụt hẫng, xót xa.
Đêm yên tĩnh, hình bóng của cô gái nhỏ bé lặng lẽ rời khỏi tòa lâu đài, Yến tùy ý ngồi lên chiếc taxi bên đường và đọc địa chỉ của Thùy.
Ngay lúc này, cô thực sự muốn được tâm sự, cần một người lắng nghe những nỗi lòng của bản thân mình.
Đường phố thưa vắng bóng người, taxi dừng trước ngõ, Yến chậm rãi lê đôi chân trên nền bê tông.
Đang say giấc, nghe tiếng chuông điện thoại, Thùy choàng tỉnh giấc, nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, cô vội vàng ấn nghe:
— Có việc gì mà gọi chị đêm hôm thế này?
— Chị Thùy, mở cửa giúp em!
Thùy bàng hoàng, cô ngơ ngác nhìn đồng hồ, bây giờ là 3h sáng, Yến tìm đến gặp cô chắc hẳn là có chuyện quan trọng.
— Đợi chị một lát.
Lúc đi ngủ Thùy ăn mặc hơi “thoáng” nên lúc này cô tìm vội chiếc áo dài mặc ra bên ngoài, cánh cửa mở ra, thấy Yến cầm theo túi xách cồng kềnh, Thùy có dự cảm không lành, cô tò mò hỏi:
— Em sao thế? Có chuyện gì phải không?
Yến khẽ lắc đầu, nước mắt tự nhiên cũng chảy ra, cô nghẹn ngào nói:
— Nhà chị có rượu không?
— Rượu thì lúc nào cũng sẵn.
Nhưng mà sao 3h sáng lại đến nhà chị muốn uống rượu???
— Đừng hỏi gì em vào lúc này… em chỉ muốn uống rượu thôi.
Cho em xin một ly đi.
Thùy chuẩn bị 2 chiếc ly thủy tinh trong suốt, dưới ánh đèn mờ, hai cô nàng ngồi dưới thảm trải, tựa lưng vào sofa và liên tục cụng ly.
— Bố của Chủ tịch đã biết mọi chuyện, phản ứng của ông ấy rất gay gắt…
Yến nhấp môi một ngụm và thong thả cất lời.
— Chuyện gì? – Thùy tò mò hỏi.
— Bản hợp đồng đó… Không hiểu sao nó lại xuất hiện ở chỗ ông ấy.
— Thái độ của Chủ tịch thế nào? Cậu ta có bênh vực em không?
Yến gật đầu.
— Bênh vực thì cũng ích gì.
— Tại sao không?
— Rõ ràng ban đầu em tiếp cận Chủ tịch vì tiền, họ nói em như thế cũng là không sai.
Em có thể phản biện được gì đây?
— Quan trọng là cậu ấy thực sự để em ở trong lòng rồi.
— Không được đâu chị ạ.
Chuyện này với em mà nói còn khó hơn hái sao trên trời, em cũng biết phận mình, không dám trèo cao đâu.
Uống liên tiếp liền 3 ly rượi, Yến lại tiếp tục giãi bày.
— Từ nhỏ em luôn nằm trong trạng thái bị động, bị bố mẹ bỏ rơi, bị động trở thành cô nhi, bị động trở thành món đồ chơi cho người khác… Chị à, em không muốn bị động như vậy nữa, em không muốn biến mình thành con rối trong mắt người ta.
Em thấy mình cực kỳ mệt mỏi, lòng em giằng co đau đớn như ở trong chảo dầu vậy.
Trong 15 phút, Yến lại uống thêm 3 ly rượu, vừa uống cô vừa bật khóc rấm rứt:
— Chị Thùy, em cũng muốn được đi làm, mỗi dịp lễ Tết dành dụm tiền mua quà tặng bố mẹ, được họ mong mỏi đợi em về… Em muốn được yêu và ở bên một người mà không cần phải toan tính bất kể điều gì.
Khi ở bên họ, em được là chính mình, toàn tâm toàn ý mà yêu người ta… Chỉ đơn giản thế thôi mà sao em mãi chẳng thực hiện được.
Tại sao cuộc đời này lại bất công với em đến vậy? Chị có thể nói cho em biết vì sao không? Làm ơn đi… làm ơn hãy nói cho em biết đi… Trái tim em đang đau lắm, thực sự rất đau chị ơi…
Mỗi khi say rượu, Yến giống như một đứa trẻ con, cô khóc lóc kể lể đủ thứ chuyện, đó là những điều mà bình thường Thùy chưa thấy Yến chia sẻ.
Cũng lúc ấy, Thùy thấy điện thoại của Yến liên tục sáng lên, không ai khác, người gọi tới là Dương.
Nhưng Yến đã say quá rồi, cô chẳng còn chú ý đến điều gì nữa.
Thùy lén lấy điện thoại và nghe máy:
— Chủ tịch, Yến đang ở chỗ tôi!
Ở đầu dây bên kia, đứng trong phòng ngủ của Yến, nghe thấy giọng Thùy vọng lại, Dương ngạc nhiên hỏi:
— Cô ấy vì sao lại ở chỗ cô?
— Yến say lắm rồi.
Chuyện giữa hai người, tôi làm sao hiểu được? Giữa đêm Yến tìm đến tôi đòi uống rượu, kết quả là say bí tỉ, đang than khóc quá trời.
Anh mau đến và dỗ dành cô ấy đi.
— Phiền cô gửi tôi địa chỉ, tôi đến đón cô ấy bây giờ!!