Chỉ Vì Gặp Em

Một tuần học của lớp 1 trôi qua êm đềm khi không có sự xuất hiện của tân chủ nhiệm, trong lớp một phần oán trách chủ nhiệm mới không có trách nhiệm, một phần thở phào vì không phải chịu khó thích nghi với người mới.

Buổi sáng đầu tuần, Kim Tuệ Nhi cố gắng thức dậy thật sớm để đi vòng quanh tập thể dục, cô phát hiện thời tiết có chút lạnh, mở từng trang lịch treo tường bám đầy bụi, Kim Tuệ Nhi nhận ra đã vào mùa đông rồi.

Cô vẫn tư thế uốn éo cơ thể mỗi khi thức dậy, đảo mắt khắp sân tìm ba mình.

"Ba, chào buổi sáng"

"Con dậy rồi à! Vào ăn cơm đi rồi đi học. Hôm nay thời tiết thay đổi rồi, nhớ mặc thêm áo" 

"Ba a, thời tiết mới mát mẻ một chút thôi, con không lạnh đâu, ba với bà nội mới là nên mặc thêm áo" - Kim Tuệ Nhi vừa nói vừa tiến đến vòi nước, lấy một thùng nước nhỏ để tưới mấy chậu xương rồng.

Tuệ Nhi thấy bóng lưng ai loay hoay ở căn nhà đã bỏ trống một thời gian ở cạnh nhà cô, thuận tiện hỏi Kim Tống Bách: "Ba, có người mới chuyển đến sao?"

"Phải, nghe nói là thầy giáo mới chuyển đến trường Chấn Hoa, ở tận Long Xuyên, đường sá khó khăn nên tới đây để thuận tiện đi lại. Ông ấy cũng quá giống ba đi, gia đình không được khá giả, sống cùng mẹ và con gái" - Kim Tống Bách đứng dậy, nheo mắt nhìn qua căn nhà bên cạnh.

"Ở đây đâu gần Chấn Hoa mấy. Mà căn nhà kia bỏ hoang mấy năm nay rồi, bây giờ dọn dẹp cũng phải mất cả tuần. Vậy sau này chúng ta và ông ấy là hàng xóm rồi!"

"Ừ, con xem nếu họ cần gì thì cố gắng giúp đỡ. Ngày trước chuyển đến nơi vắng vẻ này, không nhờ thím Sơ con thì bây giờ chúng ta cũng quá vất vả rồi"

"Con biết rồi" - Kim Tuệ Nhi tưới một lượt mấy chậu xương rồng rồi bỏ thùng nước xuống bước vào nhà. Phát hiện bàn ăn hôm nay thật phong phú, cô nói vọng ra: "Ba, có phải sáng sớm ba đã gặp thím Sơ hay không?"

"Ừ, là thím Sơ qua cho một số thức ăn"

Kim Tuệ Nhi vốn không để ý câu trả lời của Tống Bách, vì cô không phải đang hỏi, chỉ là muốn thông báo với ba rằng cô đã thấy bàn thức ăn này rồi! Mấy năm nay đều như vậy, trong tuần sẽ có vài ngày nhà cô được ăn đồ ăn thím Sơ nấu. Kim Tống Bách gà trống nuôi con đã nhiều năm trời rồi, nhưng vẫn không biết nấu ăn, thực đơn hằng ngày của ông đều là trứng muối, rau luộc, canh ngọt, hoặc thay đổi lắm là cá hấp. Kim Tuệ Nhi không vừa miệng với bất kỳ thứ gì ông nấu, nhưng lại ăn uống đúng bữa, đơn giản vì nó đã trở thành thói quen rồi!

Nhìn xuống bàn toàn các món cô yêu thích, Tuệ Nhi không khỏi cảm động. Thím Sơ luôn như vậy, ghi nhớ tất cả những thứ cô thích, lâu lâu lại làm này làm kia mang sang nhà.

Đứng suy nghĩ một buổi, cuối cùng cô đậy tất cả thức ăn lại, trở về phòng lấy quần áo chuẩn bị đi học. Bàn thức ăn bỏ lại phía sau, Kim Tuệ Nhi sợ là khi ngồi xuống, cô lại nghĩ nhiều đến mẹ mình, rồi lại buồn, lại không còn tinh thần làm gì nữa.

Tiết sinh hoạt đầu tuần của giáo viên chủ nhiệm không được mong chờ nhất cũng đến. Lớp học không nháo nhào, không tính toán, không thèm bận tâm như trước nữa, ai ngồi bàn nấy, ung dung nói chuyện, ung dung cười đùa, ung dung đem bài tập ra trao đổi.Trương Hàn hồi hợp bước vào lớp, cảm giác ấy ông chưa từng trải qua. Có lẽ vì người ta nghĩ lớp giỏi thì cách cư xử với giáo viên hay các lớp dưới mình cũng khác, họ sẽ kiêu ngạo, sẽ thờ ơ.

Những điều Trương Hàn ngờ vực đấy chắc chắn sẽ không thành sự thật nếu ông đến đây không vào thời gian này, ông đến đây không phải với tư cách người thay thế, và nhất là, ông không bỏ bê học trò mình suốt một tuần như vậy!

Cả lớp không biết do vô tình không để tâm hay cố ý chẳng thèm nhìn. Khi bọn họ ngước lên, thầy chủ nhiệm đã đứng ở bục giảng vừa một phút.

Trương Hàn mặc chiếc quần tây màu bò đã phai, đeo thắt lưng đen điểm thêm vài dấu rách nhỏ li ti, làm lộ chút da nâu của ruột dây, đôi giày cài quai thấp đế, phần gót giày dư ra so với gót chân, ít gì cũng lê mặt đường hai, ba năm rồi. Áo sơ mi màu xanh da trời đóng thùng gọn gàng, không cần nhìn kỹ cũng dễ dàng thấy được những canh sợi chỉ được tách ra từ phần vải áo, đầu chỉ lơ lửng trên không trung. Chưa có gì đáng nói nếu học trò ngoan không trực tiếp nhìn lên từng nếp nhăn nhíu trên chiếc cặp da. Giấy tờ bên trong nhiều đến mức lộ một nửa ra bên ngoài. Người phía dưới lớp sẽ không thể nào nghĩ được rằng vị tân chủ nhiệm này chỉ mới 38 tuổi.

Hai mắt Trương Hàn có chút mệt mỏi, mi trên mắt lờ đờ ẩn hiện sau những sợi tóc đen kém sức sống. May mắn là khuôn mặt nhìn một cách tùy tiện cũng thấy rất điển trai. Người đàn ông bị vẻ bề ngoài che lắp độ tuổi thực sự như vậy chắc chắn trải qua cuộc sống không bình thường, không rạng rỡ.

Trương Hàn một tay ôm cặp, một tay nắm chặt lại, nhìn học sinh cười vừa hiền hòa vừa ngượng nghịu. Đám học trò cũng quá biết điều đi, ai cũng mặc kệ người vào người đi, không chào đón, không để ý. Thầy Trương cho học trò ngồi xuống, rất lâu sau mới đến để cặp lên bàn. Ông đi đi lại lại trên bục giống như đang ra sức trấn an chính mình. Trương Hàn chỉ giới thiệu tên, nói qua nhiệm vụ của ông hiện tại chứ không hề nhắc đến cuộc sống của mình, đến từ đâu, gia đình như thế nào. Điều đặc biệt nhất là, ông cúi đầu xin lỗi cả lớp về việc chậm trễ, vắng mặt tuần qua, chứ không dùng bất cứ lí do nào chống chế.

Hầu hết mọi người khi được xin lỗi đều giả vờ không chấp nhất mà sẵn sàng cho qua, họ không muốn đối phương phải bận tâm nhiều về lỗi lầm của mình. Nhưng lớp 1 hôm nay rất khác, giống như trong ký ức họ đã ghi nhớ lỗi lầm này, mọi lời xin lỗi đều vô nghĩa. 

Cả lớp cùng một bộ mặt thờ ơ. Lớp trưởng Kim Tuệ Nhi vốn trước giờ đều bề ngoài vô tư, vô tâm như vậy, nên thái độ đó cũng không có gì đáng nói. Đằng này người sống tình cảm như Hồ La La, người hay nói như A Tĩnh cũng không thấy phản ứng. Trương Hàn cố gắng nặn ra từng câu từng chữ, không phải muốn lấy lòng học trò, mà là khó lòng nói ra được điều gì.

Tuổi trẻ là như vậy, là bất cần, là ngoan cố, cái gì lần đầu không có cảm tình thì về sau cũng như vậy. Bọn họ đã mặc định không ai đủ tư cách thay thế cô Dương, thì cho dù thầy Trương có làm như thế nào họ cũng đều không để tâm đến. Chẳng hạn như việc Trương Hàn luôn luôn hỏi ý kiến cả lớp như thế nào, luôn quan tâm cảm giác từng người ra sao, chịu khó với sự coi thường của học trò mình đến mức độ nào, họ có chết cũng không thừa nhận.

Tiết sinh hoạt đang diễn ra trầm lặng, không tiếng hỏi han, không ý kiến, không nói cười. Chính Kim Tuệ Nhi cũng phải thừa nhận bản thân hôm nay có chút bày xích.

Trương Hàn huyên thuyên mây trời, thông báo tin lớp 1 được chọn đi thi giải bóng đá cấp tỉnh, bây giờ mọi người mới biết thảo nào giải nhất lại được tiền thưởng lớn như vậy. Là tiền do doanh nghiệp, do huyện, do các địa chỉ nổi tiếng của tỉnh đầu tư. Riêng chuyện này thầy Trương không hỏi ý kiến học trò mà đi thẳng vào bước đóng mọc không chấp nhận tham gia. Vẫn là như vậy, không lí do, không giải thích.

Trương Hàn trước khi ra khỏi lớp còn vương vấn vài điều, thứ nhất, lớp trưởng phải quản lý lớp học nghiêm khắc. Thứ hai, thể thao văn nghệ hết mình nhưng phải có điểm dừng. Thứ ba, không ồn ào. Rõ ràng đây là những thứ giáo viên luôn muốn nhắc nhở học sinh, đến mức ai nấy đều mặc định phải như vậy, không cần nói ra cũng hiểu. Trương Hàn cả quá trình đều làm cho học trò nghĩ ông là một người không giữ vững "phong độ" thầy giáo.

Tân chủ nhiệm, không phải, um...bây giờ đã là chủ nhiệm "đương nhiệm"...bước ra khỏi lớp để lại sau lưng nhiều ánh mắt không thiện cảm. Cả lớp thở phào mấy hơi rồi áp mặt xuống bàn tiếp tục than ngắn thở dài. Cô Dương, rốt cuộc người muốn hành hạ bọn chúng đến bao giờ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui