Chỉ Vì Mình Em


“ Sở Minh, con bé Vân An không thấy đâu nữa rồi?”
Khi thấy Lục Vân An trên tay Vương Sở Minh cô mới thở phào, lời nói có chút trách móc cô bé.
“ An An, sao con chạy ra ngoài này rồi, bên ngoài gió lạnh sẽ bị cảm đó, mau vào nhà thôi.

Anh còn nhìn nữa, mau đưa con bé vào nhà.” Cô quay sang trừng mắt với Vương Sở Minh.
Anh vẫn tiếp tục nhìn cô một cách chăm chú khiến cô cảm thấy khó xử, đột nhiên anh hạ Lục Vân An xuống.
“ Con mau vào nhà đi.

Bác hai có chuyện muốn nói với mẹ nuôi.”
“ Có chuyệ……….”
Lời chưa kịp nói hết cô bị anh kéo vào lòng mình, anh ôm chặt cô trong lòng, anh vùi mặt vào hõm cổ của cô khiến cô cảm thấy nhột đồng thời cũng không biết nên làm gì.

Vương Sở Minh càng siết chặt cô hơn, ôm chặt cô trong lòng mình như sợ cô sẽ đi mất.
“ Anh làm sao vậy?” Cô vô cùng lo lắng vỗ nhẹ vào lưng anh an ủi.
“ Xin lỗi.” Giọng anh khàn đặc vang bên tai cô.
“ Hả?” Cô nhất thời ngơ ngác.
Anh không trả lời mà càng ngày càng ôm chặt cô trong lòng mình khiến việc hít thở của Tần Minh Nguyệt trở nên khó khắn, cô dùng hết sức nhưng lại không sao đẩy anh ra khỏi người mình nên cô chỉ đành đứng im để anh ôm mình.
Một lúc sau, anh buông tay khỏi cô, hóc mắt đã đỏ hoe Tần Minh Nguyệt nhìn thấy thì thấy vô cùng lo lắng, cô đưa tay sờ mặt anh, giọng gấp gáp.
“ Anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao? Mau nói đi.


Bị câm à?”
Vương Sở Minh không trả lời cô, anh vòng tay ôm eo Tần Minh Nguyệt, cúi đầu phủ môi mình lên đôi môi mềm mại của cô.

Tần Minh Nguyệt sững sờ, cô trợn tròn mắt.

Còn anh thì dần dần xâm chiếm khoang miệng của cô, họ cứ triền miên trong nụ hôn đó cho đến khi một tiếng ho của bà cụ non Lục Vân An vang lên.
“ Khụ khụ, đây là nơi công cộng, đề nghị hai người biết giữ ý tứ.

Ông bà bảo con gọi hai người vào ăn cơm.”
Tần Minh Nguyệt ngại ngùng vùi đầu vào ngực anh, Vương Sở Minh mỉm cười đầy dịu dàng.
“ Được, bác hai với mẹ nuôi vào đây.

Con vào trước đi.”
Lục Vân An ‘xì’ một tiếng rồi quay người đi vào trong nhà.
“ Tần Minh Nguyệt.” Anh đầy dịu dàng gọi tên cô.
Cô khuôn mặt đỏ bừng rời khỏi vòng ngực săn chắc của anh.
“ Xin lỗi.”
“ Có gì mà anh phải xin lỗi chứ?” Cô né tránh ánh mắt của anh.
“ Anh thích em.

Không phải đùa, là nghiêm túc.


Anh không biết nói lời hoa mĩ như đám Mộ Cảnh Thiên cũng không biết lãng mạn như Lục Tử Dương nhưng anh chắc chắn rằng sẽ không bao giờ rời xa em, không phụ em và cũng không để em khóc thêm lần nào nữa.”
Lời tỏ tình của anh khiến cô không tin vào tai mình, cô chớp chớp mắt nhìn anh.

Vương Sở Minh không nhận được phản hồi từ cô liền giữ chặt eo cô.
“ Trả lời anh.”
“ Em…..Em không nghe nhầm chứ.” Cô hỏi lại để xác nhận.
“ Nghe nhầm cái đầu nhà em.

Trả lời.

Đồng ý hay không đồng ý? Nếu em dám không đồng ý anh sẽ mua đứt cái Tần gia nhà em.”
“ Quá đáng.

Anh đây là đang ép buộc, đâu cho em cơ hội lựa chọn.” Cô giận dỗi.
“ Anh chính là đang ép buộc em đấy, thì sao nào?”
“ Vậy em không đồng ý thì sao?” Cô quàng tay ra sau cổ của anh.
“ Em dám à.”
“ Sao không dám?” Cô tiếp tục thách thức anh.
“ TẦN MINH NGUYỆT.” Anh sa sầm mặt mày.
“ Đùa anh thôi.” Cô mỉm cười, nhìn khuôn mặt anh tú trước mắt, nhìn người đàn ông mà cô hết lòng yêu thương
“ Vậy em chọn đi.

Như thế nào anh đều tôn trọng quyết định của em.” Giọng nói của anh ngày càng trầm thấp.
Tần Minh Nguyệt thấy vẻ mặt nghiêm túc và đầy mong chờ của anh mà lòng không khỏi cảm động nhưng cô nào dễ bỏ qua như vậy, anh đã khiến cô khóc biết bao lần, có lần nào cô gặp lại anh mà lần ý trở về cô không khóc.

Cô muốn anh nếm thử cảm giác đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận