“ Là thằng khốn nào làm? Thằng khốn nào? Biết tao là ai không?” Tên đó đứng dậy, vừa xoa cái mông đau đớn của mình vừa hét lớn.
“ Trương Khâm.” Một giọng nói lạnh như băng, ánh mắt Vương Sở Minh nhìn người đang ông tên Triệu Khâm đó.
Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tần Minh Nguyệt vẫn đang hoảng sợ, mắt cô đỏ hoe như sắp khóc đến nơi.
Anh nhẹ nhàng vòng tay ra sau lưng cô, vỗ về an ủi.
Tên kia nghe thấy giọng nói rồi nhìn thấy mặt của Vương Sở Minh chút nữa thì đứng không vững, ông ta khom người, giọng lắp ba lắp bắp.
“ Vương…..Vương……Vương…..Phó chủ tịch Vương.”
Ông ta nhìn thấy tay của Vương Sở Minh đang đặt trên eo nhỏ của Tần Minh Nguyệt liền tối đen mặt mũi.
Xem ra, ông ta động nhầm người rồi.
“ Phó…..Phó chủ tịch, tôi không biết cô ấy là người của anh.
Mong anh tha lỗi.”
Vừa nói ông ta vừa quỳ rạp xuống đất trước những ánh mắt kinh ngạc của người trong phòng.
Những người trong phòng đều là những người trong giới làm ăn, những người có tiếng tại Nam Hải.
Bọn họ cũng ít nhất cũng đã từng nghe qua cái tên Vương Sở Minh này, cũng đã nghe qua độ tàn ác của chủ nhân cái tên này.
“ Nếu tôi không tha thì làm sao?” Anh nhìn sang Tần Minh Nguyệt vẫn chưa hết hoàn hồn mà đáy mắt hiện lên ý giết người.
“ Phó chủ tịch, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi.
Xin anh tha cho tôi.” Trương Khâm vừa nói vừa dập đầu, mồ hôi không ngừng chảy.
“ Vừa nãy bàn tay nào của ông ta động vào em.” Anh không để tâm đến lời van xin của tên đó.
Tần Minh Nguyệt im lặng không nói gì, ông ta cũng chưa làm gì quá đáng nên cô định bỏ qua.
Vương Sở Minh nhìn ra suy nghĩ của cô, giọng nói tức giận của anh ta truyền đến bên tai cô.
“ Nói.”
Cô giật mình, nước mắt sinh lí của cô bất chợt trào ra, Vương Sở Minh thấy như vậy liền càng tức giận hơn nữa nhưng anh chỉ đứng lên vào bế cô lên trước sự kinh ngạc của những người tiếp viên khác.
“ Vương Sở Minh, anh thả tôi xuống, tý nữa tôi còn có chuyến bay.” Cô vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của cô.
“ Ngồi im.” Ánh mắt bùng lửa giận của anh khiến cô chỉ có thể bịt chặt miệng.
Anh bế cô rời đi, mở cửa xe của mình ra anh đặt cô vào trong đó, thắt dây an toàn cho cô giọng đầy cảnh cáo.
“ Nếu em dám chạy, tôi sẽ đập nát cả cái Tần gia nhà em.
Ngồi im ở đây cho tôi.” Nói xong anh đóng cửa xe lại, rồi ấn khó cửa xe lại.
Vương Sở Minh quay lại trong phòng chờ, Trương Khâm vừa ngồi lại trên ghế vừa thở phào nhẹ nhõm nhưng sự trở lại của Vương Sở Minh khiến ông không thể nào thở được nữa.
Thấy anh, ông ta đứng phắt dậy, rồi lại khuỵu xuống.
“ Phó………Phó……….Phó…….Phó chủ tịch.”
Vương Sở Minh rút từ trong người ra một con dao găm, ngồi thong dong trên ghế.
“ Vừa nãy tay nào của em động vào em ấy?”
“ Phó…..Phó…”
“ Nói.”
Trương Khâm im chặt mồm, ông ta cúi gằm mặt mồ hôi trên trán không ngừng chảy.
Hai tay ông tay chống trên đất mà run rẩy.
“ Không nói phải không.”
Vừa nói Vương Sở Minh vừa đứng dậy rồi trực tiếp ghim con dao trên cổ ông ta khiến tất cả mọi người kinh sợ.
“ AAAAAAAAAAA.” Trương Khâm la hét đầy thống khổ.
“ Nếu còn có lần sau thì con dao này sẽ không nằm trên cổ ông đâu mà nó nằm thẳng trên đầu ông.”
Vương Sở Minh đã đâm lệch thanh quản của ông ta nên sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng nếu không kịp gọi cứu thương thì chưa chắc mạng ông ta đã còn.
Anh rút con dao ra khỏi cổ ông ta, mấy người trong phòng vội bấm máy gọi cứu thương cho ông ta, có người run sợ cúi gầm mặt.
Vương Sở Minh lấy cái khăn trên bàn lau đi vết máu trên con dao và trên tay anh.
Trước khi rời đi, lời nói lạnh nhạt của anh còn vương lại trên tai đám người trong phòng.
“ Nếu các người không xóa video vừa nãy các người quay thì đừng trách tại sao lại có kết cục giống ông ta.