“ Thần Thần, anh bảo vệ em nhé?”
Hình ảnh cô bé xinh xắn, hai chiếc má bánh bao đáng yêu nhìn chỉ muốn cắn cùng nụ cười duyên chết người và làn da trắng sứ.
Cô hé thực sự rất xinh, khiến người ta càng nhìn càng say đắm vào vẻ đẹp thuần khiết ấy.
“ Anh sẽ bảo vệ em!”
Cậu bé nhỏ mỉm cười tươi, xoa đầu cô bé.
Tiếp đó là hình ảnh hai người chơi đùa vui vẻ, Âu Thần chìm đắm trong nụ cười mê người của cô.
Kí ức tươi đẹp chẳng được bao lâu, sau đó là hình ảnh cô bé người đầy vết thương, một mình khóc bên góc phố không một ai che chở, hình ảnh bản thân năm hai mốt tuổi tìm kiếm cô gái mình yêu trong vô vọng.
Hứa Âu Thần nhìn thấy hình ảnh ấy, giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng.
Anh ngồi dậy, ánh trăng sáng rọi soi sáng mọt vật.
Hứa Âu Thần mở cửa ban công, châm một điếu thuốc.
Ánh mắt nhìn xa xăm, hồi tưởng chuyện quá khứ.
Dương Nhật Hạ, giờ em đang ở đâu?
Những kí ức trên là những mảng kí ức nhỏ từ vài chục năm trước, khi anh vẫn chỉ còn là một cậu bé.
Cô là mối tình đầu của anh, cùng anh trải qua những ngày tháng nhàm chán khi cả hai vẫn còn sống trong cô nhi viện.
Hình ảnh cô bé trong sáng, thuần khiết luôn nhoẻn miệng cười lúc nào cũng hiện hữu trong tâm trí anh chưa bao giờ nhạt phai..
Bao năm qua Hứa Âu Thần không ngừng tìm kiếm cô, nhưng kết quả luôn trở về con số không.
Đến tận khi tròn mười lăm tuổi được gia đình họ Hứa nhận lại về nuôi, anh vẫn không ngừng cố gắng quay lại cô nhi viện tìm cô.
Hứa Âu Thần và Hứa Thiên Di là hai đứa con ngoài giá thú của con trai cả nhà họ Hứa.
Mẹ và cha anh yêu nhau nhưng vì gia đình cha anh cho rằng họ không môn đăng hộ đối nên đã không đồng ý cho hai người ở bên nhau.
Cha và mẹ anh lén lút bên nhau rồi sinh ra Thiên Di và anh, cùng lúc có hai đứa trẻ.
Đến khi anh hai tuổi, gia đình vẫn đang hạnh phúc thì bà nội Hứa không ngồi im nhìn nữa, liền tìm một người vợ cho cha anh và ép buộc ông phải kết hôn.
Cha anh vì phải kế nghiệp tập đoàn của gia đình nên đành chấp nhận hôn nhân ép buộc ấy, một phần để đảm bảo an toàn cho mẹ con Âu Thần.
Ông nội đã hứa sẽ không động đến mẹ con Âu Thần nếu cha anh đồng ý kết hôn.
Vì lúc ấy Hứa gia gặp khó khăn, đang trên bờ vực phá sản, giá cổ phiếu sụt giảm, tất cả cổ đông đều quay lưng với họ.
Chỉ có nhà họ Mạc đủ điều kiện kinh tế và đủ lớn mạnh để có thể vực dậy tập đoàn của Hứa gia, và chỉ duy nhất Mạc lão gia là không quay lưng với gia đình ông.
Cha anh phải bắt đầu một cuộc hôn nhân không tình yêu với Mạc Gia Trân, con gái thứ của nhà họ Mạc.
Mẹ anh một mình chịu khổ ngày ngày nuôi lớn hai chị em anh.
Những ngày cha anh đến thăm ba mẹ con ngày càng ít..
trước đó là hai ngày một tuần nhưng dần đều càng thưa thớt, có khi hai tháng cha mới về nhà một lần.
Đến năm Hứa Âu Thần tròn 5 tuổi, mẹ anh phát hiện mình đã mắc bệnh máu trắng.
Lúc hai chị em anh và mẹ cần cha bên cạnh nhất, ông lại biến mất không tung tích.
Thời gian đó cha cũng không còn đến ngôi nhà bên ngoại ô thăm ba mẹ con nữa.
Mẹ anh không có tiền, không gánh được bệnh tật, không thể vừa nuôi hai đứa con vừa lo tiền viện phí, qua đời sau một năm.
Suốt một năm trời, cậu bé năm tuổi ngày ngày bên cạnh chăm sóc mẹ, nhìn mẹ đau đớn chống chọi lại bệnh tật.
Dù đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn là không có tiền.
Số tiền ít ỏi mẹ giành dụm được chỉ đủ cho vài lần xạ trị, không thể gánh nổi tiền viện phí trên trời cho những lần chữa trị.
Máu trắng không phải một căn bệnh chỉ ngày một ngày hai là khỏi, cần rất nhiều tiền và sức lực.
Cuối cùng mẹ cũng chút hơi thở cuối cùng bên cạnh chị em cậu.
Cậu bé mới chỉ năm tuổi đã mất mẹ, cô bé mới năm tuổi đã mồ côi, nhưng cậu không khóc, cậu đã hứa sẽ sống thay mẹ, sống thật tốt cuộc đời của mình.
Tang lễ của mẹ, cha không đến.
Sau tang lễ qua loa chị em cậu bé được đưa đến trại trẻ mồ côi, bắt đầu sống cuộc sống của những đứa trẻ không có gia đình.
Cậu bé nhỏ thiếu hơi mẹ, đêm nào cũng lặng lẽ trốn trong chăn khóc.
Cậu bé đã phải một mình gánh chịu tất cả sự cô đơn và những nỗi đau khổ.
Lúc ấy cậu bé chỉ nghĩ cha cậu đã bỏ rơi mẹ con cậu, để cậu tới bước này, khiến mẹ phải chết.
Cậu hận cha đến tận xương tuỷ.
Hứa Âu Thần cứ sống những ngày tháng ảm đạm lạnh lẽo như thế đến khi Dương Nhật Hạ xuất hiện.
Từ khi cô bé nhỏ hay cười xuất hiện, liền làm cuộc sống tăm tối của anh có chút ánh sáng lẻ loi...
Hứa Âu Thần đã hút hết gần như cả bao thuốc, đưa mắt lên bàn nhìn lọ thuốc trống không.
Bàn tay với những ngón tay thon dài đưa lên vò mái tóc rối tung không được chải chuốt.
Đôi mắt sâu hút hồn, sắc xảo mệt mỏi nhắm nghiền.
Làn khói trắng bay trên không trung..
Đêm nay có lẽ lại phải thức trắng rồi...
Sáng sớm, Hứa Âu Thần đã đến công ty.
Thư kí Chu bước vào, đưa ra một xấp tài liệu.
“ Tổng giám đốc, mời anh xem hồ sơ ứng cử viên vị trí stylist.”
Hứa Âu Thần nhìn xuống xấp tài liệu dày cộp, tốn thời gian.
Anh tuỳ tiện cầm lên một file tài liệu trong số đó, bị thu hút bởi bức ảnh thẻ đính trên góc.
Nụ cười thuần khiết này..
tại sao lại có chút quen thuộc? Dương Nhật Hạ, có lẽ anh đã tìm thấy em rồi...
Bao năm qua anh tìm kiếm Nhật Hạ trong vô vọng, cuối cùng lại vì phỏng vấn mà tìm thấy cô, ông trời thật sự trêu đùa anh..
“ Liên hệ cô gái này yêu cầu ngày mai đến phỏng vấn.
Còn lại..
bỏ hết đi.”
Âu Thần vẩy tay, ý muốn thư kí Chu lui ra ngoài.
Kì lạ thật..
bao nhiêu ứng cử viên sáng giá mà tổng giám đốc chỉ chọn một.
Hứa Âu Thần là tổng giám đốc tập đoàn HAT, một công tí giải trí chuyên về lĩnh vực thời trang.
Đây là công ty hàng đầu đào tạo về lĩnh vực thời trang.
Tất cả nhân viên ở đây đều được hưởng mức lương trên trời và nhiều đặc quyền tuyệt vời nên bất cứ ai đều muốn có một vị trí trong công ty hoặc trở thành người mẫu, stylist, nhà thiết kế độc quyền.
Số lượng người ứng cử phải xếp kín sân công ty mới gọi là tạm đủ.
Nhưng yêu cầu của công ty quá cao, không ít người bị sa thải nên mỗi năm công ty đều phải tuyển thêm nhân lực mới, luôn tìm kiếm những cá nhân tiềm năng.
Mỗi năm đều do bộ phận nhân sự chọn lựa kĩ càng nhưng năm nay tổng giám đốc đích thân muốn lựa chọn vì năm nay chính là năm diễn ra show thời trang quan trọng của công ty, đồng thời kỉ niệm năm năm thành lập công ty.
“ Hứa tổng, giám đốc Hứa đến rồi ạ.”
Cô thư kí bước vào cùng một người phụ nữ, trên tay bưng hai cốc cà phê.
“ Hứa tổng, ngài gọi tôi lên không biết có việc gì quan trọng?”
Hứa Thiên Di bụm miệng cười, tay cầm ly cà phê đứng dựa vào cửa.
“ Chị đừng gọi em như thế mà.”
Hứa Thiên Di là chị gái ruột của Hứa Âu Thần.
Hai người từ nhỏ đặc biệt hợp nhau, nương tựa vào nhau mà sống.
Từ nhỏ đã luôn kề vai sát cánh bên cạnh nhau, nửa bước không rời.
Âu Thần coi chị mình là một trong những người quan trọng nhất.
“ Công ty là công ty, phải có trên có dưới.”
Âu Thần nhấp một ngụm cà phê, vẫn chăm chú vào những số liệu trên màn hình máy tính.
“ Em muốn chị phỏng vấn ứng cử viên ngày mai.
Stylist lần này sẽ do đích thân chị lựa chọn.”
Hứa Thiên Di có chút bất ngờ.
Sao thằng nhóc này lại bảo mình đi phỏng vấn nhỉ?
“ Sao phải đích thân chị, phòng nhân sự làm được mà.”
“ Em muốn chị hỏi cô ấy vài câu hỏi.”
Đúng là người sớm nắng chiều mưa, dù gì cũng là cấp trên, Thiên Di đành nghe theo mệnh lệnh, gật đầu.
“ Chị cứ về phòng đi, em sẽ gửi bản phỏng vấn chi tiết qua sau.”
Cô gái này có vẻ rất đặc biệt với Âu Thần.
Đây là người duy nhất được đích thân anh chuẩn bị bản phỏng vấn cũng như được giám đốc tự mình gặp.
Không biết cô ấy có gì hơn những người khác mà khiến tổng giám đốc vốn thờ ơ với mọi thứ chú ý đến thế?