Sáng hôm sau, Dương Nhật Hạ đi làm sớm hơn mọi khi.
Hôm nay cô có đến hai cuộc hẹn quan trọng nên đã chuẩn bị rất kĩ càng.
Một lúc sau, Âu Thần cũng đến.
Nhật Hạ khẽ gật đầu chào anh.
Vẫn như mọi khi, Hứa Âu Thần lạnh lùng bước thẳng, không thèm liếc lấy một cái.
Một tiếng sau, Nhật Hạ gọi điện vào phòng tổng giám đốc, báo rằng một tiếng nữa là tới giờ hẹn với ngân hàng Đông Á.
Một tiếng sau, tài xế đã đỗ xe trước sảnh công ty đợi sẵn.
Hai người bước ra khỏi thang máy, thu hút không ít ánh nhìn.
Nhân viên nhìn thấy Hứa Âu Thần, cũng vội vàng cúi đầu chào hỏi.
Hai người ngồi trên xe, im lặng đến đáng sợ.
Cô vẫn còn ngại chuyện lần trước, ngại đến mức không dám cảm ơn anh.
Âu Thần vẫn cao ngạo, mắt nhìn ra ngoài cửa kính xe, thoải mái ngồi ngắm cảnh đường phố.
Nhật Hạ hít một hơi, rút tập tài liệu trong túi ra, quay qua nói chuyện với Hứa Âu Thần.
“Hứa Tiên sinh, đây là toàn bộ tài liệu khách hàng.
Phòng tài vụ nói đây là hai mươi triệu cuối cùng mà chúng ta vay được từ Ngân Hàng thành phố, họ nói rằng ta có thể thanh toán bất cứ lúc nào.”
Hình như anh ta hoàn toàn không thèm nghe cô nói, ánh mắt vẫn dán vào cảnh vật bên ngoài cửa xe.
Nhật Hạ thở dài, chỉ đành cất lại tập tài liệu vào túi, cảm thấy lúc này chưa thích hợp lắm.
Đến nơi, vừa vào tiếp tân liền nói chưa có cuộc hẹn nào từ công ty HAT gọi đến.
Nhật Hạ bất ngờ, cô vừa hẹn ngay hôm qua mà? Đây quả là lỗi của cô, vì trước khi đến không gọi điện lại hẹn thời gian, tránh lỡ việc của đôi bên.
Hơn nữa cũng đã được nghe cảnh báo của thư ký cũ, vậy mà vẫn xảy ra sai sót.
Nhật Hạ bắt đầu cảm thấy có lỗi với sự làm việc thiếu chuyên nghiệp của mình.
Dương Nhật Hạ nghĩ Hứa Âu Thần sẽ nổi giận, lập tức đi về.
Với tính cách thẳng thắn, lại cao ngạo của anh ta, cô đoán chắc rằng anh sẽ làm thế.
Nhưng Nhật Hạ đã nhầm.
Hứa Âu Thần chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế dành cho khách bên đó, bình tĩnh đích thân gọi điện cho tổng giám đốc.
Đúng thật là một người có bản lĩnh ứng xử, không vì nóng giận kiêu ngạo mà làm hỏng việc.
Nhật Hạ đứng đó, thấy anh nói chuyện rất lâu.
Nói chuyện xong, bước thẳng ra ngoài.
Cô lúc này mới lóng ngóng chạy theo sau.
“Xin lỗi Hứa tiên sinh, tôi bất cẩn quá..”
“Không sao, tôi không trách cô.
Giám đốc ngân hàng này từ trước đến nay vẫn vậy, lúc nào cũng cố gắng tỏ ra mình giá trị.”
Nhật Hạ thầm nghĩ, nếu không thực sự cần gấp, anh cũng sẽ không nhẫn nhịn đến mức này.
Nhưng đây là phong cách làm việc của anh.
“Tối nay sẽ có một buổi đàm phán với các lãnh đạo ở nhà hàng X, cô mặc thế này không phù hợp.
Tôi sẽ đưa cô đi chọn chiếc váy khác.”
Nhật Hạ nghe xong, nhìn xuống bộ trang phục mình đang mặc.
Trang phục trang nhã, đơn giản.
Chiếc áo sơ mi thanh lịch cùng chân váy dài màu be, bên ngoài là blazer, nhìn chung khá thanh lịch.
Nhưng đúng là không hợp với những buổi tiếp khách.
Nói xong, Âu Thần bảo tài xế đến một cửa hàng quần áo cao cấp ngay gần đó.
Âu Thần tiến đến, lựa qua lựa lại, mặc kệ lời giới thiệu dài dòng của những cô nhân viên.
Cũng chẳng thèm để ý đến sự tồn tại của cô, sau một hồi chọn lựa kĩ càng thì cũng lấy một chiếc váy đơn giản trên móc, đưa cho Nhật Hạ.
Nhật Hạ ngây người đứng đó, chăm chú nhìn anh.
Sao động tác của Hứa Âu Thần có thể thành thục như thế? Càng tiếp xúc lâu với Hứa Âu Thần, cô càng thấy vị hôn thê của anh ta thật may mắn, Nhật Hạ cảm thấy mình cũng đã biết ghen tị..
ghen tị với hạnh phúc của người khác.
Cứ hễ nhìn anh, Nhật Hạ lại nghĩ đến Hàn Vũ.
Khi sống chung với nhau, cả hai đều vẫn còn đi học.
Số tiền lương ít ỏi cả hai kiếm được từ việc đi làm thêm nhiều lúc còn không đủ để có một bữa ăn no.
Nên việc mua váy áo là rất xa xỉ, số tiền kiếm được đều dùng để trả tiền nhà và mua những thứ đồ thiết yếu.
Cả hai chỉ cùng nhau đi dạo phố, thỉnh thoảng thấy chiếc váy nào đẹp sẽ tạt vào xem.
Dù không có tiền, nhưng những dịp lễ Hàn Vũ vẫn tặng quà cho cô.
Có một lần Nhật Hạ đang khoác tay Hàn Vũ dạo phố.
Hôm ấy là sinh nhật cô, Hàn Vũ muốn mua cho cô một chiếc váy thật đẹp.
Vào một cửa hàng quần áo nổi tiếng, anh tự tay chọn lựa cho cô.
Mỗi lần như vậy, nhân viên cửa hàng lại nói rằng cô may mắn vì có một người bạn trai chu đáo đến vậy.
Dương Nhật Hạ thay chiếc váy Hứa Âu Thần đưa cho, bước ra ngoài.
Đến cô còn không tin là mình đang đứng trước gương.
Tại sao mỗi lần anh ta chọn trang phục cho cô, lại vừa vặn đến kì lạ.
Chiếc váy khéo léo tôn lên những đường nét yêu kiều trên cơ thể cô, nhưng vẫn giữ được vẻ kín đáo, nhã nhặn, đúng với sở thích của cô.
Đôi mắt của anh ta là thước đo à? Sao có thể chuẩn đến như thế..
Ánh mắt ngưỡng mộ ghen tị không một rời khỏi người Nhật Hạ của mấy cô nhân viên làm cô có chút không thoải mái..
nhưng sự quyến rũ chết người của Hứa Âu Thần là điều không thể phủ nhận.
Đến cả động tác quẹt thẻ không cần nhìn giá cũng khiến những người phụ nữ xung quanh anh ta đổ rầm rầm.
Nhưng thật đáng tiếc, anh ta quá quý giá, như một món bảo vật quý, không phải ai cũng dễ dàng nắm giữ được.
Âu Thần ngồi đó, mỉm cười.
Thấy Nhật Hạ nhìn qua, lại vội vàng thu lại nụ cười.
Suốt từ lúc chọn đồ đến quẹt thẻ, anh không nói một câu.
Vẫn giữ thái độ lạnh như tiền, lãnh đạm ngồi đó đọc tạp chí.
Hai người tiếp tục lên xe, đi đến điểm hẹn.
Thời gian hẹn là sáu giờ, nhưng giờ mới ba giờ, Hứa Âu Thần cố tình đến sớm ba tiếng.
Nhật Hạ thắc mắc, nhưng không hỏi, xin phép Hứa Âu Thần ra ngoài gọi điện thoại.
Hôm nay chắc chắn lại phải về muộn, phải dặn Khả Vy cứ đón Hạ Nhi và ăn cơm tối trước.
Tiện tay nhắn tin xin lỗi Hạo Hiên, hôm nay cô bận, lại hẹn anh khi khác.
Nhật Hạ cảm thấy có lỗi vì lỡ hẹn anh hết lần này đến lần khác..
hơn nữa cô sợ rằng sau này sẽ không đủ dũng cảm như hôm qua nữa.
Cô vừa bước lại vào căn phòng VIP, đã thấy Vương Nhược Đông ngồi đó.
Mỉm cười vẫy tay chào cô.
Cô ngồi xuống, mỉm cười chào hỏi đáp lễ.
“Gu thư kí của cậu dạo này tuyệt vời thật, cuối cùng cũng bỏ sở thích tuyển những thư kí già đời lão luyện rồi.” Vương Nhược Đông mỉm cười cợt nhả.
Hứa Âu Thần khinh khỉnh, bước ra ban công phòng ăn châm một điếu thuốc, bắt đầu hút, mặc kệ lời châm chọc của bạn thân.
Nhìn thấy cặp lông mày nam tính khẽ nhíu lại sau làn khói thuốc, Nhật Hạ lại bắt đầu suy nghĩ, liên tưởng.
Mỗi lần ở cùng Hứa Âu Thần, cô không thở ngừng nhớ lại những kí ức đã cũ.
Lúc sau, Vương Nhược Đông ra ngoài nghe điện thoại.
Dương Nhật Hạ định nhân cơ hội hỏi anh một câu hỏi.
Nhưng lời nó cứ chuẩn bị phát ra rồi lại thu vào.
Cuối cùng, không biết lấy can đảm ở đâu, cô cũng có thể nói chuyện với người đàn ông cao ngạo trước mặt.
Vì trước nay hai người rất ít nói chuyện, cô cũng có chút...!sợ anh ta.
“Hứa tiên sinh có anh hay em trai không?” Lí do Dương Nhật Hạ đặt câu hỏi này là vì cô vẫn không thể gạt bỏ suy nghĩ anh rất giống Hàn Vũ ra khỏi đầu.
“Tôi chỉ có một chị gái.
Tại sao hỏi thế?” Âu Thần lúc này đã dập điếu thuốc xuống gạt tàn, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn cô.
“Chỉ là thấy anh rất giống một người, một người mà tôi không bao giờ muốn nhớ đến.” Nhật Hạ vừa nói, vừa nhìn xuống đôi giày cao gót đã cũ.
Nhật Hạ vẫn cố chấp, vẽ ra một viễn cảnh khác trong đầu.
Hay Hứa Âu Thần có anh em trai sinh đôi, nhưng một người bị thất lạc rồi phải vào cô nhi viện ở, người đó là Hàn Vũ.
Vì thế nên giờ Hứa Âu Thần mới không biết đến sự tồn tại của Hàn Vũ? Đúng là một cốt chuyện tiểu thuyết thú vị, chắc cô nên nói với Khả Vy để cho ra bộ truyện mới...
Âu Thần nghe xong, nhìn cô bằng ánh mắt sắc như dao.
Đôi mắt chứa đầy ẩn ý không trả lời cô.
Nhật Hạ sợ hãi, không nói gì nữa, tiếp tục lặng lẽ nhìn xuống đôi giày cao gót.