Cuối cùng cũng đã đến...!Lâm Anh nghĩ thầm trong đầu, suy nghĩ một chút, đầu vẫn cứ cúi mà đáp lại:
"Hắc y hôm nọ có thể là người mà Vũ Lăng nhờ đến trợ giúp, nếu chúng ta biết được Vũ Minh hành động vậy thì Vũ Lăng cũng sẽ biết.
Ngày mai, vẫn ở vị trí cũ chờ bất trắc gì liền nhảy ra tương trợ.
Đừng lộ thân quá sớm, sẽ gây bất lợi."
Người của Ma phái gian manh khó đoán, đối với những loại như vậy Lâm Anh cùng Chiết Ân phải ở trong tối để tránh khỏi mũi nhọn của chúng.
Mặc dù sự hiện diện của họ đã là việc cả hai bên đều biết, nhưng họ đều không biết cả hai sẽ từ vị trí nào, từ thời gian nào mà nhảy ra hành động.
Khác với họ, Ma phái lẫn trong tối và ngoài sáng đều sẽ xuất hiện.
Mọi việc đều khó mà nắm chắc, nhưng chỉ có một điều khiến cho Lâm Anh cực độ lo lắng đó chính là tại sao bọn chúng lại muốn Kinh Môn? Kinh Môn là một môn phái nhỏ, đối với võ lâm chẳng có tiếng nói lớn.
Nếu thật sự Vũ Lăng lên làm chưởng môn vậy thì có khác gì bọn Ma phái đó chính là chưởng môn trên chưởng môn? Tất cả đều không có gì chắc chắn nhưng có một điều Lâm Anh lại chắc chắn hơn cả đó chính là Kinh Môn có một cái gì đó rất đặc biệt với Ma phái, bằng không cũng sẽ chẳng như vậy mà kích động làm loạn.
Cũng chính vì thế, hắn càng phải cố sức giúp cho Vũ Minh chiến thắng.
Suy nghĩ một chút, đến khi đầu ngẩng lên thì Chiết Ân đã rời đi từ bao giờ.
Lâm Anh đưa ánh mắt nhìn theo con đường, im lặng không nói gì mà quay trở về cương vị.
Đối với phong thái thoát ẩn thoát hiện của y hắn cũng đã quen được mấy phần.
Chỉ có điều, Lâm Anh cảm nhận ở người này vẫn không mấy chú tâm đến đại sự của võ lâm, tất cả cũng chỉ vì nhiệm vụ của phụ thân nên mới cố gắng đi theo.
Dù biết võ công Chiết Ân có giỏi, nhưng phàm là cái gì đó không chú tâm kết quả cũng cho ra không tốt.
Sự việc mỗi lúc một căng thẳng, mỗi lúc một áp lực, đè nặng lên trên vai Lâm Anh là cả một sự phó thác cùng kì vọng, song song với đó là bình yên của võ lâm.
Nếu ngày mai thật sự không thể ngăn cản thế lực của ma phái bành trướng đến lúc đó còn mặt mũi đâu mà trở về phục mệnh với phụ thân.
Lâm Anh từ nhỏ được kì vọng rất cao, phàm là cái gì được giao nhất định sẽ không để sai sót hoặc giảm nó đến mức thấp nhất có thể.
Lần duy nhất chính là Du Tân, cũng là vì Chiết Ân mà khiến cho nhiệm vụ của hắn bị ngăn cản, đến hôm nay Lâm Anh vẫn còn rất khó chịu.
...
Điện Diêm La...
Tứ Vương - Cố Nhu Vân nằm trên tháp ngự tại vị trí trên cao.
Hắn cầm trong tay ly rượu chậm rãi uống, trong bộ dáng có vẻ rất suy tư.
Bên dưới là thuộc hạ Du Tân đang quỳ chờ lệnh.
Không gian một mảnh yên ắng, ngay cả con ruồi bay ngang cũng có thể nghe thấy tiếng vỗ cánh.
Bỗng một âm thanh lồng lộng cất lên, vang vọng khắp một đại điện u ám.
"Lập tức phái hai trăm tên thuộc hạ trong đêm nay đi dọc theo đường biên, đi đến Kinh Môn để yểm trợ cho Vũ Lăng.
Còn nữa, phái thêm bốn tên thủ lĩnh đi theo để tiện bề thừa cơ ngăn cản hai tên Chiết Ân và Lâm Anh." Cố Nhu Vân nói.
Vừa nói ánh mắt hắn không hề buông khỏi Du Tân, nhìn theo từng cử chỉ hành động của y.
Đúng là thuộc hạ của Cố Nhu Vân thật sự không làm hắn thất vọng.
Biểu hiện trên khuôn mặt của Du Tân đúng như những gì hắn nghĩ đến.
Du Tân có chút thất thần, ánh mắt đượm buồn nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra y đang gặp tình trạng gì đó không tốt.
Đúng ngay thứ mà Cố Nhu Vân muốn thấy vậy thì làm sao thiếu được sự góp mặt của hắn, âm thanh lạnh lùng của hắn vang lên làm cho kẻ bên dưới giật bắn mình:
"Đau lòng, lo lắng hay là không nỡ? Hửm?"
Du Tân chột dạ, hồn vía bay lên tận chín tầng mây xanh.
Nghe thôi đủ biết Tứ gia của y đang muốn ám chỉ đến cái gì.
Y sợ hãi nhưng lại muốn xem biểu hiện của người bên trên có hay không đang rất ghê sợ.
Du Tân theo sự tò mò mà ngước mặt lên thăm dò.
Đúng thật, gương mặt của Cố Nhu Vân lúc này đanh lại, lạnh lẽo nơi đôi mắt nhìn y đăm đăm.
Du Tân chạm đến nó, cơ hồ đã từng chạm vào đá hồ lạnh lẽo, theo quán tính cúi đầu thật thấp.
Số phận một thuộc hạ như y vốn dĩ cái bản năng cúi đầu đã thấm nhuần vào máu, hễ là cái gì đó Cố Nhu Vân không vui, không thích y ngoại trừ cúi đầu nhận sai cũng chẳng biết nói gì hơn.
"Thuộc hạ...!không có!" Du Tân sợ hãi trả lời, có thể nhìn thấy trong giọng nói đã pha chút run rẩy.
"Hừ...!đừng tưởng ta không biết.
Ngươi và Chiết Ân cũng được gọi là một đôi bằng hữu tình thâm đi, nhưng hãy nhớ kĩ là ai cưu mang ngươi, là ai khiến ngươi phải phục tùng và ai mới chính là chủ nhân thật sự của ngươi.
Du Tân, đừng để ta thất vọng." Cố Nhu Vân vừa hăm dọa lại có phần dạy dỗ và nhắc nhở.
Điều này kích thích vào đại não khiến cho Du Tân nhớ lại rõ ràng thân phận, bản thân rốt cuộc là người của ai.
Trước đây y chỉ là một cô nhi lang thang không cơm không áo, chịu khổ, chịu lạnh cũng may được Cố Nhu Vân cưu mang, cho y luyện võ, đi theo bên người, dù có phải đối diện với sinh tử trước mắt y vẫn luôn đặt nhiệm vụ mà Cố Nhu Vân lên hàng đầu, không dám khinh suất.
Chỉ là...!chỉ là Chiết Ân là bằng hữu của y, là người đã cứu y một mạng ngày hôm đó, về tình về lí thật sự Du Tân đã bị ép ở giữa không biết đường tiến lui càng không thể thở nổi.
"Thuộc hạ không dám quên ân đức của Tứ Vương, thuộc hạ nhớ rõ không dám làm càn." Du Tân cúi thấp đầu hơn, giọng nói so với bình thường có chút nhỏ.
Cố Nhu Vân chắc chắn sẽ nhận ra được sự thay đổi đó nhưng hắn không để tâm vì bản thân lúc này thật sự khó chịu muốn nhanh chóng đuổi kẻ chướng mắt này đi xa, hắn lạnh giọng nói:
"Đi làm việc.".