Chỉ Vì Yêu

Dọc dãy hành lang sâu hun hút mà rộng thênh thang
được thiết kế xa hoa của khách sạn, tịnh không một bóng người. Trên trần nhà
lộng lẫy của nhà hàng, cứ cách mấy bước chân lại ốp một chùm đèn pha lê, ánh đèn
dìu dịu mang màu sắc ấm áp rót xuống tấm thảm lót chân dài và dầy, có độ giảm
âm tốt.

Những thanh âm khe khẽ mà đầy xúc cảm của môt người phụ nữ văng vẳng suốt hành
lang: “Đá... mạnh hơn nữa đi anh...”

Trước cửa căn phòng gần với thang máy nhất, cơ thể Cố Minh Châu bị anh ép chặt
vào cánh cửa, bàn tay anh mon men đến từng ngóc ngách trên thân thể
Cố Minh Châu. Con thú trong người anh chỉ chực chờ để được thoát ra, từng nụ
hôn mạnh mẽ như muốn nuốt chửng lấy cô. Cô cũng đáp lại tình yêu của anh một cách
nồng nhiệt, cái tên thân mật thời hai người còn quấn quýt đắm say - thoát ra cổ
họng cô trở thành tiếng rên rỉ khàn đục.

Tiếng rên mảnh mai như sợi tơ, mang chút cám dỗ cứ thế khe khẽ rót vào tai Dung
Lỗi, thôi thúc bàn tay anh càng thêm phần thô bạo. Anh nôn nóng đến mức suýt
nữa thì làm gãy cả tấm thẻ quẹt cửa.

Lúc đấy, hai chân của Cố Minh Châu đã thắt chặt vào hông anh, còn đôi tay thì
đang quấn riết lấy cổ anh và cả cơ thể cô đã được nhấc bổng lên. Mất một đống
sức lực hao phí cho cánh cửa cuối cùng thì nó cũng chịu bật mở, sau một tiếng
hét, Cố Minh Châu ngã ngửa về đằng sau. Nhanh như chớp, Dung Lỗi vội nhào đến
kéo cô lại rồi hai người cùng ngã phịch xuống sàn.

Anh chống người ngã lăn sang một bên, tránh đè lên người cô. Cố Minh Châu nằm
dưới sàn thẫn thờ một giây rồi nhổm dậy, nhìn anh bằng vẻ quyến rũ hút hồn.

Không một giây chần chừ, Dung Lỗi vung chân đạp mạnh vào cánh cửa cho nó sập
lại rồi anh chồm lên như hổ đói mồi.

Sau một hồi quyết liệt, toàn bộ quần áo của hai người đã bị lột phăng ra không
thương tiếc. Cánh tay cường tráng mạng mẽ của Dung Lỗi vòng qua người Cố Minh
Châu rồi nhấc bống cô lên, thả xuống giường. Tấm đệm mềm nảy lên mấy cái, Cố
Minh Châu bật cười khanh khách. Cơ thể trần trụi lăn qua lăn lại trên giường
rồi cuộn người trong tấm ra giường trắng tinh. Dung Lỗi chồm người đè lên cô,
cánh tay mảnh dẻ lẫn cặp đùi thon gọn của cô vươn ra, quấn siết như loài rắn
nước, men rượu quyện trong từng hơi thở cũng đáp trả anh với sự nồng nàn không
kém, chiếc lưỡi nhỏ xinh rà rẫm khắp nơi trên người anh. Dung Lỗi ngẩng đầu
nhắm mắt, khó mà dằn được tiếng thở dốc, bàn tay mơn trớn càng lúc càng gấp gáp
hơn, cô dần xuống sức, ngoan ngoãn mềm nhũn rên rỉ dưới thân anh.

Cô càng khéo léo mê hoặc bao nhiêu thì khuôn mặt nhuốm màu dục vọng của Dung
Lỗi càng trở nên đanh sắc bấy nhiêu. Lòng chợt nghĩ, cô ấy muốn chứng tỏ rằng
sáu năm qua cô ấy đã được thằng đàn ông khác dạy dỗ tử tế hơn hay sao? Cứ nghĩ
đến việc cô cũng tươi mát như một đầm nước nằm dưới Phương Phi Trì như thế này
là anh lại nghiến răng kèn kẹt, lòng điên lên chỉ muốn hành cô đến chết.

Dưới sự tấn công dồn dập của anh, Cố Minh Châu đã hóa thành một đống bùn nhão,
chỉ biết nằm yên chịu trận trước sự đòi hỏi và khao khát của anh. Cô cứ nằm đó
tiếp nhận sự hùng dũng đáng sợ của anh cho đến khi bơ phờ, song vẫn không ngừng
thốt ra những thanh âm se sẽ, để mặc anh đẩy cô đến vùng đất hoang sơ không
chốn nương tựa hết lần này đến lần khác.

Lúc này đây, cô chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi trong thế giới hoang vu.

Lúc này đây, anh chính là vị thần quyền năng trong cái thế giới hoang vu của
cô.

Đêm càng về khuya, Dung Lỗi càng trở nên hưng phấn. Sau mấy bận rã rời chân
tay, mắt cô hoa lên, vế đùi non khẽ giật giật. Cô dần thấy hoang mang, đôi bàn
tay bấu chặt vào tấm lưng đầm đìa mồ hôi của Dung Lỗi rồi cào cật lực lên đó,
miệng không ngừng rên rỉ vào tai anh, van xin một cách yếu ớt. Thế nhưng chỉ
càng làm anh hưng phấn mà nhấp nhô lên xuống thêm phần mãnh liệt. Những cú nhấp
dồn dập khiến cô thở hổn hển nặng nề, đến nói cũng chẳng ra hơi.

Giống như... như một cái chày nóng bỏng, chắc nịch cứ tới tấp giã từng nhát
liên tiếp từ dưới lên, đưa hồn phách của Cố Minh Châu lên tận mây xanh. Mười
đầu ngón tay cô bấu chặt xuống ra giường, cảm giác co giật chạy rần rần khắp
mình mẩy. Cô bủn rủn giơ chân đạp thì bị anh đè phắt xuống.

Vào lúc không thể chịu đựng được nữa, cô ngập ngừng phản kháng bằng cách vặn
mình co rụt lên trên, nhưng anh vẫn lật người cô
lại, cho cô nằm một tư thế không thể phản kháng được nữa thì thôi, rồi dồn sức
dày vò cô còn hơn cả lúc trước.

Cuối cùng, sức chiến đấu đã suy kiệt, cơ thể cô rũ ra nhưng miệng vẫn rên lên
thành tiếng theo nhịp đưa đẩy của anh. Dung Lỗi hứng chí đùa bỡn làm cô vừa mệt
vừa đau lại vừa thẹn đến mức bật khóc, tiếng kêu chuyển thấp rồi nhỏ dần và
cuối cùng thậm chí rên rỉ cũng không nên lời. Đặt nụ hôn lên vành mắt đỏ hoe
ấy, anh cũng tự kìm tốc độ lại.

“Đá... Đá...”, Cô nhíu mày nhìn anh say đắm, tên anh thoát ra khỏi miệng cô
trong tiếng rên rỉ khe khẽ.

Vào cái đêm say mềm mà buông thả này, đôi tình nhân xa nhau sáu năm dài hoan ái
theo cách trọn vẹn nguyên thủy nhất. Đang trải qua những say đắm những điên
cuồng đầy mãnh liệt như thế, lại có một khoảnh khắc dường như cô đã trút sạch
lớp vỏ dày ngụy trang bao năm qua cô vẫn khoác trên mình, để có thể thành thực
với lòng mà nhìn thẳng vào người đàn ông cô yêu thương, mà thì thào tên người
ấy ngàn lần chưa đủ. Còn anh, bao bọc lấy cơ thể cô, vừa chiếm hữu lấy nơi mềm
mại nhất của cô vừa dịu dàng nhìn xuống người con gái trong lòng.

Ánh mắt chạm nhau, đôi tim tìm thấy bình yên.

Dẫu trong màn đêm nặng trĩu này còn nhiều hơn nữa những toan tính mưu mô, thì
ngay giây phút này đây, em vẫn rõ hơn ai hết, trái tim anh chỉ thuộc về em.

Cứ thả mình trong triền miên. Cuối cùng anh làm cô bật khóc đến nỗi đỏ lựng
chóp mũi. Những nụ hôn xót xa của anh rơi tới tấp xuống mũi cô, lòng bịn rịn
không nỡ rời. Khuôn mặt Minh Châu tái nhợt, mồ hôi vã như suối, suýt thì ngất
lịm.

Dung Lỗi kéo cô nằm sấp lên lồng ngực ấm áp của anh để anh được ôm trọn cô
trong lòng. Bàn tay âu yếm vuốt tóc cô, giọng dỗ dành thật dịu dàng. Chỉ một
chốc sau Cố Minh Châu đã chìm vào giấc ngủ khi những giọt nước mắt còn chưa kịp
khô.

Đêm thật dài, cơn thật sâu, hương tình yêu vẫn vấn vương trong phòng.

Nhưng cũng tiếc lắm thay, cớ gì trời cứ phải sáng...

Tay chân ì ạch không chịu nghe theo sự sai khiến của não, mới khẽ nhích cái đùi
mà làm mình mẩy đau ê ẩm. Cố Minh Châu nhắm tịt mắt, khổ sở rên
rỉ rồi từ từ cựa mình, thực
hiện mấy động tác làm ấm người trong lớp chăn bù như tổ nhện.

Cánh tay rắn rỏi đang vắt ngang hông chợt siết chặt vòng ôm đúng như cô đoán,
chất giọng khàn đục, lơ mơ ngái ngủ của đàn ông cất lên bên tai: “Ưm?”

Thoạt đầu Cố Minh Châu còn đắn đo: hay bây giờ mình hét lên rồi cắn chăn, sắm
vai một em ngây thơ vô tội với nét mặt thảng thốt hoang mang nhỉ? Ấy mà chờ rõ
lâu chẳng thấy động tĩnh gì, cô bèn he hé mắt nhìn, thì ra đương sự vẫn đang
vùi đầu ngủ, gương mặt kề mặt cô sát rạt vẫn chẳng thay đổi gì mấy so với sáu
năm trước, ngoài vài vệt thăng trầm in rõ nét trên trán.

Cố Minh Châu ngẩn ngơ nhìn, sau khẽ buông tiếng thở dài xót xa.

Bất giác, cô nép mình vào người anh, ngủ thiếp một giấc dài cho đến khi bừng
tỉnh lần hai thì thấy anh đang thừ người nhìn mình.

“E hèm”, ánh mắt cô ngây dại rồi dần dần chuyển khác, sau cùng, cô chỉ cất
giọng nhạt nhẽo nói với anh một câu gọn lỏn: “Chào.”

Cô trở mình ngồi dậy, cánh tay đang quàng quanh eo chợt siết chặt vòng ôm khiến
cô ngã giật về phía sau, cô hoảng hốt nhìn anh: “Anh muốn gì?”

Người cô xô vào lồng ngực anh đau nhói, cặp mông trần ấy khéo sao lại cà vào
một thứ gì đó vừa mới ngóc đầu dậy vào buổi sáng, anh điếng người, nghiến răng
nghiến lợi trừng mắt lườm cô, “Làm từ đầu đến cuối rồi, bây giờ lại còn giả vờ
ngây thơ thẹn thùng, không thấy sượng à?”

“Khác nhau chứ, đêm qua là mượn rượu làm càn, đôi bên nam nữ đều đạt được cái
mà mình muốn, chưa đến mức em bắt vạ anh. Còn bây giờ thì...,” Cô co gối dụi
vào người anh, cười cợt bảo, “Hay thật ra anh cũng muốn cưới em?”

“Em cũng hoang tưởng ra phết nhỉ?” Dung Lỗi đẩy phắt cô ra rồi lật người ngồi
dậy.

Trên tấm lưng chắc nịch ấy in hằn những dấu ấu của cô. Cố Minh Châu đặt ngón
trỏ lên đó, khẽ di di mấy đường rồi lại cười khúc khích bảo, “Này hỏi thật
nhé... bao lâu rồi anh chưa được giải tỏa? Đêm qua... suýt nữa thì làm em tắc
thở đó nhé...”

Sau lưng chợt tê rần, phần chăn quấn quanh hông hơi phồng lên, Dung Lỗi ưỡn
thẳng lưng, quay người giữ chặt bàn tay tác oai tác quái của cô, cười nhạt nói:
“Tức là em đang khen biểu hiện tối qua của anh làm em thỏa mãn chứ gì?”

“Nếu em nói phải thì liệu anh có đòi thêm tiền boa không?”

“Không. Nhưng anh sẽ tái hiện lại mấy tư thế đêm qua, lần này thì anh sẽ cho em
van xin thoải mái thì thôi... nào là chậm một chút... nhẹ một chút... đừng vào
sâu như thế...”

“À anh đang khẳng định tối qua anh hăng tiết không phải do quá chén đấy à?”

“Em nghĩ tối qua anh say à?”

“Không à?”

“Không.” Dung Lỗi rũ đầu cười, ngay trên đỉnh đầu cô, cái nhìn ánh lên vẻ khôi
hài, “... Thì sao anh lại có thể lên giường với em nhỉ?”

Ánh mắt Cố Minh Châu thoáng chút tổn thương, nhưng nó lướt qua rất nhanh, Dung
Lỗi không kịp nhận ra, lòng đinh ninh đó chỉ là áo giác.

“Gọi bữa sáng mang lên đi, em đói meo rồi,” Cố Minh Châu
khều anh, “Gọi cho em một tách cà phê đen, còn đồ ăn thì tùy, giờ em phải bổ sung năng lượng để đi làm. À, anh xuống
cửa hàng dưới tầng trệt mua giúp em bộ quần áo, với cả... thuốc tránh thai nữa.
Tối qua... gấp quá chắc anh không kịp trở tay nhỉ?”

Cô phân công rõ ràng đâu ra đó, thấy anh không phản ứng gì, cô liền vỗ vào mông
anh đánh “chát” một tiếng, “Anh nghe chưa đó?!”

Dung Lỗi nhảy dựng lên vì đau, vẻ bực bội dường như sắp chạm ngưỡng trần nhà, “Biết rồi!”
anh gắt gỏng một câu, đoạn trừng trộ xuống giường tìm quần áo, đánh răng rửa
mặt, tắm táp qua loa xong, anh hầm hầm bỏ ra ngoài với mái đầu bù xù sau tiếng
sập cửa thật mạnh.

Đợi anh đi khuất, Cố Minh Châu mới lết xác vào nhà tắm, kiểm tra tình hình
thương tật.

Bồn tắm xa hoa của khách sạn năm sao đã bỏ phí suốt một đêm, giờ mới phát huy
tác dụng, Cố Minh Châu thả lỏng chân tay trong làn bọt nước, cô nhíu mày nhìn
đăm đăm lên tấm gương chống hơi nước ốp trên trần nhà.

Vết hôn đỏ lằn phủ chi chít khắp nơi trên làn da vẫn được cô nâng niu chăm sóc
bấy lâu nay, thậm chí những dấu tay chồng lên nhau hằn trên cặp đùi trắng nõn
và cả nơi non mềm nhất đã cô đơn sáu năm nay cũng bị anh hành cho thảm không
sao nói hết.

“Đói khát quá đấy...” Buông tiếng thở dài đắc ý pha lẫn vẻ cam chịu, cô từ từ
trầm mình xuống làn nước ấm cho ngụp đầu. Một vài gợn sóng lăn tăn trên mặt
nước lan ra rồi lắng dần, kèm theo một chuỗi bọt nước sùng sục sủi lên.

Tắm rửa xong xuôi, đang dở tay sấy tóc thì có tiếng gõ cửa, Cố Minh Châu hớn hở
bởi mái tóc âm ẩm thành kiểu tóc đánh rối quyến rũ, quấn chiếc khăn tắm trắng
tinh ngang ngực rồi đi chân trần ra mở cửa.

Đứng chờ bên ngoài là cậu nhân viên đưa bữa sáng nom khôi ngô sáng sủa, chừng
độ mười bảy mười tám với nụ cười niềm nở thường trực. Cánh cửa vừa bật mở, một
người phụ nữ xinh đẹp mát mẻ với nụ cười hút hồn hiện ra ngay trước mắt, làm
mặt mũi cậu ta đỏ tía cả lên.

Cố Minh Châu bấm bụng trách số mình rõ đen, đoạn quắc mắt ra vẻ nạt nộ: “Cứ
nhìn nữa đi rồi tôi kiện cậu tội quấy rối tình dục!”

Anh chàng nhân viên phục vụ xin lỗi rối rít rồi luống cuống nhìn lảng đi nơi
khác, ánh mắt không dám tọc mạch thêm nữa. Mang đồ ăn vào phòng xong là cu cậu
cắm cổ lao ngay ra ngoài, suýt thì đâm sầm vào Dung Lỗi đang xách túi đi vào,
thế là lại bắt đầu một tràng dài những câu “xin lỗi”.

Dung Lỗi dở khóc dở cười, để túi đồ xuống, lấy bộ đồ lót mới toanh ra, anh mở
túi bọc ngoài, cẩn thận xé mác rồi đặt lên giường.

Cố Minh Châu vẫn ngồi đăm chiêu, nhâm nhi ly sữa nóng bên chiếc bàn tròn.

“Lát nữa thì bôi cái này vào.” Dung Lỗi ném cho cô một tuýp kem, thấy cô thừ
người, anh liền nhướng mày cười bảo, “Cần anh bôi cho em không?”

Sau cả buổi sáng làm ra vẻ bình tĩnh, chỉ một câu nói của Dung Lỗi xong đã làm
ai đó sặc sữa, ho chảy cả nước mắt.

Tình cảnh này quen thuộc quá nhỉ!

Cứ như... cứ như hình ảnh của quá khứ nào đó quá xa xôi, cũng dưới ánh nắng dìu
dịu của buổi sớm mai, lần đầu tiên người con gái ấy thức dậy trong vòng tay một
người khác phái, còn chàng trai lại thao thức suốt đêm thâu vì xúc động, đôi
mắt sáng long lanh nhìn cô đăm đăm ở cô. Khi thấy cô bé con nhăn nhó xuýt xoa,
anh đã trao cô ấy một nụ hôn dài trong sự hưng phấn quyện lẫn xót xa. Sau đó
lôi một tuýp thuốc tiêu viêm đã chuẩn bị trước ra, dỗ dành cô bôi vào.

Ngày ấy, cô Cả vô tư lự của nhà họ Cố đã dùng vũ lực để che giấu vẻ thẹn thùng
bằng cách nện cho anh một trận lên bờ xuống bờ, thành thử về sau tuýp thuốc
phải san làm đôi cho hai người cùng bôi.

Haha, thật đúng là “cảnh cũ như xưa mà người nay đâu rồi.”

Cố Minh Châu vô tư tháo khăn tắm rồi thay quần áo ngay trước mặt Dung Lỗi. Cô
mặc luôn bộ quần áo thể thao màu hồng bên ngoài áo lót, mái tóc âm ẩm rũ mềm
mại xuống hai bờ vai, để lộ cần cổ thon thon, khuôn mặt mộc tinh khôi toát lên
vẻ trong trẻo ưa nhìn.

Chín giờ sáng, hai người cùng xuống lầu, đại sảnh vào giờ đó đã tấp nập người
ra vào. Cố Minh Châu đút hai tay trong túi áo, đầu ngẩng cao, lẹt quẹt đi đằng
trước, được một đoạn, Dung Lỗi khó kiềm chế nổi mình sải bước đuổi theo, túm cô
lại cốt để kéo cái khóa áo lên thật cao, che bớt đi những dấu vết ân ái chỗ đậm
chỗ nhạt hằn trên làn da trắng ngần của cô.

Lựa lúc đó, Cố Minh Châu nắm lấy bàn tay anh rồi nhìn anh nhoẻn miệng cười, kế
đó lại tưởng như rất vô tình, cô vấp chân ở ngay bậc tam cấp, chỉ kịp thốt lên
“ối” một tiếng thế là ngã ngay vào lòng Dung Lỗi. Anh vươn tay ra đỡ cô theo
phản xạ tự nhiên, bất chợt có ánh đèn flash xẹt qua khóe mắt, anh tỉnh bơ đưa
mắt nhìn theo, quả nhiên, bóng người lấp ló sau chỗ ngoặt đằng kia đang luýnh
quýnh bỏ chạy.

Suốt đường đi, họ chẳng nói chẳng rằng.

Cho đến khi chiếc xe dần lăn bánh chậm lại và dừng hẳn dưới sân nhà Cố Minh
Châu, cô vừa đưa tay dợm mở cửa thì anh hạ chốt cửa đánh “tách” một tiếng làm
cô giật bắn mình.

Dường như tình cảnh của sáu năm trước lại hiện về chỉ như mới ngày hôm qua,
ngày đó, lần đầu tiên cô lôi chuyện chia tay ra nói, khi ấy, những ngón tay
thon dài của anh siết chặt lấy vô lăng, bờ môi mím chặt hằn học nhìn trân trân
về phía trước, song cô vẫn dửng dưng đẩy cửa toan xuống xe và anh cũng đã chốt
cửa đánh “tách” một tiếng, nhốt cô lại trên xe như thế này đây.

“Cố Minh Châu, em đừng quá đáng!” Giọng nói của chàng trai trẻ ngày đó run lên
vì giận dữ. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để được kề vai sát cánh bên cô,
vậy mà cô ấy nói, cô ấy không cần, cô ấy chê anh bất tài vô dụng.

Sau một hơi rít sâu, rồi lại một hơi thật sâu nữa, chàng trai ấy bảo: “Em... em
đừng hất anh đi như thế, Minh Châu à, so với em thì tương lai sau này của anh
có là gì đâu, anh không cần nó, nếu như không có em, anh cần tương lai phỏng
ích gì?” Dung Lỗi ngày ấy vẫn còn mang dáng dấp non nớt của dân nghệ thuật, ánh
mắt anh nhìn cô đầy đau khổ, “Anh biết hiện giờ em đang rơi vào tình cảnh khó
khăn, anh biết em không muốn kéo anh vào... Nhưng chúng ta là một mà Minh Châu,
anh sẽ không bao giờ chia tay với em đâu. Anh biết em vẫn yêu anh.”

Thậm chí đến tận bây giờ Cố Minh Châu vẫn nhớ như in, ngày hôm đó cô mặc một bộ
váy trắng có nếp gấp nhiều tầng rất mực tao nhã, đầu móng tay cắm sâu vào lòng
bàn tay trái lạnh ngắt đang giấu trong nếp váy. Cái đau chạy vào tim, cô gom
góp sự tàn nhẫn trong mình thế rồi bắt đầu bằng việc bật cười thật khẽ, sau đó
là từng con chữ độc địa nối tiếp nhau nhảy vọt ra khỏi cuống họng.

Dung Lỗi chết lặng người, hai tay ôm lấy vai mình, gục trên vô lăng xe như một
con thú nhỏ bị thương.

“Cố Minh Châu?” Dung Lỗi chau mày khẽ đẩy người đang thả ánh mắt trôi về nơi xa
xăm là Cố Minh Châu.

Khó khăn lắm mớt dứt được dòng hồi tưởng, sau khi trấn tĩnh lại, cô liền tươi
cười hỏi anh: “Hả? Sao thế?”

Anh nhìn lảng đi một cách khó khăn, ánh mắt anh đăm đăm hướng về phía trước hồi
lâu, sau đó mới từ tốn bảo: “Em, anh có cần phải chịu trách nhiệm gì không?”

“Thế thì còn phải xem anh muốn chịu trách nhiệm cho việc tối qua hay là chịu
trách nhiệm với em cái đã.” Cố Minh Châu trả lời ráo hoảnh. Sáu năm, quãng thời
gian quá đủ để tôi luyện một người từng bị tổn thương trở nên mình đồng da sắt, lì lợm và
cứng cổ. Giờ đây, dẫu phải đối mặt với tình cảnh đáng thẹn và khó đỡ kiểu này,
thì cô vẫn có thể thảnh thơi bới móc từng chữ để vặn lại anh.

Dung Lỗi mỉm cười, đoạn nói nhẹ bẫng: “Chuyện đêm qua.”

“Thế thì khỏi, tình một đêm chứ có gì to tát đâu.” Cố Minh Châu nhoẻn cười,
ngầm tỏ ý bảo anh mở cửa cho cô xuống xe, “Tuy rằng anh là người sướng nhiều
hơn.” Cô làm ra vẻ tự nhiên xoa nắn mấy dấu vết còn sót lại trên cổ.

Dung Lỗi ngồi lặng người, ánh mắt nhìn cô ra chiều phức tạp, “Em chắc chứ?”

Cố Minh Châu đọc được tín hiệu khác thường từ vẻ mặt của anh, cô chần chừ
trong giây lát, trong lòng thoáng gợn chút băn khoăn, “Sao nào?”

Mắt anh nhìn cô chăm chăm, ngón tay đặt trên vô lăng dần co lại, bẵng đi một
lúc, khóe môi mới khẽ cong lên, rồi chẳng nói chẳng rằng, mở cửa xe thả cô
xuống.

Thế rồi cả hai người bọn họ đều để câu chuyện đêm hôm đó tự phai nhạt dần đi.
Họ làm như vẻ chẳng một ai còn nhớ đến những rung động đã khuất bóng từ lâu
bỗng ùa về vào đêm ấy nữa.

Con người Dung Lỗi hiện giờ chẳng còn gì để so sánh với sáu năm về trước, hay
chỉ ít thì Cố Minh Châu đã không còn bắt gặp nơi anh những phản ứng cô dễ dàng
đoán trước mỗi khi có chuyện quan trọng.

Báo ngày hôm sau của thành phố C đã đăng tải hai loạt ảnh rất bắt mắt: Trước
cửa cùng một khách sạn, trước tiên là hình ảnh Dung Lỗi và Cố Minh Châu dìu
nhau bước vào trong ánh đèn rực rỡ của màn đêm. Sau đó là hình ảnh vào sáng
ngày hôm sau, một Cố Minh Châu trong bộ quần áo mới toanh cùng nụ cười e thẹn
đang nằm gọn trong vòng tay Dung Lỗi. Bên cạnh bức ảnh là cái tít giật gân cùng
thời gian và địa điểm cụ thể được đăng kèm.

Cùng lúc đó, đi đâu người ta cũng bắt gặp tin tức về chàng trai Phương Phi Trì
cô đơn lẻ bóng, mượn rượu trút sầu trong một quán bar.

Phía Dung Lỗi không hề có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí chẳng có lấy một cuộc
điện thoại.

Người đầu tiên tìm đến tận cửa lại là mẹ anh. Mẹ Dung Lỗi là mẫu dâu trưởng của
một gia đình quyền thế danh giá điển hình. Bà có dung mạo đoan trang, tính cách
dịu dàng, nhã nhặn, biết đối nhân xử thế và rất khéo léo. Kể cả vào lúc con
trai bà đang trải qua quãng thời gian khốn đốn nhất thì bà vẫn nở nụ cười nuối
tiếc với Cố Minh Châu khi bắt gặp cô đứng lấp ló ngó nghiêng sau cánh cửa nhà
họ Dung mà không hề có lấy nửa lời trách móc hay tỏ ý muốn xua đuổi.

Sáu năm không gặp, giờ đây, trong một quán trà yên tĩnh thanh nhã, hai người
phụ nữ ngồi đối diện nhìn nhau cho đến khi Cố Minh Châu mỉm cười mở lời trước:
“Bác Dung, cháu thấy bác vẫn đẹp như ngày nào ạ.”

Bà Dung cười gật đầu, “Minh Châu, cháu là đứa con gái thông
minh, giữa bác và cháu không cần vòng vo nữa, cháu hãy nói thật với bác, rốt
cuộc cháu và Dung Lỗi có chuyện gì?”

“Thưa bác, bác đã hỏi qua Dung Lỗi về vấn đề này chưa ạ?” Cố Minh Châu rót trà
vào tách cho bà, trên khuôn mặt là nụ cười tươi tắn.

Bà Dung gật đầu, ý chừng muốn nói lại thôi. Chẳng hề gặng hỏi, Cố Minh Châu chỉ
lẳng lặng nhấp tách trà. Bẵng đi một lúc, cuối cùng bà Dung mới ra vẻ hạ quyết
tâm mở lời với cô: “Hôm nay bác đến đây là theo ý của ông nội Dung Lỗi. Ông cụ
rất thích cô con gái út nhà họ Điền, thoạt đầu tính để hai đứa nó có thời gian
tìm hiểu nhau, xuân sang năm thì chuẩn bị đính hôn.”

Bà nói khéo vậy nhưng Cố Minh Châu nghe là hiểu ngay. Nhà họ Dung muốn Dung Lỗi
lấy Điền Tư Tư song cũng chẳng hề ngó ngàng đến ý kiến của bản thân anh, mà ước
chừng Dung Lỗi cũng chưa có câu trả lời rõ ràng, thành thử ông cụ nhà họ Dung
mới sai người đi nghe ngóng tin tức chính xác, hoặc, ông cụ đang định bụng thử
xem có thể khuyên cô rút lui không.

“Chuyện giữa cháu và Dung Lỗi, không phải chỉ mình cháu nói dăm ba câu là đã có
thể làm sáng tỏ được. Phụ nữ vào tầm tuổi này như cháu, nếu lấy lý do tình yêu
ra để làm cái cớ thì xem chừng ấu trĩ quá. Song quả thật nhiều lúc cháu cũng
cực chẳng đã.” Ngay tức khắc giọng điệu của Cố Minh Châu đã đổi chiều theo
hướng gió, cô cúi gằm mặt, gượng cười vẻ bất đắc dĩ, “Bác Dung ạ, bác cũng chớ
khó xử, Dung Lỗi là đứa con bác mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, dốc hết
tâm can nuôi lớn đến ngần này, chẳng ai thật lòng mong anh ấy hạnh phúc hơn
bác. Còn cháu, cháu cũng thành tâm mong anh ấy sống vui vẻ, thế nên cháu nghe
bác, bác nói sao cháu sẽ làm vậy.”

Khóe mắt bà Dung đỏ hoe trước những lời lẽ của cô.

Đành rằng Dung Lỗi không từ chối cô bé mà ông nội nó vừa ý, song bà vẫn nhận ra
rằng con trai mình không hề thích cô bé ấy.

Mấy lần dọn dẹp phòng ốc cho con trai, bà thường lật giở quyển album giấu dưới
gối của nó ra. Cô bé Cố Minh Châu trong bức ảnh chụp chung hai đứa thời đó nở
nụ cười thật rạng rỡ. Bà biết con trai mình đang thầm thương trộm nhớ ai, nhưng bao
năm nay, bà đã quen nếp thuận theo ý bô lão lớn tuổi trong nhà. Nhà này chẳng
ai hỏi ý kiến bà về chuyện trọng đại cả đời của thằng con trai do bà dứt ruột
đẻ ra.

Giờ nghe Cố Minh Châu nói vậy, tình mẫu tử mãnh liệt đã kìm nén bấy lâu nay
bỗng trỗi dậy trong bà, ý nghĩ phải bảo vệ hạnh phúc của con khiến bà choáng
váng đầu óc, thoáng đó mà bà đã quên khuấy lý do vì sao mình lại đến đây.

Sắp bước sang xuân.

Sau vụ hợp tác thu về được cả tiếng tăm lẫn lợi nhuận thì Vi Bác đã phát hành
thành công cổ phiếu lần một.

Có vẻ như Cố Minh Châu không định bụng tính số món nợ từ những vụ lộn xộn mà
Cao Hạnh và Tiểu Toàn bày trò suốt kỳ nghỉ Giáng Sinh. Bởi thế trong lòng bọn
dân đen này mới càng có cảm giác áy náy. Cảm kích nảy sinh hành động, ai nấy
đều liều mình bạt mạng với công việc, thành tích cứ thế mà chồng lên tới tấp.

Đã nhiều ngày chưa có tin tức về Dung Lỗi, việc này hoàn toàn nằm ngoài vòng dự
liệu của Cố Minh Châu, song lúc này cô cũng chẳng hơi đâu mà bận tâm. Bởi lẽ
khi nhà người ta đón cái tiết đẹp nhất trong năm với niềm vui sum vầy thì cô
lại nhận được báo cáo xét nghiệm chẩn đoán bố mình bị ung thư gan từ bệnh viện
uy tín nhất thành phố.

Chín rưỡi sáng, sau khi trao đổi với bác sĩ, Cố Minh Châu lái xe từ bệnh viện
về nhà với vẻ mặt bình thường. Lúc xuống xe, trong một phút bất cẩn, cô bị vấp
chân, cú ngã quá mạnh làm cho đầu gối Cố Minh Châu đập xuống nền vỉa hè, cô quỳ
rạp trên mặt đất mãi không gượng dậy được, đau đến nỗi nước mắt cứ thế đua nhau
trào ra.

Đến giờ cơm tối, Cố Bác Vân bảo thấy đau vùng gan, không buồn ăn uống gì nên
đành về phòng nằm nghỉ, Cố Minh Châu vẫn ngồi lẳng lặng một mình bên bàn ăn
rộng thênh thang, cơm hôm nay nấu hơi khô, cô trệu trạo nuốt từng miếng rời
rạc, khuôn mặt gắng gượng trở nên nhợt nhạt.

Cơm nước xong xuôi, cô lên gác, ngồi ở phòng khách ngoài buồng ngủ, đợi ông cụ
thức dậy rồi cô sẽ nói.

Sắc trời âm u nặng nề như đang ấp ủ một trận mưa tuyết lớn, ánh đèn mù mịt hắt
vào từ cửa sổ, xuyên qua bức tường bằng gỗ lim có chạm trổ hoa văn thâm thấp,
cái bóng âm u lốm đốm rót xuống dáng người nghiêng nghiêng của Cố Minh Châu. Cô
ngồi im lắng nghe tiếng trở mình trên giường thỉnh thoảng vọng ra từ phía phòng
ông cụ đã hơn hai tiếng đồng hồ.

“Nào cô bé, cháu tên là gì?” Một Cố Bác Vân khóe khoắn trẻ trung của năm đó
đang ngồi nhón gót tươi cười nhìn cô, bàn tay to lớn dịu dàng xoa lên mớ tóc đã
mấy ngày chưa gội của cô. Còn một Nguyễn Vô Song đẹp mặn mà, rất đỗi hiền dịu
của năm ấy đang tất bật chỉ huy người làm trong nhà chuẩn bị phòng ốc cho cô
chủ nhỏ.

Mẹ cầm tiền xong là bỏ đi luôn, đến cái tên cũng chả kịp nói. Trong lòng Cố
Minh Châu có phần sợ sệt, cô bặm môi không nói một tiếng, Cố Bác Vân lắc đầu,
chẳng biết phải làm sao, cả hai bố con chơi trò bốn mắt nhìn nhau, dần dà cả bố
lẫn cô con gái đều nhoẻn cười. Người giúp việc đến ẵm Cố Minh Châu đi tắm, cô
bé Cố Minh Châu rụt rè, giữ khư khư tay áo của Cố Bác Vân.

Tối ngày hôm đó, đôi bàn tay xù xì quen cầm súng ống, đao kiếm của Cố Bác Vân
lại cầm chiếc khăn lông mềm mại có in hình vịt con. Đời này kiếp này, Cố Minh
Châu chẳng thể nào quên được cảnh đêm ấm cúng của tối ngày hôm ấy, lần đầu tiên
trong đời cô được nhìn thấy một chiếc bồn tắm to đùng, hơi nước trắng xóa, ấm
sực bốc lên, quấn quýt quanh gương mặt thấp thoáng vẻ hạnh phúc của Cố Bác Vân
lẫn Nguyễn Vô Song. Cô nhóc con bảy tuổi ngâm mình trong bồn nước nóng, đôi mắt
mở tròn xoe, chân tay vung vẩy, đập bì bà bì bõm, làm nước trong bồn bắn tung
toé trong tiếng cười rộn rã của ba người.

Ngày hôm sau, Nguyễn Vô Song giục Cố Bác Vân đi đăng ký hộ khẩu cho cô con gái,
lúc đó, ông đang cõng Minh Châu nhong nhong trên vai, cô bé vẫn kiệm lời như
trước nhưng tiếng cười đã thoải mái hơn nhiều.

“Vô Song này, hay chúng ta gọi con bé là Minh Châu nhé!” Cố Bác Vân thả cô
xuống, ẵm trên tay, ông quay sang nói với bà vợ đang chăm chút cắt tỉa lá cây
sồi xanh, “Thì chẳng phải người ta vẫn bảo, con gái là hòn ngọc quý trên tay
cha mẹ đó sao? Thế cứ đặt cho con bé cái tên Cố Minh Châu vậy!”

Bữa đó, Nguyễn Vô Song vận tấm áo màu xanh, bà đứng trước bồn hoa to, nụ cười
hiền hậu nở trên môi làm Minh Châu càng ngắm càng thấy dì Nguyễn đẹp đằm thắm
mặn mà, khiến cô bé cũng toe toét cười theo. Nguyễn Vô Song tháo găng tay, bước
lại gần hai bố con, ôm cô trong vòng tay rồi hôn chút chít mấy cái, bà cười bảo
chồng, “Chẳng ngờ bố nó vẫn có chút văn hoa. Cái tên Cố Minh Châu nghe đáng yêu
quá.”

“Đương nhiên rồi!” Cố Bác Vân đắc ý bế thốc Minh Châu nhỏ bé lên, cho cô bé bay
lên bay xuống bằng trò đi tàu bay, khiến cô bé con cười vang đầy sảng khoái.
Ông cũng cười, tiếng cười vang khắp khu vườn rộng rãi thoáng đãng của nhà họ
Cố. Dường như đến tận hôm nay giọng nói đó vẫn còn văng vẳng bên tai cô: “Cố
Minh Châu... thế là bố có hòn ngọc quý trên tay rồi...”

“Minh Châu hả?”, tiếng gọi già nua của Cố Bác Vân vọng tới làm Cố Minh Châu
giật mình sực tĩnh: “Vâng là con”, cô đứng dậy, đưa hai tay xoa nắn khuôn mặt
đã cứng đờ. Điều chỉnh cảm xúc ổn thỏa rồi mới đẩy cửa bước vào phòng ngủ.

Cố Minh Châu kéo ghế ngồi cạnh giường, nhìn người bố đang ngồi tựa lưng trên giường
hồi lâu, cô cười bảo, “Bố, báo cáo xét nghiệm của bố có rồi đấy ạ.”

Nét anh tuấn thời trai tráng dưới mái tóc muối tiêu chải ngược ra sau vẫn còn
phảng phất trên khuôn mặt ông. Ông ngước mắt, gật đầu với cô con gái: “Ừ.”

Cố Minh Châu lật sang trang có kết quả chẩn đoán rồi đưa ông xem. Cầm trên tay
bản báo cáo xét nghiệm, Cố Bác Vân sững lại hồi lâu, sau mất phút đăm chiêu ông
mới ngước nhìn cô con gái: “Không sao. Con đừng lo... Minh Châu.”

“Có phải báo cáo xét nghiệm của con đâu mà con phải lo.” Cố Minh Châu hờ hững
nói, “Con sẽ dốc sức làm những gì có thể, còn những thứ sức người không thể
gánh nổi thì đành trông chờ vào số mệnh của mỗi người vậy.”

Cố Bác Vân im lặng, giữa hai bố con ông, rào cản ngăn cách này đã tồn tại từ
lâu lắm rồi.

“Bố”, thấy ông rầu rầu nên thái độ của Cố Minh Châu cũng dịu xuống, cô khẽ nói,
“Con đã thu xếp ngày kia đưa bố đi làm xét nghiệm lại. Sau đó mới quyết định
trình tự điều trị theo kết quả chi tiết. Con biết, việc này sẽ rất đau đớn,
nhưng... chúng ta hãy cứ dốc sức thử một lần, được không bố?”

Cố Bác Vân nhích người ra mép giường, vỗ lên hai đầu gối đang tì vào giường của
cô, ông cất lời nhẹ nhõm: “Có đau đớn nào mà bố chưa từng trải qua đâu? Con yên
tâm, chữa trị thế nào con cứ tự mình quyết định, bố sẽ theo ý con.”

Lúc Trình Quang mò đến quán bar thì Cố Minh Châu đã lọt thỏm giữa những lời ve
vãn của một đám đàn ông.

Áo khoác ngoài chẳng rõ đã quẳng đi đằng nào, giờ đây, trên người cô chỉ vận
một bộ váy liền, hai dây, màu đen ánh kim, chất vải mềm mại ôm sát những đường
cong mơn mớn, quyến rũ của cơ thể. Cô ngồi trên chiếc ghế cao trước quầy bar,
đôi gò má phơn phớt hồng, mắt sóng sánh như nước hồ thu.

Phục vụ thấy Trình Quang đến liền cúi đầu chào: “Anh Quang ạ!”

Trình Quang gật đầu đáp lại, đoạn ngồi xuống bên Cố Minh Châu, cởi áo khoác của
mình choàng lên người cô. Đám đàn ông chộn rộn xung quanh đột nhiên tản đi mất
hút.

“Cậu chết dấp ở xó nào mà bây giờ mới tới.” Cố Minh Châu đẩy một ly rượu về
phía cậu.

“Qua Tết, Lộ Hân Nam sẽ khai trương công ty thiết kế, mấy ngày
nay em qua bên đó đỡ đần mấy việc.”

“Đồ trọng sắc khinh bạn.” Cố Minh Châu nguýt thằng em, cu cậu nhấp ngụm rượu
rồi cười lấp liếm, chẳng thèm phủ nhận lấy nửa câu.

“Ực!” Cố Minh Châu chau mày nuốt chửng một ngụm rượu lớn, cái lạnh dội thẳng
xuống lồng ngực, “Phải rồi! Nói Lộ Hân Nam chừa ra một vị trí thiết kế trang
sức nhé, chỗ nào tốt vào, phải một mình một máng, phải có cơ phát triển mới
được. Nguyễn Hạ sắp tốt nghiệp rồi, về thì đến đó làm.”

Trình Quang phá lên cười, “Lộ Hân Nam bắt chẹt ông già ở nhà không biết bao
nhiêu là vốn liếng cốt mời được nhà thiết kế tầm cỡ quốc tế. Nguyễn Hạ mới ra
trường, đến đó giúp việc lặt vặt, tích lũy kinh nghiệm còn nghe được, chứ chẳng
nhẽ chị lại bắt Lộ Hân Nam phải giữ một ghế chính thức cho con bé thật à?”

“Biến đi!” Cố Minh Châu gắt gỏng đập bàn, “Sông núi sinh tài đời vẫn có, Trường
Giang sóng sau xô sóng trước. Tiểu Hạ nhà mình giỏi như thế, cho nó đến chỗ Lộ
Hân Nam là để thắt chặt quan hệ! Cậu! Lôi Lộ Hân Nam đến đây cho tôi, tự tôi sẽ
nói chuyện với nó!”

Trình Quang cười giả lả, ghìm chặt tay cô, rồi rít bảo “Ấy chớ chớ,”

“Dạo này cô ấy bận tối tăm mặt mũi, chị đừng tìm cô ấy nữa, em sẽ dặn cô ấy
dành một chỗ là được chứ gì!”

Đôi mắt hơi lờ đờ mơ màng của cô ánh lên vẻ “thế còn tạm chấp nhận được”. Trình
Quang cầm điện thoại của Cố Minh Châu, xoay nghịch trong tay, “Có chuyện
gì mà chị lại nốc lắm rượu thế?’

“Lục Lục...” Cố Minh Châu cau mày dốc cạn ly rượu, đoạn thở hắt ra nặng nề, “Bố
chị bị... ung thư gan.”

Trình Quang sững sờ, “... chú Cố?”

“Ừ. Hôm nay vừa nhận được kết quá xét nghiệm, chị nói với cụ rồi.”

“Chị Minh Châu, có cần em giúp gì không?” Trình Quang nghiêm mặt.

“Cậu năng đến thăm cụ hộ chị, cậu cũng biết... chị chẳng biết nói gì với bố
mình cả.” Cố Minh Châu cười khổ sở.

Sáu năm về trước, cô không những bán đi tình yêu của mình mà còn rao bán cả đứa
em gái. Lương Phi Phàm đã dùng đế quốc của mình để cứu mạng Cố Bác Vân, đổi
lại, Cố Minh Châu đã giao Cố Yên cho anh ta.

Dùng con gái để đổi lấy mạng mình, chẳng gì khiến một người làm cha đau đớn hơn
thế. Lúc Cố Bác Vân biết chuyện thì sự đã rồi, chẳng còn nước cứu vãn được gì
nữa.

Đối với đứa con gái bướng bỉnh, làm gì cũng kiên quyết như Cố Minh Châu thì Cố
Bác Vân cũng chịu chẳng cách nào bảo được, thế rồi hai cha con cãi nhau một
trận nảy lửa.

Trình Quang có thể hiểu được tâm trạng của Cố Bác Vân mà cậu cũng nhận ra sự
bất lực của Cố Minh Châu, sẽ chẳng ai hiểu được sự khó xử lẫn tình cảm của hai
bố con nhà ấy hơn Trình Quang, “Em biết rồi, em sẽ năng về đó.”

Cố Minh Châu cười tươi rói, đoạn vẫy tay gọi thêm một chai rượu mạnh cỡ lớn
nhưng Trình Quang đã kịp ghìm tay cô xuống, “Thôi, đừng uống nữa!”

“Dạo này chị và anh Dung Lỗi thế nào rồi?”

Cố Minh Châu buông thõng tay, “Chẳng sao cả, vẫn vậy. Đang chơi trò án binh bất
động nhưng mà chị cứ thấy nôn nao sao ấy. Lúc chị kích anh ấy, cái kiểu anh ấy
nhìn chị như là nhìn kẻ thù giết cha không bằng. Nhưng khi chị trêu anh ấy thì
xem chừng chàng ta vẫn ham hố chị lắm... Ôi trời, chị phát hiện ra, mình không
còn hiểu anh ấy nữa, sợ thật...” Cô thở dài, nhoài người lên quầy bar, mắt lơ
đễnh nhìn ly rượu trên tay.

“Rót rượu đi chứ!” Cô bỗng ngồi phắt dậy, đập bàn làm phục vụ giật nảy mình.

Phải làm sao đây? Hình như uống mấy cũng không say, Cố Minh
Châu chỉ thấy đầu óc mình càng uống càng tỉnh, những kỷ niệm về người đó càng
hiện về rõ rệt hơn.

“Cơ mà chị cóc sợ. Cậu nói xem, Lục Lục, đọ về độ bỉ ổi thì chị đã từng thua ai
chưa hả?” Cô nhoài người lên bàn, mắt nhắm nghiền, miệng làu bàu.

Trình Quang vuốt tóc bà chị mình, đoạn mở danh bạ trong điện thoại của cô ra, ấn số Dung
Lỗi, cậu ngắt máy ngay khi đường dây vừa kết nối.

Vào lúc con người ta cô độc nhất, thì rượu chính là chiếc chìa khóa để mở một
cánh cửa mà hằng ngày bạn không đủ can đảm mở nó và thả ra một cái tôi mà bình
thường bạn không dám đối mặt, thế rồi bạn như một gã đạo diễn bị điên, tung tẩy
giữa thinh không, ngắm nhìn cái tôi kia biểu diễn những phân đoạn kịch bản gốc
được vùi sâu trong trái tim mình dưới trạng thái vui hoặc buồn, giận dữ hay nạt
nộ, có thể là bi mà cũng có thể là hài.

Phải để Dung Lỗi thấy được con người này của chị.

Ánh đèn neon ngà ngà từ lớp kính mờ trên mặt bàn quầy bar ánh lên, Cố Minh Châu
nằm bò trên nền ánh sáng lạnh lẽo ấy, càng khiến người ta xót xa hơn. Trình
Quang nhìn cô, chợt cười không thành tiếng, cậu chàng chúm môi trả lời câu hỏi
vừa rồi của cô bằng khẩu hình: “Em.”

Điện thoại rung lên bần bật, thấy cái tên Dung Lỗi nhấp nháy trên màn hình,
Trình Quang liền đưa nó cho người phục vụ, cười dặn dò: “Bảo người này là, cô
đây đến uống rượu một mình, giờ say bí tỉ rồi.”

Loáng một cái Dung Lỗi đã tới nơi, đảo qua một vòng chẳng thấy bóng dáng cô
đâu, anh sốt ruột quay người thì thấy cô đang nhoài người im ru trên quầy rượu
gần đó với ánh mắt lừ đừ vô hồn.

Anh lách qua đám người đang lắc lư điên cuồng với ly rượu trên tay để đến bên
cô. Cô nhìn thấy anh lúc hai người chỉ cách nhau chừng một sải tay. Mắt cô vụt
sáng rực rồi tụt khỏi ghế, nhảy tót đến bên anh.

Dung Lỗi đón người phụ nữ vừa sà vào lòng mình, anh chau mày toan mở miệng nói
vài câu châm chọc thì bỗng nhiên cô ngước lên, mặt mày tươi vui hơn hớn, nhõng
nhẽo hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Trái tim Đá trong phút chốc đã nhũn oặt ra như miếng bông.

Cô ấy say rồi, lần này say thật. Dung Lỗi khẳng định một trăm phần trăm là vậy.

Nếu là khi tỉnh táo, thể nào Cố Minh Châu cũng giở đủ mọi thủ đoạn, đủ mọi
chiêu trò để mồi chài anh, chứ chẳng đời nào lại âu yếm thế này. Vẻ mặt lúc này
của cô đích thị là cô nhóc con của cái thời tình cảm mặn nồng năm xưa - là ỉn
con anh hằng mong nhớ.

Sáu năm xa cách, ỉn con yêu dấu năm nào đột nhiên quay về trong vòng tay anh,
thế này bảo sao Dung Lỗi không mủi lòng cho đặng.

Cố Minh Châu ôm riết lấy hông Dung Lỗi, cô ngẩng đầu nở nụ cười đẹp mê ly. Anh
cúi đầu nhìn cô với vẻ mặt dịu dàng, “... Đi theo anh nhé.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui