Chị Vợ, Anh Yêu Em

Năm phút trước giờ con tàu nhổ neo rời bến cảng tư nhân của nhà họ Hoàng ở Chicago, cũng là lúc bữa tiệc sắp bắt đầu.

Lâm Thiên Vũ là vị khách cuối cùng bước lên con tàu trước khi toàn bộ các cánh cửa của con tàu đóng lại.

“Thiên Vũ, con làm ba mẹ sốt ruột đứng ngồi không yên. May quá, cuối cùng cũng chịu đến.” Lâm Chấn Thiên và bà Sofia sốt ruột đứng ở sảnh đợi con trai.

Cùng lúc ấy phía sau sân khấu của sảnh tiệc sang trọng.

“Bảo Vy, lần đầu tiên đứng trước nhiều người như vậy, tớ rất hồi hộp.” Tinh Vân đi qua đi lại trong phòng đợi.

Bảo Vy ngồi gần đó vừa ăn vặt vừa nói: “Đoàn Nam Phong không có đến, cậu sợ cái gì?”

“Bảo Vy!” Tinh Vân nhăn mặt gắt tên cô.

“Sao tự nhiên cậu lại nhắc đến hắn?”

“Mình chỉ tò mò xem mặt nhóc con nhà cậu thôi. Còn anh ta thì không có gì thú vị với mình cả.” Bảo Vy nhún vai nói.

“Bảo Vy, cậu làm ơn đi, mình không mong gặp anh ta, cũng không muốn gặp người nhà họ Đoàn. Còn con mình thì từ lúc sinh ra mình còn chưa nhìn thấy nó. Mình cũng không mong gặp nó trong tình huống này. Cậu không biết đâu lần trước trong đám cưới cậu, tí nữa anh ta đã giở trò thú tính với mình. Cũng may có Lâm Thiên Vũ xuất hiện.” Tinh Vân rùng mình nhớ lại.

Bảo Vy cười hô hố: “Giờ cậu đã là thiên kim đại tiểu thư tiếng tăm lừng lẫy rồi mà còn sợ Đoàn Nam Phong sao?”

Tinh Vân nhún vai: “Mình không biết nữa, sao cứ luôn không bình tĩnh khi gặp anh ta.”

Bảo Vy dùng ánh mắt đầy kinh nghiệm nhìn Tinh Vân phán năm chữ: “Khắc tinh trong sinh mệnh”

“Giống như chồng cậu và cậu phải không?” Tinh Vân rất nhanh liền chuyển hướng sang Bảo Vy.

“Nói mới nhớ, chồng mình, anh trai cậu, Lâm Thiên Vũ và Đoàn Nam Phong đều là bạn học thời đại học đấy. Có trùng hợp không?” Bảo Vy nhướn mày nói.

“Chẳng trách mà Đoàn Nam Phong chịu đến dự hôn lễ của cậu. Bình thường anh ta chẳng bao giờ tham gia tiệc chiêu đãi cả.”

“Cậu có vẻ rất hiểu anh ta!” Bảo Vy tủm tỉm cười.

Tinh Vân bĩu môi, không nói gì. Bảo Vy lại tiếp lời: “Nghe chồng mình nói anh trai cậu rất xuất sắc, hai mươi tuổi đã học xong đại học Chicago, sau đó sang đại học Yale học thạc sĩ. Lúc đó bọn họ chỉ mới vào đại học. Cho nên có thể nói là đàn anh của bọn họ.”

“Chưa hết, chồng mình còn nói Đoàn Nam Phong học cũng rất xuất sắc nhưng đào hoa khét tiếng luôn. Lâm Thiên Vũ thì tuy rất ham chơi nhưng học cũng rất giỏi. Chỉ số IQ cao, chỉ có điều hắn không thích đi học, cả ngày cứ thích chơi vũ khí.” Tinh Vân ngồi nghe Bảo Vy thao thao bất tuyệt cũng giảm bớt hồi hộp trong lòng.

Ngay lúc đó, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Bảo Vy bước ra ngoài mở cửa. Hạ quản gia mặc âu phục chỉnh tề bước vào cúi đầu nói: “Tiểu thư, ông của người sắp phát biểu xong, mời tiểu thư chuẩn bị ra sân khấu.”

Tinh Vân nắm chặt tay Bảo Vy. Bào Vy cảm nhận được hai bàn tay Tinh Vân lạnh ngắt cho nên vỗ nhẹ lên tay cô nói: “Bình tĩnh, coi như sắp bước vô phòng thi đi. Không sao đâu!”

Tinh Vân phì cười, đứng lên sửa lại váy áo, từ tốn bước ra sân khấu.

“...Và bây giờ, cháu gái bảo bối của tôi, người thừa kế đời thứ ba của tập đoàn Hoàng Thiên, cũng là chủ nhân của con tàu mà các vị đang đứng xin được vinh dự ấn nút khởi động con tàu.” Hoàng lão gia nét mặt vui vẻ, giọng cũng tràn đầy hân hoan nhìn về phía bên trong sân khấu.

Từ bên trong sân khấu, một vị tiểu thư trang nhã, mặc bồ đầm dạ hội đuôi cá màu trắng bạc đính pha lê Swakovski bước ra. Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, cúi đầu chào mọi người. Gương mặt đẹp như ngọc được phát trên toàn bộ các màn hình lớn được đặt ở khắp con tàu và dĩ nhiên là cũng được phát trực tiếp trên các màn hình lớn bên ngoài tất cả các toà cao ốc của tập đoàn Hoàng Thiên.

Phía bên dưới sân khấu sang trọng, sảnh tiệc bắt đầu xôn xao. Lâm Chấn Thiên gật gù nói nhỏ vào tai của vợ: “Thì ra là cô ấy.”

Bà Sofia mỉm cười hài lòng: “Không chỉ xinh đẹp mà còn chính nghĩa. Thiên Vũ nhà mình có thể cùng cô ấy kết hôn thì còn gì bằng.”

“Nói phải lắm!” Lâm Chấn Thiên gật đầu cười, nhình sang con trai mình. Lâm Thiên Vũ ngẩng người, đứng bất động. Một lúc sau lại cười lớn, ánh mắt không giấu được sung sướng.

Đoàn lão phu nhân tặc lưỡi: “Cháu gái của lão Hoàng đúng là khí chất hơn người. Đoàn gia chúng ta đã bỏ lỡ một hôn sự tốt rồi.”

“Con cũng nghĩ vậy. Nhưng mà mẹ, Nam Phong sắp li hôn, chúng ta có thể bàn lại chuyện hôn sự với họ không?” Bà Catherine lễ phép nói.

Đoàn lão phu nhân thở dài: “Lão Hoàng xưa nay là người cầu toàn, sẽ không chịu để cháu gái uất ức làm mẹ kế đâu.”

Tại một góc tối của sảnh tiệc, trái tim người nào đó vừa nở hoa nay lại băng lãnh.

“Cô ấy là cháu gái của Hoàng Thời sao? Không, không thể nào. Sao có thể như vậy được?” Cao Thừa Hiên đấm mạnh vào tường tỏ vẻ không cam tâm.

Hoàng Gia Khiêm mỉm cười hạnh phúc nhìn Tinh Vân cầm điều khiển tự động ấn nút khởi động con tàu trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người. Anh dìu tay Hoàng Kim Minh cũng theo đó bước lên sân khấu. Sự lộ diện của Hoàng Kim Minh càng khiến báo chí xôn xao.

Ở nơi nào đó, một đôi mắt sững sờ, khó hiểu lại có chút bi thương nhìn vào màn hình trực tiếp chương trình buổi lễ.

“Tinh Vân, là con bé sao?” Người ấy cảm thán.

Cùng lúc đó, một chiếc trực thăng hiện đại phía đuôi có hình cơn lốc màu trắng bạc bay trên đầu chiếc du thuyền. Nhận được tín hiệu của chủ nhân chiếc trực thăng, một dàn nhân viên nhanh chóng chạy ra sắp xếp chỗ đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui