Lưu Uyển Linh không bỏ cuộc, cô cầm tay Đoàn Nam Phong đặt lên trái tim mình. Khuôn ngực đẩy đà non mềm nhanh chóng truyền đến cảm giác ưa thích của hầu hết đàn ông. Cổ họng cô bắt đầu phát ra từng tiếng ri rỉ dụ hoặc: “Nam Phong, em biết anh si mê em nhưng vì hoàn cảnh nên anh phải cưới chị ta. Cho nên, em không ngại, không ngại ở trong bóng tối với anh. Em không cần danh phận hay trách nhiệm gì hết. Chỉ muốn cả đời như thế này với anh, có được không?”
Đoàn Nam Phong nhắm mắt lại, hít thở một hơi dài. Trước mặt anh là người con gái anh từng yêu thích, từng trân quý, từng quyến luyến, từng cùng anh thề nguyện trước Chúa. Nếu là bốn năm trước, anh thật sẽ vui vẻ mà đón nhận nhưng bây giờ hơn ai hết anh biết anh sợ. Anh sợ làm tổn thương Tinh Vân, anh sợ mất Tinh Vân cho nên cám dỗ này anh không đùa được.
Lần nữa, Đoàn Nam Phong dứt khoát gạt tay Lưu Uyển Linh ra, cự tuyệt cô rồi bước nhanh ra cửa. Đúng lúc này cửa phòng không khoá liền bị mở ra. Đoàn Nam Phong nhìn thấy Tinh Vân ở ngoài cửa. Bản thân anh biết thừa đây là một cái bẫy nhưng làm sao để Tinh Vân không tổn thương đây?
Tinh Vân nhìn một lượt khắp phòng, quần áo, điện thoại, chăn màn vứt đầy sàn. Lưu Uyển Linh thân hình diễm lệ khiêu khích đứng đó không có gì che thân. Tinh Vân nhìn ra được trong mắt Đoàn Nam Phong có bối rối, có lo sợ, có xót xa nhưng cô không nói gì, thở dài quay đi.
Đoàn Nam Phong lúc này liền sợ hãi nhanh chóng đuổi theo, gấp gáp nói: “Tinh Vân nghe anh nói.”
Nhưng lúc này anh phát hiện ra anh còn chưa xỏ xong giày, khi anh mang giày xong chạy ra đến sảnh thì Tinh Vân của anh đã bước lên chiếc xe hơi sang trọng lướt đi mất hút.
Lưu Uyển Linh nhìn thấy thái độ của Tinh Vân liền đoán được đám cưới ngày mai không thể diễn ra cho nên trong lòng liền cảm thấy hả hê. Dẫu cô và Đoàn Nam Phong không thể quay lại được với nhau thì cũng sẽ như anh cô nói bọn họ cũng không thể liên hôn trở thành gia tộc giàu mạnh trong thương giới. Nhưng điều mà cô không ngờ, đó là đám cưới của hai người họ không hề dừng lại.
“Cô cảm thấy việc của mình làm có ý nghĩa lắm sao?” - Từ phía hành lang của khách sạn, một người đàn ông mặc áo thun cao cấp và quần jean xanh thẫm lịch lãm, gương mặt tuấn tú pha chút phong trần, vừa cất tiếng hỏi vừa bước tới cửa phòng Lưu Uyển Linh đang đứng.
Lưu Uyển Linh nhìn thấy người đàn ông thì sợ hãi vội đóng cửa phòng lại trốn nhưng nah đã nhanh hơn cô một bước mà đưa tay chặn lại cánh cửa.Lưu Uyển Linh không có đường lui đành miỗn cưỡng thở dài, gắt lớn: “Tại sao lúc nào anh cũng như bóng ma bám quanh tôi như vậy?”
Lâm Thanh trời sinh ghét nhất là phụ nữ dơ bẩn hoặc làm trò dơ bẩn. Đến nay anh chỉ vừa mắt duy nhất một người là Tinh Vân nhưng vì sao cuối cùng lại mang cô đem đến cho Đoàn Nam Phong. Tiếc nuối này anh không sao tìm được bù đắp ở bất kỳ người phụ nữ nào. Nếu không có chỉ thị của ông chủ bắt anh theo dõi và bảo vệ cho cô gái ngang ngược này thì anh thèm để ý đến cô ta sao?
Anh biết cô ta đáng thương, cô ta ngu ngốc lại háo thắng nhưng với những việc mà cô ta làm thì anh không sao chịu nổi nữa. Nhất là khi nhìn thấy Tinh Vân buồn bã chạy đi như vậy.
“Lưu Uyển Linh, cô dựa vào cái gì trước đêm kết hôn lại khiến cô ấy không vui?” - Lâm Thanh trừng mắt hung tợn nhìn Lưu Uyển Linh. Chỉ tiếc không thể bóp chết cô ta.
Lưu Uyển Linh tuy có vẻ sợ nhưng trước mặt Lâm Thanh cô không có nhiều nể nang như đối với Đoàn Nam Phong, vẫn cứng miệng bật lại: “Lại là Tinh Vân. Anh đến đây đòi công bằng thay cô ta hay sao? Anh không đủ tư cách đó.”
Những lời phía sau Lưu Uyển Linh cố tình kéo dài ra nhấn giọng để tỏ rõ sự phỉ báng và khinh thường đối với Lâm Thanh.
Lúc bình thường, Lâm Thanh không phải không biết sự kiêu ngạo của Lưu Uyển Linh, cũng không phải không biết cái miệng của cô có chứa nộc độc gây sát thương cao cho đối phương nhưng anh đều không để ý. Nhưng hôm nay anh không hiểu vì sao anh lại rất tức giận. Bàn tay thô cứng của anh đưa lên giữ mặt của Lưu Uyển Linh, buộc cô phải đối mắt với mình.
Lâm Thanh nói như gằng nghiến răng nhả ra từng tiếng: “Tôi không có đủ tư cách đòi lại công bằng cho Tinh Vân nhưng đủ tư cách giáo huấn cô đó.”
“Anh muốn làm gì?” - Lưu Uyển Linh cố nói nhưng vì cơ hàm bị Lâm Thanh giữ chặt cho nên chỉ có thể xiêu vẹo phát âm mà thôi.