Hoàng Gia Khiêm nghe cũng thấy có lý, xong lại nhớ ra Lâm Thiên Vũ có không ít bạn gái. Anh liền hỏi: “Vậy cách gì khiến một kẻ xấu trai xấu tính như cậu được nhiều cô gái theo?”
Lâm Thiên Vũ nghe xong muốn phun ra ngụm rượu đang uống dở. Liếc mắt nhìn Hoàng Gia Khiêm rồi thở dài nói: “Người đàn ông mang trong người bốn dòng máu như tôi mà anh bảo xấu trai sao?”
Đoạn, Lâm Thiên Vũ lại liếc mắt sang Phan Ưng Túc, nhướng mày nói: “Nói về xấu tính thì hắn còn xấu hơn tôi nhưng không phải cũng cưới được cô vợ tốt hay sao? Chưa kể còn sắp được làm cha nữa.”
Phan Ưng Túc biết bóng đá tới mình không thể không đón lấy. Anh cười cười rồi nói: “Do tôi có căn tu.”
Cả đám nghe xong muốn phun hết rượu ra ngoài. Người đàn ông chuyên làm chuyện xếu lại cho rằng mình đắc đạo, không phải là chuyện cười hay sao?
Câu chuyện đá qua đá lại, đến cuối cùng vẫn không ai chịu trả lời cho Hoàng Gia Khiêm biết làm cách nào để Yên Di chịu làm vợ anh. Không nhịn được cái đám nhóc này chơi xỏ mình, anh liền ngắn gọn hỏi lại: “Vậy làm sao các cậu theo đuổi được vợ mình?”
Đoàn Nam Phong và Ưng Túc thấy Hoàng Gia Khiêm có chút men say cũng có phần không nhịn được cho nên liền thành thật đáp: “Biến cô ấy thành của anh.”
Hoàng Gia Khiêm nghe xong liền giật mình vì cả hai cái tên này đều cùng một sách dạy ra. Quả đúng là bạn thân của nhau. Anh cười cười không phản bát cũng không tán thành, chỉ thở dài nói: “Tôi đã thử rồi nhưng kế hoạch thất bại.”
Cả ba tên đàn ông nghe xong liền thở dài kêu lên: “Haiz...”. Bọn họ ngay cả hỏi vì sao thất bại cũng không hỏi. Giống như đoán trước được việc nghiễm nhiên Hoàng Gia Khiêm sẽ thất bại vậy đó.
Đoàn Nam Phong là người đầu tiên phê phán ông anh vợ của mình: “Kế hoạch này thất bại anh không biết bày cách khác hay sao?”
Phan Ưng Túc cũng xấu xa xúi giục: “Phải đó, hôm nay là ngày tốt.”
Lâm Thiên Vũ hả hê cười nói: “Anh Khiêm à, chọn ngày chi bằng nhầm ngày. Tới luôn đi.”.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Hoàng Gia Khiêm đang đau đầu, liền nhíu mày ôm đầu nói: “Tới bằng cách nào? Lỡ cô ấy giận tôi luôn thì sao?”
Phan Ưng Túc liền chen ngang: “Theo lời anh kể thì bây giờ cô ấy chưa đủ né nah như tránh tà hay sao?”
Hoàng Gia Khiêm không đáp, chỉ ậm ừ gật đầu. Đúng là cảm giác bị né tránh khó nuốt thật.
Lâm Thiên Vũ lại bồi thêm: “Anh không nhanh tay có đứa khác cưỡm đi mất đừng hối hận.”
Đoàn Nam Phong cũng tán đồng, gật gù đưa ra kế sách: “Đàn ông tán tỉnh phụ nữ rất khó khăn, nếu không mặt dày một chút, vô sỉ một chút, đê tiện một chút thì khó thành công lắm. Giống như em và Tinh Vân cũng vậy, cô ấy tiền không thích, quà không thích, em không biết cô ấy thích cái gì để chạy theo tán tỉnh. Khó khăn trăm bề.”
Ưng Túc cũng gật đầu tán thành: “Vợ em cũng như vậy. Cô ấy tính tình như đàn ông, không đánh thì cũng mắng em. Lại độc lập kinh tế, em không biết làm sao để cô ấy vui. Chỉ có thể biến mặt mình thành mặt thớt cho cô ấy trút giận chém giết thì cô ấy mới xiêu lòng.”
Lâm Thiên Vũ nghe hai người bạn của mình kể khổ thì cái mặt còn khổ hơn. Anh không biết ông trời sẽ ban cho anh cô vợ như thế nào chứ kiểu này làm sao anh chịu nổi. Chưa bao giờ anh nghĩ qua lại với phụ nữ mà phải trả giá đến mức này. Đúng là đàn ông có vợ rồi thì sức chịu đựng cũng phi phàm hơn.
Lâm Thiên Vũ nhìn hai người bạn của mình từ đầu đến chân đánh giá tỉ mỉ rồi nghĩ thầm: “Hai đấng tinh anh này cũng một thời ngang dọc tung hoành với đàn bà. Không ngờ có lúc lại chịu cúi đầu trước vợ mình. Thật không tưởng tượng nổi. Chẳng hiểu hai em ấy dùng bùa phép gì? Với Tinh Vân thì anh biết cô xinh đẹp hơn người, tính tình hòa nhã cho nên càng không nghĩ cô hung hăng ép buộc Đoàn Nam Phong. Vậy hắn vì cớ gì lại khuất phục lớn đến như vậy? Còn Bảo Vy, tuy anh chưa tiếp xúc nhiều nhưng nhìn cô cũng không phải loại “chằn tinh gấu ngựa”, vậy vì cớ gì mà thu phục nổi cái tên “gấu ngựa chằn tinh” này khiến hắn cái gì cũng nhịn? Quá khó hiểu!”
Hoàng Gia Khiêm nghe xong cũng tự vấn lại lương tâm. Anh rà soát lại quá trình theo đuổi Yên Di. Quả đúng là lần nào Yên Di giận thì anh cũng bỏ về. Mặc dù có hạ mình đôi chút nhưng chưa đến mức mặt dày như bọn họ nói.
Đoàn Nam Phong nhìn qua gương mặt đắn đo của anh thì liền châm thêm chút nghị lực cho anh: “Anh Khiêm à, cơ hội ngày hôm nay không phải dễ đâu. Anh không nắm bắt sau này còn khó khăn hơn. Giờ em phải về phòng ôm vợ em đây.”