Chị Vợ, Anh Yêu Em

Nói xong, cô liền đứng lên định đi ra phòng ăn nhưng bà Catherine đã ngăn cô lại: “Đợi đã, anh chị con chưa xuống, con muốn ăn một mình sao?”

Nam Phương vẻ mặt nhăn nhúm kháng nghị: “Mẹ à, anh hai là sâu ngủ đó. Đêm anh ấy thức, ngày anh ấy ngủ. Mẹ muốn con chờ anh ấy thì chắc ăn sáng thành ăn trưa mất thôi.”

Bà Catherine rất thiên vị con trai. Trước sau bà vẫn không lung lay quyết định, điềm nhiên nói: “Có muộn cũng phải chờ. Chị dâu con ngày đầu về nhà chúng ta, con muốn để chị dâu con không vui sao?”

Nam Phương nghe vậy thì nhăn mặt làu bàu: “Anh hai có chị dâu rồi, còn không tranh thủ chấm mút đến trưa hay sao? Để chúng ta ngồi đây chịu đói.”

Bà Catherine trừng mắt mắng cô con gái yêu: “Con nói cái gì vậy? Con nít biết cái gì. Anh chị con mới cưới nhau, nghỉ ngơi nhiều một chút là bình thường. Bà nội con còn chưa lên tiếng, con ở đây ca cẩm sao? Để chị dâu con nghe được sẽ không vui.”

Nam Phương tiu nghỉu ngồi xuống ghế, rủ vai nói: “Mẹ à, sáng giờ mẹ cứ gọi con dâu đến hai mắt cũng chảy ra mật ong rồi.”

Bà Catherine phì cười. Đứa con dâu này nhắc đến bà đã thấy vui, vui đến nỗi không biết dùng lời nào để tả nữa. Đúng lúc này bảo mẫu cũng đưa Tinh Nhật đến chỗ của bà. Bà đón lấy cháu nội, yêu thương vuốt ve trong lòng: “Con xem, chị dâu con không những mọi mặt đều tốt mà ngay cả con cũng sinh cho gia đình chúng ta. Ta sao có thể không thấy hạnh phúc đây?”

Nam Phương vừa ngồi chọc ghẹo Tinh Nhật, vừa nói: “Mẹ à, từ hôm qua đến giờ mẹ cười đến da mặt cũng như trẻ ra mười tuổi đó.”

Nghe tiếng từ cầu thang vọng xuống, Nam Phương vội nhìn lên, cô cứ tưởng là anh trai mình nhưng lại là ba của cô.

Cô đứng lên lễ phép chào ba, sau đó ngồi xuống ghế sofa kiên nhẫn chờ anh trai và chị dâu xuống nhà. Ba cô mỉm cười chào buổi sáng cả nhà, sau đó cúi xuống hôn vào má bà nội cô, mẹ cô và hôn vào trán cô, mỗi người một cái rất công bằng. Cô không biết đã bao lâu rồi ông không về nhà, cô cũng không biết bao lâu rồi cô không gặp ông. Nhưng hơn ai hết cô rất yêu thương và kính trọng ông.

Cho nên cô liền cẩn thận nhắc: “Ba à, chút nữa ba đừng gây với anh hai nha. Hôm nay là bữa ăn đầu tiên của chị dâu với gia đình chúng ta. Cho nên...”

Nam Phương chưa nói hết lời thì Đoàn Nam Phong và Tinh Vân từ trên lầu đi xuống. Phía sau người giúp việc đang giúp họ mang giỏ xách và vali xuống lầu.

Đoàn Nam Phong nhìn thấy ba mình thì câu “chào buổi sáng” cũng nghẹn lại ở cổ. Tinh Vân khẽ lắc nhẹ tay anh nhưng anh vẫn đứng yên như tượng.

Sau cùng, Tinh Vân đành lên tiếng trước:

“Chào buổi sáng bà nội.”

“Chào buổi sáng ba mẹ.”

“Chào buổi sáng Nam Phương.”

Sau đó cô đưa tay ra đón Tinh Nhật đang chạy về hướng mình, vui vẻ nói: “Chào buổi sáng con trai.”

Tinh Nhật ôm lấy cổ cô, chu cái miệng chúm chím ra hôn lên má cô: “Chào buổi sáng mami.”

Sau đó, cậu nhanh chóng chuyển người sang hôn lên má Đoàn Nam Phong một cái chốc rồi vui vẻ nói: “Chào buổi sáng daddy.”

Đoàn Nam Phong nghe xong liền mỉm cười, tâm trạng anh cũng có phần dễ chịu hơn. Anh xoa đầu con trai, đón cậu từ tay vợ rồi hôn lên đôi má hồng đào non mềm của cậu, nhẹ giọng quan tâm: “Chào buổi sáng con trai. Con ngủ có ngon không?”

Lúc vừa ngồi vào bàn ăn, bà Catherine liền phấn khởi nói: “Tinh Vân, mẹ hỏi qua quản gia nhà con mới biết con thích ăn món Việt Nam. Mẹ đặc biệt mời về một đầu bếp người Việt Nam về để nấu cho con ăn. Con ăn thử món bún bò này xem.”

Trước tấm lòng của mẹ chồng, Tinh Vân chỉ có thể tròn mắt kinh ngạc và thầm cảm kích bà.

Cô vội vã xua tay, khiêm nhường nói: “Mẹ à, con rất dễ ăn, không cần cầu kỳ như vậy. Với lại bọn con cũng không sống ở đây. Mẹ không cần lo lắng mọi thứ quá chu đáo như vậy.”

Nghe Tinh Vân nói vậy bà Catherine cười hiền từ, cầm tay con dâu ngọt ngào nói: “Mẹ biết con không sống ở đây, cho nên bữa ăn nào ta cũng phải để con ăn thật ngon miệng. Khi nào hai con dọn sang biệt thự Nebula thì mang theo đầu bếp này nếu con thấy họ nấu hợp khẩu vị với con. Không thì mẹ sẽ tìm đầu bếp khác chuyên nấu món ăn Việt Nam cho con.”

Lúc này trên bàn đã bày sẵn thức ăn, Tinh Vân vừa ăn món bún bò mang phong vị quê hương vừa nói: “Mẹ à, mẹ không cần lo đâu, bình thường con thích ăn gì thì sẽ tự nấu.”

Bà Catherine tròn mắt nhìn Tinh Vân. Bà chưa từng nghĩ thiên kim có bối phận cao như cô lại còn biết nấu ăn và tự nấu ăn.

Lúc này Đoàn Nam Phong cũng lên tiếng khen vợ: “Tinh Vân nấu ăn rất ngon.”

Nam Phương ngồi đối diện cũng kinh ngạc vì cô không nghĩ chị dâu mình lại giỏi như vậy. Với cô mà nói nấu ăn là bộ môn xa vời.

Đoàn Nhất Phương lúc này cũng tấm tắc khen ngợi con dâu mới cưới về: “So với Kim Minh trước đây thì con đúng là con dâu tiêu chuẩn rồi.”

Bà Catherine cười hài lòng nhưng vẫn sốt sắng nói: “Như vậy sao được, bình thường con lo công việc của tập đoàn đã mệt lắm rồi. Còn lo chuyện bếp núc, mẹ sợ là con sẽ mệt. Nghe lời mẹ, những chuyện này để mẹ sắp xếp nha.”

Tinh Vân không muốn làm bà mất hứng cho nên đành khẽ khàng gật đầu. Bà Catherine thấy vậy thì hài lòng vui vẻ lắm, ăn cũng ngon hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui