Lúc xe đi vào sân vườn rộng lớn có hai hàng ngô đồng đang vươn nụ của biệt thự Nebula thì Đoàn Nam Phong lại lần nữa hỏi nàng chuyện quá khứ: “Bé con, em còn nhớ lần đầu chúng ta đến đây không?”
Mắt Tinh Vân đang nhìn ra bên ngoài cửa xe, ánh nắng của buổi sớm mai chiếu xuyên qua hai hàng cây ngô đồng cao lớn trước mặt khiến tâm tình cô như trở về khoảng thời gian của hơn ba năm trước. Lúc ấy, cô chỉ là một cô gái rất bình thường, không tiền, không cha, không dòng họ, không ông bà, không nhà cửa, không tài sản. Cái cô có chỉ là bản thân cô và mẹ cô. Tất tần tật mọi thứ trong cuộc sống đều là Đoàn Nam Phong lo cho cô. Nghĩ về chuyện khi ấy hắn nói đến từ “tổ ấm” tự nhiên cô lại thấy ấm lòng. Từ lúc đó hắn đã muốn sống cùng cô. Hắn mua biệt thự ngô đồng này cho cô là muốn cô mỗi ngày đều được vui vẻ. Những điều này lúc đó cô không hiểu hết được nhưng bây giờ ngẫm lại thì đúng là lúc đó hắn đã yêu cô rồi.
Nghĩ đến đây, Tinh Vân lại tủm tỉm cười. Cô ung dung ngân lên hai câu thơ cổ của Trung Quốc mà lúc ấy Đoàn Nam Phong đã đọc cho cô nghe:
“Ngô đồng sinh hỷ, vu bỉ trêu dương
Bổng bổng thê thê, ung ung dê dê”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền nhếch môi cười hạnh phúc hỏi cô: “Em còn nhớ hai câu thơ này sao?”
Tinh Vân vui vẻ gật đầu, nụ cười của nàng đẹp hơn ánh ban mai xuyên qua hàng ngô đồng đang đương chồi lúc này, dịu dàng đáp: “Em vẫn còn nhớ lúc đó anh nói anh muốn em mỗi ngày đều “vui vui vẻ vẻ” như hai câu thơ đó.”
Đoàn Nam Phong cầm tay nàng, nhè nhẹ xoa xoa rồi đưa lên môi hôn rồi mỉm cười gật gù, âu yếm nói: “Từ khi phát hiện ra bản thân mình yêu em, anh chỉ mong em mỗi ngày đều được vui vẻ.”
Gương mặt Tinh Vân sáng ngời hạnh phúc. Cô không ngờ sẽ có lúc cô lại được quay về Nebula, quay về “tổ ấm” ước hẹn của hai người lần nữa.
Chiếc xe giảm tốc độ, từ từ chậm rãi đỗ trước ngôi nhà bọc gỗ sơn màu đỏ rực rỡ năm nào. Hơn ba năm rồi Tinh Vân mới quay lại nơi này. Bà Maya và những người giúp việc trong nhà đều đã xếp hàng ngay ngắn trước cửa đón hai người họ. Gặp lại bà Maya, Tinh Vân rất vui, nàng liền đưa tay ra cầm tay bà, vui vẻ cười chào hỏi: “Bác Maya, bác có khỏe không?”
Bà Maya trong mắt lấp lánh ánh cười, vui vẻ chào hỏi nàng: “Bà Đoàn, cô đã trở lại rồi.”
Tinh Vân nhất thời chưa quen với cách xưng hô này nên nghe hơi lạ tai. Đoàn Nam Phong nhìn qua liền hiểu ý nói khẽ: “Em nghe nhiều thì sẽ quen thôi.”
Bà Maya mỉm cười phân phó người ra xách giỏ cho hai người lên phòng. Còn bà thì đưa tay về phía trước, cung kính nói: “Phòng ốc tôi đã cho người quét dọn sạch sẽ. Xin mời Đoàn tổng tài và phu nhân lên phòng!”
Tinh vân nhìn quanh một lượt căn biệt thự, đúng là không có gì thay đổi. Mọi thứ vẫn như cũ. Cô cặp tay Đoàn Nam Phong bước lên phòng ngủ chính tầng trên. Căn phòng đập vào mắt Tinh Vân vẫn y nguyên mọi thứ như lúc cô rời đi. Cô kinh ngạc nhìn quanh rồi đưa mắt hỏi chồng: “Nam Phong, anh không sống ở đây sao?”
Đoàn Nam Phong vừa sắp xếp đồ đạc vừa trả lời: “Em bỏ anh đi rồi, nơi này còn giống tổ ấm sao?”
Tinh Vân nghe ra trong lời hắn có ý trách nàng, nàng liền tiến lại gần hắn nói lảng sang chuyện khác: “Anh không ở thì nên cho thuê, để trống như vậy rất phí.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================
Đoàn Nam Phong phì cười, nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương nhẹ giọng giải thích: “Nơi kỷ niệm của vợ anh, sao có thể để cho người khác vô ở được.”
Nói xong anh quay sang nhìn chiếc ghế bành dài bọc nhung đỏ mà cô hay ngồi ôm máy tính làm việc. Tay chạm vào thành ghế nhẹ cười nhớ lại: “Em đó, thích nhất là ngồi ở đây, ôm Macbook gõ gõ.”
Xong anh lại chỉ chỉ lên tường, từng chuyện từng chuyện kể lại: “Tường màu vàng, rèm màu xanh lam. Chưa hết, em còn nói muốn trải drap giường màu trắng có hoa nhỏ li ti. Như vậy sẽ giống như đang nằm trên bãi cỏ mà ngủ.”
...