"Á!... “ - Tiếng thét chói tai của Tinh Vân vang vọng cả căn phòng. Hai phát súng liền kề bên tai khiến cô sợ mất mật. Tệ hơn hai thi thể còn ngả xuống chân cô, bê bết máu khiến cô cảm thấy đôi chân này của mình như không còn dùng được nữa.
Đoàn Nam Phong liền nhanh bước đến đẩy hai thi thể sang hai bên. Anh vòng tay ôm chặt Tinh Vân. Bóng tối bao trùm hai người khiến Tinh Vân không nhìn rõ sắc mặt Đoàn Nam Phong nhưng qua giọng nói và nhịp tim của anh, Tinh Vân biết được anh đang sợ hãi. Chỉ là không phải anh sợ chết mà là đang lo sợ cho Tinh Vân.
"Ngốc à, em không sợ chết sao?”
"Tại sao? Tại sao lại bắn phát súng đó để bọn chúng biết em trong phòng?"
"Nếu anh không phản ứng nhanh hơn bọn chúng thì em sẽ ra sao?"
"Tại sao lại ngốc như vậy?"
"Tại sao?"
"Tại sao?”
Hàng loạt câu hỏi từ miệng Đoàn Nam Phong khẩn trương dồn dập liên tục phát ra. Trong
giọng của anh có yêu thương, có lo lắng có trách cứ và như lạc đi vì sợ hãi. Anh đưa tay sờ gương mặt nhỏ nhắn của vợ mình đang nóng bừng vì cái tát của bọn sát thủ. Lòng anh đau đớn như bị dày vò, xót xa nói: "Còn đau không?"
Tinh Vân khẽ lắc đầu, cô sợ đến xanh mặt, hồn vía bay lên chín tầng mây. Cô ôm Đoàn Nam Phong thật chặt, hai bàn tay còn run rẩy, giọng cô nhỏ như tiếng mèo kêu đứt quãng từng hồi: "Em... em... thấy... bọn chúng muốn bắn... anh. Em không... thể... nhìn anh bị... bắn."
Đoàn Nam Phong nghe xong thì lòng tê tái, giọng anh rưng rưng, bàn tay khẽ vuốt tóc cô rồi kéo cô vào lồng ngực của mình, tham luyến giữ chặt cô, xúc động nói: “Em thật ngốc quá! Chúng giết chết anh rồi thì sẽ tự bỏ đi. Như vậy em sẽ không bị phát hiện mà an toàn thoát khỏi đây..."
Tinh Vân nghe đến đây thì vội đưa tay lên che miệng anh lại. Đầu cô liên tục lắc trong những giọt nước mắt bất lực: "Không! Nam Phong... Không! Em không thể làm như vậy."
Đoàn Nam Phong thấy vậy liền giữ khuôn mặt nàng đối diện với mình, hai đầu chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở kéo theo từng tiếng nói nhẹ nhưng kiên quyết: "Nếu như giữa hai chúng ta, chỉ một người có thể sống thì đó nhất định phải là em."
Tinh Vân nghe xong hai mắt đẫm lệ, cô không dám nghĩ đến cảnh tượng đó. Nếu cô chỉ còn lại một mình trên đời chi bằng để cô ích kỷ chọn cái chết còn hơn. Tinh Vân liên tục lắc đầu, nước mắt từng giọt rơi xuống tay anh, nghẹn ngào không nói nên lời.
Đoàn Nam Phong ôm cô thật chặt để cô bình tĩnh trở lại. Sau khi định thần, hơi thở của Tinh Vân cũng trầm ổn hơn. Lúc này cô định đưa tay mở đèn ngủ ở tủ đầu giường nhưng Đoàn Nam Phong đã chặn cô lại. Tinh Vân không hiểu vì sao anh làm như vậy. Cô định cất tiếng hỏi nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy Đoàn Nam Phong tháo dây áo choàng ngủ của mình ra rồi cẩn thận bịt mắt mình lại.
Sau khi chắc chắn Tinh Vân không nhìn thấy được cảnh vật xung quanh, anh mới nhấc bổng cô lên trên cánh tay mình đi vào phòng tắm tẩy rửa vết máu của hai tên sát thủ bắn ra.
"Nam Phong, sao anh phải bịt mắt em vậy?” - Tinh Vân nghi hoặc hỏi lại
"Bé con, em không nhìn thấy gì thì sẽ sớm bình tĩnh trở lại. Nghe lời anh, để anh bế em như vậy thì sẽ tốt hơn.” - Đoàn Nam Phong dịu dàng giải thích.
Anh vừa bế Tinh Vân trên tay vừa để vòi nước rửa sạch vết máu tanh trên người cô rồi nhẹ nhàng lấy quần áo mặc vào cho vợ. Tinh Vân tin tưởng nghe theo lời anh, ngoan ngoãn để anh bịt mắt anh bế đi bế lại.
Đoàn Nam Phong thay quần áo xong cho Tinh Vân thì cúi người mang giày cho nàng. Anh nhanh tay xách hai túi nặng trong tủ ra đeo lên vai rồi nhấc bổng vợ lên. Sức nặng trên người anh lúc này rất lớn khiến anh gồng đỏ mặt nhưng quyết không thả Tinh Vân xuống.
Từ khi Đoàn Nam Phong nhúng tay vào Hắc đạo thì anh đã biết những chuyện như thế này là không thể tránh khỏi. Anh cũng là con người bình thường, có trái tim, có nhận thức, được tiếp nhận nền giáo dục tốt... Anh cũng hiểu cái gì là nhân ái, nhân đạo, yêu thương và bát ái nhưng cuộc sống không cho anh lựa chọn. Màu đen và những góc khuất nhuộm bẩn con người anh khiến anh hàng đêm mất ngủ nhưng không dám tìm bác sĩ tâm lý, cũng không thể chia sẻ với ai. Chỉ có thể tự mình chịu đựng trong thời gian dài.
Điều duy nhất khiến anh dễ ngủ chỉ có đàn bà. Những cuộc hoan ái thâu đêm, tìm kiếm sự giải tỏa thể xác trong hoan lạc đã giúp anh có thể ngủ mà không gặp ác mộng, không gặp xác chết, không bị những oan hồn ám ảnh. Cho đến khi gặp Tinh Vân, cuộc sống của anh mới có thể bình thường trở lại. Tinh Vân có trái tim lương thiện đủ để che lấp mọi xấu xa mà Đoàn Nam Phong nhìn thấy. Tình yêu chân thành của cô đã dần khiến cuộc sống của anh thay đổi theo hướng tích cực hơn.