Lời vừa nói xong, Lưu Uyển Linh liền đi vào nhà lấy ra dụng cụ, thau chậu, chổi quét vừa để làm vệ sinh chuồng thỏ vừa để tắm cho bọn chúng. Trong lúc Lưu Uyển Linh lau chùi dọn phân cho cái chuồng của bọn nó thì bọn chúng được thể nhảy lung tung trên bãi cỏ trong vườn.
Đến khi dọn dẹp xong xuôi thì Lưu Uyển Linh chẳng còn thấy con nào ở quanh đó nữa. Cả củ cà rốt cũng bị bọn chúng cắn một nửa rồi vứt đó. Lưu Uyển Linh ngơ ngác nhìn quanh và bắt đầu đi tìm. Từ trong bụi cây, con thỏ lú hai chiếc tai trắng phau nổi bậc trên nền lá xanh liền thu hút ánh nhìn của Lưu Uyển Linh. Cô đưa tay chộp lấy đôi tai của con thỏ nhưng rủi thay nó đã nhảy phốc ra khỏi bụi cây. Trong lúc nóng lòng bắt lấy nó, Lưu Uyển Linh đã rướn người với tay theo. Bàn chân bước vội liền bị lật vẹo sang một bên.
Toàn bộ cảnh tượng đều lọt vào mắt Lâm Thanh. Cô ở dưới sân nhăn nhó ngồi phịch xuống bãi cỏ thì anh cũng từ trên lầu vội chạy xuống xem xét tình hình. Lúc nhìn thấy Lâm Thanh, gương mặt Lưu Uyển Linh vẫn đang nhăn nhó khó coi nhưng cô cố gắng gượng đứng dậy. Lâm Thanh bước đến dìu cô bước sang chỗ băng ghế rồi cúi xuống cẩn thận xem xét vết sưng tấy trên bàn chân của cô.
Lưu Uyển Linh nhìn thấy gương mặt anh chăm chú nhìn vết thương trên chân mình thì tự dưng lại thấy lòng dịu ngọt.
Lâm Thanh xoa nắn chân của cô một lúc rồi ngẩng mặt lên nói: “Đợi tôi vào nhà lấy cao thoa cho cô.”
Lưu Uyển Linh ngây ngốc gật đầu. Trong đời cô không phải chưa từng có đàn ông quỳ dưới chân mình ân cần quan tâm chăm sóc. Trước đây, Đoàn Nam Phong cũng từng vì cô mà lo lắng, cũng không ngại cõng cô đi một quãng đường dài. Nhưng không hiểu vì sao khi ấy cô không có cảm xúc mãnh liệt và nhiều chú tâm đến việc anh ta làm. Còn hôm nay, không hiểu vì lý do gì cô lại thấy lòng mình cồn cào trước một cử chỉ quan tâm hết sức bình thường của Lâm Thanh.
Phải chăng khi con người ta không còn những hư vinh bao bọc thì tự khắc sẽ biết trân trọng những quan tâm dù là nhỏ nhất của người khác dành cho mình? Lưu Uyển Linh không biết gọi tên cảm xúc này là gì. Có lẽ cảm xúc này chỉ là rung động nhất thời và nó cũng sẽ như áng mây trời trôi qua rất nhanh trong lòng cô.
Lưu Uyển Linh không phải chưa từng yêu. Hơn nữa còn là yêu lần nào, sai lần đó khiến cho Lưu Uyển Linh có phần sợ hãi với những thứ rung động bất chợt như vậy. Cho nên, rất nhanh cô liền dẹp đi suy nghĩ xa vời này của mình với Lâm Thanh.
Lâm Thanh bước ra, trên tay anh là tuýp cao thoa trị bong gân. Anh chậm rãi đặt chân của Lưu Uyển Linh lên tay mình rồi giúp cô xoa nắn. Bàn tay anh đủ lực cho nên chỉ trong phút chốc vết sưng đã nóng lên và dễ chịu hơn.
Bàn tay anh đang xoa bóp nhưng miệng anh cũng không ngừng càm ràm những lời chọc ngoáy: “Không biết cô có phải chủ nhân của hai con thỏ kia không mà bị tụi nó chơi đến thảm như vậy? Nhìn xem kìa, bọn chúng vẫn nhởn nhơ còn cô thì ngay cả đi cũng không đi được.”
Lưu Uyển Linh nhìn theo hướng mắt của Lâm Thanh, quả nhiên nhìn thấy hai con thỏ rượt đuổi nhau trong ánh nắng chiều đang nhạt màu. Lưu Uyển Linh chậc lưỡi nói: “Tôi chỉ muốn bắt tụi nó đi tắm thôi. Anh không biết đâu, nước tiểu của bọn thỏ hôi kinh khủng luôn.”
Lâm Thanh nghe xong liền cười khinh thường rồi hỏi xấc: “Nước tiểu con nào thơm?”
Lưu Uyển Linh ngớ người ớ lên một tiếng rồi chọn cách im lặng.
Không thấy Lưu Uyển Linh trả lời, Lâm Thanh lại lên giọng chê bai: “Cô ở nhà rảnh rỗi nuôi thêm mấy con thú cưng cũng tốt nhưng đã chấp nhận nuôi thì phải chấp nhận hít mùi của bọn chúng và chịu cả chuyện bị bọn chúng chơi đểu như hôm nay. Có biết chưa?”
Lưu Uyển Linh hay dễ tự ái. Nghe Lâm Thanh lên giọng răn dạy thì liền rút chân về và giận lẫy nói: “Tôi biết rồi. Không cần anh dạy. Coi như tôi ngu ngốc bị bọn thỏ chơi xỏ có được chưa?”
Lâm Thanh biết con nhím bắt đầu xù lông cho nên liền đi theo phía sau cô gọi với lại: “Này, đi chậm chút. Chân bị bong gân mà đi nhanh như vậy thì mai sẽ sưng to hơn đó.”
Lưu Uyển Linh giả lãng không thèm nghe lời anh nói, bước vội vào nhà đi thẳng lên phòng thay quần áo cho đỡ bị ám mùi của bọn thỏ để lại.
Lúc cô thay xong quần áo thì liền bước ra ngoài cửa sổ định kéo rèm lại rồi đi ngủ sớm nhưng từ phía cửa sổ đã đập vào mắt cô hình ảnh của Lâm Thanh đang tắm rửa cho hai con thỏ. Ánh đèn vàng ở trong các góc vườn hắt lên hình ảnh Lâm Thanh đang lau lông cho bọn thỏ. Anh còn chu đáo lấy hai cái khăn lông lớn để ủ ấm cho bọn chúng khỏi lạnh rồi cẩn thận đặt vào ổ rơm mới bên trong chiếc chuồng ấm áp.
Lưu Uyển Linh nhìn thấy cảnh này, bất giác thấy lòng ngọt ngào đến lạ.
“Thì ra gã đàn ông khô khan này cũng biết cách chăm sóc thỏ mà lại là thỏ của mình nuôi. Hắn làm vậy là vì mình sao?” - Lưu Uyển Linh nghĩ thầm.
....
(Các Mangatoon/Noveltoon. Các trang khác đều là trộm cắp không được sự đồng ý của Hạc Giấy. Vui lòng đọc đúng nguồn để ủng hộ tác giả)